Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 47: Buông tay



- Hoàng đệ, ta là Mạt Hối, đại ca của đệ. - Hắn dịu giọng, sau đó đếngần, kéo Trường Thanh đứng lên. - Bình thân đi. Ta đã giải thích với phụ hoàng, việc lần này chỉ là tai nạn nhỏ, đệ không cần tự trách mình.Thời gian qua đệ một mình chống chọi cả tổ chức này, đúng là quá sứcrồi. Nay đại ca đã trở lại, ta sẽ thay đệ gánh vác hết trách nhiệm nặngnề. Cũng giống như trước kia, không có việc gì mà đại ca không giảiquyết được dùm đệ.

- Đại ca? - Trường Thanh vẫn không tin nổi tin tức bất ngờ này, ngớ giọng hỏi lại. Nghiêm sư gia, vị thiên tài quản lý trong nha môn thì ra lại là đại ca của y.Đúng là lúc trước Trường Thanh vẫn phải dựa vào tay sai đắc lực này,nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn là huynh trưởng của mình cả. Vì cớ gìhắn đột nhiên biến mất, trên dưới Lưu Gia đều nhất mực khẳng định MạtHối đã chết rồi? Vì cớ gì hắn mò đến Tiết Châu, ẩn nhẫn làm sư gia,luẩn quẩn bên cạnh Thuỷ Linh? Và cuối cùng là vì sao, hắn lại quay về,cướp đoạt hết tất cả những thứ trong tay y? Hàng chục câu hỏi xoay xoaytrong đầu Trường Thanh không lời giải đáp. Đến khi tỉnh ra, y đã thấymình ngồi bên thư án làm việc cùng Mạt Hối.

- Nhân lực ở Thiên Cẩm sơn này là bao nhiêu? - Mạt Hối nhẹ giọng hỏi.

- Trên đỉnh năm trăm, quanh chân núi ba ngàn, vòng ngoài hai vạn. - Y trả lời vanh vách.

- Phụng Hoàng sơn và Ngoạ Long sơn thì sao?Hắn lại hỏitiếp, đầu không ngẩng lên, tiếp tục chuyên chú viết vẽ trên bản đồ. Vớihoạ tài của Mạt Hối, Trường Thanh không thể không khâm phục. Chỉ mới hỏi chuyện vài câu, hắn đã tranh thủ hoạ ra hết bố phòng của Thất sơn đượcrồi. Tuy không tinh tế như bản đồ được đo vẽ trước, nhưng so với trí nhớ của Trường Thanh, tấm bản đồ này đã vô cùng chính xác rồi. Bỏ qua những thứ hang núi, rừng cây không cần thiết, bản đồ tuy không đủ đạt độ mỹ,nhưng nói về bố trận, dàn quân, Mạt Hối có sự đơn giản mà thực dụng củamình.

- Phụng Hoàng sơn là đông nhất, quân trú ba vạn, Ngoạ Long sơn chỉ có một vạn. - Trường Thanh lại tiếp tục báo cáo.Mạt Hối viết vẽ liền tay, một bên hoạ bản đồ, một bên lật sổ sách kiểm đếm. Tiếp theo hắn lại hỏi về trưởng giám đứng đầu các lộ binh, vũ khí ở Anh Vũ sơn, lương thảo ở Thuỷ Đài sơn. So với những con số mà Trường Thanhnhớ được, hiểu biết của Mạt Hối về vùng đất này càng phong phú hơnnhiều. Thật nghi ngờ, tại sao trải qua hai năm, hắn vẫn còn tỏ tường mọi việc như vậy. So với Trường Thanh, hắn lại càng nắm vững tình hình thực tế hơn.

Đến lúc trời gần sáng, tất cả thông tin chính yếu đã bị Mạt Hối thu thập hết. Trường Thanh không thể ngờ mình lại bị thu phục nhanh đến vậy. Một bên cung cấp số liệu, một bên phụ trách ghi chép cho đại ca. Đây mớichính là một người chỉ huy tài ba, khiến người khác tận lực làm việc, mà thậm chí bản thân người đó còn không biết nữa.

Đến khi Trường Thanh được thả ra, y đã viết sổ được hơn ba canh giờ rồi. Cánh tay mỏi nhờ, cái lưng ê ẩm, hai mắt thì cay xè mở lên không nổi. Y biết hiệu năng làm việc của Nghiêm sư gia cao, nhưng Trường Thanh không có đủ sức để làm phụ tá cho y rồi. Nhớ lại khi ở Tiết Châu, y đã vứtbiết bao nhiêu chuyện cho sư gia giải quyết. Bây giờ mới cảm thấy hắnthật là tài năng tuyệt đỉnh, việc gì làm cũng xong, chuyện nào xử lýcũng êm êm, đẹp đẹp. Thuỷ Linh suốt ngày cáo bệnh, Tiết Châu vẫn vữngnhư bàn thạch là nhờ hết vào một tay Nghiêm sư gia. Đại cuộc của Lưugia, có hắn rồi, sau này cũng không cần đến Trường Thanh nữa.

Y nắm chặt nắm đấm, những ngón tay bấu vào da thịt đau nhói. Vì sao,ngay cả một chút tài mọn này, y cũng không bằng được đại ca? Trạngnguyên gia khi cùng làm việc với Mạt Hối cũng khó mà sánh nổi. Y ngoàingâm thơ, đối câu ... thì việc gì cũng không làm tốt bằng người ta.

Càng tức giận, y lại càng không khống chế nổi bản thân. Trường Thanh cứmột đường thẳng tiến đến nơi mà trong lòng muôn lần cự tuyệt.

- Chủ tử! - Tên cai ngục giật mình đứng dậy hành lễ.

- Chìa khoá. - Y hung hăn giơ tay ra chờ đợi.Tên cai ngụckhông hiểu chuyện gì, nhưng cũng không thể bất tuân thượng lệnh. Gã gỡchùm chìa khoá đang đeo ở trên thắt lưng ra, giao vào tay Trường Thanh.

Rất nhanh chóng, y mở cửa đi vào ngục, sau đó lại cẩn thận khoá cửa laophòng, không muốn ai đến gần quấy rầy mình. Trường Thanh giật lấy câyđuốc trên tường, đi xuống những bậc thang đá chật hẹp. Toàn bộ ngục tốinày đều trống không, ngoại trừ xà lim cuối cùng ở tầng thứ ba.

Chân Duyên đang bị giam ở nơi ấy, chỗ kín đáo và ấm áp nhất. Khi y mởcửa phòng ra, người bên trong giật mình tỉnh giấc. Trường Thanh cẩn thận đóng cửa bên ngoài lại, mới mở xà lim ra.

Nàng căng thẳng, lo âu khi nhìn thấy khuôn mặt hung ác của y. TrườngThanh lao ngay vào ôm chặt Chân Duyên, còn nàng thì vung vẫy muốn thoátthân. Hai ngươi một bên đeo bám, một bên xô đẩy không khác gì trò chơiđô vật. Tuy Trường Thanh rất ốm yếu nhưng vòng tay của y rất chắc chắn.Chân Duyên hì hục thở, cũng không cách nào thoát ra được khỏi người y.

- Ngươi có buông tay chưa? Không thì ta cắn chết. - Nàng gào rú.

- Có giỏi thì cắn đi, ta có chết cũng không buông. - Y nức nở trả lời.

- A aaa ... cái tên mít ướt này, lại khóc cái gì? Ngươi năm nay đã mườibảy rồi, còn muốn lấy nước mắt rửa mặt sao? Ta khinh thường ngươi.

- Nàng khinh thì cứ khinh đi, dù sao cả thế gian này đều coi thường tarồi, thêm một công chúa nàng cũng không nhiều không ít. - Trường Thanhoà khóc.

- Ngươi còn khóc, con cháu ba đời sau đều mang nhục.

- Ta không quản chúng. - Y gào lên.

- Nhưng ta quản! - Chân Duyên cứng giọng trả lời. - Không được khóc nữa.

- Tiểu Duyên.Trường Thanh thân thiết kêu lên, sau đó dụimặt vào ngực nàng. Chân Duyên không thể chống chọi được với đòn tấn công bằng nước mắt, nàng đành phải dịu dàng ôm lấy y, tay vỗ về trên lưng y. Vẫn mãi là phò mã nhỏ bé, yếu ớt của nàng như ngày nào. Dù y có làm gì, Thuỷ Linh vẫn là Thuỷ Linh. Dù nàng có cay nghiệt cỡ nào, y vẫn bấtchấp tất cả lao đầu vào. Bởi vì trong lòng y, nàng mãi mãi là cả mộtthiên hạ không gì sánh nổi. Trường Thanh yêu nàng, yêu đến điên cuồngkhông thể quay đầu rồi.

Mà Chân Duyên vì y, cũng có thể dễ dàng buông tha cho mọi thứ. Chỉ cần y khóc lóc như thế này, nàng đã hoàn toàn không thể tức giận được nữarồi. Giữa hai người bọn họ, có lẽ Chân Duyên mới là kẻ yếu đuối thật sự. Mắng mỏ Trường Thanh, nhưng nàng lại không thể ghét bỏ y.

Bỗng nhiên Trường Thanh ho khan. Y vội vã buông Chân Duyên ra, quay vềphía khác. Trường Thanh nhanh chóng rút khăn tay ra, che miệng lại,tránh để Chân Duyên nhìn thấy vết máu. Số lần thổ huyết mỗi ngày dườngnhư đang có chiều hướng tăng lên, bệnh trạng y vẫn đang nặng đi. So vớithời gian an ổn làm tri phủ, từ lúc dính vào Lưu Gia phái này, y đãnhanh đến địa phủ, hội mặt với Diêm vương sớm hơn thời gian quy địnhrồi.

Thật ra y sống vì điều gì, thứ y thật sự muốn là gì? Muốn lật đổ triềuđình để đưa nhà Lưu trở về Đại đô, muốn thừa kế ngai vàng, muốn nắmtrong tay quyền khinh thế trọng? Muốn được phụ thân công nhận, muốn hấtcẳng đại ca? Muốn tất cả quyền lực trên thế gian, hay chỉ muốn có đượcmột thứ duy nhất?

Thật sự, y chỉ muốn được ở bên cạnh nàng, được chạm vào nàng. Thế nhưng, y lại không có tư cách.

Chân Duyên là công chúa cao sang quyền quý, là mặt trời toả sáng lấplánh của kinh đô Việt quốc. Y chỉ là một tiểu dân tầm thường, là hậunhân của loạn đảng chống đối triều đình. Nàng có cả một cuộc đời rất dài đầy gấm hoa hạnh phúc. Trước mặt Trường Thanh chỉ là con đường u ám,tối đen thẳng lối đến địa ngục mà thôi. Ngay từ đầu, y đã không đượcphép chạm vào nàng.

- Thuỷ Linh, Thuỷ Linh, chàng sao vậy? - Chân Duyên lo lắng, nắm tay y kéo lại.Trường Thanh chùi sạch máu trên môi, dấu vội khăn tay vào ngực áo. Y vùng taykhỏi nàng, sau đó kiên quyết đứng dậy. Sự yếu đuối của y đã trôi quatrong thoáng chốc, bây giờ chỉ còn lại quyết tâm sắt đá mà thôi.

Nhưng số phận của y lại chưa bao giờ thắng nổi Chân Duyên. Nàng lao tới, ôm chặt y từ phía sau. Cơ thể nàng áp vào lưng y, mang theo nhiệt độ ấm nóng đầy mê hoặc. Bàn tay nàng đặt trước ngực y, gần như chạm được vàotrái tim yếu ớt của y. Vòng tay triều mến đó, khiến y rung động khôngthể cất bước đi nổi.

Đột nhiên nàng đưa tay vào trong ngực áo, rút ra chiếc khăn tay đẫm máu. Trường Thanh kinh sợ, vùng thoát khỏi nàng, nhanh tay đoạt lại chiếckhăn bị nhuốm đỏ tang thương kia. Y đối diện với nàng, gương mặt nhănnhó vô cùng tức giận. Nàng chỉ ngơ ngác nhìn y, những giọt lệ trong suốt bỗng nhiên ứa ra.

Thế rồi chẳng ai nói lời nào thêm nữa. Không trách mắng, không chất vấn, cũng không quỵ luỵ van xin. Bằng vào bản năng, họ biết rằng lúc nàybuông tay sẽ vạn kiếp hối hận. Dựa một cảm giác rất mơ hồ, họ thấy thờigian sắp sửa chấm hết rồi.

Chẳng hiểu tại sao hai người lại rơi vào cuộc tình oan trái đến vậy. Rõràng là sinh ra để cho nhau, vậy mà lại phí phạm hết bao nhiêu năm trời. Người trạng nguyên áo đỏ bên hồ sen đang lặng lẽ chờ công chúa đến. Chỉ cần nàng gặp y, gật đầu chào một tiếng đã không gây ra biết bao nhiêuchuyện tang thương như thế này. Nàng thích Thuỷ Linh, yêu y ngay từ khihai ánh mắt vừa chạm vào nhau. Chỉ vì tính tình trẻ con mà cả hai đã phá hỏng một tình yêu tốt đẹp.

Đây là số phận, hay là do kẻ nào đã lú lẫn kết nên đoạn nghiệp duyênngang trái. Trời xanh ơi, nguyệt lão kia đã se nhầm dây tơ hồng mất rồi.

Nàng vươn tay ra, ôm lấy y thêm một lần nữa. Trường Thanh cứng người,không bỏ chạy, cũng không xô nàng ra. Nếu đây là sai lầm, thì hãy tiếptục sai lầm cho đến khi kết thúc. Y vòng tay giữ lấy nàng, siết chặttrái tim vào lòng.

Nàng là nữ thần, là mặt trời mà y luôn tôn kính. Nàng là thuốc độc, làngải đắng dù có chết người y vẫn muốn nếm. Nàng là lời nguyền rủa, là ác quỷ đã xô Trường Thanh vào địa ngục, nhưng đến phút cuối cùng, y vẫnmãi yêu thương nàng. Để có được Chân Duyên, y sẵn sàng phá huỷ hết thếgiới. Cũng chỉ vì nàng, quốc gia này có ra sao cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Y buông tay, không tiếp tục chống lại định mệnh. Bởi vì y đã có nàng, bởi vì Chân Duyên đã là người của y.

Trong ngục tù tối tăm chỉ còn ánh sáng mờ ảo của ngọn đuốc trên tường.Không khí nặng nề, như bị đốt cháy bởi những tiếng kêu kiều mị. Nàng cứgọi tên y, thiết tha, mê hoặc. Văn nhân yếu ớt thì ra cũng có nuôi mộtcon dã thú trong người mình. Y tháo bỏ hết xiềng xích, mặc cho cơn đóikhát trong cơ thể gào thét. Trường Thanh muốn ăn hết mỹ thực đang bày ra trước mắt, muốn được nuốt trọn nàng vào bụng. Có như vậy, sẽ không gìchia cách được bọn họ nữa.