Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 30: Bạn thời thơ ấu



Chuyện sách vở gà bay chó sủa bị vén lên rồi kéo xuống, để bảo vệ mặt trận cách mạng thống nhất, Trương Tư Nghị chỉ có thể bất chấp khó khăn nhảy lên chiếc tàu hải tặc này, giúp đỡ bảo vệ bí mật.

Nhưng mà Trương Tư Nghị cảm giác về sau cậu không đành lòng nhìn thẳng vào người mẹ dịu dàng săn sóc này nữa, đặc biệt là đống sách cậu tiện tay lật ra xem, vừa khéo giở trúng hình ảnh minh họa một người đàn ông ép một chàng trai trẻ lên tường mà cắn cổ, mặt đỏ trống ngực đập thình thịch, vội vàng quét qua, cậu cảm thấy da gà toàn thân đều nổi hết lên.

Trong quá trình thờ ơ xem mẹ cất giấu sách truyện, cậu rất muốn hỏi mẹ cậu khi xem loại tiểu thuyết này thì bà nghĩ gì, có phải cũng ghép đôi con trai với một người đàn ông đồng tính không…

Fuck, cả người Trương Tư Nghị run rẩy, cậu quyết tâm, mình tuyệt đối không thể đem tên bạc tình về nhà chơi! Sau này nếu cùng nuôi chó với tên bạc tình, cậu nhất định không cho mẹ đến thăm họ! Mẹ cậu chắc chắn sẽ hiểu lầm! Đến lúc đó cậu nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết oan ức!

Bởi vì về quê, trên đường Trương Tư Nghị đã chụp ảnh nhà ga tàu điện ngầm và phong cảnh thành phố Nam Kinh đăng lên Wechat. Đêm đó có một người bạn học ở quê liên lạc với cậu, khách sáo hỏi cậu ở thành phố Nam Kinh bao lâu, có thể ra ngoài uống vài chén rượu không.

Trương Tư Nghị trở về chủ yếu là để thăm ba mẹ, không có nhiều thời gian giao tiếp xã hội, cho nên cậu đều tìm cớ từ chối lời mời của nhiều người, chỉ đi gặp một người bạn thuở ấu thơ cùng mặc một chiếc quần thủng đáy lớn lên, Trầm Hạo.

Gia đình Trầm Hạo và gia đình Trương Tư Nghị có chút giao tình. Mấy năm trước ba Trầm Hạo vẫn là cấp dưới của ba Trương Tư Nghị, mặc dù bây giờ hai người làm ở hai ngành khác nhau, nhưng thỉnh thoảng vẫn qua lại.

Trương Tư Nghị và Trầm Hạo học cùng một trường mầm non, cùng trường tiểu học, chỉ là lên cấp hai thành tích của Trầm Hạo quá bết bát, ba Trương lại kiên trì ép Trương Tư Nghị thi vào trường công lập, vì thế sau khi tốt nghiệp trường trung học cơ sở, Trầm Hạo được gửi đến một trường dân lập, còn Trương Tư Nghị chịu áp lực thi đậu cấp ba rồi xuất ngoại du học.

Phải nói rằng, Trầm Hạo đúng là người lười biếng vô tích sự chân chính, không đậu nổi khoa chính quy đại học, sau đó ba cậu ta dùng tiền tống cậu ta vào một trường đại học ‘vớ vẩn’[1] gần thành phố, nghe bảo cũng xem như là đi học đại học, thật ra tương tự bằng cấp chuyên khoa.

Bỏ qua chuyện bằng cấp, Trầm Hạo là một người bạn rất đáng giao du. Cậu ta chỉ không thích đọc sách mà thôi, từ nhỏ nghịch như quỷ sứ, đầu óc đầy âm mưu đen tối, phong cách nhanh nhẹn dí dỏm, Trương Tư Nghị rất thích chơi với cậu ta.

Đi nước ngoài vài năm, liên lạc giữa Trương Tư Nghị và Trầm Hạo bị gián đoạn, có lẽ con đường hai người theo đuổi khác nhau, chủ đề chung để nói chuyện không nhiều lắm, nhưng khi gặp mặt thì có gì liền nói tuốt.

Buổi chiều ngày hôm sau, hai người hẹn gặp nhau ở một quán bar nhỏ. Trầm Hạo thấy Trương Tư Nghị, đi đến đấm cậu một cú, sau đó choàng tay lên vai cậu, hăng hái nói: “Đại thiếu gia Trương! Lâu rồi mới gặp!”

Trương Tư Nghị gạt tay đối phương ra, huých cậu ta một cái: “Một năm rưỡi không gặp, cậu thay đổi quá nhiều!”

Nghỉ hè năm ngoái Trương Tư Nghị về nước hai người có gặp nhau một lần. Lúc đó Trầm Hạo vẫn là một cậu sinh viên nhã nhặn, nhưng năm nay vẻ ngoài của cậu ta hoàn toàn đổi khác, da đen thô ráp, mặc dù vẫn cười đùa tí tửng nhưng cả người giống như một thanh niên đã lăn lộn nhiều trong xã hội.

Trầm Hạo: “Kiểu người mặt mũi non choẹt như cậu không so được với tôi, tôi lăn lộn ngoài đời gần hai năm rồi, suốt ngày dầm mưa dãi nắng, lão hóa rồi!”

Trương Tư Nghị nhớ đến cuộc sống tăng ca triền miên nửa tháng qua, không khỏi bùi ngùi: “Tôi cũng nhanh thôi, mẹ nó công việc quá vất vả…”

Họ ngồi xuống, gọi chút bia và đồ nhắm, Trương Tư Nghị thoáng nhìn chiếc chìa khóa có logo BMW cậu ta đặt trên bàn, rồi nhìn đến quần áo trên người cậu ta, ngạc nhiên nói: “Lái xe BMW, mặc đồ nhãn hiệu Zegna, mẹ nó, bây giờ cậu đang làm gì mà thành đại gia rồi!”

Trầm Hạo kiêu ngạo nói: “Tôi đang làm kiến trúc.”

“Phụt!” Trương Tư Nghị phun một ngụm bia ra, cậu lau miệng nói: “Không phải cậu học chuyên ngành tài chính của đại học thương mại Ái Quốc gì đó sao, lúc nào chuyển sang làm kiến trúc?”

Trầm Hạo cười hì hì: “Không phải là noi theo cậu à, trong mấy năm đi học mỗi ngày ba tôi đều nói bên tai tôi là phải học tập cậu, sau đó cậu ra nước ngoài học kiến trúc, bình thường ba tôi cũng để tôi tiếp xúc va chạm, ông bảo chuyên ngành cậu chọn mai này chắc chắn có triển vọng!”

Trương Tư Nghị dở khóc dở cười: “Có triển vọng cái con khỉ ấy!”

Đây là một chuyên ngành vất vả cùng cực. Nhớ đến hình dung của Khương Hải đối với ngành kiến trúc, Trương Tư Nghị đang muốn nói cho Trầm Hạo nghe, nhưng cậu lại ngập ngừng, mặc dù lĩnh vực này hơi ảm đạm nhưng ngưỡng cửa bước vào lại rất cao. Cậu không biết tình hình các công ty thiết kế khác ra sao, ít nhất ở Không Biên Giới, phần lớn nhân viên là sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy khoa kiến trúc, không phải bất kì người có trình độ vớ vẩn nào có thể vào làm. Đặc biệt là người ất a ất ơ như Trầm Hạo, nếu cậu ta có thể làm kiến trúc, bản thân cậu mệt nhọc vẽ tranh và viết luận văn nhiều năm như vậy để làm gì?

“Cậu nói rõ đi, cậu đang làm kiến trúc gì?” Trương Tư Nghị hỏi.

Trầm Hạo uống một ngụm bia lớn, trả lời: “Làm xây dựng công trình nhận thầu.”

Trương Tư Nghị: “Đó là gì? Nói đơn giản đi!”

Trầm Hạo: “Chính là chủ thầu khoán lao động.”

Trương Tư Nghị: “…”

Trầm Hạo bĩu môi nói: “Cậu đừng đánh giá thấp nhóm nghề này, nói cho cậu biết, kiếm được khá nhiều, tôi đi làm hai năm, nhận khoán ba hạng mục!” Cậu ta giơ năm ngón tay ra, “Bằng chừng này!”

Trương Tư Nghị nhướng mày: “Năm mươi nghìn?”

Trầm Hạo trừng to con mắt, chụm năm ngón tay trước mặt Trương Tư Nghị.

Trương Tư Nghị: “What the fuck! không đến năm mươi nghìn?”

Trầm Hạo tức giận đến mức vỗ mạnh lên bàn: “Năm mươi cái đầu cậu ấy! Là năm triệu! Năm triệu nghe không!”

Trương Tư Nghị muốn nôn ra một ngụm máu, khiếp sợ đến nói không nên lời: “Thật hay giả, nhiều thế sao? Tiền đâu dễ kiếm như vậy? Cậu đừng dọa tôi!”

Trầm Hạo vội vàng la lên: “Tôi dọa cậu làm gì, vì cậu là chỗ bạn bè thân thiết nên tôi mới nói cho cậu! Trải qua hai năm, tôi mua được cả xe ô tô lẫn nhà ở rồi!”

Trương Tư Nghị hâm mộ, theo bản năng không muốn tin tưởng. Cậu tò mò hỏi: “Làm chủ thầu khoán lao động là thế nào? Cần điều kiện gì không?”

Trầm Hạo khoát tay: “Không cần điều kiện gì cả, làm thầu khoán lao động chính là tiếp nhận công việc tuyển dụng người làm việc, từ đó ăn chênh lệch giá cả giữa số tiền trả cho nhân công và số chủ đầu tư phải trả cho nhà thầu, ai cũng có thể làm được.”

Trương Tư Nghị nhíu mày nói: “Chẳng phải theo lời cậu thì ai cũng có thể làm giàu?”

Trầm Hạo cười: “Đương nhiên không phải thế rồi, còn phải xem cơ hội, nói thật với cậu, hạng mục đầu tiên là dựa vào quan hệ của ba già nhà tôi mà bắt được…”

Trương Tư Nghị giống như tìm được nguyên nhân, vẻ mặt tỏ ra ‘hóa ra là thế’.

Trầm Hạo tiếp tục nói: “Ba tôi có một người bạn, tôi gọi là chú Tào, làm ở một công ty xây dựng, hàng năm các dự án trong tay nhiều không đếm xuể. Chú ấy thấy tôi tốt nghiệp xong nhàn rỗi, hỏi tôi có muốn đến chỗ chú ấy rèn luyện hay không, giúp đỡ cho công việc bận bịu của chú ấy. Tôi đồng ý, bắt đầu theo học hỏi kinh nghiệm của một thợ cả, tìm hiểu quy trình kỹ thuật tổng thể. Ví dụ như sau khi có được dự án rồi thì phải đi đâu tìm nhân công, mua vật liệu ở đâu… Thời buổi bây giờ chi phí thuê nhân công rất tốn kém, tiền lương của công nhân công trình cũng phải bốn, năm nghìn rồi, chưa kể phải quản lý nơi ăn ở của họ.”

“Trời ơi! Tiền lương công nhân cao thế sao!” Trương Tư Nghị chua xót phát hiện, tiền lương sau khi trừ đi tiền thuê nhà của cậu không cao bằng công nhân.

“Đúng thế!” Trầm Hạo bấm đầu ngón tay tính toán: “Một hạng mục cần năm mươi người, làm mười hai tiếng một ngày, đôi khi dự án cấp bách còn phải làm ngày làm đêm ca kíp đảo lộn, tương đương với việc tăng gấp đôi số lượng nhân công sử dụng, mỗi tháng chi phí nhân công khoảng bốn, năm mươi nghìn, còn không dám cam đoan đối phương cho cậu có thời gian giở mánh khóe!”

Trương Tư Nghị: “Chờ chút, mười hai tiếng một ngày? Pháp luật quy định thời gian làm việc là tám tiếng một ngày mà?”

Trầm Hạo nhìn Trương Tư Nghị giống như nhìn kẻ ngốc: “Bây giờ công việc nào chỉ làm tám tiếng, cậu đừng nói với tôi cậu không tăng ca nha, ha ha.”

Tiếng cười “ha ha” của cậu ta thật là sự châm chọc cực điểm với Trương Tư Nghị, nhưng cậu có phản đối cũng chẳng có ích lợi gì. Cậu đích thực là thường xuyên làm thêm giờ, còn thức thâu đêm! Aiz, cái xã hội tư bản này!

Trầm Hạo không nhận ra vẻ mặt xoắn xuýt của Trương Tư Nghị, tiếp tục nói: “Dù sao, chỉ dựa vào nhân công cũng chẳng kiếm được mấy, lợi nhuận chủ yếu nhờ vào vật liệu. Chắc cậu cũng hiểu thị trường vật liệu xây dựng rồi đấy, các đơn vị thi công từng hạng mục cho cậu nhiều tiền như vậy, cậu phải biết tiết kiệm chi phí, lợi nhuận thặng dư đều là của cậu.”

Trương Tư Nghị liếc mắt nhìn cậu ta: “Cậu sẽ không dùng vật liệu rẻ tiền chứ!”

Trầm Hạo tức giận nói: “Tôi là loại người không có lương tâm thế sao!”

Trương Tư Nghị lặng lẽ gật đầu, nhưng không nỡ nói, cậu hỏi tiếp: “Cậu không có trình độ chuyên môn của lĩnh vực xây dựng, làm thế nào mà giám sát? Lỡ xảy ra vấn đề thì xử lý thế nào?”

Trầm Hạo tỏ vẻ chẳng sao cả: “Dùng tiền thuê chuyên gia giám sát công trình đến giúp đỡ trông coi là được!”

“Cậu đúng là đại gia vung tay quá trán!” Trương Tư Nghị ngoài mặt trêu đùa nhưng trong lòng cảm thấy sai trái. Không hiểu cái gì sao có thể làm người quản lý? Lỡ may giám sát thi công công trình là một tên lừa đảo thì sao? Ngộ nhỡ Trầm Hạo bị người khác lừa dối mà không biết? Lỡ đâu trong quá trình xây dựng xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm? Là Trầm Hạo hay chuyên gia giám sát công trình hay nhà thầu thi công công trình?

Nhìn bộ dạng phấn khởi của Trầm Hạo, tuy trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng Trương Tư Nghị không nói ra lời.

Đối phương nói tiếp: “Yên tâm đi, tôi tự hiểu được, hai năm nay tôi học hỏi được rất nhiều thứ, ở chỗ chú Tào tôi cũng tiếp nhận một hạng mục, hoàn thành rất tốt. Trong quá trình đó tôi quen biết một số sếp lớn, họ cũng thường xuyên liên hệ nhờ tôi giúp đỡ họ. Bây giờ ba tôi cũng khen ngợi tôi rồi! Hì hì, tôi phát hiện lăn lộn trong xã hội mới thích, đi học chán muốn chết!”

Trầm Hạo cầm chiếc chìa khóa xe lên, đung đưa qua lại, tự hào nói: “Cậu thấy đấy, trong thời gian hai năm, có xe hơi một triệu hai, căn hộ trị giá hai triệu nhìn ra mặt hồ ở huyện Đông Hồ, bây giờ đã thanh toán hết rồi, không tốn một xu nào của ba mẹ.”

Trương Tư Nghị: “…”

Không có so sánh sẽ không có thương tổn, Trương Tư Nghị vốn rất vui vẻ đắc ý vì khoản tiền thưởng mười, hai mươi nghìn của dự án trúng thầu chuẩn bị tới tay, lúc này lại cảm thấy đau trứng không nói nên lời.

Mười mấy năm qua đều được truyền thụ quan niệm chỉ cần học hành giỏi giang thì sẽ có tương lai tươi sáng, bây giờ đối mặt với người từ nhỏ không giỏi bằng mình, muốn thừa nhận đối phương tốt hơn mình thật là quá khó khăn.

Mặc dù người đó là bạn thời thơ ấu, nhưng Trương Tư Nghị vẫn không thể khâm phục cậu ta từ đáy lòng.

Đặc biệt là khi đối phương dễ dàng hoàn thành chuyện Trương Tư Nghị vẫn ao ước, không lấy một đồng tiền nào của ba mẹ, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, giàu có cao sang, chứng minh được thực lực của mình trước mặt bậc cha chú.

Cho dù có dựa vào quan hệ cũng chẳng có gì, Trầm Hạo vốn là người giỏi giao tiếp, đổi lại là cậu, có lẽ không nhận được chút ưu ái và tán thưởng nào của các vị sếp lớn.

Đúng lúc này, Trầm Hạo cười hỏi: “Cậu thì sao? Sinh viên xuất sắc, ở thành phố lăn lộn tốt không? Sau này bạn thân muốn sang Hải Thành phát triển phải nhờ cậu lót gạch rải thảm rồi!”

Lời này thật sự chọc vào vết sẹo của cậu, Trương Tư Nghị chán nản nói: “Tôi không được như cậu đâu, hiện tại tôi thuộc tầng lớp lao động bần hàn, vẽ đồ họa, tiền lương không đến mười nghìn, trừ đi tiền thuê nhà thì chỉ cạp đất mà ăn.”

Cậu cũng muốn ba hoa khoác loác trước mặt Trần Hạo, ra oai, giả bộ lắm tiền nhiều của, nhưng đối mặt với tên nhà giàu có thu nhập hơn hai triệu rưỡi một năm, chênh lệch quá lớn, cậu bây giờ chỉ là một con cá mắm mà thôi, tốt nhất là ăn ngay nói thật.

Trầm Hạo trong lòng âm thầm sung sướng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra kinh ngạc: “Không phải chứ? Tiền lương ở Hải Thành thấp thế à?”

Trương Tư Nghị muốn nôn ra một ngụm máu, lời nói này thật quá cay độc, chọc trúng điểm đau nhức của người khác.

… Kỳ thực cũng không quá thấp, cậu còn hơn Khương Hải một nghìn đồng đấy!

Có lẽ từ nhỏ Trầm Hạo luôn bị Trương Tư Nghị chèn ép, trong miệng ba cậu ta thì cậu con trai nhà họ Trương chính là ‘con nhà người ta’ trong truyền thuyết, cho nên vẫn muốn lật ngược tình thế. Hiện tại cậu ta đã toại nguyện, sự vui mừng thể hiện rõ trên khuôn mặt, dáng vẻ không tài nào đỡ được.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Trương Tư Nghị vẫn là anh em của cậu ta, cậu ta có của ăn của để, đương nhiên không thể thiếu phần của anh em, vì thế cậu ta hào phóng nói: “Vậy cậu ở lại cái thành phố lớn kia làm quái gì? Quay về thành phố Nam Kinh đi, theo tôi đi lăn lộn! Nói với cậu nha, bây giờ hạng mục mà tôi đang tiếp nhận còn tương đối nhỏ, chờ sau này có kinh nghiệm rồi, hạng mục sẽ lớn hơn, tiền càng nhiều hơn! Vừa khéo cậu học kiến trúc, có kiến thức chuyên môn, còn tôi có tiền vốn có nhân công, hai ta hợp lại, tôi không phải thuê người bên ngoài nữa, cho cậu một đống cổ phần, cam đoan trong vòng một vài năm cậu kiếm được cả một chậu vàng, muốn thứ gì có thứ đó!”

Trương Tư Nghị nghe xong những lời này, tâm trạng lung lay… Một năm hai triệu rưỡi, lương cả năm của Cố Tiêu cũng không bằng số lẻ của Trầm Hạo!

Tuy nhiên, cậu cảm thấy không cam lòng, cậu tốt nghiệp khoa kiến trúc đại học chính quy mà phải đi làm công việc người tốt nghiệp chuyên khoa có thể làm, vậy cậu vất vả đọc sách mấy năm để làm gì?

Trương Tư Nghị khẽ cắn môi, khéo léo từ chối: “Cảm ơn cậu, tôi vẫn muốn ở ngoài rèn luyện. Hơn nữa tôi học thiết kế, không liên quan đến thi công, có lẽ không giúp được gì cho cậu” Nhưng cậu không quên tạo đường lui cho mình, “Đợi tôi ở bên ngoài không lăn lộn nổi nữa sẽ đến nương nhờ cậu được không, đến lúc đó cậu nhớ phải giữ lời!”

Trầm Hạo tự nhiên nói: “Đồng ý, không thành vấn đề!”

Sau đó hai người kể chuyện bạn bè xung quanh, không ít người là bạn cùng tuổi có hoàn cảnh tương tự, lớn lên trong cùng một khu phố.

Trầm Hạo nói: “Đúng rồi, Khúc Tiểu Miêu cuối năm lấy chồng rồi đấy, cậu biết không?”

Trương Tư Nghị: “Con bé lúc còn học tiểu học luôn chảy nước mũi ấy à? Nhanh nhỉ!”

Trầm Hạo bóp cổ tay nói: “Ừ, khi nhỏ tôi thường giật tóc cậu ấy, không ngờ nhanh thế đã chuẩn bị lập gia đình rồi. Bây giờ cậu ấy vô cùng nữ tính, rất xinh đẹp, chỉ tiếc tôi không sớm kiếm được năm triệu, nếu không biết đâu cậu ấy đã là vợ tôi rồi!”

Trương Tư Nghị: “Ha ha ha!”

Trầm Hạo: “Có lẽ cậu ấy vẫn chưa biết cậu về nước, chưa gửi thiếp mời cho cậu, đến Tết cậu sẽ về nhà phải không? Hôm nào tôi nói với cậu ấy một tiếng, đến lúc đó hai ta cùng nhau đi uống rượu chúc mừng!”

Trương Tư Nghị hưng phấn nói: “Được được được!”

Trầm Hạo: “Đúng rồi, tham gia hôn lễ phải có phong bì mừng cưới, đừng quên.”

Trương Tư Nghị không am hiểu giá cả thị trường, hỏi thăm: “Mừng khoảng bao nhiêu?”

Trầm Hạo: “Đối với cậu, ước chừng một nghìn sáu hay một nghìn tám, chọn một con số may mắn.”

What the fuck! Nhiều thế sao! Trừ đi tiền thuê nhà thì Trương Tư Nghị chỉ còn hơn ba nghìn, tiền mừng cưới vào khoảng một nghìn tám? Giết người cướp của à? Nhưng cậu còn chưa kịp bày tỏ cảm giác chấn động của bản thân, chợt nghe Trầm Hạo nói: “Tôi kiếm được nhiều tiền, có lẽ tôi sẽ mừng mười tám nghìn.”

“Phụt…” Trương Tư Nghị cảm thấy ngực bị bắn thủng một lỗ lớn, cơn gió lạnh buốt thổi qua không ngừng, miệng vết thương có một đống băng đông tụ.

[1] Trường đại học ‘vớ vẩn’ (trường đại học dỏm, tiếng anh là Diploma Mill – hãng sản xuất bằng cấp hay lò sản xuất bằng cấp): một cơ quan hoặc tổ chức cấp một số lượng lớn bằng cấp dựa trên chương trình đào tạo không đầy đủ hoặc yếu kém, mục đích mưu cầu lợi nhuận.