Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 31



Editor: Lin

Ôm Tô Giản lên xe, lại thắt nịt an toàn thay anh, lúc này An Dĩ Trạch mới hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Tô Giản suy nghĩ một chút, vui vẻ nói: "Tôi muốn ăn món cay Tứ Xuyên!"

An Dĩ Trạch nhíu mày một cái, nhưng thấy vẻ mặt trông đợi của Tô Giản, lại có chút mềm lòng, suy nghĩ một chút, An Dĩ Trạch gọi điện cho bác sĩ nhà mình: "Thanh VIễn, tình hình bây giờ của Tô Giản, có thể ăn cay không?"

Tô Giản 囧囧, có điều nghe Chương Thanh Viễn trong điện thoại nói có thể ăn một chút, lập tức vui vẻ.

An Dĩ Trạch đặt điện thoại xuống, thấy ánh mắt Tô Giản trông đợi nhìn mình, khóe miệng giương lên, mỉm cười gật đầu: "Thanh Viễn nói có thể ăn một chút, nhưng không thể ăn quá cay."

Tô Giản hoàn toàn không quan tâm câu cuối cùng, vui vẻ nói: "Tôi muốn ăn thịt luộc cay! Còn muốn ăn cá chần nước sôi! Đúng rồi, tôi còn muốn ăn tiết lông vượng!"

Một nửa là những món cay... An Dĩ Trạch có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn khuôn mặt trông chờ của Tô Giản, lại không đành lòng từ chối, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Được."

Tô Giản vui vẻ nói: "Vậy chúng ta đi đâu ăn?"

An Dĩ Trạch cầm lái: "Anh biết một nhà hàng cay Tứ Xuyên, mặc dù mặt tiền không lớn, nhưng hương vị ở đó rất chính thống."

Tới nơi, An Dĩ Trạch xuống xe, lại đi sang phía Tô Giản, đỡ anh đi ra.

Tô Giản ngẩng đầu nhìn biến hiệu: "Chính là chỗ này?"

An Dĩ Trạch gật đầu, dặn dò anh: "Nơi này làm ăn khấm khá, chỉ sợ không ít người, cẩn thận một chút."

ĐI vào trong nhà hàng, An Dĩ Trạch định vào phòng bao, nhưng Tô Giản lại kiến trì muốn ngồi ngoài, vì anh cảm thấy đã thấy không có nhiều người như vậy, nên muốn ở lại cảm nhận hơi thở khói lửa của nhân gian.

An Dĩ Trạch không thể làm gì khác hơn là chọn một chỗ bên cạnh cửa sổ khá yên tĩnh. Tô Giản ngồi vào vị trí đối diện An Dĩ Trạch, nói nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, nhìn An Dĩ Trạch một cái: "Vậy tôi có thể tùy tiện chọn món?"

Trong mắt An Dĩ Trạch hiện lên tia cười: "Được."

Tô Giản lập tức hiểu được cảm giác xa xỉ, phóng khoáng chọn một loạt món mình thích, An Dĩ Trạch cũng không ngăn cản anh, chỉ rót cho anh một ly nước, đẩy đến trước mặt anh.

Chẳng qua lợi dụng lúc đi rửa tay, An Dĩ Trạch đặc biệt dặn dò nhân viên phục vụ, đừng bỏ quá nhiều cay vào món ăn của họ.

Món ăn nhanh chóng được đưa lên, Tô Giản vừa tỉnh dậy, cảm thấy bụng đói lả, sau khi ăn xong,mới cảm thấy thân thể khỏe hơn rất nhiều.

Thấy anh để đũa xuống, An Dĩ Trạch hỏi: "No rồi?"

Tô Giản vỗ bụng: "Nghỉ ngơi giữa trận! Nghỉ một lúc sẽ lại tái chiến!"

An Dĩ Trạch: "..."

No bụng, cuối cùng Tô Giản cũng có tâm tình để ý đến những điều khác, lúc này mới nhớ tới chuyện lúc trước An Dĩ Trạch bỏ mặc mình.

"Đúng rồi, vừa rồi anh đi đâu vậy?" Tô Giản mất hứng hỏi. "Tôi không nói anh chờ tôi sao? Sao lúc tôi vừa ra, anh đã không thấy tăm hơi?"

An Dĩ Trạch xin lỗi: "Thật xin lỗi."

Phải nói lời xin lỗi của anh quá thành khẩn, Tô Giản cũng không tiện tức giận, nhưng trong lòng quả thật rất tò mò về người phụ nữ An Dĩ Trạch ôm đi, vì vậy nghiêm mặt nói: "Tôi chờ anh lâu như vậy, dù anh cũng nên cho tôi một lời giải thích."

"Lúc anh chờ em, đúng lúc chạm mặt Ninh Tuyết, cô ấy không cẩn thận nên bị trượt chân, anh liền đưa cô ấy về xe để tài xế của cô ấy đến đón cô ấy về, ai ngờ đến lúc anh trở lại, em đã không thấy tăm hơi."

An Dĩ Trạch đơn giản nói. "Cô Bạch?" Tô Giản hơi kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ gặp người quen, anh biết Bạch Ninh Tuyết có ý với An Dĩ Trạch, lại nghĩ tới trước đây Bạch Ninh Tuyết có kể với mình lúc nhỏ hai người là thanh mai trúc mã, An Dĩ Trạch luôn quan tâm che chở cô, không khỏi nhiều chuyện lên: "Anh thích cô ấy?"

An Dĩ Trạch nói: "Anh chỉ xem cô ấy là em gái."

Thật sự chỉ xem cô ấy như em gái, lại dùng tôi làm cớ để đi hẹn hò với người ta vào Đêm Thất Tịch sao? Tô Giản không tin, bất mãn nói: "Quan hệ của chúng ta là thế nào? Anh muốn lừa tôi sao?"

Nghe vậy, An Dĩ Trạch hỏi ngược lại: "Quan hệ của chúng ta thế nào?" "Đồng minh đó!"

Tô Giản nói. "Chúng ta phải hợp tác với nhau, nhưng anh lại muốn lừa tôi, anh có người trong lòng thì tốt mà, tôi sẽ không cản trở anh."

An Dĩ Trạch lạnh nhạt nói: "Bây giờ anh đã có vợ."

Tô Giản bất mãn nói: "Tôi cũng biết, anh vẫn không muốn nói thật với tôi! Chúng ta cũng phải là vợ chồng thật sự, sao lại không nói với tôi? Dù là thật, dạo này, chuyện một chồng nhiều vợ khắp nơi đều có?"

An Dĩ Trạch nhíu mày, nhớ tới trước kia Tô Giản bàn về chuyện đàn ông ba vợ bốn nàng hầu, hỏi: "Em có thể để cho người trong lòng mình thích người khác sao?"

"Dĩ nhiên không thể!" Tô Giản trả lời theo bản năng. "Anh cũng vậy, tất nhiên anh cũng sẽ không khiến cho người trong lòng anh phải đau khổ."

An Dĩ Trạch nghiêm túc nói: "Huống hồ, sau khi thích một người, sao có thể có chỗ để chứa người khác?"

Tô Giản thầm nghĩ: Tôi có thể!

Lòng tôi bao la như biển rộng! Sống 209 năm cũng chưa bao giờ có tình yêu chân chính, trái tim rộng lớn biết bao!

“Cho nên,” An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm ánh mắt anh. “Đừng nói những câu như vừa rồi nữa, bây giờ chúng ta là vợ chồng, nếu anh ở cùng một chỗ với người đàn bà khác, em tuyệt đối đừng nên để ý.”

Tô Giản nháy mắt mấy cái, cảm thấy mình đã hiểu ý của An Dĩ Trạch rồi. Vậy cũng đúng, hiện tại anh đang là nàng dâu nhỏ yêu An Dĩ Trạch, theo lẽ thường, nếu như An Dĩ Trạch ở gần người đàn bà khác, anh làm vợ thì không thể hào phóng hay bình tĩnh, nếu mình biểu hiện không quan tâm, ngược lại là anh không có chút kỹ năng nào rồi.

Tô Giản vẫn luôn cảm thấy mình là người có đạo đức nghề nghiệp, cho nên anh gật đầu một cái: “Biết rồi! Sau này khi thấy anh ở cùng người phụ nữ khác, tôi sẽ cố gắng ghen!”

An Dĩ Trạch: “…”

Nếu không thể thăm dò thỏa mãn tâm hồn nhiều chuyện, anh cũng chỉ có thể ăn nhiều một chút để no bụng, vì sau khi nghỉ ngơi, Tô Giản lại tiếp tục ăn.

An Dĩ Trạch đưa một miếng thịt cá vào trong bát anh, Tô Giản đã quen được anh gắp thức ăn, lập tức gắp miếng thịt cá lên, ném “vèo” vào miệng.

Đang ăn vui vẻ, cách đó không xa lập tức vang lên âm thanh ồn ào.

Tô Giản nhét vào khiến hai má đều phình lên, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn sang, nhìn một hồi lại nghe một hồi, hưng phấn! Có người cầu hôn!

Lại có người đang cầu hôn ở quán cay Tứ Xuyên, người anh em này cũng thật thú vị! Tô Giản hưng phấn ngẩng đầu lên, vẫn không quên gọi An Dĩ Trạch: “Nhìn này, có người cầu hôn!”

Chỉ nghe trong đám người có giọng nam run lên: “Mặc dù anh không cao, nhưng anh sẽ cố gắng làm ngọn núi cao bên cạnh em, trời quang thì che nắng cho em, trời mưa thì giúp em che mưa; dù anh không đẹp trai, nhưng em là người con gái xinh đẹp nhất trong lòng anh, bất kể là hiện tại, hay tương lai; dù anh không giàu, nhưng anh sẽ cố gắng kiếm tiền, tất cả tiền lương của anh đều giao cho em! Anh đảm bảo, sau này chỉ một lòng với em, trước, anh coi em là công chúa, sau, em là nữ vương của cuộc đời anh! Thiến Thiến, gả cho anh đi!”

Tô Giản nghĩ, lời cầu hôn này không tệ, thật sự là lời trong lòng của anh khi anh đối mặt với nữ thần!

Người đàn ông nói xong, những người xung quanh ồn ào một trận: “Gả cho anh ta! Gả cho anh ta!”

Tô Giản nghe thấy cũng hưng phấn, hô lớn: “Gả cho anh ta! Gả cho anh ta!” Vì giọng nói cô trong trẻo mềm mại, cho nên trở nên vô cùng rõ ràng trong một loạt tiếng hét của những người đàn ông ở đây, ngay cả vai nam chính đứng bên kia cầu hôn cũng không nhịn được quay sang nhìn anh một cái!

An Dĩ Trạch: “…”

Nữ chính bên kia thẹn thùng một lúc, liền gật đầu đáp ứng, nam chính lập tức vui mừng đứng lên ôm lấy nữ chính quay một vòng, sau đó nâng người cô lên hôn.

Trong quán cơm, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô vang lên liên tiếp.

Tô Giản cũng vui vẻ theo, vẻ mặt hâm mộ: “Thật tốt!”

Anh cảm thấy, anh mong muốn, thật ra thì cũng không phải nhiều như vậy – không cần là nữ nhân cao quý xinh đẹp, chỉ cần trước mặt là người anh thích, anh sẽ nói với cô: “Anh thích em, gả cho anh đi!” Sau đó cô trả lời: “Em đồng ý.”

Một thanh niên lớn tuổi chưa yêu chưa lập gia đình, cảnh tượng như vậy, thật ra thì anh cũng không mong mình có thể trở về nhiều.

An Dĩ Trạch nhìn người trước mặt đang nhìn cảnh tượng cách đó không xa với vẻ hâm mộ, như có điều gì suy nghĩ.

Sau đó anh lại nhìn đôi tình nhân được mọi người chúc phúc một cái.

Cùng người trong lòng, hai bên tình nguyện, nắm tay đến già, đúng là chuyện hạnh phúc đáng quý nhất trên thế gian này.

Trong lòng mỗi người có một cảm giác, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Dĩ Trạch?”

Tô Giản vừa uống một miệng đầy nước, hai má phồng lên, tò mò ngẩng đầu nhìn người đi tới. Chỉ thấy một người đi về phía bọn họ, là nam, cao, lớn lên vô cùng đẹp trai.

Tô Giản không hứng thú rũ mắt xuống đất, đời này, điều anh không thích nhất là thấy đàn ông đẹp trai cao ráo!

“A Phi?” An Dĩ Trạch hơi kinh ngạc.

Quý Minh Phi cười chào hỏi anh, lại quay sang Tô Giản: “Chị dâu, đã lâu không gặp.”

Tô Giản lễ phép nói: “Xin lỗi, tôi mất trí, không nhớ chuyện trước kia…”

“Không sao, vậy để em tự giới thiệu một chút.” Quý Minh Phi kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh bản, mỉm cười nhìn Tô Giản. “Em tên là Quý Minh Phi, trước đây là bạn học của Dĩ Trạch, bây giờ là đồng nghiệp của Dĩ Trạch, đồng thời là bạn tốt nhất của cậu ấy.”

Quý Minh Phi? Tô Giản cảm thấy cái tên này có chút quen tai, suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới, đây không phải là bạn gay tốt, lần trước An Dĩ Trạch bị bệnh gọi điện tới dặn dò anh chăm sóc sao? Vốn còn muốn duy trì nguyên tắc “trước mặt đàn ông đẹp trai thì phải tỏ ra có khí phách hơn anh ta”, hai mắt Tô Giản nhất thời sáng lên: “Xin chào, ngưỡng mộ đã lâu.”

An Dĩ Trạch hỏi Quý Minh Phi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Sao mình lại không thể ở đây? Ban đầu là do mình đưa cậu đến quán này!” Quý Minh Phi cười nói. “Đúng lúc mình tới đây ăn cơm, thấy hai người, nên lại đây.”

Lúc hai người nói chuyện, Tô Giản liên tục quan sát Quý Minh Phi, không thể không thừa nhận, bạn của An Dĩ Trạch cũng cùng đẳng cấp với anh ta, điển hình con nhà giàu đẹp trai, người tên Quý Minh Phi này, quả là xứng đôi với An Dĩ Trạch.

Tô Giản lễ phép nói: “Ngài Quý cũng đi chơi Đêm Thất Tịch?”

“Chị dâu gọi em là Minh Phi được rồi.” Quý Minh Phi nói. “Em không có phúc như Dĩ Trạch, đến đây chẳng qua là đi công việc.”

Tô Giản kinh ngạc nói. “Hôm nay là Đêm Thất Tịch, không phải công ty mấy người được nghỉ sao?”

Quý Minh Phi sững sờ, nhìn An Dĩ Trạch một cái, An Dĩ Trạch cũng đang nhìn lại anh chằm chằm, trong đầu lóe một cái, lập tức sáng tỏ, vì vậy thở dài nói: “Người khác nghỉ là vì đi cùng giai nhân, đâu có giống tôi cô đơn, tất nhiên phải đi làm thêm giờ.”

Những ngày qua Tô Giản xem phim với An Dĩ Nhu, cũng xem qua mấy bộ phim của hủ, giờ phút này thấy lúc Quý Minh Phi nói chuyện nhìn An Dĩ Trạch, lại nghe anh thở dài, lại nghĩ tới trước đó anh từng quan tâm tỉ mỉ đến sức khỏe của An Dĩ Trạch, suy đoán trước kia lại bộc phát mạnh mẽ, khả năng tưởng tượng cực đại lập tức vận hành… mấy năm bạn cùng trường, Quý Minh Phi đã nảy sinh tình cảm sâu đậm với An Dĩ Trạch, vì vậy dù đã tốt nghiệp, anh ta cũng phải vào cùng một công ty làm việc với An Dĩ Trạch, không mong gắn bó, chỉ mong được ở sau lưng lặng lẽ nhìn anh, quan tâm anh. Nhưng An Dĩ Trạch kết hôn rồi, Quý Minh Phi vẫn không oán không hối. Đêm Thất Tịch, người khác cùng người yêu hưởng thụ không khí lãng mạn, anh lại chỉ có thể ôm lấy tình yêu vô vọng lẻ loi của mình ở công ty, dùng công việc bù đắp cho nỗi khổ tâm. Chẳng qua cuối cùng, anh lại không nhịn được đến quán ăn trước kia từng ăn với người trong lòng, muốn dựa vào đó nhớ lại một chút ấm áp, lại không nghĩ tới, có thể gặp được người trong lòng ở chỗ này, người đó đi cùng vợ mới cưới, trải qua Đêm Thất Tịch hạnh phúc thuộc về chính mình. Anh đau lòng sắp chết, nhưng vẫn gượng cười tiến lại chỗ bọn họ, nói một câu lại cười, nhưng sau lưng đều là trái tim đau nhói…

Ngược! Quá ngược!