Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Quyển 4 - Chương 9: Thích thú



“Leng keng, leng keng!” Tôi liên tiếp ấn chuông cửa.

TừParis bay đến Bắc Kinh hết 11 tiếng, lại từ Bắc Kinh bay đến thành phố X mất thêm hơn hai tiếng đồng hồ nữa. Hơn nữa, phải đợi ở sân bay mộtthời gian dài, tôi đã hơn một đêm chưa có ngủ đủ giấc, quả thật mệt muốn chết rồi.

Vừa đến thành phố X, tôi liền tìm ngôi nhà mớimà Đại Đồng đang ở cùng với vị hôn phu. Tôi sẽ cùng của cô ấy tiệc tùngvài ngày trong nhà, làm cho cô nàng chết tiệt ấy hiểu cái gì là “mờithần thì dễ, đuổi thần thì khó”.

“Ầm, ầm, ầm!” Bấm chuốngcửa không được, tôi không tha trực tiếp gõ vào cửa. Chưa tới chín giờ,không phải cô ấy cùng vị hôn phu cuồng nhiệt ở trên giường rồi chứ!?

“Tới ngay!” Tiếng một người đàn ông không hờn không giận truyền tới.

Oh My god! Nhiều khả năng là tôi đã làm gián đoạn chuyện tốt của người ta rồi…..

Khoan! Khoan!…..Giọng nói này nghe rất quen thuộc nha…

Tôi còn chưa có đủ thời gian để cân nhắc, cánh cửa lớn đã mở mạnh ra.

Trong tức khắc, kẻ trong nhà, người ngoài cửa đều choáng váng….

Đầu tóc rối tung, áo trên người chỉ cài có vài nút, phía dưới lộ ra cơ bụng rắn chắc, hạ thân mặc một cái quần xì trông thật đáng yêu, cái ngườilôi thôi lếch thếch, gợi cảm đến muốn đòi mạng người ta kia, thì ra là — Giang Mạnh Kì!

Miệng của tôi ngơ ngác mở ra thành hình chữ O thật to.

Oh My God!….

Tôi cùng với Giang Mạnh Kì cả hai đều bị đả kích

“Ầm!” một tiếng nữa, quả nhiên cậu ta dùng sức đóng cửa lại.

Âm thanh quá lớn, ruốt cuộc cũng làm tôi hoàn hồn!

“Mở cửa!… Mở cửa!…. Mở cửa ra!” Tôi cười lớn, đập cửa. Thật là có ý nghĩa nha, cái tên kia xấu hổ, chột dạ cái gì chứ?

Bên trong có tiếng bước chân vội vàng cùng tiếng của Đại Đồng nũng nịu vang lên. “Kì, ai vậy anh?”

Đây là Đại Đồng luôn lớn tiếng giống như sét đánh ngang tai đó sao?…Thật là khiếp quá!…

Rất nhanh, cửa lại mở ra, Gianh Mạnh Kì lúc này đã thay đổi bộ quần áotruyền thống nhàn nhã. Cậu ta xấu hổ gãi gãi đầu. “Ngại quá, vừa rồi làm cậu sợ ….Vào nhà đi.”

Tôi định trêu chọc cậu ta vài câu thì phía sau truyền đến một tiếng hét lớn. “Áaaaaaaa! Tiểu Đồng!”

“Bùm” một tiếng, chúng tôi nhiệt tình ôm nhau, nhiệt tình hét to lên.

Hét lớn tiếng đến khản cổ họng, tôi mới chỉ vào Giang Mạnh Kì đứng yên mộtbên không nói gì, chất vấn Đại Đồng. “Này, hai người là quan hệ gì đây?Cậu ấy là ‘chồng’ hay là gian phu?!”

Đại Đồng thân thiết ôm lấy cánh tay của Giang Mạnh Kì. “Bọn mình đã đăng kí kết hôn, cậu nóithử xem là ‘chồng’ hay là gian phu?!”

“Tốt quá! Thật tốtquá! Không phải yêu đương vụng trộm…… Mình còn cái gì đó không nên thấynữa kìa….” Tôi cố ý làm bộ dạng còn sợ hãi, bất mãn chỉ trích. “Nhưnghai người cũng giấu kín quá đi, làm chuyện “kích thích” như vậy, để chomình lại đây “phát hiện” nha!”

Đại Đồng kéo tôi vào nhànói. “Như vậy không thích thú sao!? Nếu cậu không trở về, mình giấuluôn, mãi mãi không nói cho cậu biết!”

“Thật là bất ngờ quá đi! Thật làm mình sợ nha. Khai thật ra, tại sao hai người ở chung mộtnhà?” Tôi làm bộ dạng nghiêm hình bức cung hỏi.

Giang MạnhKì chỉ cười, cũng không nói gì, bốn năm đi qua, sự ngây ngô lúc trước đã biến mất, bây giờ chỉ lộ ra sự chững chạc, trưởng thành.

“Cậu ăn gì chưa Tiểu Đồng? Muốn ăn cái gì hả?” Đại Đồng nói sang chuyện khác.

“Ăn gì cũng được.” Tôi tủm tỉm cười.

Giang Mạnh Kì pha một ly trà đưa cho tôi, cậu ta ngồi xuống bên cạnh của Đại Đồng.

“Vậy ăn Pizza đi!” Đại Đồng ôm cánh tay của Giang Mạnh Kì, dịu dàng nũng nịu nói. “Ông xã, em muốn ăn Pizza Hut!” Trời chết mất! Kiểu nói chuyện này làm toàn thân tôi run lên…

“Được, anh đi mua.” Giang MạnhKì tập mãi đã thành thói quen gật đầu, cậu ta cầm lấy chìa khoá xe trênbàn, ngẩng đầu hỏi tôi. “Còn Y Y, có muốn ăn gì không?”

“Không, cảm ơn! Mình cũng ăn Pizza luôn!” Tôi xua tay…Nếu tiệm Pizza Hut khôngcó chuyển nơi bán, thì cậu ta đi đến đó đã mất một tiếng đồng hồrồi….Còn muốn ép người ta sao, tôi thật không muốn phiề

GiangMạnh Kì vừa rời khỏi cửa, tôi lập tức bổ nhào lên người Đại Đồng. “Nè,cậu đổi nghề nuôi dạy thú khi nào vậy? Dạy Giang Mạnh Kì thật ngoanngoãn nha!”

Hai chúng tôi thân thiết giống như là mộtngười, cô ấy ôm cổ tôi nói. “Cậu có biết không? Năm đó cậu bỏ đi nhưvậy, Mạnh Kì rất khổ sở.”

Tôi sửng sốt, thì ra Đại Đồng cố ý muốn Giang Mạnh Kì đi, là có chuyện muốn nói cùng tôi.

“Sau khi cậu sẩy thai, anh ấy biết cậu với Trầm Dịch Bắc không quay lại được nữa. Lúc đó, cơ thể và tâm tình của cậu suy sụp quá, cho nên anh ấy cónhiều chuyện muốn nói mà chỉ chôn ở trong lòng. Anh ấy vẫn nghĩ chờ thời gian thích hợp, sẽ chăm sóc cậu, bảo vệ cậu. Nhưng cậu cứ ôm đau khổ mà rời đi, ngay cả mình cũng không biết tin gì cho đến khi cậu ở ngoài sân bay….Năm đó anh ấy có chạy ra sân bay tìm cậu, đáng tiếc đã muộn rồi,máy bay đã cất cánh….”

“Mình….cùng với cậu ấy không códuyên phận…..” Tôi ngập ngừng xấu hổ. “Chúng mình quý trọng nhau bằngthứ tình bạn thiêng liêng, không có đau lòng, không có tổn thương, nhưvậy quan hệ mới có thễ tồn tại lâu dài.” Cho nên nhiều năm đã qua nhưvậy, tôi buông tay, nếu tôi cùng Bắc Bắc có thể duy trì tình anh em, thì chúng tôi, ai cũng không cần rời khỏi ai.

“Cậu nói đúng, Mạnh Kì vẫn biết….”

“Đại Đồng, trong hai người ai là người nảy sinh tình cảm trước? Phát triểnra sao nè?” Tôi chuyển đề tài, cố gắng tìm một chuyện thoải mái hơn.

“Mình có tình cảm trước với anh ấy.” Đại Đồng thẳng thắn thừa nhận. “Nhớ lạibốn năm trước kia, có một lần cảm xúc của cậu quá kích động, ở khu biệtthự khóc lóc muốn tìm cô gái họ Thôi đó. Anh ấy không để ý người khác có xem thường mình hay không, gõ cửa từng nhà một….Chính là bắt đầu từ khi đó, mình thầm yêu anh ấy

Miệng của cô hoàn toàn trương to thành hình chữ “O”…. Đại Đồng cũng giấu diếm kĩ thật!