Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 41: Huyết trùng (8)



Nhanh chóng xuyên qua khu rừng, tiểu Dương ẩn dấu mình trong một cái cây lớn ngay bìa rừng. Nhìn khung cảnh trước mắt, hắn nhíu mày.

Ngay ngoài rừng là một ngôi làng không lớn cũng không nhỏ. Trong làng đầy người, nhìn qua cũng chẳng có nếu như không phải nhìn trực tiếp bọn chúng.

Cả người ai nấy đều là những vết máu đã khô cũng có những vết vẫn đang ướt đẫm, mùi tanh tưởi của máu và xác chết đang phân hủy thật khiến người ta buồn nôn.

Những người trong làng đều chết cả rồi. Nhìn ánh mắt vô hồn như mắt cá chết, cả người tanh tưởi tím đen, từng chỗ, từng chỗ đang thối rữa.

Có nơi là do binh khí làm bị thương, có nơi bị phân hủy từ trong cơ thể ăn mòn đến bên ngoài.Bọn chúng vừa đi, trên cơ thể chúng không phun máu cũng rớt từng miếng từng tảng thịt xuống.

Qua những vết thương còn có thể thấy những con giòi trắng múp mập mạp trong cơ thể của chúng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tây Hòa không khỏi nôn thêm lần nữa, mà lần này hắn cũng không dám nhìn nữa, thật kinh khủng.

Muốn đến ngọn núi phía tây, bắt buộc phải băng qua nơi này. Hắn ngắt một chiếc lá, phóng vào viên đá bên dưới gần chỗ bọn chúng gây tiếng động.

"Cạch" vừa phát ra tiếng động, bọn chúng không phản ứng. Hắn thử thêm nhiều lần, vẫn không tìm ra cách.

Bỗng nhiên, hắn thấy đám người dần di chuyển. Chỉ chốc lát sau, trên tay bọn chúng là con thỏ người đầy máu như bị thương rất nặng.

Một người trong số chúng cầm con thỏ lên đưa trước miệng mình. "Phập" hắn cắn mạnh vào người con thỏ vẫn còn sống, con thỏ kêu lên đau đớn, nó giãy giụa một lúc rồi ngừng hẳn.

Bọn chúng thấy có người cắn con thỏ thì lao lên giành giật, cắn xé con thỏ, chỉ trong chốc lát chẳng còn lại gì ngoài vết máu trên miệng bọn chúng.

Thấy vậy, cả người Tây Hòa cứng đờ, thật kinh khủng, bọn chúng là cái thứ gì chứ ?

Khác với Tây Hòa, vẻ mặt tiểu Dương bình tĩnh, hắn biết mình phải cần làm gì.

Hắn liếc nhìn Tây Hòa, thấy ánh mắt của hắn, Tây Hòa không khỏi hoảng sợ.

- Mang ta đi cùng, cầu ngươi, ta...ta không muốn chết...

- Cởi áo ra.

- Hả?

Tiểu Dương lẳng lặng nhìn hắn.

- Ta cởi, ta cởi...

Nói xong, hắn nhanh chóng cởi áo ngoài đưa cho tiểu Dương, nghi hoặc nhìn hắn.

Tiểu Dương nhìn cái áo hơi nhíu mày.

- Đưa tay đây

Hắn nhanh chóng đưa cánh tay về phía trước. Không chút chần chờ. Tiểu Dương rút đoản kiếm bên hông chém vào tay hắn.

- A...

- Câm miệng.

Hắn nhanh chóng ngậm miệng nhìn máu mình thấm ướt cái áo. Thấy đã đủ, tiểu Dương vứt cho hắn một miếng áo vừa xé ra lúc nãy từ cái áo của Tây Hòa ý bảo hắn băng vào.

Xong xuôi, hắn cầm chiếc áo dính máu, nhìn về phía trước ra lệnh:

- Khi bọn chúng vừa di chuyển liền nhanh chóng theo ta, không kịp thì tự ngươi chịu.

- Được

Tay vận nội lực, hắn liền ném chiếc áo về phía xa. Chỉ trong chốc lát, bọn chúng liền di chuyển về phía chiếc áo.

- Ngay lúc này.

Lập tức hắn phi thân về phía trước, Tây Hòa theo ngay phía sau tiến thẳng về phía tây.