Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 20: Ba năm dưới vực (6)



Trở về hang động, ngay khi con sư tử định đi theo vào trong, tiểu Dương liền quăng cho nó ánh mắt sắc lạnh. Con sư tử rùng mình, khựng lại, nó quay đầu nằm xuống cạnh cửa hang, nhìn tiểu Dương lạnh lùng quay lưng đi, con sư tử nhắm mắt gục đầu xuống. Có vẻ chủ nhân không thích nó.

Thấy biểu hiện của tiểu Dương, nàng cũng chỉ có lắc đầu. Nhóm lửa, đem mấy con cá bắt được lúc ở hồ lên nướng. Ngồi xuống dựa vào tường hang động, tiểu Dương lấy nàng từ trong ngực ra.

- Tỷ, đệ nuôi nó được không, nhưng mà...lỡ nó làm tỷ đau giống như lúc đó...đệ...

Ra là chuyện này, nhìn ánh mắt mong chờ của tiểu Dương, nàng rất muốn xoa đầu rồi hôn tiểu Dương một cái. Trong lòng tiểu Dương không vô tình như mặt ngoài thể hiện.

Trời tối dần, bỗng từ con búp bê phát ra ánh sáng, sau đó nàng xuất hiện trước mặt tiểu Dương. Ôm lấy tiểu Dương, xoa đầu rồi hôn vào má tiểu Dương, nàng cười:

- Nếu đệ muốn, vậy cứ nuôi đi.

- Nhưng mà...

- Nó không làm tỷ đau đâu, đúng không ?

Thiên Thanh Nguyệt nhìn con sư tử đã đứng dậy từ lúc nào. Thấy nàng xuất hiện, con sư tử lui về sau, dùng ánh mắt kính sợ nhìn nàng. Khí thế từ thiếu nữ này khiến nó phải run sợ, nhất là ánh mắt của nàng, như nhìn thấu tất cả. Có lẽ chính vì thế mà nó chấp nhận đi theo hai người này.

Đứa trẻ với mái tóc trắng và đôi mắt tím, trên người tràn ngập khí thế cao quý vương giả của đế vương, sức mạnh và sự quyết đoán không nhân nhượng kẻ thù, đứa trẻ này tương lai sẽ khiến người khác phải kính sợ.

Thiếu nữ xuất hiện từ búp bê vải, thanh cao thoát tục, khí chất cao quý vương giả thậm chí có phần hơn đứa trẻ kia. Ánh mắt tĩnh lặng như nhìn thấu tất cả, khiến người khác khi nhìn vào phải run sợ.

Nó cũng là bị hai người này thu hút mới quyết định đi theo. Thấy thiếu nữ nhìn nó, nó rũ mắt, cúi đầu thể hiện sự đồng ý.

Thật có linh tính, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy một con sư tử toàn thân đen tuyền như vậy, không giữ lại cũng uổng. Mà có nó ở với tiểu Dương nàng cũng đỡ lo phần nào, nhưng nếu nó dám có ý xấu với tiểu Dương, nàng nhất định giết nó.

- Lại đây! - Thiên Thanh Nguyệt ra lệnh.

Nghe lệnh nàng, con sư tử de dặt tiến vào hang động, thấy thế tiểu Dương nhíu mày.

- Tỷ, đệ không muốn nó vào.

- Sao vậy ? - Nàng cười hỏi.

- Đây là chỗ của tỷ với đệ, đệ không muốn có ai khác vào. - Tiểu Dương bĩu môi.

Ha ha ha, tiểu Dương thật là. Cúi người hôn vào má tiểu Dương một cái.

- Đệ muốn nuôi nó mà bắt nó ở ngoài, không phải là để mấy con thú khác cắn nó sao ?

- Nhưng...

- Đợi nó lành vết thương rồi để nó ra ngoài, được chứ !? - Nàng xoa đầu tiểu Dương.

Nghe vậy, tiểu Dương mới tâm không cam, lòng không nguyện ậm ừ gật đầu.

Con sư tử đến trước mặt Thiên Thanh Nguyệt và tiểu Dương, nó cúi người, nằm xấp xuống. Xem ra nó rất biết điều, không để chủ nhân phải ngước lên nhìn nó.

- Đệ dặt tên cho nó đi.

- Đặt tên ?

- Ừ, giống như tỷ đặt tên cho đệ là 'Bạch Thiên Dương' vậy, đệ đặt tên cho nó, từ giờ nó là của đệ.

- Vậy đệ là của tỷ đúng không !? Tỷ đặt tên cho đệ mà.

- Hì, ừ, đệ là của tỷ, đệ không thích sao ?

- Đệ thực thích, nếu vậy tỷ cũng phải là của đệ đấy !

- Ừ, tỷ là của đệ. Bây giờ đệ đặt tên cho nó đi.

- Ừm, để đệ nghĩ... - Tiểu Dương tay chống cằm suy tư.

- Có rồi, gọi tiểu Hắc đi.

- Hì, tiểu Hắc, tên hay lắm, vậy gọi Tiểu Hắc.

Thiên Thanh Nguyệt cười nhìn Tiểu Hắc, tiểu Dương dễ thương quá, con sư tử to như vầy mà gọi Tiểu Hắc, hì, nghe như gọi con mèo vậy.

'Tiểu Hắc', không đùa chứ, nó đường đường là thủ lĩnh của một đàn sư tử đấy, vậy mà lại gọi nó là 'Tiểu Hắc', chủ nhân, nó là sư tử,hắc sư tử đó, nó không phải mèo đen.

Cứ như vậy, bên người tiểu Dương có thêm một sủng vật 'Tiểu Hắc'.

Thời gian thấm thoát đã qua 3 năm.