Trời Giáng Ái Phi

Chương 6



Tống Kỳ Đường vừa thấy Lâm Tử Cần, cái kia mỉm cười ngọt ngào toan tính cho tới bây giờ cũng không lần quá, “Ái phi, làm sao chạy tới nơi này? Tìm Như Hoa chơi a, hại trẫm trong lúc nhất thời tìm không được ngươi.”

Gặp thật giống như muốn tiến thêm một bước tiêu sái gần nắm ở nàng, Lâm Tử Cần lập tức thối hậu một bước, bày ra vẻ mặt phòng vệ vẻ mặt nói: “Muốn tìm ta liền miễn.”

Như Hoa thấy hai người bọn họ nói rất đúng , lập tức hiểu nữ nhân này chính là phi tử của hoàng huynh, nàng rống to quát to lên, “Hoàng huynh, nàng mới vừa rồi thừa dịp ngươi không có ở đây, dùng sức đánh ta, ngay cả nàng không phải là thích khách, ta cũng muốn phạt nàng, đem nàng đuổi ra cung đi.”

Lâm Tử Cần ánh mắt sáng lên. Đem nàng đuổi ra ngoài cung, nói cách khác nàng có thể không cần tìm đường, đã có người nói cho nàng biết xuất cung đi như thế nào. Nàng lập tức cuồng mãnh gật đầu.

“Không sai, ta mới vừa rồi rất dùng sức đánh Quận chúa, thật rất dùng sức, ta sai lầm rồi, ta nguyện ý xuất cung.” Nói lấy, nàng còn lộ ra cổ trang kịch đắc tội phạm cảm giác sâu sắc hối hận vẻ mặt, “Van xin Hoàng thượng ban thưởng tội, ngàn vạn không nên khinh xuất tha thứ với ta, ta là khi dễ Quận chúa đại phôi đản.”

Nàng càng nói càng mi phi sắc vũ, chỉ kém không có nhảy dựng lên khua tay múa chân mà thôi, ngay cả Như Hoa nhìn thấy biểu hiện của nàng cũng thấy bất an, dĩ nhiên là Tống Kỳ Đường bụng đầy mưu kế cũng nghĩ như thế

“Ngô ân —— đem ái phi đuổi ra cung vẫn có thể xem là một trừng phạt phương pháp tốt a.” Tống Kỳ Đường sờ cằm nhìn nàng với ánh mắt xấu xa

Vừa nghe trước mắt cổ nhân cũng nói như vậy, Lâm Tử Cần lại càng liên tục gật đầu, nịnh nọt lời nịnh bợ như như nước suối xông ra, “Dạ, Hoàng thượng anh minh, quả thực là chưa từng có ai, sau không người tới.” Chỉ cần thật có thể làm cho nàng xuất cung, muốn nàng nói nhiều ác tâm lời của cũng không sao.

“Nhưng là vừa nghĩ tới ái phi vô thân vô cố cái chăn đuổi ra cung đình, chẳng phải là rất là thương cảm, vạn nhất lại bị bán vào thanh lâu, đó chính là trẫm đắc tội qua. Trẫm dù thế tàn nhẫn thế nào, cũng không có thể chịu được một nữ tử cơ hồ yếu đuối bị người ta khi dễ a.”

Lâm Tử Cần lời nịnh bợ trong nháy mắt đông lại, mà đông lại không chỉ là lời của nàng mà thôi, ngay cả nụ cười của nàng cũng đông lại lên, “Ý của ngươi là…”

“Ý của ta là, không bằng cho ái phi ở lại trong cung, lao động một chút như thế nào?”

“Lao động?” Lâm Tử Cần chỉ vào mình, “Cũng chính là chỉ cần ta làm chút ít lao động thể lực công việc là tốt, có phải hay không?”

“Ái phi thật thông minh, lời của trẫm còn chưa nói ra, ngươi đã hiểu tâm tư của trẫm, như ngươi loại này hiểu được lòng người, trẫm nào nỡ cho ngươi xuất cung đâu”

Oa dặm liệt… Có một đống vô cùng ác ý, quả thực có thể nói là nói năng thô tục , ở Lâm Tử Cần trong đầu chuyển a chuyển, nữa hơi khống chế không được, nàng sẽ phải mắng ra nàng cả đời này nhất bẩn thô tục .

Cái này gian trá cổ nhân nhất định là cố ý, trăm phần trăm là, nhất là nhìn hắn bây giờ khóe miệng đang cười, ngay cả ánh mắt cũng thể hiện sự gian trá , cũng đủ biết vị hoàng đế này là loại người gian xảo khó kiếm trong thiên hạ, thì ra lúc nàng vừa nhìn thấy hắn, còn tưởng hắn là người nhẹ dạ, căn bản chỉ là giả vờ.

Hắn tuyệt đối là biết nàng muốn ra cung, nhưng cố ý không để cho nàng xuất cung, còn nói cái loại nầy sẽ làm nàng bạo huyết quản khốn kiếp nói.

Lâm Tử Cần thiếu chút nữa giận đến hộc máu, Như Hoa thì bất mãn với quyết định của hắn, lập tức liền nói: “Hoàng huynh, nàng quấy nhiễu ta, còn đánh ta đâu, bị phạt như vậy là quá nhẹ a.”

Tống Kỳ Đường khẽ mỉm cười, nhìn những món đồ chơi đổ vỡ trên mặt đất, “Như hoa a, cái này té phá đông Tây Lý, là món quà mà ta tặng cho ngươi, thế mà ngươi lại khiến nó trở thành như vậy sao ?”

Như Hoa há mồm ra, thanh âm gì cũng không còn phát ra tới.

Tống Kỳ Đường cười nói: “Ngươi nói, có phải hay không đồ ta tặng cho ngươi mà ngươi cũng đập bể, nên phạt ngươi thật nặng đúng không ?”

Như Hoa lập tức ngậm miệng không nói, Tống Kỳ Đường hài lòng gật đầu, “Tốt, ngươi đã cũng đồng ý với quyết định của ta, vậy thì, ái phi, chúng ta đi thôi “

“Cung tiễn Hoàng thượng, nương nương!”

Đám người đang quỳ kia cười thầm trong lòng. Người dám ở trước mặt Như Hoa quận chúa kiêu ngạo, trừ Hoàng thượng , không còn có người khác.

Dù sao thì cũng là quận chúa, còn ai dám ở trước mặt nàng làm càn, nhìn nàng đang bực mình mà hành hạ người khác, bọn hạ nhân không chịu được trong lòng cũng có chút oán giận

Như Hoa mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt tức giận nàng trao cho Tử Cần cũng kịp đưa đi, nhìn Lâm Tử Cần, ánh mắt tức giận của nàng trong chốc lát đã chuyển sang ánh mắt toan tính rồi a.

* * *

Lâm Tử Cần bởi vì quá tức giận, cho nên đầu óc cũng không được tỉnh táo, ngoài sự tức giận ra, nàng căn bản không hề để ý chuyện xảy ra, đối với chuyện Tống Kỳ Đường giải quyết Như Hoa như thế nào, nàng cũng không nghe được

Cũng trong lúc nàng đang tức giận, nàng bị Tống Kỳ Đường thoải mái ôm hông như thế nào nàng cũng không biết

Đến khi về cung của nàng, nàng mới phát hiện bàn ta kia không chỉ ôm hôn nàng mà thôi, hơn nữa còn cùng với ngón tay, toan cởi thắt lưng của nàng ra, nếu hắn không làm động tác như vậy, chỉ sợ nàng còn chưa phát hiện

“Ngươi đang làm gì đó?”

Nàng dùng sức nắm lấy bàn tay của Tống Kỳ Đường, thế nhưng hắn đã nhanh hơn một bước, la lên, “Cẩn thận, ái phi”

Hắn la một cái, đánh tan sự chú ý của Lâm Tử Cần, chẳng những không đẩy hắn ra mà còn kéo hắn vào gần nàng hơn nữa

Hắn kêu nàng cẩn thận, nhưng làm gì có chuyện nguy hiểm?

Lâm Tử Cần Khí Đạo: “Cẩn thận cái gì, vừa rồi không có chuyện gì cả?”

“Ái phi, ta kêu ngươi cẩn thận là để ngươi không dẫm chết con kiến mà ta yêu quý a.”

Oa dặm liệt, cái này Lâm Tử Cần lại càng giận đến muốn chết bất đắc kỳ tử . Vị hoàng đế này có bệnh, hơn nữa không chỉ có một bệnh, hắn nên đi tìm đại phu để chữa trị đi nha.

Gặp ánh mắt bất mãn của nàng, hắn nói tiếp : “Nếu nói trời cao có đức hiếu sinh, mặc dù chỉ là một con kiến nhỏ, có thể cứu sống một mạng, còn tốt hơn xây bảy tòa tháp a”

Lâm Tử Cần ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn. Cho dù là nàng dốt văn đi, cũng không phải không biết câu thành ngữ nổi tiếng này nha.

“Không phải là cứu người một mạng là cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp sao, sao lại biến thành con kiến ?”

Tống Kỳ Đường lại nói , “Phật gia có nói, ta và ngươi đời đời kiếp kiếp luân hồi không dứt, người có thể làm con kiến, con kiến cũng có thể có thể làm người, ngươi chưa từng nghe qua phật gia sớm, muộn khóa tụng cầm kinh điển thảo luận, cát quỷ đói chứng nhận ba hiền, vạn loại hữu tình trèo lên thập-địa. Cũng chính là người người đều có phật tính, ngay cả ở quỷ đói nói quỷ đói cũng có thể một ngày kia chứng được thánh vị, bất đồng hữu tình động vật dĩ nhiên cũng có thể biến thành thập-địa Bồ Tát, vì vậy chúng ta hơn muốn lễ kính mỗi cái tánh mạng mới được.” ? (đau đầu, ko hiểu gì hết, ựa)

Tất cả đều là ngụy biện, nàng mà nghe nữa chắc đầu nàng nổ tung lên quá, “Mong là ngươi đừng nói nữa, ngươi còn nói nữa chắc là đầu ta sẽ nổ tung mất”

“Cẩn thận, ái phi.”

Nàng Khí Đạo: “Lại tới nữa , lần này là dẫm lên bọ cánh cứng hay là con muỗi?”

Vừa mới nói xong, Lâm Tử Cần đá trúng tấm ván gỗ, nàng lần này đá rất dùng sức, cho nên đau đến nước mắt cũng chảy xuống.

Tống Kỳ Đường vội vàng giải thích, “Ái phi, ta kêu ngươi cẩn thận tấm ván gỗ, ngươi cũng không nghe lời ta sao ?”

Vừa đau vừa khó chịu, làm Lâm Tử Cần bực mình vô cùng, quả thực tựa như hài tử chanh chua lúc nãy không có gì là khác cả, “Ngươi lần sau nói thì nói cho hết luôn đi, cứ nói cẩn thận, làm sao ta biết nên cẩn thận cái gì ?”

“Tốt, tốt, ái phi bớt giận, đừng tức giận hư thân thể của ngươi .”

Nếu nói đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười người, ngay cả biết người trước mắt rất gian trá, nhưng nụ cười của hắn tràn đầy hòa ái kịp quan tâm, để cho Lâm Tử Cần cảm thấy đem hắn mắng được máu chó xối đầu, hơn ra vẻ mình tu dưỡng không đủ, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, ngậm miệng không mắng tính .

Huống chi làm sao mắng hắn, hắn là một thiên tử a, nàng mắng hắn trước sau gì cũng bị mất đầu a