Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 16



"Diệp, mở cửa. . . . . ." Tiếng gõ cửa, đồng thời cũng truyền tới một tiếng kêu.

Hiệu quả cách âm của nhà khách doanh trại cũng không tốt, tất cả xảy ra ngoài cửa truyền rõ ràng vào tay tôi, chấn độngmàng nhĩ của tôi, kích thích trái tim của tôi, hết sức rõ ràng, tôi muốn không nghe cũng khó.

Tôi dán sát vào cửa, nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng gọi quen thuộc, là A Hạo!Tảng đá trong lòng tôi cũng rơi xuống, để cái ghế trong tay xuống, gần như mệt lả dựa lưng vào cửa thở, nhịp tim vẫn còn đang tăng nhanh, chỉ là không còn hoang mang và sợ hãi nữa.

"Anh đi đi." Tôi cũng không mở cửa, lúc này cũng không muốn gặp anh ta, vừa nghĩ tới mấy tin nhắn còn có những tiếng gọi thân mật, trong lòng tôi liền đau thắt lại, cảm giác đau lòng làm tôi hít thở không thông.

"Diệp, em mở cửa đi, anh có việc tìm em." Ngoài cửa, giọng của A Hạo càng lúc càng nhanh.

A Hạo vừa gấp đập cửa vừa gọi, dĩ nhiên đánh thức người khác, tôi nghe sát vách có tiếng mở cửa, còn có giọng nói: "Lão Tô, cậu làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm, còn để cho người ta ngủ hay không?"

Nghe A Hạo đang chào hỏi họ bên ngoài, cũng trả lễ: "Thật xin lỗi, quấy rầy đến mọi người. Tôi nhẹ một chút, nhẹ một chút."

Ngoài cửa lại truyền tới tiếng đóng cửa, hình như tiếng động nhỏ đi rất nhiều. A Hạo dán vào cửa, bởi vì tôi nghe được tay anh ta đặt trên cửa ma sát không ngừng, lúc này nhất định anh ta rất tức giận thì phải? Nhưng có khổ sở như trong lòng tôi lúc này sao? Có bất lực vì bị người ta phản bội sao? Có thất vọng vì đột nhiên bị hung hăng bỏ rơi từ thiên đường sao? Khi trong tim chỉ chứa một người yêu thương nhất nhưng lại đột nhiên biết thật ra thì tất cả người này đều đang lừa gạtmình, đau tê liệt lúc hiểu rõ sự thật, ai có thể thể biết chứ?

"Diệp, mở cửa ra đi, anh van em." Giọng A Hạo rất nhẹ, đoán chừng là sợ ảnh hưởng tới người khác, nhưng nghe được sự nóng nảy trong giọng nói.

"Anh đi đi, tôi sẽ không làm phiền anh, ngày mai tôi sẽ đi." Tôi dựa cửa nhắm mắt lại, nhưng nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, ướt vạt áo của tôi.

"Diệp, có gì thì em mở cửa rồi nói được không? Bây giờ anh chỉ mặc một cái quần ngắn, hình tượng như vậy mà nếu để cho đội duy trì trật tự thấy được, em nhẫn tâm để anh chịu ghi tội sao?" Giọng A Hạo lộ ra bất lực nồng nặc.

Tôi cắn răng một cái, dù mình hận anh ta thế nào cũng không nhìn nổi anh ta vì tôi bị xử phạt, không nhìn nổi anh ta vì tôi mà tương lai vô vọng.

Ngoài cửa vẫn còn tiếng nói nho nhỏ, xuyên qua cánh cửa truyền vào lỗ tai của tôi, tôi cảm thấy mình mềm lòng.

Die ndanl equydon <3 <3 Mừng diễn đàn 13 tuổi

Haizz! Thở dài một cái, tôi mở cửa, lại thấy trên người A Hạo chỉ mặc một cái áo quân dụng, một cái quần ngắn quân dụng, lộ ra cánh tay cùng bắp đùi tráng kiện của anh ta.

"Diệp. . ." A Hạo chen người vào, đẩy cửa ra, nhanh chóng vào giữa phòng rồi khép cửa phòng lại. Tựa vào trên cánh cửa, một đôi mắt thâm thúy cứ nhìn tôi chằm chằm, thật sâu.

"Đã trễ thế này, anh còn tới làm gì?" Tôi nhìn anh ta chằm chằm, trong lòng tức giận bất bình.

"Diệp. . ." Anh ta kêu.

Tôi lắc đầu, bịt lấy lỗ tai, không nghe.

"Diệp!" Anh lấy tay tôi xuống, muốn tôi ôm, tôi lại phát hiện ý đồ của anh ta, hất tay của anh ta ra, đi vào phòng, ngồi vào mép giường, mục đích quyết tâm không để ý tới anh ta.

Đột nhiên anh ta tiến lên ôm lấy tôi, mặc kệ tôi giãy giụa thế nào anh ta cũng không buông tay, mặt tôi lạnh lùng trừng anh ta: "Anh muốn làm gì?"

"Tại sao tức giận?" Anh ta hôn mặt của tôi hỏi.

Tôi cảm thấy ghê tởm, né mặt ra, cắn môi quát: "Hôn qua miệng người khác, đừng hôn tôi."

Anh ta sững sờ, xoay mặt tôi lại, đối diện anh ta, mắt nhìn tôi chằm chằm, hỏi: "Sao vậy, Diệp?"

Tôi liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng không khống chế được chảy xuống, bởi vì cố nén mà giọng nghẹn ngào, một tiếng một tiếng "ô ô" từ trong cổ họng phát ra ngoài.

"Diệp, tại sao khóc?" Tay chân A Hạo luống cuống lau nước mắt trên mặt tôi, dụ dỗ, "Đừng khóc, em khóc đến anh cũng đau lòng."

Đôi mắt tôi đẫm lệ nhìn anh ta chằm chằm, thái độ của anh ta bởi vì gấp gáp mà vặn vẹo, trong lòng nghĩ: anh ta cũng đối xử như vậy với người phụ nữ khác sao? Họ khóc đau lòng, anh ta cũng sẽ dỗ dành như vậy sao? Người đàn ông trước mặt là chân thật, hay là tôi đang nằm mơ?

"Nói chuyện với em đó? Gọi điện thoại cho em em cũng không nghe, cuối cùng còn tắt máy, anh biết ngay đã xảy ra chuyện, nhưng đến đây rồi, anh không nói, em muốn anh gấp chết sao?" Bởi vì gấp gáp mà giọng của A Hạo khàn khàn.

"Tô Trữ Hạo, tôi đã thấy mấy tin nhắn!" Bởi vì đau, hơi sức nói mà tôi cũng không có. Ngực đang quằn quại, không ngừng thắt lại, đau đến tôi chỉ có thể không ngừng cắn răng, quá đau đớn!

Ngay lúc đó, A Hạo sợ ngây người!

Tôi nhìn vẻ mặt của anh ta, trong lòng cũng đang cười lạnh, sao không phản bác chứ? Bởi vì cười lạnh, trong lòng bắt đầu nghẹn lại, không khí ép phổi của tôi, chỉ lát nữa là tràn ra ngoài.

Mặt của A Hạo chuyển thành kinh hoảng do kinh ngạc, lại chuyển thành khó chịu căng lên, mấy giây ngắn ngủn mà chuyển biến quá nhanh, không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì.

Đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, bên trong có một đốm lửa đang thiêu đốt, sau đó, anh ta nhẹ nhàng thở dài một cái, bất đắc dĩ nói: "Diệp, em. . .Anh nên nói gì với em cho tốt đây."

"Vậy anh đừng nói, tôi cũng không muốn nghe anh giải thích điều gì." Tôi dùng sức đẩy anh ta, nhưng sức của anh ta quá lớn, tôi đẩy thế nào cũng không được, cuối cùng tức giận nện vào ngực của anh ta cho hả giận.

Thế nhưng anh ta lại nắm thật chặt tay của tôi, đưa lên miệng hôn, mắt không hề chớp nhìn tôi, trong ánh mắt có đau thương đang nhảy nhót. Anh ta nói: "Diệp, tại sao không muốn tin tưởng anh chứ?"

Tôi dùng sức rút tay ra, đặt lên giường, miệng nói: "Anh muốn tôi tin như thế nào nữa? Những sự thật kia đã bày ra trước mặt tôi rồi, anh muốn tôi lừa mình dối người sao?"

"Anh nói cho em nghe một chuyện cũ. . ." Anh ta chậm rãi nói, tôi lại che lỗ tai rống: "Tôi không nghe, không nghe."

"Diệp!" Anh ta kéo tay của tôi xuống: "Em nghe anh nói hết!"

Tôi bị động nhìn anh ta, lúc này anh ta rất tức giận, bởi vì tức giận mà thái độ rất kỳ lạ.

"Doanh trại của bọn anh rất anh hùng, từ thời đại Hồng Quân đã anh hùng, trong chiến tranh trải qua trăm trận máu, trải qua lửa đạn bom rơi, từ từ lớn mạnh. Trải qua tất cả vô số những trận đánh lớn nhỏ, từng có một lần thương vong trầm trọng nhất, lúc ấy trong liên đội cũng chỉ còn lại có một vị tiểu đội còn sống, cuối cùng lãnh đạo liền ra lệnh tiểu đội trưởng này làm Đại đội trưởng, doanh trại từ từ đứng lên, lớn mạnh thành một đoànbinh lực, nhưng vẫn có biên chế. Sau đó lại chiến tranh chống Nhật bắt đầu nên bị xếp vào Bát Lộ quân (tiền thân của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc), chiến sĩ anh dũng thiện chiến, nhiều lần đâm vào trái tim quân Nhật, được giao thành mũi nhọn. Sau đó trải qua chiến tranh giải phóng liền đổi thành đại đoàn, về sau nữa bị phái tới Nam Cương,bảo vệ phía nam Tổ quốc."

Tôi nghe, bị chuyện xưa làm cảm động, nhưng vừa nghĩ tới chuyện của anh ta thì nhướng mày hỏi: "Anh kể chuyện xưa này thì có lien quan gì đến chuyện của anh?"

"Có, rất liên quan." A Hạo nói tiếp: "Đại đoàn anh hùng đó của bọn anh đặc biệt nghiêm khắc về kỷ luật, người nào vi phạm kỷ luật, xử phạt tương đối nghiêm, đặc biệt là đối với vấn đề tác phong sinh hoạt này."

"Ý của anh là mấy tin nhắn đó không phải anh gửi đi?" Trong lòng tôi cũng đang cười lạnh, đây là một câu trả lời buồn cười bao nhiêu.

"Diệp, em đừng dùng vẻ mặt đó nhìn anh được không? Em đừng làm anh lo lắng."

"Anh đi đi, tôi muốn yên tĩnh một mình." Hôm nay trong lòng loạn tê dại, làm sao cũng không rõ ràng.

"Diệp. . ."

Tôi nức nở: "Anh để cho tôi yên tĩnh được không? Tôi không muốn bàn về chuyện này nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, chuyện gì cũng không muốn, chẳng lẽ yêu cầu này anh cũng không đồng ý?"

"Diệp, đừng khóc. . ." A Hạo muốn thay tôi lau nước mắt, nhưng mà tôi nghiêng mặt đi, anh ta nắm tay từ từ để xuống, nói tiếp: "Anh đi, anh sẽ đi, em đừng tức giận, ngày mai anh sang đây gặp em."

"Mang điện thoại di động đi đi, tôi không muốn nhìn thấy nó." Tôi lấy sim điện thoại di động ra, ném điện thoại cho anh ta.

A Hạo còn muốn nói điều gì nhưng tôi đã quyết định không để ý anh ta, xoay người, đắp chăn, thân thể cũng không ngừng run, muốn không rơi nước mắt, nhưng nước mắt lại không khống chế được.

A Hạo đứng ở phía sau rất lâu, lâu đến tôi cho là anh ta đã hóa thành pho tượng, nếu như không phải là anh ta thở dài mãi thì tôi cho đó là ảo giác. Rất lâu sau mới nghe anh ta xoay người và tiếng bước chân, nghe được tiếng đóng cửa, tôi cũng nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát.

A Hạo đi, nhưng lòng của tôi không cách nào bình tĩnh như cũ, muốn ngủ, nhưng cũng ngủ không được .

Đêm, vẫn rất dài.

Nhà khách của doanh trại có lính tuần, đài trước sân cũng là quân nhân, nhìn cầu vai là một sĩ quan cấp năm, hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi rất nghiêm. Lúc tôi đi xuống lầu tôi bị anh ấy ngăn cản.

"Đồng chí, cô đi đâu?" Sĩ quan trước đài chào tôi một cái.

"Tôi không ngủ được, muốn đi ra ngoài dạo một chút." Tôi cố gắng muốn giữ cho vẻ mặt bình thường.

"Thật xin lỗi, đồng chí. Đây là doanh trại, cô là người thân của quân nhân, chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ cô được an toàn. Muộn vậy đi ra ngoài, một là lỡ như có sơ xuất gì chúng tôi không nổi trách nhiệm, hai là bây giờ tất cả mọi người đều ngủ, một mình cô ở bên ngoài dạo, chỉ bất tiện. Mời cô về đi."

Dáng vẻ sĩ quan này giải quyết công việc làm trong lòng tôi tức giận nhưng lại bất đắc dĩ. Nơi này là doanh trại, không phải nhà khách bình thường, nơi này có bọn họ cho là quy định, không phải chúng ta có khả năng thao túng.

Tôi mỉm cười với anh ấy, miệng nói: "Cám ơn anh, tôi sẽ không đi loạn, chỉ là muốn đi hóng mát bên ngoài một chút, lập tức trở lại."

"Thật xin lỗi, mời thông cảm cho trách nhiệm của tôi, tôi không thể vi phạm kỷ luật."

Lại vi phạm kỷ luật! Vừa nghe là tâm tình của tôi không khỏi phiền não.

Tôi đi lên cầu thàng, suy nghĩ một chút, lại quay trở về, hỏi sĩ quan: "Xin hỏi hiện tại mấy giờ rồi?"

Sĩ quan nhìn đồng hồ, trả lời tôi: "Mười hai giờ rồi."

Kéo thân thể mệt mỏi yếu ớt lên lầu, đang móc thẻ mở cửa vào phòng, tôi nghe sát vách có tiếng mở cửa, đồng thời còn có một người đang gọi: "Đồng Diệp. . ."