Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 32-1: Giao long (1)



"Ầm ầm", mặt nước dao động dữ dội tạo thành những con sóng lớn như muốn nuốt hết tất cả. Từ mặt nước xuất hiện bóng đen, bóng đen càng ngày càng lớn, "ầm ầm" nó từ từ ngoi lên mặt nước.

Theo dao động của nó, mặt nước như tạo thành một cột nước, xung quanh sóng gầm như thổi bay tất cả. Nàng đứng chắn phía trước tiểu Dương, sóng đánh mạnh như muốn nuốt lấy nàng, y phục ướt vẫn không làm giảm khí thế của nàng chút nào.

Tĩnh lặng, không gì có thể khiến nàng dao động, quanh nàng bao phủ một tầng hàn khí nhè nhẹ, mắt nàng không chút gợn sóng quan sát vật sắp nổi lên.

Thiên Thanh Nguyệt đứng đó, phiêu dật như tiên, cho dù xung quanh sóng lớn gầm thét như những con quái vật nhe nanh múa vuốt chực chờ tấn công, bầu trời tối đen ầm ầm sấm chớp, gió thổi như muốn cuốn bay tất cả. Thì tất cả như chẳng liên quan gì đến nàng, nàng vẫn im lặng đứng đó, như chẳng có gì chạm được đến nàng.

"Grao" từ trong cột nước vang ra tiếng gầm làm điên đảo tất cả, cột nước rút xuống. Toàn thân đen như bóng tối, những cái vảy xù lên như áo giáp bảo vệ, hai mắt nó đỏ ngầu đầy sát khí chứng tỏ nó đang tức giận, miệng nó nhe ra đầy răng nhọn, đầu nó có sừng. Nhìn qua rất giống 'rồng', nhưng nàng thấy không giống lắm, chẳng lẽ nó là 'giao long'.

Bốn mắt nhìn nhau, môi nàng mím lại xuất hiện nụ cười như có như không, 'giao long' sao ? Cho dù có là rồng đi nữa chỉ cần làm hại tiểu Dương nàng nhất định không tha.

Nhìn con quái vật trước mắt, hai tay nàng nắm chặt,từ khi tới đây, nàng biết cả người mình thay đổi không ít, tuy không thể thành người. Nhưng trong nàng luôn ẩn ẩn một luồng sức mạnh lúc ẩn lúc hiện, có lẽ đến lúc nàng thử thứ đó rồi.

Trong cơ thể nàng dần xuất hiện hàn khí, bình tĩnh di chuyển hàn khí xuống dưới hai tay. Hai tay nàng xuất hiện luồng khí trắng, càng lúc càng nhiều, theo ý chí của nàng, nó dần dần thu lại cho đến khi chỉ như sợi chỉ.

Con giao long nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng bình tĩnh thong dong không chút sợ hãi, bạch y tung bay phiêu dật như tiên. Mắt nàng tĩnh lặng nhìn nó không chút dao động, thanh cao thoát tục như thiên tiên không ai có thể nắm bắt khiến nó chấn động.

Nhưng cho dù như vậy, dám cả gan xông vào đây, nó sẽ khiến nàng không thể trở ra.

"Grao" nó hướng lên trời gầm, tiếng gầm của nó làm rung chuyển cả không gian. Đuôi nó vung lên đập mạnh xuống tạo thành những cơn sóng thần lao về phía nàng.

Hàn khí được nàng khống chế thành sợi chỉ nhỏ lượn lờ quanh nàng, mắt thấy con sóng sắp nuốt lấy mình, tay nàng động. Theo di chuyển tay nàng, hàn khí trở nên mạnh mẽ dứt khoát, thẳng hướng về phái con sóng.

Ngay lúc vừa chạm vào vào con sóng, hàn khí trở nên dữ dội, nó lập tức đóng băng con sóng nó chạm vào. Lấy đà, Thiên Thanh Nguyệt nhảy lên con sóng, nàng vung tay làm đóng băng những con sóng tiếp theo.

Theo đó, nàng tiến gần giao long. Giao long nhìn nàng tiến gần nó, mắt nó trở nên hung ác, "grao" nó gầm lên, đuôi nó quất về phía nàng.

"Chết tiệt", "ầm", nàng nhanh chóng né tránh nhưng vẫn bị ngã xuống nước. Thấy đuôi nó lại hướng phía mình, nàng đóng băng phần nước gần nó làm giảm tốc độ của nó.

Nàng nhanh chóng bám vào đuôi nó, chạy thẳng lên. Nhìn cánh tay nhuốm máu của mình, tuy tránh được đuôi nó nhưng vẫn bị luồng gió cuốn theo đuôi nó làm bị thương. Xé một góc áo, nàng nhanh chóng băng chỗ bị thương lại.

Dựa theo sức của nàng mà nói, nàng không có cửa thắng nó. Mắt nàng liếc về phía tiểu Dương đang nằm, mắt nàng trở nên kiên định. Không thắng cũng phải thắng.

Người nó lắc lư dữ dội như muốn vứt nàng xuống, bám vào vảy nó, nàng theo đà chạy lên trên. Động vật nào cũng vậy, chúng luôn có điểm yếu, mà điểm dễ nhận thấy nhất chính là mắt chúng.

Giao long biết nàng đang ở trên người nó, nó ra sức vùng vẫy, thấy nàng vẫn ở trên, nó tức giận. Ngửa người ra đằng sau, nó đập mạnh người nó xuống nước. Cả nó và nàng đều chìm trong nước.