Trở Về Năm 1981

Chương 49



Lời của nó như cây gậy giáng thẳng xuống đầu tôi, khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng, trong khoảnh khắc đó bốn phía đều chìm vào tĩnh lặng. Chiếc lò sưởi trong phòng Hồ sơ phát ra những tiếng xè xè, bên ngoài hành lang thỉnh thoảng những tiếng bước chân khe khẽ do người qua lại phát ra, từ xa đến gần, rồi lại từ gần đến xa...

Ngoài cửa có tiếng người nói chuyện vang lên, khiến tôi giật mình tỉnh táo trở lại, vội vàng đưa tay ôm ngực và ngồi xuống, không dám nhìn Minh Viễn thêm lần nào. Nó dường như cũng giật mình trước những lời vừa rồi của mình, nhất thời im lặng không nói năng gì. Không khí trong phòng trở nên nặng nề mà kỳ dị, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.

“Ấy?” Trường phòng Đổng đi từ ngoài vào, nhìn thấy hai người chúng tôi thì hơi kinh ngạc, sau đó liền nheo mắt lại quan sát Minh Viễn một hồi, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ cảnh giác, rồi quát hỏi: “Cậu là người của phòng nào vậy? Sao trước đây tôi chưa gặp bao giờ?”

Minh Viễn thản nhiên xoay người qua, khách sáo cười nói vói Trưởng phòng Đổng: “Dạ, cháu chào cô, cháu là thực tập sinh bên đội trinh sát, Đội trưởng Phan bảo cháu đến đây lấy một số tài liệu, không ngờ vừa khéo gặp bạn cùng trường ở đ

ây, nên mới vào nói chuyện đôi câu.”

Trưởng phòng Đổng cũng không thể không nể mặt Phan Nhất tiếng tăm lẫy lừng, sắc mặt lập tức dịu hẳn đi, tươi cười thân thiện nói: "Hóa ra là người của Đội trưởng Phan. Sớm đã nghe nói lần này Đội trưởng Phan chọn được hai sinh viên từ Đại học Công an tới, thì ra chính là cậu. Khá lắm, khá lắm, cậu nhỏ đúng là rất có tiền đồ." Sau đó quay sang mỉm cười với tôi, dáng vẻ hết sức quan tâm, tựa như bề trên của tôi vậy: “Bọn cháu cứ từ từ nói chuyện nhé, cô còn có chút chuyện, phải đi trước đây

“Dạ, cô đi cẩn thận!” Minh Viễn khẽ cất tiếng chào, lễ phép đến mức không có chỗ nào có thể chê trách được.

Tôi thì không có bản lĩnh lớn như thế, có thể thay đổi sắc mặt dù chỉ trong vòng mấy giây đồng hồ, đành khẽ gật đầu chào Trưởng phòng Đổng, còn nụ cười thì không cách nào nặn ra được.

Trong phòng rất nhanh đã chỉ còn lại hai người chúng tôi, không khí lập tức trở nên có chút căng thẳng. Tôi cắn chặt môi, muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói từ đâu. Những lời vừa rồi của nó rốt cuộc là có ý gì nhỉ? Chẳng lẽ đã nhận ra tôi rồi sao? Không thể nào. Một chuyện khó tin đến thế cho dù tôi có nói thật ra người khác cũng chưa chắc đã tin, có khi còn nghĩ tôi đang nói đùa, nó làm sao có thể đoán ra được chứ.

“Em...” Tôi vừa há miệng ra, định giành quyền chủ động mà chất vấn xem nó rốt cuộc là có ý gì, thì đã bị nó cắt ngang: "Ở đây đông người, có gì để tối về chúng ta nói chuyện tiếp." Nó nói, sau đó đưa tờ giấy trong tay cho tôi, vẻ mặt thản nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Giúp anh tìm mấy tập hồ sơ được trong này đi!"

Trước lúc đi, nó còn chăm chú nhìn tôi một lát, rồi hạ thấp giọng nói: "Sau khi tan ca anh đợi em ở bên ngoài."

Thế rồi, suốt cả một ngày, tôi đều chìm trong tâm trạng thấp thỏm bất an.

Buổi tối, chú Lưu còn phải họp nên không thể về nhà cùng tôi, vừa hay bớt được công giải thích với chú, nhưng tâm trạng thì càng thấp thỏm hơn. Lúc tan ca tôi cứ rề rà mãi, đến khi mọi người trong phòng đều đã ra về hết, tôi mới mặc áo khoác và đeo cặp lên, rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Còn chưa ra đến cổng, tôi đã nhìn thấy Minh Viễn đang ngẩn ngơ dựa người vào con sư tử đá bên ngoài, nhìn đăm đăm không chớp vào trong. Tôi vừa mới xuất hiện, nó đã lập tức đứng thẳng người dậy, bước từng bước về phía tôi.

“Chúng ta về nhà rồi nói!” Nó điềm nhiên đón lấy chiếc cặp trong tay tôi, rồi dắt tay tôi, tựa như câu nói hồi sáng không phải được nói ra từ miệng nó vậy.

Suốt dọc đường tâm trạng tôi đều rất tệ, đầu óc hỗn loạn vô cùng, căn bản chẳng suy nghĩ được gì cả. Rõ ràng hồi chiều tôi còn nghĩ ra cách ứng phó thế nào ấy nhỉ... À, đúng rồi, nhất quyết không thừa nhận. Cho dù nó có phát hiện được một chút manh mối rồi hoài nghi, nhưng chỉ cần tôi nhất quyết không thừa nhận, nó có thể làm gì được tôi chứ. Dù sao chuyện này cũng chẳng có chứng cứ gì, đến chú Lưu và cô Liêu còn không nói gì cơ mà.

Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi rốt cuộc đã nhẹ nhõm hơn một chút, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại.

Chiếc taxi vẫn dừng bên ngoài con ngõ như thường lệ, rồi hai tôi chậm rãi bước vào trong. Lúc này trời vẫn còn sớm, trong ngõ thỉnh thoảng lại có một, hai người qua lại, vài gương mặt quen thuộc dừng bước trò chuyện đôi câu với Minh Viễn, ánh mắt tò mò cứ dừng lại trên khuôn mặt tôi như muốn nhìn cho rõ điều gì. Thậm chí có một bác hàng xóm ngày xưa còn cười trêu Minh Viễn: "Ồ, Minh Viễn đã có bạn gái rồi đấy à?”

Mỗi lần như vậy Minh Viễn đều gật đầu mỉm cười, bàn tay nắm lấy tay tôi rất chặt.

Sau khi mở cửa bước vào nhà, hai chúng tôi cùng ngồi xuống sofa không nói năng gì. Mãi một lúc lâu sau, vẫn là Minh Viễn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng trước: “Ngày mai em đừng tới đó nữa, nguy hiểm lắm! Thằng khốn Vương Du Lâm đó..." Nó hậm hực mắng khẽ một câu, xem ra là đã thật sự nổi giận rồi.

Nhưng tôi vẫn im lặng không tiếp lời. Tình hình trước mắt còn chưa rõ ràng, tôi càng nói nhiều thì lại càng dễ sơ suất, chẳng bằng cứ ngồi đây xem rốt cuộc nó muốn làm gì. Lúc này tôi cũng chỉ đành đi bước nào tính bước đó như vậy mà thôi.

Thấy tôi mãi vẫn không chịu nói gì, trên mặt Minh Viễn thoáng hiện một nụ cười nhạt. Nó cầm chén trà lên uống một ngụm lớn cho xuôi cổ họng, chậm rãi nói tiếp: "Em đã lẻn vào đến tận phòng Hồ sơ, chắc có gì Vương Du Lâm cũng đều đã nói với em hết rồi. Chuyện này liên can rất lớn, như trước đây, một người thông minh tháo vát như chị Tăng, đến cuối cùng không phải vẫn...”

Minh Viễn thở dài, trong giọng nói tràn ngập vẻ đau thương và tự trách, sau đó nhìn sang phía tôi, trong ánh mắt toàn là vẻ bất lực: "Tính em ẩu đoảng bộp chộp, lại còn tự cho mình cẩn thận thông minh, thực ra mừng giận đều hiện rõ trên mặt, làm sao có thể giấu được những người đó chứ. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, em...” Trong mắt nó đột nhiên hiện lên một tầng sương mù thoang thoảng, hệt như buổi sớm tháng Ba ở vùng sông nước Giang Nam: "Em còn muốn làm anh đau khổ thêm lần nữa sao?"

Trái tim tôi chợt run lên, thiếu chút nữa đã buột miệng kêu thành tiếng, nhưng vừa mở miệng, lại vội vàng đưa tay lên che miệng lại, tốt xấu gì cùng đã nhịn được. Chỉ trong khoảnh khắc, không biết đã có bao nhiêu suy nghĩ vụt qua óc tôi, mãi một lúc sau, tôi mới chậm rãi nói: “Anh nói không sai, em đến phòng Hồ sơ đúng là vì vụ án đó.” Rồi tôi không chịu nói thêm một câu nào nữa.

Minh Viễn chăm chú nhìn tôi, rồi đột nhiên bật cười, khiến tôi càng cảm thấy chột dạ hơn. Nó cười suốt nửa phút mới dừng lại, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh nhạt nhòa, rồi một cảm giác đau thương tràn về phía tôi như dòng nước lũ. "Đến nước này rồi, cô vẫn không chịu nhận cháu sao?" Nó nhìn đăm đăm vào đôi mắt tôi, không chớp lấy một lần, gọi tên tôi từng chữ, từng chữ một: "Chung Tuệ Tuệ!"

Trong đầu tôi như nổ ầm một tiếng, thiếu chút nữa đã ngã xuống khỏi sofa.

Tuy tôi sớm đã đoán được rằng nó có khả năng nhận ra tôi, thậm chí còn suy nghĩ đến cách ứng phó, nhưng tới lúc nó thật sự gọi ra tên tôi, tôi vẫn không cách nào khống chế được nhịp tim của mình, trái tim cứ đập thình thịch không ngừng như tiếng trống trận, dường như bất cứ lúc nào cùng có thể nhảy ra khỏi cổ họng.

“Anh... nói gì vậy?” Tôi nói ra mấy chữ đó như người mộng du, mãi mấy phút sau đầu óc mới tỉnh táo trớ lại, cúi đầu kiên quyết phủ nhận: "Anh rốt cuộc đang nói gì vậy, tại sao em chẳng hiểu chút nào hết thế?"

Minh Viễn không vội trả lời, mà ghé đến trước mặt tôi từng chút một, rồi nắm lấy bàn tay tôi, chậm rãi ngồi xuống, trong đôi mắt đen láy tràn ngập một nỗi nhớ nhung. "Chung Tuệ Tuệ!" Nó gọi tên tôi, giọng nói đã bắt đầu có chút nghẹn ngào, như thể bất cứ lúc nào cũng có khả năng nói không thành tiếng: "Cháu rốt cuộc đã làm sai điều gì chứ, tại sao rõ ràng là gần ngay trước mắt mà cô còn coi cháu như người xa lạ? Cô có biết mấy năm nay cháu đã sống như thế nào không? Cô nghĩ cô đổi sang một thân xác khác thì cháu sẽ không nhận ra cô hay sao? Trong bốn năm cô không ở bên, cháu đã đi mòn gót giày tìm khắp từng tấc đất ở Bắc Kinh rồi, những nơi cô đã nói, nhà cũ của cô, rồi còn trường đại học mà cô từng theo học... Sao cô lại cho rằng cháu sẽ đợi suốt bốn năm rồi mới tới đó tìm cô chứ...”

Trái tim tôi lập tức trầm hẳn xuống, tất cả mọi lời giảo biện, tất cả những cách ứng phó đã suy nghĩ từ trước, lúc này đều trở thành trò cười sau những lời vừa rồi của Minh Viễn.

Đúng vậy, đáng lẽ tôi phải nghĩ ra sớm hơn mới đúng. Tại sao nó tự nhiên lại nhắc đến chuyện muốn tới Bắc Kinh trước mặt tôi? Tại sao nó lại dễ dàng bị tôi khuyên quay về như thế? Từ năm nó mười tuổi, tôi đã không thể gạt được nó nữa rồi. Thì ra từ rất lâu trước đó, nó đã nhận ra thân phận thật của tôi...

“Cô... Cô chỉ..." Đầu óc tôi đã hoàn toàn trở nên trống rỗng, căn bản không thể nghĩ ra được bất cứ lý do nào để giải thích với nó cả. Tạm chưa nói đến việc tôi đột ngột xuất hiện ớ Bắc Kinh, sau đó còn bịa ra một loạt những chuyện cũ về nhà họ Kim với nó, chỉ riêng việc nó đã từng tới Bắc Kinh đã đủ để nó phát hiện ra rằng tất cả mọi thứ về tôi đều là giả d.

Ngôi nhà cũ kia là giả, trong trường đại học cũng không có ai là Chung Tuệ Tuệ, nó làm gì mà chẳng sinh lòng nghi ngờ chứ. Chỉ cần bỏ ra một chút thời gian và công sức, nó sẽ dễ dàng phát hiện ra nhiều chuyện hơn, bao gồm cả những biểu hiện của tôi năm xưa khi vừa tới Trần Gia Trang nữa... Tôi phải giải thích với nó về sự xuất hiện của mình như thế nào đây? Rồi phải giải thích với nó về tất cả mọi chuyện như thế nào đây?

“Tại sao... cô không chịu nhận cháu?” Nó nắm lấy bàn tay tôi, nắm rất chặt, hình như đã dùng hết sức lực toàn thân, và tất cả mọi tình cảm cũng đều đã dồn hết vào đôi tay ấy. Khi ngẩng đầu lên, nước mắt của nó rốt cuộc đã không kìm được mà tuôn ra rào rạt, tựa như nước lũ phá đê, cuồn cuộn dạt dào: "Cô có biết... cháu... nhớ cô đến mức nào không..."

Tôi đã không nhớ nổi lần gần đây nhất nhìn thấy nó khóc là khi nào. Minh Viễn của tôi từ trước đến giờ luôn thông minh và mạnh mẽ, chưa từng bị bất cứ khó khăn nào đánh gục, ngay đến khóe mắt cũng chưa thấy đỏ bao giờ, đừng nói đến rơi nước mắt. Vậy mà lúc này, nó lại đang ngồi trước mặt tôi mà khóc lóc như một đứa trẻ, cảnh tượng ấy, thật khiến người ta đau đớn xót xa.

“Cháu... vẫn luôn nhớ cô...” Nó chậm rãi ghé đầu tới gối lên đùi tôi, rồi nói với giọng hết sức nhẹ nhàng: "Cô có biết những năm nay cháu đã sống như thế nào không... Cô bỏ lại cháu một mình, lúc đó cháu thật sự chỉ muốn đi theo cô. Nhưng, không được, cháu còn phải trả thù cho cô, cháu còn phải tìm ra những kẻ đã hại cô, rồi giết từng kẻ, từng kẻ một, sau đó mới có thể đi tìm cô...”

Trái tim tôi đập rộn từng hồi, toàn thân đều đang run rẩy, nó... thì ra người khiến nó trở thành hung thủ giết người... lại chính là tôi.

“Minh Viễn!” Tôi gọi lớn một tiếng muốn ngắt lời nó nhưng nó cứ như không nghe thấy vậy, vẫn tiếp tục nói. “Nhưng, trong lòng cháu vẫn luôn ôm một tia hy vọng xa xăm, rằng, rồi sẽ có một ngày, cô lại giống như rất nhiều năm về trước, đột nhiên xuất hiện trước mặt cháu. Cô khác với bọn họ, bởi cô là thần tiên trên trời, chắc chắn cô sẽ không chết dễ dàng như vậy, đúng không? Cho nên cháu đã chờ, chờ trong lặng lẽ, mỗi lần gặp người nào có một chút chút gì đó giống cô thôi, cháu liền không kìm được mà tới thử thăm dò. Cứ thăm dò như vậy không biết bao nhiêu lần, cuối cùng... cuối cùng không ngờ cháu đã thật sự chờ được cô..."

Lúc này, tôi đã hoàn toàn không thể khống chế được tâm trạng của mình, nước mắt ào ạt tuôn rơi, tất cả mọi sự thương cảm trào ra như nước vỡ bờ. "Cô..." Tôi ôm lấy nó mà khóc rống lên, đem mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu phát tiết ra theo những giọt nước mắt tràn đầy.

Suốt mười bốn năm thằng bé là người thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi đã cùng sống, cùng cười vui, và trở thành người quan trọng nhất trong cuộc sống của nhau. Tôi sao lại không quan tâm đến nó chứ? Thứ tình cảm như vậy, đâu phải muốn cắt bỏ là cắt bỏ được ngay.

“Cháu... nhớ cô lắm..." Đôi mắt đỏ lựng của nó nhìn tôi nghiêm túc, tất cả mọi sự dựa dẫm trong phút chốc đã tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại một vẻ chân thành và nghiêm túc: "Chung Tuệ Tuệ, anh yêu em, xin em đừng nói gì cả...

Tôi vừa định mở miệng thì đã lại bị nó ngắt lời, khuôn mặt nó tràn đầy vẻ nghiêm túc, và chân thành, chậm rãi buông từng chữ một với tôi: “Trước đây anh còn không biết, nhưng khi em đi rồi, anh mới thật sự hiểu được tình cảm của mình. Anh không phải là cháu em, cũng không muốn làm em trai em, anh yêu em. Mấy năm nay mỗi đêm anh đều nằm mơ thấy em, anh biết rất rõ tình cảm của mình. Không phải dựa dẫm, không phải tình thân, mà là tình yêu. Anh không biết rốt cuộc mình đã yêu em từ bao giờ, chỉ biết tình cảm ấy đã đè nén khiến cho anh không cách nào thở nổi. Anh biết trong lòng em còn có khúc mắc, anh cũng biết những ngày qua em vẫn luôn né tránh anh, nhưng nếu hôm nay anh không nói, anh sẽ phát điên lên mất.”

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, bên ngoài có tiếng gió đông không ngừng gào rít, hết đợt này qua đợt khác, thỉnh thoảng còn có tiếng lạch cạch do cánh cửa sổ chưa được đóng chặt phát ra.

Ánh đèn vàng cam soi rọi khắp căn phòng, nhưng tôi lại không cách nào nhìn rõ khuôn mặt Minh Viễn. Rõ ràng vẫn là những đường nét quen thuộc năm xưa, tại sao lại khiến tôi cảm thấy bối rối thế này?

Không phải thế này, thế này hoàn toàn khác với những suy nghĩ của tôi trước đó.

Không phải nó nên hậm hực chất vấn xem rốt cuộc tôi tới từ đâu, là thần tiên hay là yêu quái sao?

“Tuệ Tuệ!” Nó dịu dàng gọi tên tôi, bàn tay vẫn nắm lấy bàn tay tôi rất chặt, rồi chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi. Trên khuôn mặt nó hiện lên một vẻ thấp thỏm và bất an hết sức rõ ràng, thậm chí thân thể nó còn đang run rẩy.

Lúc này, người căng thẳng rõ ràng không chỉ có một mình tôi.

“Cô...” Tôi liếm đôi môi khô khốc, muốn từ chối nó, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Rồi tôi ngẩng đầu lên, nhưng trước mắt lại chợt tối sầm, trong cơn sửng sốt, hơi thở của nó đã xộc tới, trong khoảnh khắc, hai cánh môi của tôi đã hoàn toàn bị hơi thở ấm áp của nó bao trùm...

Nó giống như một con rắn nhỏ lòng dạ xấu xa, nhẹ nhàng tách đôi môi tôi ra, dịu dàng mà giảo hoạt, sau đó liền công thành chiếm đoạt, chẳng hề nương tay chút nào, khiến lòng dạ tôi rối bời, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.

Trên người Minh Viễn tỏa ra một mùi hương dìu dịu, giống như mùi trà xanh, phảng phất như có như không, vòng tay của nó ấm áp mà rộng rãi, ôm lọt tôi vào lòng, chợt khiến trái tim tôi bình tĩnh lại một cách khó hiểu.

Lúc này đáng lẽ tôi nên đẩy nó ra, rồi tát cho nó một cú nảy lửa!

Nhưng, tôi lại không cách nào giơ tay lên được, cũng chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể để mặc cho nó xâm lấn, chiếm đoạt. Môi răng liền nhau, hơi thở của hai chúng tôi cũng hòa vào làm một, thânt vô cùng, cũng mờ ám vô cùng...

Chẳng biết rốt cuộc đã bao lâu qua đi, cuối cùng nó cũng chịu dừng lại, khuôn mặt rời ra một chút, nhưng bàn tay vẫn nâng mặt tôi lên, nở một nụ cười hài lòng: "Có phải em muốn từ chối anh không? Tuệ Tuệ, em xem, em có thể gạt được trái tim em, nhưng lại không gạt được cơ thể của em. Em thích anh, cơ thể của em thích anh. Đừng ra dáng bề trên trước mặt anh nữa, em cũng yêu anh.”

Nói xong, Minh Viễn lại cúi đầu hôn tiếp...