Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 32



Editor: Lin

Vì vậy ánh mắt Tô Giản nhìn Quý Minh Phi tràn đầy đồng tình, muốn nói lại thôi.

An Dĩ Trạch thấy Tô Giản luôn nhìn Quý Minh Phi, đôi lông mày khẽ nhíu một cái.

Quý Minh Phi thấy Tô Giản vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cũng ngẩn ra, sau đó cười nói: "Chân chị dâu tốt hơn chút nào không? Chị dâu phải chăm socsminhf thật tốt, đừng để Dĩ Trạch phải luôn quan tâm.

Tô Giản nghe giọng anh thành khẩn, giống như không có ác ý với tình địch của mình, không khỏi lại sinh ra cảm tình với anh,hơn nữa nghe câu cuối cùng của anh, không khỏi lại nghĩ sâu xa, trong lòng lại cảm thán một câu 'ngược', nhưng vẫn nở nụ cười nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn đã quan tâm." Ngừng một chút, ánh mắt anh vẫn qua lại giữa Quý Minh Phi và An Dĩ Trạch, cuối cùng ánh mắt đó lại rời đến Quý Minh Phi: "Tình cảm của hai người thật tốt."

Quý Minh Phi cười nói: "Em và Dĩ Trạch quen nhau nhiều năm, vẫn luôn là anh em tốt." Con ngươi lại liếc xéo An Dĩ Trạch, trêu chọc. "Có điều bây giờ cậu ấy kết hôn rồi, chỉ còn lại một mình em cô đơn."

Tô Giản thử dò xét. "Anh... nhưng anh có người trong lòng không?"

Vẻ mặt An Dĩ Trạch khẽ giật giật.

Quý Minh Phi cười nhìn An Dĩ Trạch một cái: "Em đâu có phúc được như Dĩ Trạch, có thể gặp được chị dâu."

Tô Giản khẽ nhìn Quý Minh Phi cười khổ, càng nhìn càng cảm thấy phía sau nụ cười đó là sự đau khổ tràn đầy, trong lòng không khỏi thở dài. Vừa mới nhìn cảnh hai người yêu hau nhận được hạnh phúc, đảo mắt đã nhìn thấy một người đàn ông cuồng dại đau lòng vì tình yêu, cái được gọi là tình yêu này, quả nhiên là biến hóa khôn lương, khiến thế gian này có vô số máu chó.

Đồng tình thì đồng tình, nhưng Tô Giản vẫn không có khả năng trực tiếp nói với Quý Minh Phi 'tôi và An Dĩ Trạch là kết hôn giả, nếu anh thực sự coi trọng anh ta thì nhanh chóng nắm lấy, tôi sẽ để lại cho anh", suy đoán một chút, Tô Giản cảm thấy dù sao cũng là Đêm Thất Tịch, phải để cho người đàn ông đau khổ này một cơ hội nhỏ nhoi, vì vậy anh nói: "Tôi đi vệ sinh một chút, hai người trò chuyện đi."

An Dĩ Trạch dặn dò anh: "Đất trơn, cẩn thận."

Tô Giản gật đầu một cái, lại nhìn Quý Minh Phi, nở một nụ cười khích lệ với anh.

Quý Minh Phi bị ánh mắt và nụ cười nóng bỏng của anh khiến cho rùng mình, nhìn bóng lưng của anh, cười mìm, đảo mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch: "Sao mình lại cảm giác, cô nhóc Tô Giản nhà cậu lại có thêm ý tứ hơn so với lúc mới gặp nhỉ?"

An Dĩ Trạch không trả lời, lại nói: "Cơm nước xong rồi, cậu không về công ty sao?"

Quý Minh Phi có chút không thể tin nhìn An Dĩ Trạch: "Cậu muốn đuổi mình đi?" Sau đó cười ranh mãnh. "Có điều, tổng giám đốc An, hôm nay là Đêm Thất Tịch, không phải công ty được nghỉ sao?"

An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nhìn anh.

Quý Minh Phi nhướn mày: "Dĩ Trạch, đây vẫn là lần đầu tiên mình thấy cậu làm loại chuyện như vậy, không nghĩ tới lại là vì Tô Giản."

An Dĩ Trạch nói: "Dù sao bây giờ bọn mình cũng là vợ chồng."

Quý Minh Phi và anh vô cùng ăn ý, tất nhiên nghe ra ý của anh là hiện tại anh và Tô Giản đang đóng vai vợ chồng ân ái, ngày lễ như Đêm Thất Tịch, nhất định phải ra dáng một chút, có điều trong lòng Quý Minh Phi có chút xem thường, nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ cong mắt nhìn An Dĩ Trạch: "Nói thất, nếu như cậu không thích Tô Giản thì nhường cho mình đi."

Sắc mặt An Dĩ Trạch hơi trầm xuống: "Minh Phi! Cô ấy là vợ mình."

"Dù sao chuyện của hai người cũng không phải là thật, hết một năm hai người sẽ ly dị." Quý Minh Phi miễn cưỡng cười. "Huống hồ, cậu cũng nói cậu không thích cô ấy."

An Dĩ Trạch trầm giọng hỏi: "Cậu thích cô ấy? Trước kia cậu cũng không thích cô gái như vậy."

"Mình không giống cậu, cả đời chỉ thích một loại con gái, mình thích kiểu đa dạng." Quý Minh Phi nhíu mày. "Sao vậy? Mình thật sự cảm thấy cô nhóc đó không tệ, càng nhìn lại càng muốn nhìn tiếp."

An Dĩ Trạch cau mày nói: "Cô ấy không phải là người có thể chơi với cậu."

"Mình cũng không phải muốn chơi với cô ấy." Quý Minh Phi nói, thấy An Dĩ Trạch không tin, liền nói tiếp. "Được rồi, mình thừa nhận, nhìn hai người các cậu trải qua Đêm Thất Tịch ngọt ngào, còn mình thì cô đơn, nên mình đột nhiên cảm thấy, có một người vợ cũng không tệ." Giương mắt nhìn về phía Tô Giản vừa rời đi một cái. "Mà cô nhóc nhà cậu, cũng rất thích hợp để lấy về nhà."

Giọng nói An Dĩ Trạch thàn nhiên: "Cậu muốn tìm người dịu dàng biết điều, cô ấy không được."

Quý Minh Phi cẩn thận quan sát biểu cảm trong ánh mắt An Dĩ Trạch đã có chút không giấu được, cảm thấy vô cùng sung sướng, vẻ mặt lại càng nghiêm túc. "Không dịu dàng biết điều cũng không sao, chỉ cần mình thích là được. Nói về việc cưới vợ, vốn là để yêu, nếu mình cưới vợ, dĩ nhiên mình muốn che chở cưng chiều cô ấy cả đời, mà cô nhóc Tô Giản này," Quý Minh Phi liếc về phía An Dĩ Trạch, kéo dài giọng. "nhìn một chút là muốn cưng chiều."

Tô Giản lặng lẽ ngồi trên bồn cầu, nghe hàng xóm cách vách nói chuyện điện thoại gây gổ với bạn trai xong mới thỏa mãi ra khỏi phòng vệ sinh trở về chỗ ngồi.

Không nghĩ lúc trở lại đã không thấy Quý Minh Phi đâu, Tô Giản ngạc nhiên: "Ngài Quý đi rồi sao?"

An Dĩ Trạch bình tĩnh 'ừ' một tiếng.

Tâm hồn nhiều chuyện của Tô Giản đang rất nhộn nhạo, anh tò mò muốn biết hai người đã nói chuyện gì với nhau, nhưng lại không tiện hỏi thẳng, suy nghĩ một chút, mới mở miệng thử thăm dò: "Dĩ Trạch, anh cảm thấy... ngài Quý là người thế nào?"

Vẻ mặt An Dĩ Trạch cô đơn: "Cậu ấy không thích hợp với em."

Tô Giản: "..."

Cẩn thận nhìn biểu tình trên mặt An Dĩ Trạch một chút, Tô Giản cảm thấy, hình như người đàn ông đối diện không được vui. Đầu óc Tô Giản nhanh chóng vận hành: Anh hỏi thăm tin tức về Quý Minh Phi... An Dĩ Trạch mất hứng, nói Quý Minh Phi không hợp với anh... An Dĩ Trạch cho rằng Quý Minh Phi thích hợp với người khác... người khác là ai... còn không phải là An Dĩ Trạch ghen với anh chứ!

Một dòng sông chảy xuyên qua, Tô Giản bỗng nhiên cảm thấy có ánh sáng chợt lóe trong đầu mình, những đầu mối ít ỏi lúc trước đã được xâu chuỗi lại:

Em gái An nói: 'Trước kia anh ba chưa từng yêu ai, cho nên có chỗ nào anh ấy làm không tốt, chị dâu phải thông cảm với anh ấy nhiều hơn... hơn nữa ba mẹ sớm thúc giục anh ấy kết hôn, nhưng anh ấy vẫn không chịu, sau khi gặp chị, anh ấy nhanh chóng quyết định, ngay cả bọn em cũng không kịp ứng phó."

Nhan Tử Vi nói: "An Dĩ Trạch có khuôn mặt, vóc dáng, là người có gia thế, những ưu điểm nhe vậy, đặt lên người đàn ông nào, cũng khiến phụ nữ yêu thích. Có điều không phải là GAY, Tiểu Giản, cậu ở chung với anh ta một tháng, chẳng lẽ còn không nhận ra sao?"

Em gái Tô giả kết hôn là vì cần gấp tiền chữa bệnh cho mẹ, cho nên làm giao dịch với An Dĩ Trạch, nhưng An Dĩ Trạch muốn tiền có tiền, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, là một vương lão ngũ bằng kim cương, tại sao phải kết hôn giả?

Tô Giản lập tức cảm thấy mình biết đước chân tướng khó lường... dừng, cũng là vì yêu thôi!

Chỉ sợ An Dĩ Trạch cũng có tình cảm với Quý Minh Phi, nhưng dù sao thứ tình cảm này cũng không hợp với lẽ thường, huống hồ An Dĩ Trạch còn là cậu chủ của nhà họ An, tổng giám đốc công ty CMI, danh tiếng và sự nghiệp của anh buộc anh phải kết hôn với một người phụ nữ bình thường. Nhưng anh sao có thể cam lòng? Vì vậy anh từ chối tất cả đám hỏi với những tiểu thư mẹ anh mai mối, mà tìm một cô gái bình thường làm một cuộc giao dịch. Như vậy, An Dĩ Trạch có thể bảo vệ thân mình trong sạch, có thể khiến cho Quý Minh Phi không chú ý đến, mà một năm nữa, sau khi hai người ly dị, anh có thể báo cáo với gia tộc mình, như là bị phụ nữ làm tổn thương, không còn nhiệt huyết với tình yêu...

Một khi đặt ra giả thiết này, Tô Giản lại càng muốn nghĩ càng nhiều càng xa, biểu tình trên mặt cũng theo tinh thần trở nên tế nhị, cho đến khi giọng nói của An Dĩ Trạch vang lên: "Giản Giản?"

Tô Giản phục hồi tinh thần lại, nhìn An Dĩ Trạch, tâm trạng không khỏi có chút phức tạp, anh vẫn còn đắm chìm trong bộ phim trần ngập máu chó về 'Bạn gay Quý với tình yêu sâu đậm cuối cùng cũng được báo đáp, Tổng giám đốc An sớm đã yêu anh' của chính mình, bật thốt lên: "Dĩ Trạch, tôi không kỳ thị chuyện đồng tính luyến ái."

An Dĩ Trạch: "..."

Giọng nói Tô Giản thành khẩn: "Nếu anh thật sự thích ngài Quý, thì nên với ngài ấy. Tôi không có chút thành kiến nào với tình yêu đồng giới, trước kia, lúc học đại học tôi có một người bạn là người đồng giới, quan hệ của tôi với cậu ấy vô cùng tốt. Cho nên, anh đừng ngại với tôi, anh yên tâm, tôi sẽ không cản trở anh..."

"Anh không phải!"

Tô Giản đột nhiên ngừng nói, lúc này mới phát hiện khuôn mặt người đàn ông đối diện xanh mét. Tô Giản rất thức thời ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa, chỉ dè dặt nhìn An Dĩ Trạch.

Nhìn bộ dạng Tô Giản vẫn mang bộ mặt dè dặt nhìn mình như vẫn không tin, An Dĩ Trạch cắn răng nói: "Anh không yêu người đồng giới!"

Tô Giản ngaon ngoãn: "Ồ."

Bên cạnh có người nghe tiếng của họ thì tò mò nhìn lại, gân xanh của An Dĩ Trạch sắp nổ tung, mặt lạnh trả tiền, sau đó kéo Tô Giản ra ngoài.

Mấy người trẻ tuổi ngồi cạnh cao giọng cười nói, một người trong đó gật gù thì thầm: "Chưa từng nghe qua sao? Thích chính là phóng khoáng, yêu chính là kiềm chế!"

"Sâu sắc!: Tô Giản bật thốt tán thành.

Vẻ mặt An Dĩ Trạch hơi ngừng lại, lặng lẽ nhìn anh một cái.

Tô Giản vội vàng nhìn anh cười lấy lòng.

An Dĩ Trạch không biểu cảm gì quay mặt đi.

Chờ đến khi hai người lên xe, Tô Giản mới nhìn An Dĩ Trạch, chân thành nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết anh không phải người đồng tính."

Nghe được ba chữ đầu anh hơi bình phục, nhưng nghe được cả câu sau, khóe mắt An Dĩ Trạch không nhịn được lại giật giật, nhẫn mạnh từng chữ qua kẽ răng: "Anh giống đồng tính luyến ái chỗ nào!"

Tô Giản cười gượng: "Tôi thấy tình cảm của anh và ngài Quý rất tốt, lúc trước anh ngã bệnh, anh ta còn gọi điện thoại cho tôi, còn đặc biệt dặn tôi phải chăm sóc anh thế nào, cho nên tôi cho rằng..."

Vẻ mặt An Dĩ Trạch khẽ giật, sau khi im lặng một lát, anh lẳng lặng nói: "Dù sao, anh cũng không phải đồng tính luyến ái."

Không biết có phải Tô Giản ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy An Dĩ Trạch nhấn mạnh vào chữ 'anh', suy nghĩ của Tô Giản lại bay lên: Đây là ý gì? Chẳng lẽ...

Suy nghĩ vừa chuyển, Tô Giản buột miệng nói: "Vậy ngài Quý thì sao?"

An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, không trả lời, chỉ thản nhiên nói một câu: "Còn muốn đi đâu?"

Lòng Tô Giản lập tức rộn lên: Chết tiệt! Đây là ngầm thừa nhận sao! Quả nhiên bạn gay Quý là đồng đội tốt!

Tô Giản ưỡn ngực, bỗng nhiên có cảm giác kiêu ngạo vì dù sao anh vẫn đúng!

Từ lúc sinh ra đây là lần đầu tiên trải qua Đêm Thất Tịch, mặc dù Tô Giản cảm thấy có chút trầm bổng nhưng cũng coi như hoàn hảo.

Về đến nhà, An Dĩ Nhu hỏi thăm kết quả: "Chị dâu, hôm nay anh ba dẫn chị đi rạp chiếu phim rồi hả? Sao rồi, chơi có vui không?"

Tô Giản gật đầu: "Rất vui."

An Dĩ Nhu cười ranh mãnh: "Trừ xem phim ra cũng không làm gì khác sao?"

"Khác?" Tô Giản tình từng chuyện. "Xem phim xong, còn ăn cơm, sau đó đi hóng gió..."

"Oa, anh ba chở chị đi hóng gió?" An Dĩ Nhu thán phục. "Hai người đi hóng gió ở đâu?"

"Công viên nhân dân."

"..."

"Tiểu Nhu?"

"Hả, công viên nhân dân, chơi vui không?"

"Không tồi, chị cảm thấy hình như lâu rồi không đến đó, cho nên nói anh ba em đưa đến đó xem một chút. Chân chị không tiện, không sao đi dạo được, chỉ ngồi chơi ven hồ."

"Ngồi." An Dĩ Nhu tưởng tượng hình ảnh anh trai tuấn tú và chị dâu xinh đẹp của mình ngồi cạnh nhau, bên bờ hồ ngắm cảnh một chút, cảm thấy cũng có chút lãng mạn, vì vậy nhiều chuyện hỏi: "Vậy lúc đó hai người làm gì?"

Tô Giản nói: "Lúc đó không khí mát mẻ, bên bờ hồ có nhiều người già mùa bài uyên ương, vô cùng náo nhiệt.

An Dĩ Nhu đỡ trán, yên lặng đi ra, sau đó trở về phòng yên lắng đăng lên Microblogging.

"Hôm nay anh trai và chị dâu đến công viên nhân dân trải qua Đêm Thất Tịch, nhìn mấy bác gái múa bài uyên ương."