Trời Sáng Nói Tạm Biệt

Chương 3



Đây là lần đầu tiên của bọn họ, rốt cuộc anh cũng đoạt lấy cô, đêm đầu của cô.

Vào ngày cô mười tám tuổi đó.

Nhưng không ai biết, đây là bắt đầu tốt đẹp, hay là . . . . . Nguồn gốc càng bất hạnh.

* * *

Những ngày sau này trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến trước khi thi đại học, toàn trường học nghỉ học, thí sinh đều ở nhà ôn tập.

Trong phòng ăn Lâm gia, thời gian cơm tối từ trước tới nay đều an tĩnh không thay đổi, tất cả mọi người đang yên lặng ăn cơm, mẹ Lâm nháy mắt ra dấu với ba Lâm, ba Lâm ngẩng đầu lên, từ ái trước mặt Thiệu Diên nói: "Nghe hiệu trưởng nói, có 5, 6 đại học nổi danh đã gửi giấy cho con, con đã nghĩ kỹ muốn học trường nào chưa?"

Lâm Tử Huân đang yên lặng ăn cơm bỗng ngẩn ra, ánh mắt len lén liếc về phía anh, cô. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không dám hỏi anh về phương diện này, bởi vì cô không muốn lấy được sự thật tàn nhẫn đó, bọn họ một trời một vực, nhất định là phải chia lìa .

Nhưng mà cô vẫn rất muốn biết rõ, rốt cuộc anh sẽ đi nơi nào.

Lạnh nhạt buông chén xuống đũa, vợ chồng Lâm gia cũng mong đợi nhìn anh, chỉ là làm thế nào cũng không thể từ vẻ mặt của anh nhìn ra cái gì, anh trầm giọng nói: "Tôi sẽ học trường tôi muốn mọc, tôi ăn no, các ngươi ăn từ từ."

Nói xong, anh lễ phép khẽ gật đầu, đứng dậy sắp xếp chỗ ngồi, sau đó quay người đi lên lầu.

Vợ chồng Lâm gia hai mặt nhìn nhau, đây cũng chưa có nói cái gì? Đứa nhỏ này, đã theo chân bọn họ sinh sống đã nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là không gần gũi như vậy, chẳng lẽ, nó là biết cái gì?

Mẹ Lâm đột nhiên nói với Lâm Tử Huân: "Tử Huân a, con biết anh trai con muốn học trường nào không?"

"A?" Lâm Tử Huân ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bà, sau đó lại lắc đầu một cái, cô làm sao có thể biết tâm tư của anh.

"Vậy còn con?" Ba Lâm cau mày: "Nghe hiệu trưởng nói, thành tích của con vẫn rất không ổn định, con đã nghĩ kỹ con có thể học trường nào chưa?"

Vẫn ngơ ngác lắc đầu như cũ, cô có thể đi nơi nào? Cúi đầu, cô chỉ muốn đến nơi có anh, nhưng đây cũng là nơi cô có muốn đặt chân tới cũng không được: "Con sẽ nỗ lực."

Cha mẹ Lâm gia nhìn nhau khẽ than thở, nếu đó thật sự là con trai của mình thì quá tốt, đứa bé ưu tú như vậy cũng không phải cốt nhục của bọn họ, mà còn là. . . . . . Thôi không nghĩ nữa.

* * *

"A. . . . . ."

"A. . . . . ."

Một đạo mềm mại, một đạo khàn khàn rên rỉ, ở bên trong phòng phát ra những âm thanh rên rỉ, cô mồ hôi nhễ nhại nằm ở ngực của anh thở dốc không ngừng, nghe nhịp tim của anh dần dần nhẹ nhàng, cố gắng bình phục mình.

Hồi lâu, cô gần như đã dùng hết dũng khí lớn nhất, nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn đi học trường nào?"

Anh không có trả lời cô, đêm, an tĩnh không có một tia tiếng vang, đang ở lúc cô cho là anh đã ngủ, tiếng cười khẽ quen thuộc lười biếng truyền đến: "Cô hi vọng tôi đi nơi nào?"

"Em. . . . . ." Cô có tư cách có loại hi vọng này sao? Hay là hết thảy chỉ là hy vọng xa vời?

Cô co rúc dán vào lồng ngực hơi ướt của anh lắc đầu: "Chỉ cần là anh thích, em đều không có ý kiến."

"Cho dù cô không thể cùng tôi ở chung một chỗ?"

Kinh ngạc, toàn thân một hồi run rẩy, cô cắn thật chặt môi của mình cố gắng cười ra tiếng: "Em vốn là không có cách nào ở chung một chỗ với anh, anh. . . . . . Ưu tú như vậy, mà em, cố gắng nữa cũng chỉ có thể thi đậu đại học bình thường mà thôi, tương lai của anh và tương lai của em không giống nhau."

Là không đồng thời xuất hiện .

Đột nhiên, xoay chuyển một cái, anh đè cô ở dưới thân thể, cô kêu lên một tiếng, trừng to mắt mà nhìn đôi mắt sắc bén sáng lên trong đêm tối của anh, nhìn biểu tình của cô, sâu không lường được.

"Cô rất vui mừng khi có thể thoát khỏi tôi?"

"Không phải!" Vội vàng giải thích, lại làm cho cô xấu hổ nghiêng đầu, anh rõ ràng biết, tình cảm của cô đối với anh là dạng gì, cô không muốn rời xa anh một bước, chứ đừng nói thoát khỏi.

"Cô gái ngoan của tôi." Khóe môi tà nịnh khẽ nâng đường cong, anh vén tóc mai ẩm ướt trên trán cô: "Cô cho rằng tôi sẽ để cho cô tự do, thả cô đi sao?"

Tất cả của cô đều là của anh, anh tuyệt không để cho bất luận kẻ nào thấy hoàn mỹ của cô, coi như anh không thương cô, cô cũng không thể trốn thoát anh, đời này cô sẽ là sủng vật của anh.

"Anh là có ý tứ gì?" Không hiểu quay đầu lại nhìn anh.

"Cô không phải cần phải biết rõ bây giờ, bởi vì sớm muộn cô cũng sẽ hiểu rõ, cô không thoát khỏi được tôi."

"Anh. . . . . ."

Vẫn còn muốn nói, thế nhưng anh lại nhanh chóng cúi người đoạt đi hô hấp của cô, dục vọng ở trong cơ thể cô từ từ hồi phục như cũ, khuếch trương, đang mong đợi dấy lên một cuộc chiến kịch liệt mới.

Đêm tối vẫn còn tiếp tục, cô hi vọng có thể không cần trời sáng, chỉ cần trời chưa sáng, thì bản thân cô có được anh, nhưng là chỉ cần trời sáng, cô nhất định phải nói với anh, hẹn gặp lại.

Ngày công bố danh sách tham gia thi, rốt cuộc Lâm Tử Huân cũng hiểu rõ ý tứ câu nói kia. . . . . .

"Cô không cần phải biết bây giờ, bởi vì sớm muộn cô cũng sẽ hiểu rõ, cô không thoát khỏi được tôi."

“Anh trai” cô , Lâm Diên. . . . . . Không, Thiệu Diên, buông tha tất cả cơ hội tuyển thẳng đi học của đại học nổi danh, lựa chọn một trường đại học không có danh tiếng gì, dĩ nhiên hiệu trưởng trường đại học này cực kỳ vui mừng, nhưng đám hiệu trưởng trường đại học nổi danh khác, bọn họ đều không thể không hoài nghi tên học sinh thiên tài này có phải điền sai nguyện vọng rồi hay không, rối rít gọi điện thoại hỏi thăm.

Chuyện này ở trường học dấy lên sóng gió cực lớn, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, suy đoán tại sao Thiệu Diên muốn làm như vậy.

Trong phòng hiệu trưởng, khói thuốc súng tràn ngập.

Hiệu trưởng cùng cha mẹ Lâm gia giống như kiến bò trên chảo nóng, nhìn đứa bé trước mặt bọn họ từ đầu đến cuối vẫn làm họ kiêu ngạo nhưng vẻ mặt vẫn không có gì như cũ.

"Lâm Diên, tại sao em lại lựa chọn như vậy?" Hiệu trưởng nhức đầu đi tới đi lui: "Em có biết bên ngoài có bao nhiêu học sinh hâm mộ em hay không? Tóm lại, hôm nay em phải đưa cho thầy một lý do, rốt cuộc tại sao em muốn làm như vậy?"

"Không có lý do gì." Nhàn nhạt quét qua hiệu trưởng, anh cần gì phải giải thích cùng ông ta?

"Em. . . . . ."

"Hiệu trưởng, thầy đừng tức giận." Ba Lâm an ủi, nặng nề thở dài: "Con trai, sao con có thể nói như vậy? Mọi người chỉ là quan tâm con, con có biết hay không, con làm như vậy là tự hủy tiền đồ."

"Tôi cũng không nghĩ vì không đến trường học nổi danh chính là tự hủy tiền đồ."

"Bây giờ không phải là tự thỏa mãn bản thân mình, kiêu ngạo nhất thời của mình!" Ba Lâm khó có được giọng điệu phẫn nộ với anh: "Con cho rằng con có bao nhiêu năng lực có thể kiêu ngạo? Cuối cùng con sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ."

Anh nâng con mắt thâm sâu nhìn thẳng đến ba Lâm, không nhìn ra bất kỳ ý tưởng gì, lại làm cho ba Lâm ở trên thương trường hô mưa gọi gió cảm thấy rùng cả mình.

Anh nhẹ nhàng nhếch môi, anh vốn là không có bao nhiêu năng lực kiêu ngạo, máu chảy trong người anh không phải Lâm gia, họ Lâm đã làm anh hận hủy thiên diệt địa, anh. . . . . . Nhất định sẽ khiến bọn họ hối hận! Thu dưỡng anh, nhất định là quyết định sai lầm nhất đời này của bọn họ.

"Tôi nói rồi tôi chỉ biết đi nơi tôi muốn đi, cũng sẽ không thay đổi ý định, tôi nói xong, đi trước." Xoay người, miễn cưỡng nện bước chân rời đi, anh đã không thuộc về trường này, không cần phải biến thành Lâm Diên ưu nhã ôn hòa nữa.

"Con. . . . . ."

Mẹ Lâm kéo ba Lâm vô cùng tức giận, an ủi ông: "Thôi, tùy nó đi, chúng ta nên nên tin tưởng nó."

Ra khỏi phòng hiệu trưởng, người chờ anh từng đợt xuất hiện.

Đầu tiên là bạn mình Tề Úy và Bùi Dực, huýt sáo nhạo báng dũng khí của anh, thuận tiện một phen phỉ nhổ anh mất khống chế suy nghĩ, anh mặc kệ bọn họ, một cước một đạp đi.

Sau đó là không ít đàn em hội học sinh lo lắng thay anh, thật sự là rất phiền, đây vốn là chuyện của anh, những người này lo cái gì?

Cuối cùng. . . . . . Là cô xuất hiện.

Đường mòn trong rừng thưa thớt người, cô ngồi ở trên ghế đá, hai chân kinh hoảng đá hòn đá nhỏ, mi tâm nhíu lại giống như có chút đăm chiêu ủ dột.

Đang đợi anh sao?

Cười xấu xa, anh đi tới trước mặt cô, vào lúc cô cảm thấy có người ngẩng đầu, trong nháy mắt khom lưng xuống dừng ở cằm của cô, thâm sâu hôn lên, không cho cô một chút cơ hội phản ứng, lưỡi dài duỗi một cái cạy mở răng chui vào, cưỡng bách lưỡi mềm mại của cô dây dưa cùng anh, phát ra tiếng vang mập mờ.

"Ưmh. . . . . ." Giật mình Lâm Tử Huân theo phản xạ muốn đẩy người tới, lúc ngơ ngẩn cũng nghe thấy được hơi thở quen thuộc, bị dụ hoặc thuận theo nhắm mắt, không đúng lần nữa mở mắt ra, đây là đang trường học, tại sao anh có thể?

Chợt đẩy anh ra, cô tức giận thở hổn hển nhìn bốn phía một chút, quẫn bách che miệng: "Anh điên rồi, bây giờ là ban ngày, chúng ta đang ở trường học."

"Vậy thì như thế nào? Nơi này đã không quản được chúng ta." Ý bất cần đời hiển thị rõ, hình như trong vòng một ngày anh thay đổi thành một người khác, ngồi xuống ở bên người cô lười biếng dựa vào thành ghế đá, không đem bất kỳ vật gì để ở trong mắt.

Anh đến tột cùng đang suy nghĩ gì, vì sao cô vĩnh viễn đều không thể hiểu?

Đúng rồi. . . . . . Lâm Tử Huân lôi kéo cánh tay của anh, vội vàng hỏi: "Những lời đồn kia đều là thật sao? Anh bỏ qua tất cả cơ hội cử đi học trường đại học nổi danh, anh lựa chọn. . . . . . Ừhm, học viện nghệ thuật?" (thực ra nguyên convert là đại học giới văn nghệ sĩ nên mình sửa này cho vần ^^ k ai đập bàn phản đối chứ. Ok ^^)

Mắt liếc về phía cô, nhìn cô sốt ruột hình như là một chuyện rất vui vẻ: "Đúng thì thế nào?"

Thì thế nào? Vấn đề lớn đó là. . . . . . Đó là trường đại học mà cô đăng kí a.

"Anh thật sự. . . . . . Thật sự là bởi vì em mới như vậy?" Lâm Tử Huân không dám hỏi ra miệng, bởi vì sợ nhận được đáp án thật ra thì cô không có quan trọng như vậy, nhưng thật sự cô không nghĩ ra tại sao anh muốn đến học viện nghệ thuật không có danh tiếng gì, mà buông tha tất cả đại học nổi danh.

"Đúng vậy."

"A!" Chăm chú nhìn vào mắt anh, cả người cô giống như linh hồn cũng bắt đầu bay đi, anh nói gì? Rốt cuộc đang nói cái gì? Anh tại sao lại vì cô như vậy? Không thể nào.

"Cô quên, tôi đã nói . . . . . ." Áp sát người cô, giữ chặt eo nhỏ của cô, hô hấp nóng rực phun ở hai má của cô, anh mị hoặc phá hủy ý chí của cô: "Tôi sẽ không trả tự do cho cô, cô chỉ có thể ở bên cạnh tôi, bị tôi nhốt."

"Anh. . . . . ."

Người đàn ông này là một thằng điên, Lâm Tử Huân lệ chảy xuống, tại sao anh có thể vì lý do như vậy vứt bỏ tiền đồ rộng mở: "Anh biết rõ ràng cho dù không thể ở chung một chỗ, em cũng không thể nữa yêu người khác, em sẽ không rời đi."

"Thu hồi cảm giác của cô lại." Thiệu Diên đột nhiên buông cô ra, đứng dậy, cười đến không ai bì nổi: "Bất kỳ địa phương nào cũng không ngăn cản được việc tôi muốn làm, bao gồm vĩnh viễn nhốt cô, chỉ cần tôi muốn, tôi đều có thể."

Nhìn bóng lưng anh quay người rời đi, cô vội vã đứng dậy đi theo sau lưng, cười khổ, Lâm Tử Huân ngươi thừa nhận đi, đáy lòng ngươi rõ ràng. . . . . . Vui mừng muốn chết , rõ ràng biết một khắc kia, thỏa mãn giống như là lấy được vật sở hữu.

Cho nên ích kỷ một lần đi, cho dù vĩnh viễn đi theo phía sau anh như vậy, cô cũng sẽ không hối hận.

"Thật là đau." Kinh ngạc nhìn đầu ngón tay trong nháy mắt chảy máu tươi, Lâm Tử Huân ảo não đưa ngón tay bỏ vào trong miệng ngậm, đều do cô nghĩ chuyện nghĩ đến quá nhập tâm rồi, ngay cả bổ hoa quả cũng có thể cứa vào tay.

Đi nhanh vào phòng khách, tìm nhanh xem có nhìn có băng dán hay không, không thể đến thư phòng khiến anh nhìn thấy, cô nhớ rõ hình như anh thấy máu là choáng, nhưng vì sao tìm thế nào cũng không tìm được hòm thuốc, Lâm Tử Huân thở dài ngồi trên sàn, một hồi lạnh lẽo khiến cô co rúm lại một chút.

Ngắm nhìn bốn phía, Đây là một gian phòng nhỏ ấm áp, ba buồng hai sảnh, là quà tặng đại học cha mẹ đưa cho bọn họ, ở gần đại học.

Từng nghe nói qua, thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời là thời điểm học đại học, tự do học tập, tự do yêu, hành động tùy ý, nhưng tại sao một chút cô cũng không cảm thấy?

Vào cái ngày tách ra với Đoạn Tuyết Huỳnh và Hạ Vi Lam đó, ba người ôm nhau khóc đến chết đi sống lại, nói về sau tuyệt đối không cắt đứt liên lạc, vào cái ngày rời khỏi nhà đó, mẹ cũng là khóc đến khó khăn chia lìa, mà với anh. . . . . .

Lâm Tử Huân theo bản năng hướng thư phòng nhìn, rõ ràng cự ly giữa bọn họ đã gần như vậy rồi, so với thời điểm ở Lâm gia còn gần hơn, thậm chí nơi này là thế giới nhỏ chỉ có hai người bọn họ, nhưng trong lúc vô hình có một giọng nói nói cho cô biết, bọn họ càng ngày càng xa.

Ngày khai giảng đã qua gần hai tháng, thời gian anh ở nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù đêm khuya trở lại thì sáng sớm anh lại rời đi, chỉ có quần áo tắm rửa nhắc nhở anh đã trở lại là sự thật, cô căn bản không biết anh đang làm cái gì, cũng không dám hỏi.

Thậm chí ở trường học, cũng không người nào biết bọn họ là anh em, có lẽ ở trong mắt người khác, bọn họ là hai người không hề liên quan, ngay cả ngành anh học chính là hệ máy tính, cũng là sau này cô mới biết.

Thiệu Diên nhất định trời sinh hấp dẫn ánh mắt của người khác, đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm, sự hiện hữu của anh, lời đồn đại về anh chỗ nào cũng có, Thiệu Diên giống như thần không có gì không làm được, mà cô thì thông qua điểm này để biết tin tức về anh.

Buồn cười quá.

Lâm Tử Huân cười khổ, là rất buồn cười, rõ ràng bọn họ là hai người quen thuộc như vậy. . . . . . Không, đây chẳng qua là cơ thể thôi.

Chính mình vâng vâng dạ dạ, ngay cả chính cô cũng mê mang, đến tột cùng cô sống vì cái gì.

Khẽ cắn răng, Lâm Tử Huân đi trở về phòng bếp bưng lên trái cây đi tới cửa thư phòng, gõ gõ: "Em vào đây."

Bên trong, Thiệu Diên ngồi ở trước máy vi tính chỉ là nhẹ nâng mắt lên một chút, tiếp tục nhanh chóng thuần thục gõ bàn phím, thanh âm đạm mạc: "Có chuyện gì sao?"

"Ừhm, không có việc gì, hoa quả đã bổ xong rồi. . . . . ."

Mang đĩa đựng trái cây đặt lên bàn, Lâm Tử Huân rũ con mắt, muốn nói lại thôi.

"Có chuyện thì nói."

Ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên, anh hình như xem thấu tâm tư của cô.

"Là như vậy, lớp em cuối tuần này có một hoạt động đi Bình Đông hai ngày một đêm, nói là vì gia tăng tình cảm các bạn học trong lớp. . . . . ."

"Cho nên?" Anh xoa xoa mi tâm nhìn chằm chằm màn hình giống như đang suy tư điều gì, không chút để ý trả lời.

"Em có thể đi không?"

Yên lặng hồi lâu, đột nhiên đập một cái, Thiệu Diên thở phào nhẹ nhõm giống như là hoàn thành một công trình cực lớn, ngẩng đầu, hai mắt có vẻ cực kỳ mệt mỏi: "Tại sao muốn hỏi tôi?"

Đúng vậy a, tại sao muốn hỏi anh?

Có lẽ là tiềm thức hi vọng anh nói, đừng đi, lưu lại bồi anh ... Lời nói thôi. . . . . . Lâm Tử Huân, ngươi có ngu hay không, biết rất rõ ràng đó là không thể nào.

"Không có gì, chỉ là muốn nói cho anh biết một tiếng."

Từ trong mắt cô tựa hồ như đè nén xuống tia bất mãn, nhếch môi tà tứ cười khẽ, cô gái của anh có phải được dạy dỗ quá tốt hay không, khéo léo thuận theo làm anh mất đi niềm vui thú.

"Tới đây."

Lâm Tử Huân kinh ngạc nhìn anh, giống như thật lâu không được nghe anh nói lời như vậy, bất động, không biết nên phản ứng thế nào.

"Tôi không muốn nói lần thứ hai."

Rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh, cô chậm rãi vòng qua bàn đọc sách đi tới, thời điểm sắp đến gần anh, bị anh dùng lực lớn lôi kéo, cô kêu lên một tiếng rơi vào ngực của anh, ấm áp khiến cô cuộn tròn thụ sủng nhược kinh.

Nhìn cô gái ngồi ở trên đùi anh tựa vào trong ngực anh bị hoảng sợ, anh hừ cười một tiếng, ngón tay nâng cằm của cô lên, bức bách cô nhìn mình: "Về sau chuyện như vậy tự cô có thể ra quyết định, không cần suy nghĩ tôi sẽ không để ý."

Anh ít nhất còn không phải là một bạo quân (là bạo chúa thì đúng hơn), đối với cô, anh thật sự có quá nhiều "Xin lỗi", kế hoạch của anh. . . . . .Từ lúc rời khỏi Lâm gia trở đi, liền triển khai thần không biết quỷ không hay, lưu cô ở bên người là anh không có dự liệu qua, nhưng là cô tuyệt sẽ không thể làm anh thay đổi bất kỳ quyết định gì, cô gái đáng thương, tương lai sẽ hận anh thôi.

Lời nói nghe vào tai Lâm Tử Huân, lại trở thành một loại ý tứ khác, căn bản anh không để ý cô đi nơi nào, đi làm cái gì, thứ anh muốn chỉ là một khi muốn lên giường thì có thể tùy thời tìm được công cụ làm ấm giường mà thôi thôi.

Nhưng cô lại nhận mệnh.

Gật đầu một cái: "Em biết rồi."

Lâm Tử Huân quật cường trước kia đi nơi nào? Thiệu Diên đối với cô quá mức khéo léo có chút bất mãn, cảm giác là lạ ở chỗ nào, tâm phiền ý loạn giữ chặt cái ót của cô hung hăng hôn xuống, mùi thơm ngọt ngào của cô làm cho anh thỏa mãn hừ nhẹ, xua tan nhức đầu do trong khoảng thời gian này não suy nghĩ quá độ.

Cô lặng lẽ ôm gáy của anh, mặc cho anh ôm mình tàn sát bừa bãi cánh môi của mình, dán vào lồng ngực ấm áp của anh, cảm thụ tiếng tim đập của anh, cô cười, chỉ cần anh còn muốn cô là được.

Buổi sáng hôm cô tập họp chuẩn bị đi Bình Đông hai ngày một đêm du ngoạn, rốt cuộc cô biết nguyên nhân tại sao anh vừa nhập học thì đã không thấy bóng dáng đâu.

Cô đứng bên cạnh xe buýt du lịch dừng sát ở cửa trường, đầu óc trống rỗng nhìn anh và một nữ sinh xinh đẹp không gì sánh được từ trong trường đi ra ngoài, nữ sinh kia kéo cánh tay của anh, cùng anh chuyện trò vui vẻ, mà anh, duy trì thái độ thân mật đáp lại, cực kỳ giống một đôi tình nhân ân ái.

Anh. . . . . . Như thế nào chưa bao giờ có thể cười với cô như vậy?

"Anh. . . . . ." Chỉ một chữ, lời kế tiếp mắc ở trong cổ họng, anh và nữ sinh kia từ bên người cô đi qua, anh đối với cô, làm như không thấy, giống như cô là không khí.

Móng tay cắm vào trong thịt, cũng rất là đau, nhưng so với đau trong lòng cô không bằng một phần ngàn.

"Lâm Tử Huân, cậu đang nhìn cái gì?"

Vừa nhập học bạn học Khương Duy cùng lớp liền liên tiếp đối tốt với Lâm vỗ vỗ cô, nhìn sắc mặt cô không thích hợp: "Cậu làm sao vậy hả ? Không có sao chứ?"

Cười cười che giấu, Lâm Tử Huân xoay đầu đi không nhìn bóng dáng xứng đôi càng lúc càng xa nữa. . . . . . "Mình không sao, mặt trời có chút chói chang, mình có chút choáng váng."

"Như vậy a, chúng ta lên xe thôi."

"Ừ."

Đi lên xe buýt, Lâm Tử Huân và Khương Duy ngồi chung một chỗ, đầu của cô bắt đầu cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, đau đến không dừng được, cô muốn an tĩnh, muốn an tĩnh để suy nghĩ, nhưng ở bên cạnh Khương Duy hình như lại cố ý muốn cô nhức đầu hơn, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"A, mình nhớ ra rồi, có phải cậu vừa thấy Thiệu Diên và Doãn Tử Lăng rồi hay không hả ? Bọn họ thật đúng là vô cùng xứng đôi đi, cậu có biết bọn họ quen nhau thế nào không? Nói đến Thiệu Diên đó thật đúng là lợi hại, cậu ta là sinh viên đại học năm nhất khoa máy tính, vậy mà đã phát minh một số phần mềm hữu dụng, hơn nữa cũng đã xin độc quyền, trên thị trường có rất nhiều công ty cũng đã tranh nhau mua, cuối cùng nghe nói là bố của Doãn Tử Lăng lấy năm ngàn vạn tiền Đài Loan mua một phần mềm cậu ta đang làm, sau đó Doãn Tử Lăng mới cùng cậu ta lui tới rồi, thật là một đôi tài tử giai nhân. . . . . ."

Thì ra là anh ngày ngày vội vàng thiết kế phần mềm. . . . . . Ngày ngày vội vàng xã giao cùng tất cả công ty. . . . . . Ngày ngày vội vàng cùng Doãn Tử Tăng qua lại. . . . . .

Lâm Tử Huân cười, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, đầu đau như nứt nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, trong lòng giống như là bị xé thành trăm mảnh, thực sự rất khó thở.

Bên tai vội vàng truyền tới tiếng kêu gào, mà cô hình như cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, cô muốn nói, cô Lâm Tử Huân sẽ không chịu nổi đả kích nhỏ như vậy, chỉ là tại sao cô lại không có cách làm ra bất kỳ phản ứng nào?

Cuối cùng, cô dần mất đi ý thức bất tỉnh. . . . . .

Cổ họng khô nứt không phát ra được thanh âm nào, Lâm Tử Huân từ từ tỉnh lại, nhìn một bên Khương Duy nhìn chằm chằm cô lo lắng, nặn ra một cái cười khẽ, đôi môi lại tái nhợt giống quỷ, thanh âm nhỏ giọng: "Mình đang ở đâu?"

Khương Duy nhìn Lâm Tử Huân tỉnh lại, kích động nắm tay của cô: "Cậu bị say nắng! Cậu hôn mê bất tỉnh ở trên xe, thật may là xe còn chưa đi xa, mình liền ôm cậu trở về phòng cứu thương trong trường."

Bị cảm nắng? Cô thật vô dụng, ở dưới ánh mặt trời đứng mấy phút cũng sẽ bị cảm nắng.

Gian nan chống đỡ người dậy, Khương Duy vội vàng đỡ cô: "Cậu nằm một chút nữa đi."

"Không cần." Lâm Tử Huân ngồi dậy, xuống giường mang giày: "Mình muốn về nhà nghỉ ngơi."

"Mình đưa cậu về."

"Không cần."

Đơn giản mấy câu nói, Lâm Tử Huân đi ra khỏi phòng cứu thương, sau lưng Khương Duy không hiểu, một nhu nhược cô gái như vậy, làm sao lại quật cường như vậy? Giống như đối với tất cả mọi người rất hòa khí, rồi cách xa tất cả mọi người ngàn dặm, tựa hồ không người nào có thể chân chính nhìn thấu cô ấy.

* * *

Mở cửa căn phòng nhỏ nhìn giống như ấm áp, nhưng đối mặt lại là sự lạnh lẽo, nhắc nhở cô đó là sự thật, anh không ở nhà. . . . . . Luôn luôn không ở nhà .

Lâm Tử Huân vẫn nhức đầu như cũ, đóng cửa lại, từ từ đi về phía ghế sa lon, nằm xuống.

Thật tốt, một mình cô, có thể. . . . . . Khóc một mình nước mắt ròng ròng rồi.

Nước mắt lớn chừng hạt đậu thành chuỗi chảy xuống, hợp lại giống như dòng suối nhỏ, cô cố gắng ẩn nhẫn để không lên tiếng, lại cực kỳ khó chịu, thanh âm dần dần phóng đại, nức nở biến thành gào khóc.

Tại sao. . . . . . Tại sao anh lại muốn đối xử với cô như vậy?

Cho dù anh nói qua vô số lần anh sẽ không yêu cô, nhưng cô vẫn luôn ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi xa vời như vậy, kỳ vọng có một ngày anh có thể thương tiếc cô, dù chỉ là một chút xíu cũng tốt, cũng không đến mức khiến cho cô cảm giác mình thật đáng buồn đến trình độ này.

Cô là em gái, cũng là đồ chơi không thể lộ ra ngoài ánh sáng của anh, cuộc sống như thế, cô đến tột cùng vì cái gì?

Anh cũng rõ ràng đồng ý với cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn, bên cạnh cũng sẽ không xuất hiện nữ sinh khác, vậy Doãn Tử Lăng coi là cái gì?

Vùi ở trên sô pha lệ rơi không ngừng, Lâm Tử Huân mệt chết đi, mệt cơ hồ cũng không muốn tỉnh lại nữa, cô cái gì cũng không muốn làm. . . . . .

Cứ duy trì tư thế như vậy hai ngày, cô không phân rõ ngày đêm ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô biết anh trở lại.

Ban đêm, bên trong phòng không có mở đèn nhất thời tối tăm.

Nhưng thị lực của Thiệu Diên cực tốt nên thấy được bóng đen ở trên ghế sofa, anh cau mày chuẩn bị đưa tay mở đèn, vừa lạnh nhạt hỏi: "Tại sao không bật đèn?"

"Không cần bật."

Vừa lên tiếng, Lâm Tử Huân bị thanh âm của chính mình hù dọa, hiển nhiên Thiệu Diên cũng kinh ngạc.

Thanh âm khàn khàn này giống như bà lão, không thuộc về một một thiếu nữ đang trưởng thành.

"Cô làm sao vậy?" Khó có được Thiệu Diên vừa nghe giọng của cô xong liền cởi giày đi thẳng hướng ghế sa lon, ngồi ở bên người cô muốn ôm cô, lần này cô lại né, lẩn ra xa xa, khiến Thiệu Diên cực kỳ bất mãn.

"Không nên đụng vào."

Bốn chữ, khiến Thiệu Diên bất mãn đạt tới cực điểm, giọng anh rét buốt: "Cô biết cô đang nói gì sao?"

Bật cười, cô làm sao có thể không biết! Cô bây giờ so với bất cứ lúc nào cũng mệt mỏi, không tỉnh táo, nhưng cô vẫn không có cách nào phát tiết với anh: "Không nên đụng vào tôi, ít nhất hiện tại không cần." Nếu không cô sẽ không biết mình sẽ làm gì.

Con ngươi màu rám nắng trong đêm đen lóe lên tức giận khó có được, anh dường như chỉ là cảm thấy trước đây cô quá mức nghe lời, hiện tại cô muốn quay lại phản kháng sao?

Đưa tay, nhanh chóng bật đèn bàn tao nhã màu vàng bên cạnh sofa, một phòng sáng chói, lại làm cho Thệu Diên không báo động trước mở ra trái tim cô.

Lâm Tử Huân bị ánh sáng đâm vào mắt làm giật mình, giơ tay lên để che, lại bị Thiệu Diên hung hăng bắt được cổ tay kéo xuống, trong nháy mắt giọng nói của anh nhu hòa như nước, mềm mại mà cô chưa từng nghe qua: "Cô tại sao lại biến mình thành như vậy?"

Cô đến tột cùng có biết hay không nhìn cô như vậy rất đáng sợ, tóc dài xõa lung tung, sắc mặt trắng bệch, môi không phải vốn là mềm mại, mà bây giờ lại khô nứt xuất hiện nhưng tia máu, cặp mắt sưng đỏ giống như quả hạch đào dường như không mở ra được, vừa đụng sẽ té xỉu.

Lâm Tử Huân mắt không chớp nhìn anh, nước mắt tràn ra cũng là từng trận đau nhói, không cần đối với cô dịu dàng, những thứ này đều là giả, anh ghét cô, từ đầu đến cuối cũng chưa để mắt đến cô.

"Không cho phép khóc."

Thiệu Diên mi tâm vặn vẹo, nhìn nước mắt của cô, bắt đầu cảm thấy cả người không thoải mái.

"Tôi chính là muốn khóc, anh quản được tôi." Anh còn ra lệnh cho cô, anh dựa vào cái gì?

Dùng sức vùng vẫy, Lâm Tử Huân đứng lên muốn chạy đi, mà Tiệu Diên nhanh chóng túm được quần áo của cô, giận dữ: "Đáng chết, ai cho phép cô đang ở đây trước mặt của tôi chạy mất như vậy?"

"Anh buông tôi ra!"

Lâm Tử Huân lần đầu tiên ở trước mặt anh điên cuồng la lối om sòm giống như mèo hoang, cô liều mạng tránh thoát, mặc kệ mình sẽ tóm được cái gì: "Tôi không muốn nghe anh nữa, cái người này một tên lừa gạt, anh là tên lừa gạt!"

"Tôi lừa cô cái gì? Đáng chết, cô bình tĩnh lại cho tôi." Đột nhiên dùng sức Thiệu Diên kéo Lâm Tử Huân giam cầm trong ngực mình, anh vì sao chưa bao giờ biết cô gái này sẽ dã man thành ra như vậy.

"Anh một mực gạt tôi!" Lâm Tử Huân tinh thần bất khuất giãy giụa, móng tay dài cào lên cánh tay Thiệu Diên, xuất hiện một tia máu, cô không hề để ý tới chỉ kêu gào: "Anh biến tôi thành món đồ chơi, biến thành sủng vật, gọi là tới đuổi là đi, trong mắt anh tôi căn bản cũng không là cái gì."

Một tia máu cũng không thể khiến Thiệu Diên có phản ứng gì, lời của cô lại làm cho con ngươi anh càng thêm tăm tối, giọng nói xa xôi y hệt ma quỷ của anh vang lên, đơn giản lại làm cho Lâm Tử Huân dễ dàng an tĩnh lại: "Tôi cho là những thứ này cô đã sớm hiểu chuyện."

Đúng vậy a, Lâm Tử Huân, ngươi đã sớm hiểu, cho nên ngươi ở đây đang làm cái gì?

Dằn lại tiếng khóc, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật không chịu nổi nhìn anh, đã là van xin: "Anh đến chết cũng sẽ không yêu tôi, tôi lại chưa từng hối hận, ở trước mặt anh, tôi không có tôn nghiêm, không có bản thân, nhưng tại sao anh còn muốn ở chung một chỗ cùng nữ sinh khác? Anh rõ ràng đã nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn, bên cạnh anh cũng sẽ không có người phụ nữ khác, vậy Doãn Tử Lăng coi là cái gì? Tôi coi là cái gì?"

Thì ra là. . . . . . Là Doãn Tử Lăng.

Thiệu Diên rốt cuộc cũng hiểu rõ, nguyên nhân khiến cô gái từ trước đến giờ khéo léo nhu thuận lại bộc phát, là bởi vì một màn buổi sáng hôm đó sao, anh và Doãn Tử Lăng.

Khẽ thở dài, Thiệu Diên không nhịn được vuốt vuốt trán cô, giải thích ngắn ngủn: "Đây chẳng qua là xã giao."

Lâm Tử Huân chớp đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, anh là có ý tứ gì?