Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 11: Nhìn thoáng qua



Sau khi rời khỏi phòng, Thẩm Tu Lâm lái xe đến công ty.

Chỉ còn hơn hai tháng, có một số việc hắn cũng nên nói với ba.

“Tổng giám đốc có ở đây không?” Đi tới trước cửa phòng làm việc của Thẩm Hoa Phong, Thẩm Tu Lâm hỏi thư ký.

“Tổng giám đốc ở bên trong ạ.” Thư ký lập tức cười tươi rói.

Thẩm Tu Lâm gật đầu, đi đến gõ cửa.

Rất nhanh, từ bên trong vang lên giọng nói của Thẩm Hoa Phong “Mời vào.”

Thẩm Tu Lâm đi vào, Thẩm Hoa Phong thấy là con trai thì mắng “Con tên tiểu tử thối này, tối hôm qua làm sao không về nhà, gọi điện thoại cho con lại tắt máy.”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Hai tháng này con sẽ ở bên ngoài, ba, con tới là nói cho ba một ít chuyện, đồng thời muốn ba chuẩn bị.”

“Hả? Chuyện gì?” Thẩm Hoa Phong hỏi.

Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói “Con định xuống tay với Lãnh gia.”

Thẩm Hoa Phong sững sờ “Con nói cái gì?”

Thẩm Tu Lâm cười “Ba không nghe nhầm đâu, con muốn xử lý Lãnh gia, vận dụng tất cả tài nguyên của Thẩm gia chúng ta, thực hiện một hồi giao đấu kinh tế.”

“Trời.” Thẩm Hoa Phong hít vào một ngụm khí lạnh “Con, tên tiểu tử thối nhà con, con biết mình đang nói cái gì không? Cho ba một nguyên nhân đi.”

Thẩm Tu Lâm mỉm cười. “Kỳ thực con không phải bị sốt, là bị người ám hại, nếu như không phải phát hiện đúng lúc, như vậy, ba, thứ mà ba nhìn thấy bây giờ là thi thể của con, người thừa kế Thẩm gia chúng ta sẽ không còn. Mà người ra tay là Lãnh gia, Chu gia, Châu gia, ba gia tộc liên hợp.”

Thẩm Hoa Phong đột nhiên đứng lên từ chỗ ngồi “Con nói cái gì? Bọn họ dám hại con?”

“Phải. Lá gan của bọn họ rất lớn, dám hại con…” Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn ba, ánh mắt thâm thúy “Cho nên, ba nói xem, con muốn trả thù là đúng hay không?”

“Đúng. Đương nhiên là phải trả thù.” Thẩm Hoa Phong cười lạnh một tiếng “Bọn họ nếu dám làm, Thẩm gia chúng ta chẳng lẽ còn im hơi lặng tiếng chịu thiệt sao? Chúng ta kiếm tiền là vì cái gì, là vì sinh hoạt tốt một chút, không bị bắt nạt, hiện tại, có người dám tới cửa chèn ép, ngay cả con trai của Thẩm Hoa Phong ta đều muốn hại. Bọn họ chán sống rồi.”

Thẩm Tu Lâm nhìn ba hắn đang vô cùng kích động, không khó tưởng tượng, đời trước, sau khi chính mình chết đi, ông nội và ba cũng kiên quyết không bỏ qua những người kia.

Chỉ là, khi đó thế lực ba nhà khác quá lớn, hậu quả cũng sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.

“Ba, chúng ta cần phải làm chút chuyện, thế nhưng cũng nên có kế hoạch, con chỉ nói cho ba biết ba nhà bọn họ liên hợp lại hại con thôi, mặt khác, con còn có một vài ý tưởng…”

Một tiếng rưỡi sau đó, Thẩm Tu Lâm mới rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Hoa Phong…

Bắt đầu từ ngày hôm đó, gió trong thành phố N cũng đổi chiều.

Giới kinh doanh, nổi lên sóng gió rồi…

Mà “Kẻ cầm đầu” tạo thành tất cả những thứ này hiện giờ đã ra khỏi công ty, hắn dự định đi xem các cửa hàng kinh doanh ngọc thạch trong thành phố. Mặc dù bây giờ không có tinh hạch, thế nhưng nếu có “linh khí” tương tự như tinh hạch, đối việc tu luyện của hắn càng có thêm trợ giúp.

Hiện tại, tinh thần lực dị năng của hắn đã đạt tới sơ cấp, về việc tìm kiếm “Linh khí”, chỉ cần thấy được, chắc chắn thu lấy. Cái này cũng do công pháp trong đầu nói cho hắn.

Công pháp tu luyện này của hắn cần “Linh khí”. Nguồn:

Tuy rằng, hắn không hiểu linh khí này rốt cuộc là cái gì, thế nhưng hắn là một người đàn ông trưởng thành, cũng không phải chưa từng trải qua thời kỳ phản nghịch. Thời học sinh, một ít tiểu thuyết hắn cũng có xem qua. Tu chân, dị giới, bên trong mấy loại hình tiểu thuyết huyền ảo như vậy, hai chữ linh khí cũng không xa lạ gì. Cho nên, lúc này tiêu tốn một ít thời gian đi tìm cũng đáng.

Lái xe đi thẳng tới một cửa hàng kinh doanh ngọc khí, Thẩm Tu Lâm dừng xe, xuống xe, bỗng nhiên cảm giác được cái gì, vì vậy, hắn đột ngột xoay người, chỉ thấy tại một góc đường phía đông bắc, một bóng lưng màu đen chợt loé ra.

Bóng lưng kia… Tim Thẩm Tu Lâm đột nhiên nhảy lên một cái.

Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Thẩm Tu Lâm vạn phần xác định, đây chính là người đàn ông thần bí chỉ cần liếc nhìn một cái đã nhìn thấu hắn ở Đào Hoa am.

Thẩm Tu Lâm liếc nhìn bóng lưng kia, theo bản năng nhanh chóng đuổi tới…