Trở Về Năm 12 Tuổi

Chương 14: Vui mừng ngoài ý muốn



Trương Tiểu Hàn túm góc áo Trương Khải Tú cố ý lớn tiếng nói “Cô út, làm thếnào bây giờ? Người nhanh đi kéo mẹ cùng cô hai ra đi, cả hai đều chảymáu rồi kìa!“.

Trương Khải Tú nghe vậy nhíu lông màylại, lui về sau một bước tránh Trương Tiểu Hàn, khổ sở nói: “Tiểu Hàn,con nhanh đi tìm ba con trở về đi, hai người bọn họ ta kéo không đượca!” Cô út nói rất lớn, vừa vặn khiến người trong phòng nghe thấy.

Trương Tiểu Hàn chớp mắt, nàng liền biết cô út này lòng dạ cũng rất ác độc.“Kéo không được? Đều chưa thử qua làm sao biết?”. Kiếp trước nàng cùngbạn trai quen nhau bốn năm rồi chia tay, cô út này của cô công lao chắc không ít đi!

Trong lòng hiểu được, Trương Khải Dungkhẳng định muốn Mục Ngũ Phương nghe được động tĩnh bên ngoài, muốn để bà ra tới. Trương Khải Dung cùng Lý Vân Lệ đánh nhau, bà nội này của côđương nhiên sẽ bênh con gái của mình. Đáng tiếc, Trương Khải Tú khôngnhất định muốn chị hai của mình dễ chịu.

Nhìn vẻ mặtTrương Khải Tú khổ sở muốn làm nhưng lực bất tòng tâm, đáy mắt lại mangtheo lạnh lùng cùng có chút sung sướng khi có người gặp họa. Đây là muốn chờ tới Lý Vân Lệ cùng Trương Khải Dung đánh đến lưỡng bại câu thương, mà mình thì xem diễn đi!

Trong lòng có chút chán ghét,Trương Tiểu Hàn liếc mắt nhìn hai người vẫn còn đánh đến kịch liệt, vắt chân liền đi tìm Trương Khải Xương. Trương Khải Tú còn có chút lươngtâm không ngăn cản Tiểu Hàn cũng không có xen vào nhưng cũng không lôikéo hai người kia ra.

Trong lòng mặc dù đối với Lý Vân Lệ không có bao nhiêu tình mẹ con, nhưng tốt xấu cũng là người một nhà,cô cũng không nguyện ý để bà bị hai người cô này ăn hiếp.

Trương Khải Xương khẳng định là ở ngoài ruộng, nàng mải chạy về phía trước,chạy đến khúc quanh, cũng không chú ý, trực tiếp đập thẳng lên gùi củangười trước mặt, trán nhất thời đau đớn khó chịu.

”Ngô.”Trương Tiểu Hàn theo bản năng che trán, thét lớn một tiếng. Đau đớn tạichóp mũi làm cô chua xót, nước mắt tại hốc mắt trực trào rơi ra.

”Có bị sao không?” Một đôi bàn tay to xoa cái trán của cô, lo lắng hỏi.Nghe được thanh âm xa lạ của người trước mặt, Trương Tiểu Hàn cắn răng,nhịn đau ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của người đó.

”Xinlỗi, cô có sao khônh. Chắc bị đụng đau lắm? Ta nhìn xem.” Lý Nhất Thànhvẻ mặt đầy xin lỗi, đưa tay lấy tay Trương Tiểu Hàn đang che ra,thấytrên trán cô sưng lên một cái túi lớn thì sửng sờ.

”TiểuHàn, ngươi vội vội vàng vàng làm cái gì? Bị đụng đầu rồi à!” Trương Khải Sơn tiến lên vài bước, lo lắng liếc mắt nhìn cái trán sưng đỏ của cô,một đôi lông mày rậm nhăn lại.

”Nhị thúc, xin lỗi, là takhông nhìn thấy các người.” Trương Tiểu Hàn ngay từ lúc Lý Nhất Thànhđưa tay nhìn cái trán bị thương, liền tỉnh táo lại. Cúi đầu nói khiểm, có vẻ thực nhu thuận.

”Khải Sơn, đây là cháu gái ngươi?” Lý Nhất Thành kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn về phía Trương Khải Sơn.

”Là nữ nhi của đường ca Khải Xương, tên Trương Tiểu Hàn.” Trương Khải Sơn giải thích một chút, rồi kêu Tiểu Hàn chào hỏi “Tiểu Hàn, gọi Lý bá bá”

”Lý bá bá tốt, xin lỗi ta chạy quá nhanh.” Trương Tiểu Hàn thối lui mộtbước, ngẩng đầu nhìn người đối diện, lễ phép chào hỏi.

Lý Nhất Thành trong lòng kinh ngạc, trước mặt là một bé gái, trên ngườikhắp nơi đều là bùn cùng lá trúc, nhìn cũng không khác những đứa nhỏnông thôn bình thường, nhưng nàng vừa mở miệng, lại làm cho người tathấy trước mắt sáng ngời, còn có đôi mắt kia, sáng ngời thản nhiên, làmcho mọi người yêu thích không thôi.

”Không trách ngươi,bá bá cũng không phát hiện Tiểu Hàn đâu! Bất quá, ngươi sao lại vội vộivàng vàng như vậy, có việc gấp sao?” Lý Nhất Thành thần sắc ôn hòa hỏi.

Trương Khải Sơn theo bản năng hướng Trương Tiểu Hàn phía sau nhìn thoáng qua, trực tiếp hỏi.”Đã xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thấy Lý Nhất Thành thần sắc tò mò, Trương Tiểu Hàn dừng một lát, lậptức thẳng thắn nói.Tình trạng nhà mình, dù sao cũng không giấu đượcngười khác. Động tĩnh lớn như vậy, trong thôn hàng xóm sớm đã có ngườibiết. Nàng lúc chạy ra, đã nhìn thấy bốn phía một số người dáo dác xung quanh.”Cái này, cậu hai, mẹ cùng cô hai đánh nhau. Cô út bảo cháuđi kêu ba trở về.”

Trương Khải Sơn nghe vậy, sắc mặtngẩn ra, không thể tin nói: “Mẹ con cùng cô hai đánh nhau?” Tuy rằng đã sớm biết đường tẩu cùng đường muội tính tình không hợp, nhưng đến nỗiđánh nhau, hắn vẫn là lần đầu gặp chuyện này.

”vâng, côhai muốn ăn măng nhà cháu,mẹ cháu không cho. Sau đó liền rùm beng lên... Không biết như thế nào, liền đánh nhau.” Trương Tiểu Hàn miêu tả đạikhái tình hình hai người, mở to hai mắt nhìn đến hai người trên mặthiện ra thần sắc khó hiểu.

” Chỉ vì cái này thôi sao?”Trương Khải Sơn cảm thấy buồn cười, lập tức lại cúi đầu nhìn về phíaTrương Tiểu Hàn, “Bà nội cùng cô út đều ở nhà, sao không khuyên canngăn cản các nàng?” Hắn biết đại bá nương bị đại bá đạp một cước, nhưng cũng biết cũng không phải là thực nghiêm trọng, hơn nữa tiểu đườngmuội, muốn ngăn cản hai người đánh nhau, không phải rất dễ dàng sao?

Hiểu được Trương Khải Sơn đang nghi ngờ cái gì, Trương Tiểu Hàn chỉ là lắcđầu, “Bà nội nằm trên giường, cô út ra khuyên hai câu, liền bảo cháu đigọi ba về!”

Đơn giản miêu tả, Trương Khải Sơn cũng cóchút sáng tỏ. Quay đầu nhìn Lý Nhất Thành, “Lý ca, hôm nay sợ là lên núi không thành, ta phải về nhìn xem.”

Lý Nhất Thành ở mộtbên quan sát Trương Tiểu Hàn, luôn cảm thấy đứa nhỏ này không đơn giản,nghe được Trương Khải Sơn nói như thế, cười nói: “Không có việc gì, xemmăng cũng không vội như vậy.Có thể hay không cho ta đi chung với ngươi?”

”Đi, cám ơn Lý ca thông cảm.” Trương Khải Sơn trảlời, bàn tay to sờ sờ đỉnh đầu Trương Tiểu Hàn, “Ta đi trước xem tìnhhình ở nhà cháu, cháu đi tìm ba đi, cũng mau trở về.”

Trương Tiểu Hàn ngửa đầu, khịt khịt mũi, trong lòng cảm động, trong mắt cũng mang theo ý cười thật lòng, “dạ.”

”Chạy chậm một chút, cẩn thận lại bị đụng!” Nhìn nàng nhu thuận, TrươngKhải Sơn trong lòng mềm nhũn một chút, lại dặn dò.

”Dạ cháu biết ạ.” Trương Tiểu Hàn gật đầu, trịnh trọng đáp ứng.

”Đi thôi, Lý ca, hôm nay sợ rằng muốn trì hoãn thời gian của ngươi rồi.”

”Không vướng bận. Ta hôm nay đến vốn là tới trước nhìn chung quanh, thu hóagiúp đỡ còn phải vài ngày mới có thể đến đâu!”

Đưa mắtnhìn hai người rời đi, Trương Tiểu Hàn khóe miệng một nhếch lên, khôngnghĩ tới ra tìm người, còn đụng tới một cái vui mừng ngoài ý muốn. LýNhất Thành là thương nhân ở Ủng thành tới mua thổ sản. Sau chính phủ mở ra thị trường, người đầu tiên giàu lên là thương nhân bọn họ.

Hiện tại kinh doanh một nhà thổ sản vùng núi bán ra bán sỉ công ty, nấmmăng, mộc nhĩ, nấm hương... Chỉ có trên núi là có, hắn đều thu mua. Cái này làm quý măng, tự nhiên cũng là phạm vi hắn kinh doanh

Ủng thành thực phẩm phụ phẩm xưởng gia công, hộ cá thể kinh doanh, đại lý, đều cùng hắn có quan hệ hợp tác tốt. Về phần Trương Tiểu Hàn có thể lýgiải được rõ ràng như thế, hoàn toàn ỷ lại vào trí nhớ trước kia.

Năm ấy cô hai mươi bốn tuổi năm, công ty Lý Nhất Thành đã phát triển trởthành một cái tổng hợp xí nghiệp, dưới cờ kinh doanh hạng mục, ban đầuthổ sản vùng núi bán ra, nông phó sản phẩm tham gia công cùng tiêu thụ,sinh thái nông nghiệp, nông nghiệp du lịch..rất đa dạng.

Trong không gian mùa đông đã có mấy trăm cân măng, vốn còn muốn tìm cơ hội đi vào trong thành bán đi, hiện tại đụng tới Lý Nhất Thành, sự tình liềndễ giải hơn quyết nhiều.