Trời Giáng Mẫu Thân: Yêu Nghiệt Bảo Bảo Là Rắn Yêu

Chương 8: Ngươi dám đánh nhi tử của ta!



Edit: Cà Rốt Kapie

Bây giờ không phải là lúc nàng nên bi thương, phải thừa dịp mụ tú bà chưa phát hiện tài sản bị mất mà nhanh chóng rời đi.

“Con trai ngoan chúng ta đi.” Tiện tay lôi kéo cánh tay nhỏ của Mặc Tử Khanh, lại nghe được hắn không tự chủ được phát ra tiếng rên. Lông mày thoáng chốc chau lại, Mộc Tâm quanh thân bắt đầu phát ra sát khí làm người ta sợ rùng mình. Đem ống tay áo rộng thùng thình của Mặc Tử Khanh kéo ra, nhìn trên cánh tay trắng nõn mềm mại lưu lại một dấu tay tím bầm, đôi mắt Mộc Tâm trong phút chốc trở nên đỏ tươi khát máu! 

“Khốn kiếp! Bà ta lại dám đánh ngươi? Lão bà đáng chết này lại dám đánh con ta!” Giống như bị sát khí kích thích, Mộc Tâm từ bình thường bỗng nổi điên đến hỗn loạn, Ưng Mâu như lưỡi dao, Mộc Tâm nắm lại  lòng bàn tay, bởi vì móng tay quá mức dùng sức mà thật sâu cắm vào trong thịt. Lần đầu tiên muốn bảo vệ cái gì, lần đầu tiên không giải thích được có nhớ thương, đã xem chính mình là mẹ của Mặc Tử Khanh, trên người của hắn liền chảy dòng máu thuộc về nàng! Dám đả thương con trai của nàng, dám đụng đến bảo bối của nàng, nàng muốn mạng của bà ta!

Nhìn Mộc Tâm tựa như điên cứ thế xông ra, Mặc Tử Khanh xoa cánh tay của mình, bĩu môi. Rắn trong thời kỳ lột da là yếu ớt nhất, hắn cũng không ngoại lệ. huống chi yêu lực của hắn bị đoạt, vảy không thể nhanh chóng hình thành, cho nên hắn đối với Mộc Tâm – người đã nuốt nội đan của hắn, càng là một Tu Tiên Giả, nên trong lòng có chút kiêng kỵ.

“Lão bà, ngươi đi ra cho ta!” Nổi giận đùng đùng, tên quân nô kia đang ngáp ngủ bỗng trừng lớn con mắt nhìn về phía Mộc Tâm đang nổi điên xông đến gian phòng của mụ tú bà.

Nữ nhân xuất hiện lúc nào vậy? Nàng không phải đã đi rồi sao? Nàng, nàng làm sao từ hậu viện đi ra?

“Phanh!” Một cước đá văng cửa phòng, then cửa đứa lìa thành đoạn, nhìn mụ tú bà trên giường lần nữa bị đánh thức, không đợi bà ta phát ra tiếng mắng, Mộc Tâm sải bước xông tới, leo lên ngồi trên người của bà ta, ngưng tụ hơi sức toàn thân, quả đấm từng phát từng phát hung hăng vung lên.

“Khốn kiếp, tiện nhân! Ai cho phép ngươi đánh nhi tử của ta, ai cho phép ngươi đụng đến một đầu ngón tay của hắn!! Con trai của Mộc Tâm ta là người có thể dễ dàng đụng sao? Ta hôm nay không đem ngươi đánh cho thành đầu heo, liền theo họ ngươi!” Tiếng đánh đập không ngừng truyền đến, quân nô vừa định xông lên, lại phát hiện cửa phòng bị Mộc Tâm đá gảy then cửa như thế nào lại đẩy không ra.

Vòng quanh hai cánh tay, vốn là ở một bên xem náo nhiệt, Mặc Tử Khanh giờ phút này sắc mặt chìm xuống, tim cũng theo thanh âm quyền cước mà thình thịch đập. Nữ nhân này xuống tay thật ác độc, mỗi một quyền liền đánh ra máu tươi, mụ tú bà khuôn mặt mập mạp đã bị nhuộm đỏ. Vừa nãy mới bắt đầu còn có thể kêu lên tiếng “Từ mụ mụ”, đến bây giờ ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, nguyên bản là lỗ mũi đã bị sập giờ phút này càng bị Mộc Tâm đánh cho lõm xuống. Răng cửa đã sớm bị đánh rơi lại bị chính bà ta nuốt sống, hồng hộc, bà ta mỗi một lần hô hấp đều mang theo bọt máu.

“Ta hỏi ngươi, ngươi còn dám đánh nhi tử của ta hay không?” Kéo lên vạt áo của Từ mụ mụ, Mộc Tâm hung thần ác sát hỏi.

Giờ phút này Từ mụ mụ đã sớm ngay cả chính mình là ai cũng không biết, đầu óc bị đánh thành một vũng tương hồ, làm sao mà biết nhi tử Mộc Tâm là ai?

“Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh nhi tử của ta?” Nghĩ đến nhi tử da thịt trắng non mềm của mình bị nữ nhân béo này lưu lại dấu vết chói mắt, Mộc Tâm hận không thể một quyền đánh bà ta đi đến Tây Thiên.

“Không, không dám ~” chỉ bằng ý thức, Từ mụ mụ khạc ra hai chữ này. Nếu như bây giờ có thể chết, bà tuyệt đối không muốn sống. Quả đấm của Mộc Tâm dường như một dạng với búa sắt, mỗi một cái đánh liền giống như muốn đập bể xương cốt trên mặt bà, đau, bà ta đã không còn cảm giác được, điều duy nhất lưu lại trong tư tưởng của bà chính là: sống không bằng chết!

“Tin rằng ngươi cũng không dám!” Kéo tấm rèm che lau đi vết máu tươi dính trên tay, Mộc Tâm trừng mắt chán ghét nhìn Từ mụ mụ lúc này đã bị đánh không ra hình người, cánh tay dài duỗi một cái đem Mặc Tử Khanh cõng ở sau lưng, dịu dàng nói: “Nhi tử, chúng ta đi, mẹ mua mứt quả cho ngươi ăn.”