Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 27



Lâm Hành cực ghét Trần Phi Vũ khóc, chỉ muốn đạp chết cậu ta.

“Dẫn tao đi thăm.”

Bọn họ ở trong hành lang nhìn thấy ba của Trần Phi Vũ, ba Trần Phi Vũ quanh năm làm việc khổ cực, thoạt nhìn già hơn nhiều so với người cùng lứa, lúc ông nhìn thấy Lâm Hành thì vẫn cố kiên cường chống đỡ, “Tiểu Hành, con tới rồi à?”

“Vâng, con tới thăm cô, con cũng mới vừa biết.”

Ba Trần Phi Vũ thở dài, không nói gì thêm.

Mẹ Trần Phi Vũ đang nằm trong phòng hồi sức, vẫn chưa qua cơn nguy hiểm. Anh đứng một lúc trong bệnh viện rồi đi ra ngoài, Trần Phi Vũ đi theo phía sau anh. Lâm Hành quay đầu lại nhìn Trần Phi Vũ, nhìn một lúc lâu, Lâm Hành nói, “Trần Phi Vũ, mày từng nợ tao một mạng”

Trần Phi Vũ ngẩng đầu rất kinh ngạc, Trần Phi Vũ không biết chuyện tương lai, Lâm Hành cũng không có giải thích thêm, chỉ nói, “Hi vọng sau này mày có thể sống đàng hoàng.”

Lâm Hành ở cổng bệnh viện hút một điếu thuốc, cũng không biết phải đi đâu. Điện thoại vang lên một tiếng, anh cầm lên thấy tin nhắn của Cố Cảnh Ngôn, “Anh ngủ chưa?”

Mười hai giờ mười phút, Cố Cảnh Ngôn còn chưa ngủ. Lâm Hành dập tắt thuốc, gọi qua.

Rất nhanh được bắt máy, giọng Cố Cảnh Ngôn trong điện thoại truyền tới, “Anh Lâm?”

“Chưa ngủ à?”

“Đang định ngủ.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Muốn gửi tin nhắn cho anh.”

Lâm Hành nghe thấy Cố Cảnh Ngôn ở bên kia thở rất khẽ, một hồi lâu sau mới nói: “Tiểu Cảnh, bên thị trường chứng khoán có thể rút ra không?”

“Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Hành im lặng nửa ngày, rồi nói: “Gặp mặt nói sau.”

Chìa khóa cuối cùng cũng có đất dụng võ, Lâm Hành mười hai giờ bốn mươi đến nhà Cố Cảnh Ngôn. Cố Cảnh Ngôn mặc áo ngủ màu xanh dương nhạt, nhìn rất gầy, “Anh Lâm, nếu anh cần tiền thì em vẫn còn một ít, Vinh Ích nhất định có thể nổi, bây giờ rút ra sẽ khá thiệt thòi.”

Lâm Hành ấn ấn mi tâm, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Bóng tối bao trùm, giọng của Cố Cảnh Ngôn là ánh sáng yếu ớt, Lâm Hành và cậu nương tựa lẫn nhau.

Lâm Hành giơ tay ôm Cố Cảnh Ngôn vào lòng, anh ôm rất chặt, “Tiểu Cảnh.”

“Anh không cần phải có gánh nặng, chỗ tiền này là của riêng em, anh muốn lấy bao nhiêu cũng được.” Cố Cảnh Ngôn sợ Lâm Hành không chấp nhận, giải thích, “Chuyện của anh là gì?”

“Mẹ của Trần Phi Vũ gặp tai nạn đang nằm trong phòng hồi sức.”

Người trong lòng hơi cứng ngắc, Lâm Hành buông Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn rũ mắt nhìn xuống, hàng lông mi dày run rẩy. “Anh còn lo chuyện nhà nó nữa à?”

“Ba mẹ nó có ơn với anh, không cần biết nó từng làm gì, nó có thể vong ơn phụ nghĩa, nhưng anh thì không.” Lâm Hành nói.

Cố Cảnh Ngôn cong khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt, rất ngắn ngủi, cậu liền thu lại, “Nó như thế nào cũng là đáng đời, báo ứng.” Lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Hành, Cố Cảnh Ngôn bỗng nhiên nhận ra, trong lời nói của mình có hàm ý. “Ý của em là, em không thích Trần Phi Vũ. Trong nhà còn có chút tiền mặt, anh muốn bao nhiêu? Em đi lấy.”

“Em làm gì mà có tiền?” Lâm Hành đột nhiên hỏi, anh nghĩ tới những tài liệu được mã hóa trong máy vi tính của Cố Cảnh Ngôn. Có dự cảm không tốt, nếu như cậu cũng quay về rồi, vậy bao lâu nay anh đã làm một tên càn rỡ ngu ngốc.

“Chơi mấy trò nhỏ thôi.”

“Hợp tác với ai? Hay là tự mình làm?”

Cố Cảnh Ngôn hoài nghi Lâm Hành đã phát hiện cái gì, né tránh ánh mắt Lâm Hành, “Em hợp tác với người ta, em chỉ lo phần thủ tục thôi.”

Lâm Hành nghiêng đầu nở nụ cười, anh cười rất mê người. Đôi mắt híp lại, hàng lông mày giương lên. Anh nắm tay Cố Cảnh Ngôn, đặt bên mép hôn một cái, “Nợ em một ân tình rồi phải làm sao đây?”

“Anh không nợ em.” Cố Cảnh Ngôn ngẩng đầu, đôi mắt trong vắt, “Em cam tâm tình nguyện.”echkidieu2029.wordpress.com

Lâm Hành đột nhiên ôm ngang Cố Cảnh Ngôn lên, đi thẳng về phòng ngủ. Cố Cảnh Ngôn giật mình, nắm lấy áo Lâm Hành, “Anh Lâm?”

Lâm Hành ném Cố Cảnh Ngôn lên giường, nhấc chân đi lên, một tay cởi quần áo của mình, trầm giọng nói, “Anh không có gì để báo đáp, lấy thân ra trả, có được không? Tiểu Cố tổng?”

Cố Cảnh Ngôn đã có lí do chống cự nụ hôn này rồi, cậu đã quay về. Mẹ, vậy mà mình cứ như một con khỉ, làm trò giải trí cho người ta.

Cố Cảnh Ngôn căng thẳng, nuốt nước bọt, nắm lấy tấm chăn dưới thân, “Anh Lâm?”

“Tự mình cởi hay anh cởi?”

Lồng ngực Cố Cảnh Ngôn phập phồng, mặt đỏ lên thấy rõ, cậu muốn ngủ với Lâm Hành. Cụ thể ngủ làm sao, cậu cũng có tìm hiểu tư liệu. Cố Cảnh Ngôn tự mình biết mình, cậu nhất định là không đè được Lâm Hành, nên phải làm người ở dưới.

Cố Cảnh Ngôn cũng ảo tưởng quá, nhưng thao tác cụ thể vẫn còn mơ hồ.

Lâm Hành cởi cả áo và quần ra, chỉ mặc chiếc quần cộc nằm đè lên Cố Cảnh Ngôn, đầu gối tách mở chân Cố Cảnh Ngôn, hôn lên trán Cố Cảnh Ngôn. Cố Cảnh Ngôn căng thẳng lông mi run rẩy, nhắm mắt lại, “Lâm Hành?”

Lâm Hành mở cúc áo ngủ của Cố Cảnh Ngôn, suy tư. Cố Cảnh Ngôn liều mạng như vậy sao? Có nhịn được không?

Quần áo được cởi lộ ra lồng ngực trơn bóng, Lâm Hành nóng cả đầu rồi. Anh bỗng nhiên hôn thật mãnh liệt, Cố Cảnh Ngôn không kịp chuẩn bị, Lâm Hành hôn rất bá đạo. Cậu bị ép phải đáp trả lại, một lúc sau mới giơ tay choàng qua cổ Lâm Hành. Lúc Lâm Hành buông ra, cả người Cố Cảnh Ngôn như bay lên, mặt thì dại ra.

“Còn nhớ huyện Lăng không?”

“Ừm.” Cơ thể Cố Cảnh Ngôn rơi vào trong tay Lâm Hành thì trở nên cực kỳ mẫn cảm, Lâm Hành liếm đôi môi cậu, rồi chậm rãi đi xuống, hôn lên hầu kết.

Cố Cảnh Ngôn quá nhạy cảm, ngón tay run rẩy, “Anh Lâm?”

“Lúc đó anh đã muốn làm như vậy rồi.” Tay Lâm Hành chui vào quần ngủ của cậu, cơ thể Cố Cảnh Ngôn run rẩy không ngừng, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, cậu muốn bắt lấy tay Lâm Hành, nhưng không nỡ, “Lâm Hành.”

“Tiểu Cố tổng.” Lâm Hành lặp lại một lần, “Có sướng không?”

Cố Cảnh Ngôn cứng đờ, tay Lâm Hành vẫn còn chuyển động, Cố Cảnh Ngôn giống như nằm giữa băng và lửa. Tay Lâm Hành không nhẹ không nặng, Cố Cảnh Ngôn chưa từng làm cho bản thân, bị anh làm sắp phát điên rồi. Cậu sắp không nhịn được nữa, nhưng mà, Lâm Hành đột nhiên gọi cậu là Tiểu Cố tổng, Lâm Hành phát hiện ra rồi?

Lâm Hành cũng là người mới, mười bảy tuổi anh bắt đầu thích Cố Cảnh Ngôn, thích đến chết. Đây cũng là lần đầu tiên anh làm cho người ta, bởi vì trong lòng đang tức giận, ra tay có hơi nặng một chút.

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, choàng lên lưng.

“Anh?”

Cố Cảnh Ngôn trước đây cũng gọi anh như vậy, nhưng số lần có hạn. Lần đầu tiên kêu như mèo thế này, mang theo mùi vị động tình. Lâm Hành cũng không rút tay ra, nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Em có biết gay làm thế nào không?”

Não Cố Cảnh Ngôn vẫn còn trong trạng thái trống rỗng, cậu sắp bị Lâm Hành dằn vặt chết rồi.

Cố Cảnh Ngôn trợn to mắt, gấp gáp thở dốc. Lâm Hành dùng hành động để nói cho cậu biết từng thao tác cụ thể, điên rồi.

“Tiếp thu được không?” Lâm Hành nhìn chăm chú vào cậu.

Cố Cảnh Ngôn há miệng lại không phát ra âm thanh, Lâm Hành nói, “Cái của anh em từng nhìn rồi đấy, rất thô rất lớn, muốn đi vào nơi này.”

Cố Cảnh Ngôn mím môi, nhắm mắt lại, vòng bụng mảnh mai phập phồng theo nhịp thở, “Em phải —— làm thế nào?”

“Nằm sấp thì sẽ tốt hơn.” Lâm Hành nói.

Anh muốn xem xem Cố Cảnh Ngôn rốt cuộc liều mạng cỡ nào, chỉ vì muốn chơi mình mà bất chấp mọi giá, không giống như tác phong của Cố tổng.

Yên lặng khoảng chừng nửa phút, Cố Cảnh Ngôn đột nhiên bò lên vươn mình quỳ ở trên giường, đưa lưng về phía Lâm Hành, giọng khàn khàn, “Anh tới đi.”

Áo ngủ của Cố Cảnh Ngôn chỉ mới cởi một nửa, toát ra dục vọng còn xấu hổ che trên eo. Đường nét trên lưng trơn bóng trôi chảy, từ sau cổ đến eo, cuối cùng rơi vào trong lớp áo ngủ ngổn ngang.

Tay Lâm Hành đặt trên gáy Cố Cảnh Ngôn, chậm rãi đi xuống. Đột nhiên bò lên người Cố Cảnh Ngôn hôn xuống mạnh mẽ, Cố Cảnh Ngôn đáp lại anh, hôn đến nỗi muốn nghẹt thở. Lâm Hành buông ra, hôn lên mắt Cố Cảnh Ngôn, “Mở mắt ra, nhìn anh.”

Cố Cảnh Ngôn mở mắt ra.

Lâm Hành nói, “Em quay về rồi?”

Mới vừa rồi Lâm Hành đột nhiên nhắc tới huyện Lăng, khi đó Cố Cảnh Ngôn đi tìm Lâm Hành, thời gian bọn họ ở huyện Lăng là lâu nhất. Cố Cảnh Ngôn bị hôn đến choáng đầu, nói cái đã lộ hết.

Cố Cảnh Ngôn im lặng.

“Vậy anh phải gọi em là Cố tổng hay tiếp tục gọi là Tiểu Cảnh?”

Cố Cảnh Ngôn lớp 11 không biết đến trò chơi, khái niệm trò chơi là Lâm Hành đề xuất, Lâm Hành rất thích chơi trò chơi. Lần cuối cùng bọn họ thảo luận về trò chơi là lớp 12, sau đó Cố Cảnh Ngôn làm nghề này, trò chơi trở thành sản phẩm kiếm tiền nhất Cố thị, đẩy Cố thị thẳng tới bảng xếp hạng Forbes.

Cố Cảnh Ngôn đã cởi gần hết, quần Lâm Hành vẫn còn mặc. Cố Cảnh Ngôn mặt xám như tro tàn, không có một chút huyết sắc, lẳng lặng nhìn Lâm Hành.

Lâm Hành buồn bực, đẩy Cố Cảnh Ngôn ra đứng dậy, Cố Cảnh Ngôn đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh, “Em không phải cố ý lừa anh đâu.”

“Vì để giữ lại tình anh em mà tình nguyện để đàn ông làm?”

“Không phải.”

Lâm Hành bắt đầu nóng nảy, xoay người lại đẩy Cố Cảnh Ngôn ngã lên giường, tay đặt trên cổ Cố Cảnh Ngôn, giọng đầy giận dữ, “Cố Cảnh Ngôn, chơi tôi vui lắm phải không? Cả hai đời nhìn tôi bám đít em như chó, thú vị lắm phải không? Hả?”

“Em không có chơi đùa với anh, em thích anh thật mà.” Cố Cảnh Ngôn nghẹn cổ, đôi mắt đỏ au, hiếm thấy cất cao giọng, “Anh nói là anh hôn nhầm, là anh nói trước mà. Sau đó bên cạnh anh cũng có người rồi, em có thể làm sao? Anh muốn em phải làm sao bây giờ?”

“Con mẹ nó tôi nói tôi hôn nhầm lúc nào?” Lâm Hành nhớ rõ cả hai đời, chưa từng nói hai chữ “hôn nhầm” này. “Bên cạnh tôi có người nào?”

Mắt Cố Cảnh Ngôn đỏ rực, lồng ngực phập phồng, cắn răng không nói lời nào.

“Nói đi chứ.” Cái câu nói thích trước đó làm Lâm Hành bớt tức một chút, Cố Cảnh Ngôn cả hai đời đều thích anh. Mẹ, vậy mười mấy năm của đời trước bọn họ rốt cuộc đã làm gì? Ngu ngốc khờ khạo thầm mến lẫn nhau?

Lâm Hành chết cũng không nghĩ tới, chuyện cẩu huyết như thế này sẽ rơi vào mình.

“Cố Cảnh Ngôn, đang nói chuyện với em đấy, không nghe thấy sao?”

Nước mắt Cố Cảnh Ngôn dâng lên, cậu quẹt thật mạnh. Lâm Hành mềm lòng, buông Cố Cảnh Ngôn ra, giơ tay xoa xoa mắt Cố Cảnh Ngôn. Anh rất ghét nhìn thấy đàn ông khóc, cảm thấy mít ướt như đàn bà, nhưng khi Cố Cảnh Ngôn khóc, anh chỉ thấy đau lòng.

“Khóc cái gì? Anh có đánh em đâu.”

Cố Cảnh Ngôn giơ tay che mặt, khóc nức nở, lưng cũng run rẩy. Lâm Hành bình tĩnh lại, lúc trước anh rốt cuộc đã nói sai cái gì mà để cho Cố Cảnh Ngôn cảm thấy là mình không thích em ấy?

Lâm Hành nhắm mắt hít sâu, người bị đá là anh, vậy mà giờ em ấy còn thấy ấm ức!

“Cố Cảnh Ngôn?”

Cố Cảnh Ngôn kéo chăn qua che mặt lại khóc, đệt! Nhất quyết không để yên.

Lâm Hành: “…”

Lâm Hành vén chăn lên, kéo tay Cố Cảnh Ngôn xuống, nghiến răng nghiến lợi. Vuốt mặt Cố Cảnh Ngôn một cái, vẫn chưa nín, “Em khóc nữa anh đau lòng đấy.”