Trở Về Năm 12 Tuổi

Chương 23: Đi học



Bởi vì Lý Vân Lệkiên quyết phản đối, Trương Khải Xương cũng không nhắc lại sự việc kia,cũng bởi vì còn có một chút thời gian, nhất thời cũng không hề bị lúngtúng. Còn hai ngày nữa là đến tết nguyên tiêu, không có đèn rồng, cũngkhông có tuồng lớn, ăn bánh trôi, ở cửa đốt lá bùa, châm ba nén nhang,tết năm nay cứ như vậy kết thúc.

Trường học cũng đến thời gian khai giảng, Trương Tiểu Hàn sáng dậy sớm, làm điểm tâm,mặc dù khôngthích nhưng vẫn phải ăn cùng Trương Nhạc, trời còn chưa sáng, cõng chiếc cặp cũ, trong túi là 600 đồng Lý Vân Lệ cho đi về phía trường học.

Trong thôn cô ở không gần thị trấn, lại không có xe công, học sinh đihọc đều đi bộ. Cũng may trong thôn có người lớn vì an toàn con mình,hàng năm đều sẽ đem đường chỉnh sửa một lần.

”Ngươi giúp ta cầm túi sách!” Ra khỏi thôn không bao lâu, Trương Nhạc liền đem túi sách đưa cho Trương Tiểu Hàn cầm.

”Nhạc Nhạc, ta giúp ngươi lấy đi!” Trương Lệ Dĩnh thấy cà men trong tay Trương Tiểu Hàn nhíu mày nói.

”Lệ Dĩnh, không cần!” Trương Tiểu Hàn tiếp nhận túi xách Trương Nhạctreo lên vai nói “Trong túi chỉ có mấy quyển sách, không nặng.”

”Ta đi trước, đến trường nhớ đưa lại túi xách cho ta!” Nói xong, Trương Nhạc chạy đi một lát liền không thấy bóng dáng.

”Chị̉, ta giúp ngươi cầm cà mèn.” Trương Lệ Dĩnh đi phía trước liếc mắt nhìn, thò tay đi tiếp gói to trong tay Trương Tiểu Hàn.

”Không cần, ta tự cầm động. Ngươi còn muốn đánh đèn pin đâu!” Né qua tay của nàng, Trương Tiểu Hàn không thèm để ý cười cười, hôm nay mới khaigiảng ngày đầu tiên, Trương Nhạc đã chính mình ký lộ, mặt sau hắn chắcchắn sẽ không cùng nàng cùng đi.

Nhìn ra cô không nghĩ làmcho mình hỗ trợ Trương Lệ Dĩnh cắn môi điều chỉnh đèn pin chiếu sáng con đường phía trước, mông lung lại sáng ngời.

Hai người mộtđường cười cười nói nói chạy đi, đằng sau cũng có một ít đứa nhỏ cũngđánh đèn pin lảo đảo hướng trường học mà đi. Trên một con đường, phânmấy nhóm người, La Phượng bởi vì thức dậy muộn, đi ở cuối cùng. Nhớ tớitìm Trương Tiểu Hàn nhất thời cảm thấy phiền toái, mới biết được nàng đã sớm đi rồi, hảo một trận khí.

Trường tiểu học trong trấnkhông coi là nhỏ với bốn tầng học, sân thể dục lớn được tráng xi măng có thể dung nạp bảy tám trăm người, không thành vấn đề. Từ từ lớp một đếnlớp sáu, hơn mười thôn quanh trấn cũng có học sinh đều ở chỗ này đọcsách, sinh nguyên tương đối phức tạp.

Đem túi sách cùng cà mèn giao cho Trương Nhạc, cho hắn đóng học phí, Trương Tiểu Hàn mới mentheo ký ức, đi về phòng học của mình.

“... Trương Tiểu Hàn,ngươi sát đường đi phiến kia cửa sổ...” Ủy viên vệ sinh là Tiểu Béo Tử,đang đứng trên bục giảng phân phối nhiệm vụ. Tên của hắn là Vi Thanhkiệt, cùng vệ sinh cùng âm, là người công nhận thích hợp nhất làm uỷviên vệ sinh. Trương Tiểu Hàn cũng bởi vậy đối với hắn khắc sâu ấntượng.

Lão sư chủ nhiệm lớp ở một bên giám sát, một bên chờ đồng học đến đánh dấu.

”Sớm biết rằng liền không đến sớm như vậy.” Dưới lớp đồng học nói thầm, không tình không oán cầm cây lau nhà bước đi ra hành lang cuối ao nướcđể rửa. Quét rác, lau thủy tinh, kéo sát bàn ghế, mỗi một người đềuhành động.

Một số đồng học cống hiến khăn trải bàn, TrươngTiểu Hàn đạp lên ghế sát cửa sổ, nước lạnh lẽo, làm cho nàng không khỏirụt cổ.

”Trương Tiểu Hàn? Trương Tiểu Hàn! Ngươi cho ta mượnbài tập nghỉ đông dùng một chút!” Một cái tiểu tử lén lút lại gần, nhỏgiọng hướng nàng nói.

Quay đầu xem xét, thân thể rắn chắc, làn da ngăm đen, mắt một mí, đầu đinh, một gương mặt vừa quen thuộc vừa xalạ, mãi lúc lâu, mới nhớ tới, đứa trẻ này ngồi cùng bàn với cô, hìnhnhư họ Tăng.

”Lão sư chủ nhiệm lớp trong phòng học.” Xem túi sách sau lưng hắn, Trương Tiểu Hàn nhàn nhạt phun ra một câu.

Người trước mặt lập tức đổi sắc mặt, “A, xong đời! Ngữ văn ta còn córất nhiều câu biết viết đâu! Thạch lão sư như thế nào tới sớm như vậy?Làm thế nào! Làm thế nào!”

Bạn học nam trừng mắt, rón rén ghé vào cửa liếc mắt nhìn, lập tức quay người trở về, thập phần uể oải.

Trương Tiểu Hàn nhìn thấy, khóe miệng không khỏi cong lên, “Ngươi còn không nhanh chóng tìm địa phương làm bài tập?”

”A, căn bản viết không xong nha! Nếu không, ngươi giúp ta viết!” Trongmắt chợt lóe ánh sáng, vẻ mặt cậu ta khoẻ mạnh kháu khỉnh, mong đợi nhìn nàng.

Tâm tình sung sướng, đưa tay điểm trán hắn, đem ngườiđẩy ra, cự tuyệt nói: “Ta cùng ngươi viết chữ không giống nhau, lão sưsẽ phát hiện nga!” Nói xong cũng mặc kệ bạn học Tăng đang suy sụp, cầmkhăn trải bàn trở về phòng học.

Tám giờ rưỡi, sau khi học sinh trên cơ bản tới đông đủ. Bạn học Tăng đầu óc linh hoạt, ở bên ngoàicướp của một bạn học, chẳng những mượn bài tập, còn làm cho người ta hỗtrợ viết, rất nhanh dương dương tự đắc vào phòng học.

Khoekhoang đem sách bài tập cho nàng nhìn, tầm mắt ở trên bìa trong đảo qua, ba chữ Tử Hào được viết ngăn nắp, vì thế nàng cuối cùng cũng đem tênngười ngồi cùng bàn nhớ rõ.

Chủ nhiệm lớp họ Thạch, là giáoviên ngữ văn. Xem thời gian không sớm, liền tập hợp học sinh bắt đầuđến phòng làm việc nhận sách mới, hắn ở trên bục giảng giảng nói một ítchuyện khai giảng.

”Báo cáo!”

”La Phượng? Khaigiảng ngày đầu tiên liền đến muộn! Mau vào ngồi, một lát liền phát sáchmới.” Thạch lão sư nhíu mày, giọng điệu có chút không vui.

”Lần sau sẽ không.” Trước mặt cả lớp mặt bị lão sư phê bình, La Phượngcúi đầu, hai má nóng lên. Hướng vị trí đầu đi đến, vừa lúc nhìn thấyTrương Tiểu Hàn nhìn nàng, không khỏi trừng nàng. Tựa hồ bị vũ nhục,trong lòng không thoải mái.

”La Phượng như thế nào cùng ngươikhông tốt, ngươi thiếu tiền nàng?” Tăng Tử Hào nhìn thấy thần thái củaLa Phượng, cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.

”Không biết.” Trương TiểuHàn không sao cả nhún vai, tầm mắt lại dừng lại ở trên người Tăng Tử Hào lông mi của hắn rất ngay cả nữ sinh cũng chẳng được như thế, lại ở trên người một nam sinh khoẻ mạnh kháu khỉnh, thật là có chút lãng phí.

”Mẹ hôm nay cho ta năm khối tiền tiêu vặt, giữa trưa mời ngươi ăn xâuthịt dê! Trước học kỳ ăn của ngươi thực nhiều trái cây, mẹ ta nói nóimuốn bồi lễ. HiHi, ngồi cùng bàn với ngươi như thế nào càng ngày càngkhông yêu nói chuyện? Nghỉ đông ở nhà bị người khi dễ? Ngươi nói vớita, ta giúp ngươi đánh hắn, nghỉ đông ta ở nhà luyện quyền...”

Nói xong còn giơ cánh tay nhỏ của mình, nói thao thao, nói nhiều vô cùng, Trương Tiểu Hàn không biết nên khóc hay cười.

”Được rồi, kiểm tra sách của mình có hay không thiếu, trang sách có hay không bị hư, đúng lúc đổi lại. Không có vấn đề các học sinh có thể điăn cơm trưa. Một giờ rưỡi chiều tựu trường, chớ tới trễ.”

Sau buổi cơm trưa.

Vài năm chưa có tới trấn trên, Trương Tiểu Hàn ở ngã tư đường, đánh giá bốn phía mặt tiền cửa hàng. Tiểu tiệm tạp hoá chiếm tuyệt đại đa số,ngẫu nhiên có một hai gian quần áo, kiểu dáng cũng cũ. Không phải gặp 8ngày, trên đường vắng ngắt, mặt tiền cửa hàng tốt đều không mở cửa.

Trong lòng thất vọng, xem ra cũng chỉ có đến họp chợ mấy ngày nữa thôi. Thổ sản vùng núi và hoa quả trong không gian có rất nhiều, đến thờiđiểm chuyển một ít ra bán, cũng là một thu nhập không nhỏ.

Trừ bỏ chuẩn bị tháng 6 Tiểu Thăng dự thi sơ cấp, nhiệm vụ thiết yếu chínhlà tích cóp tiền. Nhìn trấn nhỏ, trong lòng Trương Tiểu Hàn đã có tínhtoán?