Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 117: Hỗn Chiến 1



Mặc dù Nguyễn Hoàng Thao hô lớn. Nhưng không ai nghe lời hắn nữa. bọn họ căn bản là quân kỷ không nghiêm. ở trước giờ khắc sinh tử. lại càng không ai chịu suy nghĩ vì người khác, trong quân rối loạn hẳn lên. một vạn đại quân vùng vẫy trong mưa tên. chen nhau mà chạy trốn về nơi vừa đi qua. bọn họ giẫm đạp lên nhau, khóc thét van nài. tử thương cực kỳ thảm trọng...

Trên triền núi, Phùng Khắc Đăng nhìn vào đám đông người dày đặc ở bên dưới, không khỏi tiếc nuối thở dài: “Đáng tiếc Nếu chúng ta có thuốc nổ của Nam Đại Việt, đó mới gọi là đã ghiền."

Ba ngày sau. Quan Xuân Bá đã đến nơi, Phùng Khắc Đăng dẫn theo mấy trăm binh sĩ và một đoàn quan địa phương thứ sử. huyện lệnh đã hầu chờ.

Phùng Khắc Đăng tiến lê thi một quân lễ nói: “Mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh, nhanh một bước chiếm lĩnh được nơi đây, bây giờ một vạn quân đội đều phân bố ở quanh vùng, không có bất kỳ rủi ro nào."

Quan Xuân Bá gật đầu cười nói: “Nghe nói các ngươi ở giờ phút cuối cùng quan trọng nhất đã từ bỏ tiến vào, mà là phục kích quân Nguyễn Khắc Tuân giành thắng lợi. rất có quyết đoán, ta phải tuyên dương các ngươi thật tốt., ta bây giờ muốn biết, chiến quả cuối cùng thế nào?"

“Bẩm báo đại tướng quân, một vạn quân tiên phong của Nguyễn Khắc Tuân. bị chúng ta giết chết hơn năm ngàn người, bắt sống ba ngàn, cuối cùng chỉ có không đến hai ngàn người chạy thoát, đáng tiếc là chủ tướng Nguyễn Hoàng Thao của họ cũng đã trốn thoát.

Quan Xuân Bá trẫm ngâm trong chốc lát bèn hạ lệnh nói: “Toán quân đội này dọc đường phóng lửa giết người gian dâm vô độ, những nơi đi qua đều trở thành thành ma, thật là tội ác tày trời, truyền lệnh của ta, ban ngàn tên bắt sống toàn bộ chặt đầu, để răn đe bạo quân của Nguyễn Khắc Tuân."

Mã Phục bất quá cách Cao Bình chẳng qua là vài chục Km, trận đối đầu lần một của Quan Xuân Bá và Nguyễn Khắc Tuân như không cánh mà bay, loan khắp toàn thành. và khu vực xung quanh. Nhất là sau khi Quan Xuân Bá chiếm lĩnh đèo, nắm trong tay con đường vào Cao Bình của Nguyễn Khắc Tuân. lại càng khiến người kinh thành phải vỗ tay khen hay. Khắp phố phường đều đánh trống thổi kèn. pháo nổ ầm ầm. Thời khắc này, về một mặt nào nấy, quân Quan Xuân Bá gần như trở thành thần hộ vệ của dân chúng.

Cùng với việc cánh quân của Quan Xuân Bá tham chiến, giá gạo Cao Bình tụt liền liền.. khiến hàng trăm hộ đại thương gia đã trữ sẵn gạo phải tán gia bại sản, dân chúng không ai không vẫn tay khen hay.

Còn một mặt khác, quyết định Quan Xuân Bá cho chém giết ba ngàn tù binh đã gây ra trận tranh cãi lớn. Cơ hồ các tửu quán đều đang bàn luận về sự kiện này, có người tán thành, kẻ phản đối, cũng có người lo lắng Quan Xuân Bá giết người quá thẳng tay, nhưng lại có kẻ kiên quyết ủng hộ. Đại quân Nguyễn Khắc Tuân đi đến đâu đều cho cướp của giết người, hãm hiếp phụ nữ, giết hại người già, tất cả các hành vi bạo ngươi kia đều khiến người ta phẫn nộ, nhất là đội quân của Nguyễn Hoàng Thao lại càng tàn bạo vô đối. nơi nào hắn đi qua đều bị san làm bình địa. một ngàn ba trăm hộ bình dân tại một trấn nhỏ không một ai thoát được, hàng ngàn phụ nữ bị hà hiếp đến chết, cũng như Quan Xuân Bá đã thượng thư với triều đình. “Không trừng phạt tội trạng của bọn chúng, trời đất cũng không tha."

Trong cung, Trịnh Tông từ từ đặt bàn tấu chương của Quan Xuân Bá lên bàn. hắn bất giác thở dài một tiếng. Quan Xuân Bá có thể cắt đứt con đường nam hạ đây quả là một tin tốt lành. Hai hôm nay tâm trạng hắn khá tốt. tin tốt lành cứ nối đuôi nhau. Vì chuẩn bị quân lương, Trịnh Tông đã bắt đầu xuống tay với tông thất nhà lê. Hắn đã sai Trịnh Lệ cùng Hoàng Cảnh dẫn năm ngàn quân đã công phá liền tám chín đại trang viên tại, dập tắt ba đợt mưu đồ tạo phản của trang đinh, Trong số trang viên chiếm địa rộng lớn này, Trịnh Lệ tịch thu được lương thực gần năm trăm vạn thạch, nhất là trong trang viên của Thành Quốc Công, binh sĩ còn thu được tài sản tổng cộng là bốn trăm hai mươi vạn quan, gồm vô sô các loại vàng bạc châu báu.

Tin này giúp Trịnh Tông vui mừng khôn xiết, hắn hạ lệnh vận chuyển phần lớn tiền lương về quốc khố, hàng vạn khoảnh đất đai lại được phân bổ lại cho canh nông.

Lý Dự xem xong tấu chương của Quan Xuân Bá, với yêu cầu đề xuất một trăm vạn thạch quân lương và một trăm vạn quan tiền, hắn bèn phê chuẩn hoàn toàn không chút do dự. Hắn giờ tiên và lương đều có, chỉ cần Quan Xuân Bá có thể giúp hắn tiêu diệt được quân Nguyễn Khắc Tuân. nếu thế hắn tuyệt không tiếc của gì.

Trịnh Tông vừa đặt bút xuống vừa cười nói: “Quả nhân thấy, tình hình đã thay đổi theo hướng ngày càng có lợi cho triều đình. Tên Quan Xuân Bá này quả là phúc tinh của quả nhân. Quả nhân tin rằng chỉ cần một năm thôi sẽ có thể gia tăng thêm hai trăm vạn hộ tự canh nông, mang lại thu nhập tài chính ổn định cho triều đình. Đại Việt trong tay quả nhân cũng có thể từ từ trở lại trung hung. "



So với phấn khởi của Trịnh Tông. Đám người Hầu triều Tông, Bằng Vũ lại thấy không mấy lạc quan. Hai người bọn họ cảm thấy Trịnh Tông đang từng bước đi lên con đường chết, không còn ai. Vì thế, đã mấy lần khuyên giải. nhưng đều không được quan tâm. Hai người bọn chúng chỉ còn biết thở dài.

…………….

Mấy ngày nay, trong đại quân Nguyễn Khắc Tuân quân tâm bất ổn, Quan Xuân Bá cho chém giết ba ngàn tù binh đã làm chấn động, có người phẫn nộ nguyền rủa, nhưng nhiều hơn nữa là bàng hoàng bất an. Thông thường mà nói, thường song phương giao chiến sẽ thiện đãi tù binh để mong nhiều người đầu hàng hơn nữa, nhưng Quan Xuân Bá lại làm ngược lại. Hắn cho giết tù binh để biểu hiện khí thế mạnh mẽ tự tin của mình, mà sự tự tin này lại khiến binh sĩ Nguyễn Khắc Tuân khiếp sợ liệu mình có phải là đối thủ của hắn không?

Tâm trạng của Nguyễn Khắc Tuân vốn dĩ cũng ỉu xìu không kém, thất bại trong tranh đoạt Mã Phục. Nguyễn Khắc Tuân cuối cùng đã ý thực được sự nghiêm trọng của vấn đề, đây không chỉ bị Quan Xuân Bá cắt đứt con đường vào Cao Bình, hơn nữa sau lưng lại là Quây Giang. tám vạn đại quân chỉ có thể trở lại Tĩnh Tây bằng cách qua sông, nhưng Quan Xuân Bá sẽ cho hắn cơ hội ung dung qua sông ư? Kỳ thực hắn đã không còn đường lui, chỉ có triệt để đánh bại Quan Xuân Bá, thì hắn mới có cơ hội trở lại.

Tuy hi vọng như thế, nhưng Nguyễn Khắc Tuân lại không còn chút tự tin. Một vạn binh tinh duệ của hắn đã dễ dàng bị tiêu diệt, tuy nói là vì nôn nóng muốn tranh đoạt thành bảo mà trúng phải mai phục, nhưng nghe binh sĩ trở về tưởng thuật, thương vong của Quan Xuân Bá chẳng qua là hai ba trăm người, và còn là vì lúc đuổi theo tù binh mà song phương giao thủ. chứ trong quá trình mai phục, đội quân này thậm chí từ đầu chí cuối còn không lộ diện, chi dùng cung tiễn bắn tia, và còn một lượng lớn binh sĩ chết vì do giẫm đạp lên nhau, dùng cái chết của một trăm người đồi lấy một vạn quân bị diệt vong. Hắn không khỏi nghĩ đến tên này nằm xưa chỉ dùng có tám trăm tử sĩ mà cầm cự ở hành cung tử trầm đến gần 4 canh giờ, .

Tin tức bất lợi dồn dập khiến Nguyễn Khắc Tuân không còn chút tự tin, hắn dốt mình trong đại trướng, thậm chí cũng chẳng buồn đi ra để củng cố lại lòng quân.

“Đại soái, Cao tiên sinh đã đến." ngoài trướng vang lên tiếng bẩm báo của thân binh.

Nguyễn Khắc Tuân ỉu xìu nói: “Hãy đề hắn vào đây!"

Màn vén lên. mưu sĩ Cao lệ của hắn đi vào. Cao lệ này là người Miêu Nguyễn Khắc Tuân thu được ở Tĩnh Tây từ trước đến nay cũng hiến cho hắn không ít kế hay, tên này vốn không quen thủy thổ của đại việt nên bị ốm phải đi sau. Vừa về đến thì nghe tin Nguyễn Hoàng Thao thảm bại, nhưng trong mắt hắn, thắng bại là việc binh gia thường sự. cái tên chó lợn này dọc đường cướp bóc để lỡ quân cơ thì sao có thể không bại?

Cao Lệ không phải để tâm binh bại, điều hắn quan tâm là lòng quân liệu có thể ổn định được không, và còn ý chí tiêu điều của Nguyễn Khắc Tuân. đấy mới là điều tồi tệ nhất. Vừa vào đến đại trướng. Cao Lệ bèn nói: “Đại tướng quân có phải bị Quan Xuân Bá đánh cho sợ hãi rồi không?"

Nguyễn Khắc Tuân thở dài thiu não nói: “ta quá khinh địch."

Cao lệ bèn kiên nhẫn khuyên hắn nói: “Kỳ thực lần này không phải do Quan Xuân Bá lợi hai, thuộc hạ khi nghe nói phó tướng đại nhân phái Nguyễn Hoàng Thao làm tiên phong hỏa tốc giành thì thuộc hạ đã biết hắn chắc chắn sẽ thua."

“Vì sao?" Nguyễn Khắc Tuân , vội hỏi.