Trở Về Thời Niên Thiếu Của Bạo Quân

Chương 8: Hậu cung phong vân (Thượng)



Đêm nay là đêm trừ tịch, hằng năm vào thời điểm này trong cung đều sẽ tổ chức một loạt lễ mừng. Nhưng hôm nay, nhóm hậu cung phi tần đều không có gì hưng trí. Đơn giản bởi vì trước trừ tịch, tâm tình hoàng đế bệ hạ của chúng ta thập phần không tốt.

Trong ngự thư phòng trống rỗng, cung nữ thái giám đều bị hoàng đế cho lui ra.

“Triệu Tử Dung, ngươi vì sao lại đối với ta như vậy?” – Thanh âm trung niên nam nữ mang theo thật sâu hận ý.

Nam tử này chính là Yến quốc đương nhiệm hoàng đế - Vĩnh Khang đế Mộ Dung An. Mộ Dung An vừa qua khỏi tứ tuần, nhưng xem bộ dạng cùng thời trẻ không có nhiều khác biệt. Ngũ quan rõ ràng, mày kiếm dựng đứng, vẻ mặt thống khổ. Tình cảm chân thành cùng người đã rời bỏ, nay lại phát hiện nhi tử cũng không phải thân sinh, nam tử bộ dạng như thế cũng không có gì là kì quái.

Mộ Dung An cầm lấy cuộn tranh trên án kỷ hung hăng ném xuống đất. Trên đó dĩ nhiên là dung nhan xảo tiếu thản nhiên của Dung phi.

Hai năm trước, cấp dưới hồi báo tin tức Dung phi cùng người bỏ trốn, hắn một điểm đều không tin. Cái nữ nhân kia luôn miệng nói yêu thương chính mình, làm sao có khả năng làm ra việc đó. Nhưng là, sau đó, bằng chứng Dung phi yêu đương vụng trộm được trình lên, kẻ kia cư nhiên là thanh mai trúc mã của nàng ngày trước.

Mà đêm Dung phi mất tích, thị vệ canh gác quả thật gặp qua một cái cung nữ phụng Dung phi chi mệnh ra cung. Bộ dạng cung nữ kia thoáng qua có vài phần giống Dung phi. Càng ngày càng có nhiều chứng cớ chứng tỏ nàng mất tích không phải là vô cớ mà là có chủ ý.

Mộ Dung An tựa hồ uống say, nhẹ nhàng vuốt ve cuốn tranh trên mặt đất.

“Tử Dung, ngươi ở nơi nào?” – Nói xong lại trầm mặc nửa ngày – “Hẳn là ngươi đang phong lưu khoái hoạt!”

“Hoàng thượng, ngươi chưa từng tin tưởng ta sao?” – Linh hồn Dung phi dần hiển hiện.

Mộ Dung An giương mắt nhìn, chỉ thấy nữ tử một thân thuần sắc cung trang, dung mạo cùng người trong bức tranh kia giống nhau như đúc.

“Tử Dung!?” – Mộ Dung An chấn kinh, phản ứng đầu tiên nghĩ chính mình đang nằm mơ. Hắn hung hăng cắn môi, thẳng đến chảy ra tơ máu.

Không phải mộng...

“Ngươi...” – Hắn muốn hỏi nàng vì sao muốn cùng người bỏ trốn, nàng đã đi nơi nào, làm sao có thể vào đây. Nhưng là thiên ngôn vạn ngữ lại chẳng nói thành câu.

“Ta là đến nói với ngươi lời cáo biệt!” – Thanh âm Dung phi vô cùng triền miên ai oán.

“Cái gì? Ngươi vừa tới đã muốn đi?” – Mộ Dung An chân mày cau lại, sau đó vươn tay, muốn giữ chặt Dung phi.

Nhưng mà, cái gì cũng không chạm tới, cái gì cũng không giữ được.

Mộ Dung An cả kinh, chậm rãi đưa tay xoa khuôn mặt Dung phi, nhưng vẫn như trước, không chạm đến được.

“Ngươi —— ngươi ——”

“Đêm đông hai năm trước, ta đã chết rồi!” – Dung phi bình tĩnh nói.

“Không có khả năng!” – Vĩnh Khang đế thanh âm cao lên mấy phần, vẻ mặt không thể tin.

“Thi thể của ta chôn ở rừng đào bên cạnh lãnh cung.”

“Sẽ không... sẽ không... ngươi không phải là bỏ trốn sao? Không phải là ngươi đang ở bên ngoài cung phong lưu khoái hoạt sao?” – Mộ Dung An lẩm bẩm nói.

Dung phi nhìn Mộ Dung An, ánh mắt không khỏi ánh lên vẻ thất vọng. Nếu hắn tín nhiệm nàng, làm sao sẽ tin tưởng nàng bỏ trốn, loại tin tức không có khả năng này, hắn tin.

“Vậy còn Mộ Dung Thương? Hắn là hài tử của ai?” – Mộ Dung An đột nhiên hỏi.

“Hắn tự nhiên là con của ta và ngươi!” – Dung phi thở dài. Mặc dù đã sớm là người chết, nhưng tâm tựa như bị ai châm, đau đến không nói nên lời.

“Thế nhưng lấy máu nhận thân...”

“Hoàng thượng, thâm cung âm u xấu xa ngươi không biết sao? Chỉ cần ngươi một lần nữa đi lấy máu nhận thân, chắc chắn sẽ biết Thương nhi là con của ai?”

Mộ Dung An nghe vậy, đã tin hơn một nữa, mặt mũi đầy hối hận.

“Tử Dung, hai năm trước, đến cùng là phát sinh chuyện gì?”

“Tối hôm đó, hai cái hắc y nhân xông vào tẩm cung, bọn họ cầm đao cắt cổ ta...” – Dung phi sắc mặc ngày càng khó coi, hiển nhiên đang nghĩ tới sự tình năm đó.

Mà Mộ Dung An trước mắt khiếp sợ nhìn nàng: “Bọn họ là ai?”

“Không biết, bọn họ che mặt.”- Thanh âm càng ngày càng nhỏ, thân thể Dung phi cũng bắt đầu trở nên trong suốt.

“Tử Dung, xảy ra chuyện gì?” – Mộ Dung An sốt ruột hỏi.

“Hoàng thượng, ta không có thời gian.”

“Ngươi có ý gì?”

“Linh hồn ta sẽ mau chóng biến mất.” – Thanh âm Dung phi mang theo giải thoát lại có cố chấp – “Chiếu cố tốt con của chúng ta.”

“Không...” – Mộ Dung An thân thủ muốn ôm lấy nàng, nhưng lại chính là công dã tràng.

Dung phi nhìn nam tử thống khổ, trong mắt lại thoáng qua một tia giải thoát.

“Tử Dung, không cần đi.” – Nam tử hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm linh hồn trong suốt trước mắt.

“Đã đến giờ.” – Sở Nguyệt nhìn xa xa trên không, một viên sao băng vụt qua, đã hiểu rõ Dung phi không còn tồn tại nữa.

--- ------ --------

Tối nay, nhất định là một đêm không yên bình. Nguyên bản Tĩnh Tâm Uyển lạnh tanh, đột nhiên náo nhiệt. Bởi vì hoàng đế bệ hạ của chúng ta đích thân tới.

Mà lúc này Mộ Dung Thương đang bị giam giữ ở bên trong mật thất Tĩnh Tâm Uyển, bổn phía không có một cái cửa sổ, một mảnh tối đen như mực. Tiểu hài tử rất khổ sở, nước mắt vèo vèo rơi xuống. Nguyên lại phụ hoàng không phải là phụ thân thân sinh của mình.

Đột nhiên, cửa “chi nha” một tiếng mở ra. Chỉ thấy hai cái cung nhân giơ đèn lồng đi đến. Sau đó, thân hình một nam tử khí độ bất phạm hiện ra.

“Là...Vũ nhi sao?” – Nam tử thanh âm có chút khàn khàn, còn mang theo điểm bi thống. Hai năm không thấy, Hoàng đế cũng không nhận ra bộ dáng Mộ Dung Thương.

Tiểu hài tử lăng lăng nhìn hắn, hiển nhiên không ý thức được nam tử trước mắt chính là hoàng đế bệ hạ.

“Ta gọi Mộ Dung Thương, không phải Vũ nhi.” – Mộ Dung Thương nói.

Hoàng đế nghe vậy, tâm tình càng khó chịu. Năm đó sự việc Dung phi bỏ trốn bị vạch trần, chính mình trong cơn tức giận liền đem tên hắn sửa lại, từ Mộ Dung Vũ đổi thành Mộ Dung Thương.

“Hoàng thượng, còn muốn hay không?” – Bên ngoài, La tổng quản nhỏ giọng nhắc nhở.

Hoàng đế do dự một chút, hơi hơi vuốt cằm phân phó.

Lúc này, đi theo bên người hắn là Thái y viện Lưu thái y. Vị Lưu thái y này tính tình cương trực, ghét a dua nịnh hót, là thái y được hoàng đế tín nhiệm nhất.

Lưu thái y nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộ Dung Thương, xuất ra ngân châm, chuẩn bị đâm xuống.

Mộ Dung Thương trên mặt vẫn chưa khô nước mắt, hoảng sợ nhìn thái y.

“Không cần...” – Hắn vùng vẫy, trực giác chuyện này không phải là chuyện tốt.

“Đừng sợ.” – Lưu thái y nhỏ giọng nói.

Một giọt máu rơi xuống, liền rơi vào bên trong bình sứ. Hoàng đế cũng nhỏ xuống một giọt máu. Rất nhanh, hai giọt máu trong bình sứ hợp lại cùng một chỗ.

“Vũ nhi...” – Nhìn hài tử nghèo túng trước mắt, hoàng đế biểu cảm phút chốc trở nên hối hận vô cùng – “Hài tử của ta.”

“Ta không phải Vũ nhi!” – Mộ Dung Thương kháng cự tên này, hung hăng đẩy hoàng đế ra.

“Được... được... Thương nhi.” – Hoàng đế bất đắc dĩ nói.

Trong góc phòng, Sở Nguyệt mắt lạnh nhìn hết thảy phát sinh trước mắt. Vô tình nhất là gia đình đế vương. Xem ra Vĩnh Khang đế cũng không tin lời nói Dung phi, cho nên lại một lần nữa lấy máu nhận thân.

“Vậy người là ai?” – Mộ Dung Thương lau nước mắt hỏi.

“Ta là phụ hoàng của ngươi!” – Hoàng để thở dài, chỉ nghĩ làm sao đền bù cho hài tử trước mắt.

“Phụ hoàng...” – Mộ Dung Thương khóc nhào vào lòng Mộ Dung An.

Ai cũng không nhìn thấy, hận ý trong mắt hắn. Một hồi muốn hắn chết, hiện tại lại nhận hắn, tiếng gọi phụ hoàng này giá cũng thật rẻ. Mộ Dung Thương gắt gao nắm chặt tay, ngập tràn lửa giận chỉ hóa thành khóc thút thít.

Hoàng để chỉ cho rằng hắn bi thương quá độ, nhịn không được thấp giọng trấn an.

Mộ Dung Thương thân thể gầy yếu, xem bộ dáng khoảng bốn năm tuổi. Ở ban đêm rét lạnh, một trận gió thổi qua, thân thể liền đông lạnh, run lẩy bẩy.

“Thương nhi, phụ hoàng mang ngươi đi.” – Hoàng đế lòng đầy áy náy, chỉ muốn mau mau mang hài tử này về Dưỡng tâm điện hảo hảo bồi thường.

Mộ Dung Thương trầm mặc không nói, hướng bốn phía nhìn quanh, tỷ tỷ, ngươi ở đâu?

Sở Nguyệt đương nhiên thấy được hành động của hắn, cũng biết là hắn tìm mình. Nhưng nàng không có đi ra.

Đoạn thời gian gần đây, bản thân tựa hồ đặt quá nhiều tâm tư trên tiểu hài tử này. Sở Nguyệt lông mày hơi hơi nhíu lại, như vậy thật sự bất lợi cho việc tu hành. Mộ Dung Thương rời khỏi Tĩnh tâm uyển, hắn cùng mình liền không còn quan hệ gì nữa.

“Thương nhi?” – Hoàng đế thấy hắn trầm mặc, nghi hoặc hỏi.

Mộ Dung Thương cắn chặt răng, nhẹ gật đầu: “Vâng.”

Tỷ tỷ, chờ ta trở lại tìm ngươi!

--- ------ --------

Dưỡng tâm điện là tẩm cung của hoàng đến, ngay cả hoàng hậu tôn quý đều không có tư cách vào ở.

“A ——” – Mộ Dung Thương từ trong ác mộng bừng tỉnh.

“Thương nhi, xảy ra chuyện gì?” – Hoàng đế bắt đầu sắm vai một cái phụ thân từ ái.

“Phụ hoàng, ta mộng thấy mẫu phi.” – Thanh âm non nớt vang lên.

“À? Nàng nói cái gì?”

“Mẫu phi cùng ta cáo biệt, nói nàng phải đi.”

Hoàng đế nghe vậy, cảm thấy miệng có chút chua sót.

--- ------ --------

Mồng một tháng giêng năm Ất Mùi, đối với hậu cung Yến quốc mà nói, là một ngày huyết vũ tinh phong.

Đội cận vệ của Vĩnh Khang đế phát hiện thi thể Dung phi ở rừng đào bên cạnh lãnh cung. Nghe nói, khối thi thể kia được tìm thấy dưới một gốc đào tráng kiện, đã sớm hóa thành bạch cốt, chỉ có thể thông qua vật phẩm trang sức mà tiến hành phân biệt.

Sau đó, hoàng đế bắt đầu cho tra rõ chân tướng tin đồn Dung phi bỏ trốn năm đó, phàm là những người có liên quan đều nhất nhất bị thẩm vấn. Trong lúc nhất thời, người người trong hậu cung đều cảm thấy bất an.

Bên trong Tĩnh tâm uyển....

Sở Nguyệt mắt lạnh nhìn thân thể mập mạp run run trước mắt, đó là Tô ma ma đang muốn treo cổ tự tử.

Từ đêm qua, khi ngũ hoàng tử bị hoàng đế đưa đi, Tô ma ma liền bất an không yên, rất sợ sự tình bản thân ngược đãi ngũ hoàng tử sẽ đến tai hoàng đế. Mà buổi sáng hôm nay, thi thể Dung phi cư nhiên bị phát hiện. Tô ma ma chỉ biết chính mình xong rồi, thế là lấy một dải lụa trắng treo lên, chuẩn bị tự sát.

Trèo lên, lại trèo xuống. Lên rồi lại xuống. Tô ma ma như thế đã hơn mười lần.

“Tô ma ma.” – Tiểu cung nữ gõ cửa.

Tô ma ma vội vàng đem bạch lăng lấy xuống, giấu kĩ. Rồi sau đó đem chốt cửa mở ra.

“Tiểu Cầm, sao ngươi lại đến đây?” – Bà ta kinh ngạc hỏi.

“Là Thục phi nương nương để ta đến tìm ngươi.”

“Vậy ngươi mau vào.” – Tô ma ma trái phải nhìn quanh một phen, thấy không có người nào, vội vàng đem tiểu Cầm mang vào phòng.

Sở Nguyệt nhìn tiểu Cầm này, cảm thấy quen mắt, chợt nhớ ra, này không phải tiểu cung nữ đến tìm Xuân Lan trước vụ hỏa hoạn hay sao? Kỳ quái, nàng cùng Thục phi chẳng lẽ có quan hệ?

Tô ma ma vừa đóng cửa lại, một đạo ánh sáng bay qua, tiểu cung nữ vung chủy thủ, thẳng tấp hướng về chỗ yếu hại của bà ta đâm tới. Tô ma ma vặn vẹo thân hình mập mạp trốn tránh.