Trở Về Thời Niên Thiếu Của Bạo Quân

Chương 6: Nghi vấn ngọc bội



Sở Nguyệt tay trái chậm rãi kết thành một cái quyết, miệng lẩm bẩm, toàn bộ linh hồn được bao phủ trong một tầng ánh sáng màu vàng nhạt. Nếu có cao nhân tu chân ở đây, sẽ thấy rõ ràng rằng đó căn bản không phải là pháp quyết quỷ tu mà là thuật phòng hộ thời thượng cổ đã thất truyền từ lâu.

Niệm xong thuật pháp, bên ngoài linh hồn Sở Nguyệt mơ hồ có một tầng kết giới phòng hộ. Đối với Quỷ hồn, minh lửa là thứ cấm kỵ, mà tầng kết giới này có thể bảo hộ linh hồn nàng không bị thương hại. Nhưng thuật pháp này cũng khiến Sở Nguyệt hao tốn hơn phân nửa tâm thần.

Bên trong phòng nơi nơi đều là lửa, khói mịt mù làm cho người ta không thể thở nổi. Nhưng là khói này cũng không ảnh hưởng đến Sở Nguyệt. Vừa vào cửa, nàng liền thấy Xuân Lan nằm trên mặt đất, đã không còn hơi thở.

Trên ngực Xuân Lan thế nhưng có một mảng máu, như là bị người đâm mà tạo thành. Sở Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ trước khi xảy ra cháy, nàng ta đã bị người giết hại?

“Ngô...khụ...khụ...” – Bên trong truyền đến một trận âm thanh ho khan.

Sở Nguyệt nghe thấy, lập tức nhẹ nhàng bay qua.

Lúc này, Mộ Dung Thương đang quỳ rạp trên mặt đất hấp hối. Thời điểm xà ngang rơi xuống, hắn tránh ở trong góc. May mắn bên cạnh có ngăn tủ chặn lại, xà ngang cùng ngăn tủ tạo thành khu vực hình tam giác. Chính vì vậy hắn mới nhặt về được một mạng.

“Mộ Dung Thương.” – Thanh âm thanh lãnh vang lên trong căn phòng hừng hực lửa thiêu.

“Tỷ...Tỷ tỷ.” – Bi khói hun gây thương tổn yết hầu, thanh âm phát ra cực kỳ yếu ớt. Trên mặt Mộ Dung Thương đen như mực, ánh mắt đỏ bừng.

“Khụ...khụ...” – Hắn không nhịn được ho khan.

Xung quanh thế lửa càng lúc càng lớn, xà ngang thế nhưng cũng bắt đầu bốc cháy.

“Mộ Dung Thương, mau đứng lên.” – Sở Nguyệt sốt ruột nói.

“Chân ta bị kẹt.”

Sở Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn lại, mới phát hiện chân Mộ Dung Thương vừa khéo kẹt ở đáy ngăn tủ. Nàng ngưng kết một dải âm khí, muốn thi pháp nâng ngăn tủ lên. Nhưng thử vài lần đều không thành công.

Lửa cháy càng lúc càng lớn, xung quanh ngày càng nóng khiến cho Sở Nguyệt cảm giác được kết giới phòng hộ sắp mất đi hiệu lực. Linh hồn tựa như bị lửa thiêu cháy. Mà Mộ Dung Thương nằm trên mặt đất bộ dáng ngày càng yếu ớt.

“Tỷ tỷ, nguyên lại mẫu phi đã sớm chết.” – Mộ Dung Thương thanh âm khàn khàn nói.

“Ừ.” – Sở Nguyệt đáp.

“Xuân Lan cũng đã chết...”

“Ừ.”

“Tỷ tỷ, có phải hay không ta cũng sẽ chết.” – Thanh âm hắn dần dần nhỏ lại, không hề có một tia ý chí sinh tồn.

“Ngươi không nghĩ vì mẫu phi, vì Xuân Lan báo thù sao?” – Sở Nguyệt lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thương.

“Nghĩ...”

“Nếu ngươi chết ở chỗ này, vậy không có người thay họ báo thù.”

Mộ Dung Thương chậm rãi nắm chặt tay, trong ánh mắt mang theo hận ý, đúng vậu, chính mình không thể cứ như vậy chết đi....

“Oanh...” – Một tiếng nổ lớn, ngăn tủ dịch chuyển tạo cho Mộ Dung Thương một khe hở để thoát ra.

Sở Nguyệt cũng thật không ngờ, thời điểm bị minh lửa thiêu đốt, thế nhưng chính mình tu vi lại đột nhiên tăng tiến, giúp nàng có thể kéo được ngăn tủ.

“Mộ Dung Thương, mau ra đây.” – Sở Nguyệt vội vã nói.

Nhưng tiểu hài tử vẫn nằm yên trân mặt đất, không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, răng nanh gắt gao cắn môi. Trong lòng căng thẳng, nàng vội vàng dùng âm khí hộ thuẫn của bản thân bọc lấy hắn.

Mộ Dung Thương, ngươi không thể dễ dàng chết như vậy. Ngươi thế nhưng là cái bạo quân tương lai khiến cho quỷ giới đau đầu.

Nằm trên mặt đất, Mộ Dung Thương tự nhiên không biết sự tình phát sinh sau đó. Hắn chìm vào một giấc mộng ngọt ngào. Ở trong mộng, hắn nằm trên một cái ghế ấm áp, mà mẫu phi đang ngồi cạnh bên, khẽ hát ru.

--- ------ -------

“Mẫu phi —— ” – Mộ Dung Thương quát to một tiếng, tỉnh lại.

Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân đang nằm trên một cái giường lớn khắc hoa. Trên người đắp chăn thật dày, toàn bộ cơ thể đều ấm áp.

Trong phòng có chút tối, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng dừng bên cửa sổ. Chung quanh hoàn cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Đây là nơi nào? Mộ Dung Thương nhớ rõ thời điểm trước khi ngất đi, bản thân bị kẹt ở ngăn tủ không nhúc nhích được. Tỷ tỷ tiến vào nghĩ cứu mình, sau đó chuyện gì đã phát sinh? Hắn một chút ấn tượng cũng không có.

“Ngươi tỉnh.” – Thanh âm thanh lãnh của Sở Nguyệt vang lên trong đêm đen tựa như thắp sáng cả căn phòng.

“Tỷ tỷ!” – Mộ Dung Thương nỗ lực nhìn quanh bốn phía, phát hiện Sở Nguyệt đang đứng ở trước giường.

“Thân thể thế nào?”

“Hình như... không có gì trở ngại!” – Hắn giật giật thân thể nói, chỉ có chút cảm giác đau nhức mà thôi.

“Vậy là tốt rồi.”

“Tỷ tỷ, ngươi đã cứu ta?”

“Ừ.” – Ngày hôm qua Sở Nguyệt đem Mộ Dung Thương bao bọc trong âm khí, thông qua cửa sổ chạy đến nơi này. Đám cung nữ thái giám ít ỏi đang hỗ trợ cứu hỏa cư nhiên không có phát hiện.

“Tràng lửa kia, sau đó thế nào?” – Mộ Dung Thương hỏi.

“Cháy suốt ba canh giờ mới bị dập tắt” – Sở Nguyệt nói – “Thời điểm bọn họ đi vào dọn dẹp, liền phát hiện thi thể của Xuân Lan.”

“Xuân Lan...” – Thân thể Mộ Dung Thương run lẩy bẩy, hình ảnh ngọn lửa thiêu đốt vẫn còn phảng phất trước mắt, “Ta... ta nhìn thấy Xuân Lan ở trước mặt ta. Ta rất sợ hãi.”

“Đã sợ hãi, vì sao còn muốn xông vào?”

“Ta... ta không muốn người quan tâm ta rời khỏi ta.” – Hắn nắm chặt tay nói.

Sở Nguyệt thầm nghĩ, một cái tiểu hài tử sáu tuổi xông vào lửa cứu người, rõ ràng là không biết tự lượng sức mình. Bất quá, hắn tuổi còn nhỏ nhưng lại trọng tình nghĩa như thế, thật sự khiến nàng bất ngờ.

Kỳ quái, hắn làm sao lại biến thành cái bạo quân lạnh lùng, tàn bạo không chịu nổi kia? Sở Nguyệt nhìn tiểu nam hài trước mắt vẫn còn kinh hồn tán đảm, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Mộ Dung Thương thấy Sở Nguyệt nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt khó hiểu.

“Sau này làm việc, tự lượng sức mình. Bằng không chính là ngu xuẩn không ai bằng.”

“Vâng.” – Kỳ thực Mộ Dung Thường vừa xông vào liền hối hận. Cái cảm giác sợ hãi cứ liên tiếp đổ ập vào đầu.

“Nếu không có việc gì liền nhanh chóng đứng lên. Bằng không Tô ma ma sẽ báo lên tin tức ngũ hoàng tử bị hỏa thiêu.”

“A!” – Nghe vậy, tiểu hài tử vộ vàng bò dậy.

“Tỷ tỷ, đây là nơi nào?” – Mộ Dung Thương hỏi. Trong phòng không có ánh sáng, hắn căn bản vô pháp xác định.

Sở Nguyệt nghe vậy, ngây ra một lúc. Đối với quỷ tu mà nói, đêm đen cũng giống như ban ngày, nhưng đối với người thường, nơi này quả thực quá mức hắc ám. Nàng làm một cái pháp thuật, trên không trung liền phát ra một chùm ánh sáng như u lan nở rộ, chút ánh sáng này tựa như đom đóm bay đến bốn phía vách tường, toàn bộ phòng lộ ra một màu xanh sâu thẳm.

Đây là pháp thuật trụ cột của quỷ tu – ma trơi. Tính thực dụng rất kém, nhiều nhất chính là đem dọa người mà thôi, bất quá dùng để chiếu sáng, hiệu quả cũng không tệ. Sở Nguyệt đại khái là quỷ tu đầu tiên đem loại phát thuật này để chiếu sáng đi.

Ơ, nơi này không phải là sương phòng bên trong Nhất Duyệt Viện sao. Mộ Dung Thương thấy được cái bàn quen thuộc. Bất quá sương phòng này cùng trước kia có chút không giống. Trong phòng không có một hạt bụi, ngay cả tro bụi nguyên bản che kín mặt đất đều không có, dị thường sạch sẽ.

“Ai đã dọn phòng này?” – Mộ Dung Thương tò mò hỏi.

“Pháp thuật mà thôi.” – Sở Nguyệt hồi đáp. Ngày hôm qua vì cứu hắn, tu vi của nàng có điểm tinh tiến. Dọn dẹp phòng ở, loại tiểu pháp thuật này đã không còn là vấn đế.

Mộ Dung Thương đi đến cửa, đột nhiên nghĩ đến một việc. Hắn từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội.

“Tỷ tỷ, Xuân Lan trước khi chết cho ta khối ngọc này.”

Sở Nguyệt lúc này cẩn thận nhìn, chỉ thấy toái văn trên ngọc kia tựa hồ càng nhiều tơ máu và vết khắc dung hợp cùng nhau. Bất quá, khối ngọc bội này điêu khắc động bật nhìn có chút giống với mãnh thú quỷ giới.

Nàng thử đem âm khí bản thân đưa vào khối ngọc, liền thấy nó không ngừng cắn nuốt âm khí. Sở Nguyệt vội vàng dừng tay.

“Ngọc bội này...” – Có chút cổ quái, giống như không có đáy.

“Tỷ tỷ, Xuân Lan nói với ta, đây là di vật của mẫu phi.” – Nói đến đây, sắc mặt Mộ Dung Thương có chút khó coi.

Sở Nguyệt gật đầu nói: “Ngươi... hảo hảo bảo quản!”

--- --------

Rời khỏi Nhất Duyệt Viện, Mộ Dung Thương men theo ngõ nhỏ, hướng phòng Tô ma ma chạy đến.

“Vương công công, ngũ hoàng tử vì cứu Xuân Lan, ngày hôm qua trong tràng đại hỏa kia gặp nạn.” – Thân thể Tô ma ma lạnh như băng, vẻ mặt bi thống.

Từ ngày hôm qua trong đám cháy bị dội mấy thùng nước, Tô ma ma liên tục cảm thấy thân thể lạnh lẽo, nghĩ dùng nước nóng ngâm mình nhưng không có tác dụng.

“Cái gì? Ngũ hoàng tử cư nhiên xảy ra chuyện!” – Thanh âm Vương công công đột nhiên bén nhọn – “ Ngũ hoàng tử đi cứu lửa, các người làm sao không ngăn cản!”

Vương công công tên đầy đủ là Vương Hậu Đức, là đồng hương cùng Tổng quản thái giám La An Sơn, bởi vậy rất được dìu dắt. Bây giờ đã ngồi lên vị trí phó tổng quản, hậu cung phi tử thấy hắn đều sẽ cho vài phần mặt mũi.

“Này... lão nô cũng đã ngăn lại, nhưng là ngũ hoàng tử có lệnh lại không thể không nghe.” – Tô ma ma vẻ mặt khó xử nói.

“Hoàng thượng mấy hôm trước còn nhắc đến ngũ hoàng tử, còn đang nghĩ đem ngũ hoàng tử đưa cho phi tử nào làm con thừa tự.” – Vương Hậu Đức chau mày – “Hiện tại, phát sinh loại chuyện này, chỉ sợ sẽ khiến mặt rồng giận dữ.”

Tô ma ma vừa nghe, sợ tới mức xem chút xụi lơ trên mặt đất. Khoảnh khắt này, bà ta đột nhiên ý thức được, Mộ Dung Thương dù cho là một kẻ nghèo túng, nhưng hắn vẫn là hoàng tử!

“Ai....” – Vương Hậu Đức thở dài – “Ta đi trước hồi bẩm bệ hạ, liên quan đến việc ngũ hoàng tử gắp nạn...|”

“Ngũ... ngũ hoàng tử!” – Cửa truyền đến thanh âm hoảng sợ của tiểu thái giám, trong đó cũng có vài phần ngạc nhiên.

Vương Hậu Đức nhướng mày: “Ồn ào cái gì?”

“Vương công công, là ngũ... ngũ hoàng tử!” – Tiểu thái giám lắp bắp chỉ vào Mộ Dung Thương nói.

“Vương công công.” – Mộ Dung Thương có lễ kêu lên – “Đêm qua hỏa hoạn, may mắn chạy thoát.”

Vương Hậu Đức thấy vậy, vẻ mặt kinh ngạc. Sau lại tức giận nhìn về phía Tô ma ma.

Lúc này Tô ma ma hai chân không nhịn được run run, con mắt trừng lớn nhìn Mộ Dung Thương, vẻ mặt không thể tin. Sau đó sợ đến mức tê liệt té trên mặt đất.