Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 33: Huyết trùng (1)



Không gian thay đổi, xuất hiện trước mắt hắn là cánh rừng rậm rạp. Một luồng sáng xuất hiện, Thiên Thanh Nguyệt trở về hình dạng búp bê, hắn hôn nhẹ lên trán nàng rồi dặt nàng cẩn thận trong ngực áo.

Nhìn xung quanh chỉ có cây cối bao quanh, hắn đứng dậy, quan sát xung quanh. Trước tiên phải tìm đồ ăn, sau đó mới tính đến chuyện khác được, nghĩ là làm, tiểu Dương đi một vòng gần nơi hắn xuất hiện.

Kỳ lạ, trong rừng không có lấy một tiếng động nào, im ắng một cách nguy hiểm, không kiếm được con vật nào, tiểu Dương đành tìm xem có quả nào ăn được hay không. May mắn, có một ít quả dại trong rừng có thể ăn.

Hái quả ăn lót dạ, định tìm một chỗ nghỉ ngơi, bỗng nhiên hắn nghe có tiếng 'loạt xoạt' từ phía xa. Hắn nhíu mày, nhìn thấy cây cao gần đó, tiểu Dương trèo lên cây xem động tĩnh phía dưới.

'Loạt xoạt, loạt xoạt' tiếng động ngày càng gần, từ trên cây hắn nhìn xuống. Từ trong bịu cây có ba người bước ra, không sai, là con người. Nhưng mà...hắn nhíu mày, bọn họ không có một chút hơi thở, như một cái xác tự di chuyển vậy.

Da bọn họ tái ngắt, hai mắt đỏ ngầu, xung quanh người đầy những vết thương lúc nhúc dòi bọ. Mày hắn nhíu càng chặt, bọn họ có mùi tử thi, nhìn những vết thương trên người đang dần phân hủy, hắn cẩn thận che dấu hơi thở của mình.

Những người đó cứ đi thẳng về phía trước, hắn thấy được, trước mặt bọn chúng là một cái cây cổ thụ lớn đứng chắn đường. Thấy vật cản trước mắt, một trong số ba người giơ tay đánh thẳng vào cái cây.

'Rầm', cái cây như một nhánh cây con cứ thế mà bị đánh gẫy. Hắn híp mắt nhìn, nhìn bọn họ không phát hiện mình, tiểu Dương len lén theo sau. Đi khoảng một canh giờ, bọn họ ra khỏi khu rừng, nhìn cảnh tượng bên ngoài, hắn có chút giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Chỉ thấy trước mắt hắn là một thôn trang rộng lớn, nhưng lỳ quái là hắn không cảm thấy hơi thở của người sống, ngay cả hơi thở nhỏ nhoi thoi thóp cũng không thấy. Vậy mà...rất nhiều người dân vẫn đang di chuyển trước mặt hắn, họ bán hàng, làm việc, đi chợ... tất cả đều như bình thường.

Hắn không xuất hiện mà chỉ đứng từ xa quan sát, điểm giống nhau của những người ở đây là da của họ đều tái ngắt như người chết, hai mắt đỏ ngầu, trên người ai cũng có vết thương, vết thương của họ đều đang thối rữa, dòi bọ lúc nhúc trên miệng vết thương.

Theo di chuyển của họ, máu cùng những con dòi rơi vãi ra khỏi miệng vết thương, mùi tử thi bốc lên nồng nặc.

Nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, hắn thấy bụng mình cồn cào khó chịu. Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào, thật may là nàng không thấy.

Bình ổn lại, hắn quyết định tránh xa nơi này, tiểu Dương quay lại trong rừng, hắn tìm một cái cây cao, leo lên cây, thu lại khí tức của mình, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nên bây giờ hắn cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Dần dần, bóng tối bao phủ cả khu rừng, 'loạt xoạt, loạt xoạt' tiếng động khiến cả khu rừng đang yên tĩnh bỗng trở nên rùng rợn.

Trên cành cây cao, hắn đột nhiên mở mắt, ngồi thẳng dậy, quan sát động tĩnh phía dưới. Chỉ thấy lờ mờ phía dưới, từng đoàn người, không phải nói là tất cả những người trong thôn trang đều tụ tập trong rừng.

Bọn chúng di chuyển đi sâu vào trong rừng, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời tối đen không có một ngôi sao nào, chỉ có duy nhất ánh trăng đang chiếu sáng, mặt trăng chiếu ra ánh sáng đỏ như máu trên bầu trời tối đen càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Nhìn ánh trăng chiếu thẳng xuống chính giữa khu rừng, bọn chúng cũng di chuyển vào sâu trong rừng, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Nhìn hướng di chuyển của chúng, hắn từ từ bám theo sau, không biết là có chuyện gì, nhưng có thể có cách để hắn phá vỡ không gian này.