Trời Đất Tác Thành

Chương 33: Biển Xanh Cát Vàng (3)



Ánh nắng tại bờ biển Somalia lúc này rất tốt, phơi nắng vừa ấm áp lại thoải mái, Doãn Bích Giới đứng trên bờ cát, chầm chậm dùng kem chống nắng thoa đều lên hai cặp đùi, trong lòng tính toán người nào đó có thể sắp hiện thân.

Quả nhiên, gần như trong vòng mười giây, phía sau lập tức truyền đến bước chân nặng nề mà kiên định.

Cô khẽ cong khoé miệng, ngay cả người cũng lười quay lại, cô liền cảm giác được một đôi tay đã giữ chặt cô từ phía sau ở trong lồng ngực rắn chắc.

“Quả nhiên chỉ có một thế không thể thoả mãn em.” Kha Khinh Đằng ôm cô sát trước ngực, đôi tay không chút khách khí mà nhẹ nhàng vuốt ve trên dưới bụng cô, “Ngủ ngon không?”

“Sao anh hỏi tới hỏi lui cũng chỉ có một câu thoại này thôi vậy?” Cô cảm thấy vừa rồi mình làm trò chọc ghẹo nhiều người như vậy, thật sự trêu được anh nên ỷ vào đó mà trả lời.

Tiếng anh không nghe ra nặng nhẹ, chỉ thuận tay xoay người cô lại, “Bởi vì nếu em ngủ ngon, anh cũng không để ý bây giờ đem ba thế của buổi tối làm cho xong trước.”

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt anh đen thẫm, như mực lưu chuyển, rất xinh đẹp, lại nguy hiểm, nhìn qua muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.

“Thế nào? Công phu nhỏ như vậy, anh lại không chịu được ư?”

Thấy anh như vậy, cô cười đến vui vẻ, gương mặt tinh xảo luôn lạnh lùng sáng chói, còn nâng lên một bàn tay ve vãn cằm anh, tay kia thì nhanh nhẹn cởi áo choàng tắm ở thân trên.

Phong cảnh hoàn toàn lộ ra.

Bikini màu tím nhạt, tôn lên dáng người mảnh khảnh lại trắng nõn của cô, bầu ngực vểnh lên ngay tại đáy mắt anh, cảm xúc muốn chạm vào.

“Không phải màu đen.” Cô khẽ liếm môi mình.

Con ngươi lạnh lùng không giống như người sống của Kha Khinh Đằng nhấp nháy vài giây, như tia chớp anh vươn tay kéo cả người cô đến trước mình, rồi cúi đầu hôn lên bầu ngực của cô.

“Nhìn không ra, tiên sinh có chứng ghét phụ nữ, hoá ra bản tính nhiệt tình như vậy a…” Cô bị anh làm cho hơi ngứa, cảm giác được môi lưỡi anh lưu luyến trước bầu ngực mình, thanh âm cô càng trầm hơn.

Kha Khinh Đằng làm sao có thể không biết trừng trị cô, cô lại càng chơi đùa đến thoả thích, bị cô đùa giỡn đủ rồi, giờ phút này anh từ bầu ngực cô hướng lên trên, sức lực vừa phải mà cắn cằm cô, thản nhiên cho cô một cảnh cáo, “Về sau, muốn chơi cũng đừng chơi trước mặt những người khác.”

“Anh không chấp nhận bất cứ thằng đàn ông nào ngắm nhìn người phụ nữ của anh.”

Bốn chữ kia, trước đây khi anh nói ra, cô chỉ cảm thấy mâu thuẫn lại hoảng hốt, nhưng hôm nay lại nghe anh nói vậy, trong lòng cô đã có cảm giác đầy ắp không thể nói rõ.

Quả thật là, ngay cả cõi lòng cũng thay đổi.

Vẻ mặt cô giống như ánh nắng, dần dần trở nên ấm áp, bởi vì tính cách lạnh lùng mà cô không trả lời, chỉ tránh vấn đề chính mà kề sát trán anh, hỏi, “Kết quả đàm phán có chưa?”

Anh khẽ lắc đầu, đặc biệt thích thú nhìn cô chăm chú, “Xử lý xong việc nhà trước rồi trở về tiếp tục.”

“Ờ…” Cô vẫn biết nặng nhẹ, lúc này rời khỏi lồng ngực của anh, khoác áo choàng, quấn khăn dài, rồi hất cằm với anh, “Đi thôi.”

“Được.” Anh lại nhìn cô một lát, hơi gật đầu, nhưng lại không đi.

“Sao thế?” Cô mặc anh nhìn mình, đi một vòng thật lớn, “Cho dù anh nhìn em thế nào nữa, em cũng không hứa với anh lần sau không làm trên giường.”

“Rất xinh đẹp.”

Anh thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi trước, để lại ba chữ này.



Một ngày tại Somalia, từ giữa trưa đến buổi chiều, rất nhanh, mặt trời lại lặn xuống.

Doãn Bích Giới không muốn xuống nước, may mắn cô ở trên bờ cát, khi hứng thứ thì đứng dậy tản bộ ở bờ biển, mệt mỏi thì ngồi trên ghế ở bờ cát lẳng lặng hưởng thụ gió biển.

Trời đất không có ai, đả động yên bình của tâm hồn.

Con đường mạo hiểm bấp bênh này bắt đầu từ đoàn tàu bốn mùa, mỗi một cảnh tượng đều thoáng hiện trước mắt cô, có thể khiến cô giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ mà trở về địa điểm và cảnh tượng ngay lúc đó.

Hồi tưởng kỹ càng, cô đột nhiên cảm thấy, nếu cả bố cục đã nằm trong tay của Kha Khinh Đằng từ lâu, vì sao anh không chọn một đường tắt dễ dàng, ngược lại đi một vòng thế này, mấy lần đều phải ra sống vào chết, sao lại phải để cho người của liên bang Mỹ truy đuổi bọn họ với khoảng cách sau vài bước chứ?

Chơi đùa với người Mỹ ư? Anh thật sự an nhàn thoải mái thế sao?

Càng nghĩ, vài lần dường như chạm đến ý chính, nhưng nghĩ sâu nữa lại không đoán ra.

Lắc lắc đầu, cô quyết định đừng đi khiêu chiến bộ óc của người nào đó, chỉ hao tổn tinh thần thôi.

“Không xuống nước?”

Vừa mới thu hồi ý nghĩ, có hai cánh tay chống ở hai bên ghế cô, cô nghiêng đầu nhìn thì thấy Kha Khinh Đằng đang đứng ở sau ghế.

“Không muốn lắm.” Cô nói với anh.

Anh mấp máy môi, áo sơ mi trắng tôn lên cả khuôn mặt lạnh lùng thúc bách, nhưng dưới ảnh xạ của mặt trời lại có vẻ không quá phi lý.

“Đến đây.” Trầm mặc một hồi, anh đi tới cạnh ghế, vươn tay về phía cô.

Cô nhìn anh vài giây, hai tay chống tay vịn đứng lên.

Hai người nắm tay nhau mà đi, cô vốn tưởng rằng anh muốn dẫn mình đi dạo dọc bờ biển, ẩm ướt chân, nhưng ai ngờ anh lại dẫn cô đi vào trong nước.

Thoạt đầu nước biển vẫn ở mắt cá chân của bọn họ, hiện tại đã dần dần không thấy bắp chân.

“Vừa rồi đàm phán hiệp ước không có kết quả.” Trong tiếng sóng thủy triều lên xuống anh ho nhẹ một tiếng, “Thế lực khắp nơi đều muốn thứ này, nhưng lại không bàn được giá cả tốt nhất, người lấy được cuối cùng sẽ là hạc giữa bầy gà.”

Cô gật đầu, “Thứ trong tay anh rốt cuộc là gì thế?”

Thứ này quyết định màn trời do anh bày ra, cũng quyết định con đường lánh nạn của bọn họ, càng dường như quyết định hướng đi tương lai của bọn họ.

Cô chỉ đoán được hẳn là có liên quan đến nguồn năng lượng dầu mỏ, ngoài ra không nghĩ sâu nữa.

“Trên thế giới Mỹ là quốc gia tiêu hao nguồn năng lượng nhiều nhất, chiếm 25.4% tổng nguồn năng lượng tiêu hao của thế giới, bởi vì tổng sản lượng khai thác của chính họ không khả quan, cho nên, phần lớn dầu mỏ mà bọn họ tiêu thụ đều dựa vào nhập khẩu.”

Lúc này nước biển chưa tới đùi cô, cô phải đến gần một chút mới nghe được anh nói, “Có thể nghĩ rằng, Mỹ sẽ đối xử với tài nguyên dầu mỏ có được như thế nào, kiểm soát các tuyến đường vận chuyển dầu mỏ hoặc đường ống quan trọng của các quốc gia?”

“Cưỡng ép chiếm đoạt.” Cô không chút do dự trả lời.

Anh gật đầu, kéo cô đến gần mình hơn, “Venezuela, Peru, Bolivia, Sudan, Somalia, Nigeria…”

“Tổng cộng 25 ‘quốc gia không ổn định’, chúng đều bị Mỹ tiến hành can thiệp với những ứng cử viên quân sự của các nước.” Anh không dừng chút nào mà nói hết tên của 25 quốc gia.

Cô đột nhiên hiểu ra.

“Thứ ở trong tay anh chính là chỉ ra địa điểm khai thác tài nguyên dầu mỏ cụ thể của những quốc gia không ổn định này, đúng hay không?” Nước biển dâng lên tới phần eo, ngữ khí của cô có chút vội vàng, “Những địa điểm đó đều trở thành cứ điểm quân sự quan trọng của nước Mỹ, lực lượng canh gác hùng hậu, vì bọn họ liên tục vận chuyển nguồn năng lượng, nhưng nếu bị các quốc gia khác biết được những địa điểm bí mật này, như vậy mọi người đều muốn phân chia một miếng ăn này.”

Hoá ra là như vậy.

Khó trách lại có nhiều tổ chức như thế, kẻ giật dây nghĩ đến tranh giành danh sách này, ai chiếm được đều muốn thu lợi hàng vạn hàng nghìn, cũng tiện thể dấy lên một trận gió tanh mưa máu.

Sóng biển càng lúc càng lớn, hai người bọn họ đi tới chỗ cách bờ biển một chút, sắc trời ảm đạm, một đợt sóng biển tiếp theo ập đến, đánh về phía bọn họ.

“Rất thông minh.” Anh kéo cô ra sau mình, thanh âm hỗn loạn trong sóng biển, còn có ý cười, “Nước Mỹ vừa lấy được danh sách này, còn chưa xem nội dung trong đó đã bị anh lấy đi, cho nên bọn họ mới căm tức như vậy.”

Cô lắc lắc đầu.

Anh thật sự vĩnh viễn dồn hết tâm trí mà nhóm lửa trên người, làm không biết mệt.

“Doãn Bích Giới, ôm chặt anh.”

Cô không biết vào lúc thủy triều lên xuống anh lại muốn đi vào biển làm gì, nhưng cô không kháng cự, lấy cánh tay ôm chặt thắt lưng của anh.

Khi nước biển chưa đến bả vai cô thì anh mới ngừng lại.

“Kha Khinh Đằng.” Cô nhìn anh, lúc này rốt cuộc hỏi ra vấn đề khiến cô rối ren hồi lâu, “Vì sao anh lựa chọn một con đường gian nan như vậy để tới đây?”

Ánh mắt anh dừng ở trên sóng biển, qua hồi lâu anh mới nghiêng đầu nhìn mắt cô đáp lại, “Nếu anh nói, vì hoạn nạn gặp chân tình, em tin không?”

Cô hé miệng, bị anh nói trắng ra lý do vô sỉ như thế đến á khẩu không trả lời được.

“Anh làm giao dịch dầu mỏ ngầm hơn mười năm, lúc một mình không hề băn khoăn, tiện tay khơi mào một chút tranh chấp cũng có thể cho là lạc thú.” Anh nhìn cô chăm chú, trong sóng biển từng chữ rơi vào trong tai cô, “Tựa như hai năm trước, liên bang phái em đến lấy bản kế hoạch vận chuyển dầu mỏ và vũ khí quân sự ở trong tay anh, anh chỉ là cùng bọn họ chơi một trận.”

“Nhưng bây giờ khác biệt.” Tay anh phủ lên lưng cô, “Một trận kia khiến anh suýt nữa mất đi em, vì vậy anh mới thiết kế tỉ mỉ một chuyến đi này, dựa vào an bài không có kẽ hở, trong nguy hiểm cầu chiến thắng mới khiến em cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh anh, nhưng hiện tại, anh không bao giờ có thể đi bất cứ nước cờ nguy hiểm nào nữa.”

Với anh mà nói em chính là trân bảo độc nhất vô nhị, cũng có thể trở thành vũ khí hữu hiệu nhất của kẻ thù anh, có lực sát thương trí mạng đối với anh.

Những lời này vốn không thể nói ra từ trong miệng anh, cô biết rõ bình thường anh có thể vài ngày không mở miệng nói một câu, nhưng hôm nay lại từng chữ từng câu tha thiết mà kiên định với cô.

Từng chút từng chút một gõ vào trong lòng cô, đánh vỡ nát lớp tường phòng bị cuối cùng của cô.

Lúc bọt sóng cao nhất cuốn tới, cô chỉ nghe ngữ khí của anh giống như nỉ non, “Nhớ kỹ, mỗi một bước đều theo sát anh.”

Anh ở phía trước người em, mà em coi giữ phía sau lưng yếu ớt nhất của anh.

***

Lúc từ bãi biển quay về biệt thự, trời đã bắt đầu mưa.

Cô mặc bikini không thấy khó chịu nhưng cảm thấy lạnh, mà toàn bộ quần áo trên người anh đều ướt sũng, dính trên người, ngay cả cô cũng thấy khó chịu.

Vào phòng, anh cởi quần áo ướt sũng ra, cô vào phòng tắm trước mở vòi sen nước ấm.

Cô cởi bikini, rồi xoã tóc để cho nước ấm vẩy lên người từ đầu đến chân, bỗng nhiên cảm giác được phía sau lưng có hô hấp rất nhẹ chạm vào, sự tiếp xúc này dừng ở trên vết sẹo của cô.

Trong lòng run lên, cô muốn quay đầu lại, nhưng nghe thấy tiếng nói trầm lạnh của anh, “Rất đau, phải không?”

Cô cắn môi, hồi lâu mới đáp, “Cho dù đau cũng là quá khứ.”

Dù cho vết sẹo này là hồi ức tồi tệ nhất của cả đời cô, trên người phụ nữ lưu lại vết sẹo chung quy cũng không tốt, nhưng hiện tại cô nhận được sự đối xử thế này của anh, càng hiểu được tình yêu của mình đối với anh, ý hận này có quan trọng bao nhiêu?

Hiểu rõ nội tâm nên thả lỏng mở lòng, cô không phải phụ nữ đa sầu đa cảm, tất cả đều nghe theo ý chí và sự thành tâm của mình.

“Ngày đó của hai năm trước, thân phận nội ứng liên bang của em bị phát hiện, khi em muốn rời khỏi anh, vết thương này của em là do cấp dưới đắc lực nhất của anh làm, anh ta đứng sau Trịnh Đình và Trịnh Ẩm.”

Tiếng nước chảy xuôi xuống dưới, anh vẫn không cho cô nhìn thấy mặt anh, chỉ tựa vào lưng cô mà nói chuyện.

“Đúng vậy, em đương nhiên nhận ra anh ta.” Cô theo dòng suy nghĩ của anh, nhớ lại cảnh thượng lúc ấy, “Người kia thường hiếm khi xuất hiện, nhưng trung thành và tận tâm với anh, sau đó anh ta làm em bị thương, còn không quên mang em về, đưa đến…”

Nói đến đây, cô im bặt.

Trong đầu đột nhiên tái hiện một cảnh ẩn sâu trong đáy lòng, ngay cả chạm vào cô cũng không dám tưởng tượng lại cảnh tượng chạm trán rùng mình kia.

“Nói tiếp.” Anh cảm thấy cơ thể cô phát run, để cô xoay người đối mặt với chính mình, “Đừng sợ.”

Sự yên bình mà lại cứng rắn trong con ngươi đen láy của anh là liều thuốc trấn tĩnh hữu hiệu nhất, khiến cô muốn tránh cũng không tránh được mà nhìn đôi mắt này của anh.

“…Đưa đến phòng bệnh của anh.” Thật lâu sau, cô nhắm mắt lại, thanh âm lại có chút khàn khàn.

“Sau đó?” Anh tập trung nhìn ánh mắt của cô, lặng lẽ không tiếng nào mà nâng một chân của cô lên, nhẹ nhàng vòng qua bên hông anh.

“Sau đó…lấy tủy xương của em.” Từng chữ của cô chưa bao giờ khó mở miệng nói ra thế này.

“Cho ai?” Nụ hôn của anh dịu dàng dừng ở trên chóp mũi cô.

“…Anh.” Dòng nước và nụ hôn như là dung hợp với nhau, làm cho cổ họng cô tràn đầy chua xót.

Mà sau khi cô vừa dứt lời, Kha Khinh Đằng đã đem chính mình đẩy hoàn toàn vào trong cơ thể cô.

Đột nhiên nuốt đầy, cô hơi run rẩy, lập tức nâng lên ôm chặt anh.

Đúng vậy.

Hai năm trước, anh lấy đi đêm đầu của cô, sau khi cô bị thương còn lấy đi tủy xương của cô.

“Anh chẩn đoán bị bệnh máu vào mấy tuần trước khi em rời khỏi.” Anh dùng tư thế đứng chiếm giữ cơ thể cô, từng chút từng chút luật động thong thả, “Ngoại trừ Trịnh Đình và Trịnh Ẩm, cùng với người cấp dưới mang em đến thì không ai biết cả.”

Cô khẽ thở hổn hển, nghe thấy mà hốc mắt không khỏi cay cay.

Đây là vì sao khi ở hội đấu giá tại Sudan anh đột nhiên mù, cô lại sợ hãi như vậy, bởi vì cô vĩnh viễn không quên được, hai năm trước, anh ngồi trên giường trong phòng bệnh, do bệnh máu mà hai mắt không hề khá hơn.

Anh đã từng mù, một người mạnh mẽ đến đáng sợ như vậy, cũng bởi bệnh máu mà từng ở trong thế giới trắng xoá trống trải, một lần thật sự sắp rời khỏi thế giới này.

Lúc ấy cô bị đưa đến phòng bệnh của anh, chỉ biết rằng anh không nhìn thấy cô, không nhìn thấy vết thương ở sau lưng cô đang chảy máu đầm đìa.

Cô nản lòng, cả người lạnh lẽo, chỉ nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của anh, mở miệng nói một câu với cô.

“Cho tôi tủy xương của em, tôi sẽ thả em đi.”

Vì thế lúc ấy cô mới hận anh như vậy, hận anh đoạt lấy tất cả những thứ trân quý của cô, đẩy cô trở lại thế giới ban đầu của mình.

“…Em đi rồi, bệnh anh được khang phục, anh liền phái người đến thành phố S bí mật bảo vệ em.” Anh nhẹ nhàng hôn lên khoé mắt cô, nắm lấy thắt lưng cô, để cô bao bọc chính mình thêm nữa, “Có câu nói rằng người quyên tặng tủy xương và người nhận tủy xương trong hai năm không thể gặp nhau, gọi là cùng mù, sợ người nhận tủy xương sẽ ỷ lại người quyên tặng tủy xương.”

“Vì vậy, anh chờ hai năm, sắp xếp tất cả xong xuôi, rồi trở lại tìm em.”

Từng câu từng chữ của anh dễ dàng vạch trần tất cả bí mật của năm đó, cùng lúc anh công thành đoạt đất cơ thể cô, cô thừa nhận sự chiếm giữ của anh, trong lòng giống như quay cuồng sóng to gió lớn.

“Vết sẹo này.”

Anh cầm một bàn tay của cô, đặt phía bên trái trên lưng anh, “Là một lần bắn nhau, vì anh bảo vệ cấp dưới kia đưa em ra khỏi phòng bệnh, sau đó anh ta vẫn qua đời.”

“Anh ta cho em một dao, anh thay em một nhát dao.”



Rất nhiều bí mật như ở trong mộng mới tỉnh, cho đến khi cô được anh đưa đến đỉnh cao nhất, vẫn cảm thấy cả người như rơi vào trong một trận sương mù.

“Lên giường nhé?” Anh nâng cả người cô lên, thấp giọng nói bên tai cô.

Cô nhìn đôi mắt anh, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó anh vươn tay đóng vòi nước, cứ ướt đẫm như vậy mà ôm cô đi thẳng đến giường.

Sau khi đặt cô trên giường, anh cũng không lập tức tiến vào cô, mà để lưng cô đối diện với mình, không ngừng hôn lên vết sẹo kia.

“Có biết vì sao anh chỉ muốn tủy xương của em không?”

Anh lưu luyến, thanh âm lạnh nhạt giống như một lớp cát, “Không chỉ vì tủy xương thích hợp.”

Ban đêm tĩnh lặng như thế, trong mắt anh chỉ có cô, không chứa được bất cứ thứ gì khác của thế gian.

“Bởi vì chỉ có em mới có thể trở thành cốt trung chi cốt của anh.”

Bởi vì em là do thượng đế để lại cho anh, xương sườn tương liên với sinh mệnh của anh.