Trình Gia Có Hỉ

Chương 37: Chuyện cũ của Gia Lập



Edit: gau5555

Beta: meott

Du lịch ngày nghỉ chẳng mấy chốc đã chấm dứt, Gia Lập ngày hôm sau trở về bệnh viện đi làm, Xuân Hỉ cũng quyết định bắt đầu tìm việc.

Buổi tối, Gia Lập trực đêm, nửa đêm ba giờ mới tan tầm. Xuân Hỉ ăn cơm chiều với anh sau đó liền cùng Điền Nghiên đi dạo phố. Từ sau khi Xuân Hỉ cùng Gia Lập yêu nhau, trước đây đi dạo các cửa hàng cô chưa bao giờ nhìn quần áo nam, bây giờ đã bắt đầu tới gần cộng đồng chị em gái, không có việc gì thì lại thích xem quần áo nam.

Điền Nghiên không chịu nổi cô, ôm cánh tay đi theo phía sau Xuân Hỉ hứng trí bừng bừng, lắc đầu: “Mình cảm thấy cậu xong rồi, đã mất đi chính mình! Con gái đi dạo phố đương nhiên là mua quần áo cho chính mình, cậu sao lại luôn xem quần cho đàn ông? Cậu thích Trình Gia Lập như vậy sao!”

Xuân Hỉ nhìn trúng một bộ quần áo Polo, đặt trước người mình khoa tay múa chân một chút, hỏi Điền Nghiên: “Đẹp không?”

Điền Nghiên bĩu bĩu môi: “Hoàn hảo.”

Xuân Hỉ đưa quần áo cho người bán hàng: “Lấy cái này.”

Cô thanh toán tiền, nói với Điền Nghiên: “Chờ sau khi cậu thích ai đó tuyệt đối sẽ không nói những lời này!” Cô giả vờ giả vịt thở dài: “Ai, môi trường độc thân ô nhiễm thật đúng là không ít hơn tý nào a!”

Vừa dứt lời, liền ném cho Điền Nghiên một cái liếc mắt.

Dạo được một nửa, Tiếu Hàm gọi điện thoại tới, yêu cầu gặp mặt với Xuân Hỉ, Xuân Hỉ hỏi anh ta chuyện gì, anh ta chỉ nói là về chuyện đại sự của Gia Lập.

Xuân Hỉ trong lòng trầm xuống, có thể đoán được nguyên do.

“Làm sao vậy a?” Điền Nghiên nhìn cô sau khi nhận điện thì sắc mặt như có vấn đề.

“Có chút việc muốn gặp mặt với người khác, nếu không cậu về trước đi?”

Điền Nghiên nghĩ nghĩ nói: “Dù sao mình cũng không gấp, chờ người kia đến đây mình sẽ đi.”

Các cô đi đến ven đường đợi trong chốc lát, Tiếu Hàm lái xe qua đây, anh dừng xe một chút, liền ngây ngẩn cả người, Điền Nghiên cũng kinh ngạc hô lên: “A, là anh!”

Tiếu Hàm đi tới chậc chậc lắc đầu: “Tôi đã nói cô sao lại khác biệt như vậy, hoá ra là lây bệnh của Xuân Hỉ!”

“Đi chết đi! Chính anh cũng có cẩn thận đâu!” Điền Nghiên cười rộ lên.

Kết quả là Xuân Hỉ nhìn một màn cẩu huyết này phát sinh, “Hai người quen nhau?”

Thì ra, một tuần trước, lúc Điền Nghiên ở KFC hay là Mc Donalds gì đó gọi cơm, Tiếu Hàm ở bên cạnh cô làm rơi điện thoại di động, di động hai người là cùng một kiểu dáng, lúc đi gọi cơm, Điền Nghiên không chú ý nên đã cầm nhầm. Tiếu Hàm nhà người ta rất thông minh a, chỉ cúi đầu đã biết di động này không phải của mình, muốn đổi lại cho Điền Nghiên. Điền Nghiên một mực cho mình là đầu óc thông minh nghĩ nghĩ, thế nào cũng nhận định Tiếu Hàm là kẻ lừa đảo, mượn tay người khác lừa di động của cô, lấy trộm tiền của cô. Hai người ngay tại đó ầm ỹ một trận, làm cho không ít người vây xem. Cuối cùng quản lí của KFC hay là Mc Donalds gì kia xác nhận xử lý cho hai người, Điền Nghiên ngay tại đấy để lại, cũng may Điền Nghiên không phải người keo kiệt, đá Tiếu Hàm một cước rồi quay người đi.

Trong quán cà phê, Xuân Hỉ gật gật đầu: “Thì ra là như vậy a… Vậy, rốt cuộc là KFC hay là Mc Donalds?”

Điền Nghiên xấu hổ: “Cái này không phải trọng điểm có được hay không!”

Tiếu Hàm cười ha ha: “Xuân Hỉ, em rất có năng lực đem những người có chỉ số thông minh giống em tập hợp cùng một chỗ!” Anh lại nói với Điền Nghiên: “Bệnh viện chúng tôi cũng có một cô nương, không khác biệt gì lắm so với cô ấy, mơ mơ màng màng, nói chuyện không biết chừng mực.”

Xuân Hỉ vỗ cái bàn, “Anh đựơc lắm, dám ở sau lưng Dương Diệu nói xấu, em phải đi mách!”

Tiếu Hàm cười vô tội: “Anh cũng chưa nói là cô ấy, là chính em tự nói, anh phải đi mách lại, nói cho cô ấy biết em cảm thấy cô ấy rất ngốc!”

Điền Nghiên không biết khi nào thì lại im lặng, mím môi cười cười, giống như bình thường là hai người hoàn toàn khác nhau: “Hai người không phải có chuyện muốn nói sao?”

“Đúng đúng đúng! Tiếu Hàm, Gia Lập có phải không muốn đi Nhị viện để phẫu thuật hay không?” Xuân Hỉ lúc này mới nhớ tới việc nghiêm túc mà Tiếu Hàm muốn gặp.

“Em biết?” Anh nhìn nhìn Xuân Hỉ, lại nhìn nhìn Điền Nghiên.

Điền Nghiên sửng sốt, có chút vô tội nói: “Tôi có phải gây trở ngại cho hai người hay không? Nếu không tôi đi trước.”

Xuân Hỉ muốn ói một trận, chuyện này là thế nào, sao cô ấy lại biến thành bộ dáng “Lâm Đại Ngọc”? Rất ghê tởm !

Tiếu Hàm nói nhanh: “Không không, đừng lo, cô cứ ở lại, chờ một chút tôi sẽ đưa các cô về.”

Điền Nghiên cười cười, gật đầu.

Tiếu Hàm tiếp theo nói chuyện với Xuân Hỉ: “Gia Lập nói cho em à?”

Xuân Hỉ lắc đầu: “Không phải, em nghe bác sĩ Tiền nói. Lúc trước không phải Nhị viện sa thải Gia Lập sao, như thế nào hiện tại lại mời anh ý trở về? Còn đột nhiên như vậy.”

“Kỳ thật không phải ý nguyện của Nhị viện, mà là người nhà bệnh nhân yêu cầu. Người nhà bệnh nhân chính là hướng về phía Gia Lập, đứa nhỏ là bị ‘Pháp tứ’, tuổi có vẻ nhỏ, giải phẫu không phải dễ dàng, bốn năm trước Gia Lập đã từng xử lý qua loại giải phẫu này, kỹ thuật thuần thục, hoàn toàn trị tận gốc, đứa nhỏ kia hồi phục cũng tốt lắm. Hiện tại bệnh nhân này, chính là từ chỗ người nhà của bệnh nhân bốn năm trước kia hỏi thăm mà biết, chỉ định Gia Lập phẫu thuật, không phải Gia Lập tự mình giải phẫu là không được. Không được đổi bệnh viện còn chưa tính, mấu chốt là, bệnh nhân là cháu của quan lớn trong thành phố, lãnh đạo bệnh viện đắc tội không nổi, chuyện này không tìm Gia Lập sao được.” Tiếu Hàm đem ngọn nguồn sự tình nói ra.

Anh còn nói: “Gia Lập không muốn đi, ai khuyên cũng không nghe. Lý Nghị Duy tìm cậu ấy đã lâu, mà mặt cũng không thấy.”

“Lý Nghị Duy?” Xuân Hỉ biết đây là nam nhân lần trước gặp ở quán bar, nhưng mà không biết hắn ta quan hệ thế nào với Gia Lập.

“Lý Nghị Duy đại biểu cho Nhị viện để nói chuyện với Gia Lập. Em có biết bốn năm trước Gia Lập bị chịu oan vì sự cố chữa bệnh đó không?”

Xuân Hỉ gật gật đầu.

“Kỳ thật giải phẫu kia là Lý Nghị Duy làm.”

Xuân Hỉ hơi hơi giật mình, không nghĩ tới Lý Nghị Duy đúng là loại người này. Điền Nghiên ở bên cạnh nghe thấy mùi ngon, liền xen mồm: “Các người ăn ngay nói thật là được, không phải có bác sĩ y tá khác làm chứng nhân sao, một sự cố lớn như vậy, nói giá họa là có thể giá họa sao?”

“Không có biện pháp, trong nhà Lý Nghị Duy đều là làm quan, chuyện lúc ấy đã bị người nhà anh ta che dấu đi, bệnh viện đắc tội không nổi, liền lập tức tìm cá nhân chịu tiếng xấu thay cho người khác, thời điểm đó Gia Lập ở bệnh viện thanh danh rất lớn, bộc lộ tài năng, phụ trách xử lý chuyện này là người nhìn cậu ấy có chút không vừa mắt liền đem chuyện này để cho Gia Lập chịu trách nhiệm. Ai cũng đều không có biện pháp a! Lý Nghị Duy là bạn học đại học y cùng chúng tôi, vốn quan hệ không tồi, sau chuyện này, Gia Lập không để ý đến anh ta, tôi cũng tuyệt giao với anh ta. Sau đó Gia Lập đến trung y viện, tôi cũng từ chức ở Nhị Viện đến làm cùng Gia Lập ở trung y viện.”

Tiếu Hàm lắc đầu thở dài: “Đại khái qua một hai năm, tôi mới biết được, chuyện lúc ấy để cho Gia Lập chịu tiếng xấu thay cho người khác không phải ý của Lý Nghị Duy, anh ta vốn muốn tự mình gánh vác, từ chức báo cáo đều giao lên rồi, cuối cùng không hiểu sao bị che đậy lại, sau đó bị người nhà đưa ra nước ngoài đợi một tháng, trở về mới biết được Gia Lập bị sa thải, nhưng lúc đấy đã không còn kịp rồi. Anh ta có hỏi tôi nhà của Gia Lập, tôi không nói cho anh ta biết, thời gian vừa rồi không biết vì sao anh ta lại tìm được tôi, nhờ tôi giúp anh ta gặp mặt cùng Gia Lập một lần, anh ta muốn gặp mặt Gia Lập để xin lỗi, tôi cảm thấy anh ta rất có thành ý, nhưng, Gia Lập vẫn không để ý đến anh ta.”

Xuân Hỉ biết Gia Lập vì chuyện bốn năm trước, mà tinh thần sa sút một đoạn thời gian rất dài, anh không dễ dàng tiêu tan như vậy, chứ đừng nói lại trở lại Nhị viện thay bọn họ cống hiến sức lực, quả thực chính là vọng tưởng. Nhưng mà Gia Lập nhất định không biết, lần này giải phẫu, là ý nguyện của người nhà bệnh nhân.

“Nhưng anh tới tìm em làm gì? Em có thể giúp được mọi người chuyện gì?” Xuân Hỉ nói.

“Đương nhiên có thể a! Mỗi người đều có nhược điểm, nhược điểm của Gia Lập chính là em.”

“Ý của anh là… Sẽ không phải muốn bắt cóc em chứ?” Xuân Hỉ cười gượng hai tiếng.

Tiếu Hàm chậc chậc hai tiếng: “Xuân Hỉ a, khó có được em hồ đồ một đời mà thông minh nhất thời!”

Điền Nghiên vừa nghe, đã nhanh chóng kéo Xuân Hỉ ra phía sau: “ Anh dám! Nếu anh dám động vào một sợi lông tơ của Xuân Hỉ, tôi sẽ làm cho anh một sợi lông tơ cũng không còn!”

Tiếu Hàm xì cười rộ lên, bỗng nhiên cảm thấy Điền Nghiên cũng rất đáng yêu, ngốc giống y như Xuân Hỉ, anh nói: “Có bọn cướp nào bắt cóc người mà trước đó còn dong dài như vậy sao! Tôi là có mưu kế, nói ra để mọi người cùng nhau thương lượng sau đó thực hành!”

“Vậy mưu kế gì?” Xuân Hỉ hỏi.

Tiếu Hàm cười cười, nói nhỏ với các cô vài câu, sau đó tự tin nói: “Đến lúc đó theo kế hoạch làm việc, em trăm ngàn lần đừng có để lộ a.”

Xuân Hỉ xuy một tiếng: “Kế hoạch thất bại cũng là do mưu kế của anh quá kém!”

……

Gia Lập nửa đêm mới mỏi mệt trở lại nhà trọ, ban ngày ở bệnh viện, lão Tiền lại tìm anh tiến hành nói chuyện một lần, nhưng vẫn là những lời đó, hy vọng anh không cần đem tiền đồ ra mà vui đùa, trở về Nhị viện nhận giải phẫu.

Thời điểm mở cửa, anh thấy giầy của Xuân Hỉ đặt ở đấy, cảm giác nôn nóng vô cùng trong lòng đột nhiên giãn mở ra, một dòng nước ấm xẹt qua, không tự giác cười cười.

Nhẹ tay nhẹ chân buông túi đi đến phòng ngủ, Xuân Hỉ đang chôn mặt mình ở trong chăn, đang ngủ rất sâu, dáng người nho nhỏ cuộn thành một vòng, giống như con mèo nhỏ nhu thuận.

Anh ngồi xổm bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, đem những sợi tóc lộn xộn ở hai bên má của cô ra đến sau tai. Ánh mắt lơ đãng chú ý tới tờ giấy trên đầu giường, mặt trên là kiểu chữ quen thuộc của Xuân Hỉ: ‘Nhìn đến tờ giấy này rồi chứ? Như vậy, chuyện thứ nhất: hôn em một chút. Chuyện thứ hai: đi ngủ sớm một chút. Chuyện thứ ba: em mua quần áo cho anh, đã giặt sạch phơi ở ban công, ngày mai nhất định phải mặc! Một việc cuối cùng: không được nói mắt em kém! O(∩_∩)O Gia Lập ngủ ngon ~’

Gia Lập cười cười, đem tờ giấy kẹp chặt trong cuốn sách ở đầu giường, cúi người hôn hôn cái trán của cô, sau đó lấy quần áo, tắm rửa, ôm cô ngủ.

Ngày hôm sau lúc anh thức dậy, Xuân Hỉ đã đi mất, trên bàn ăn cô để lại điểm tâm, còn có tờ giấy: buổi sáng tốt lành! Cô gái xinh đẹp đã sớm đi tìm việc, ngoan ngoãn ăn điểm tâm, buổi tối cho anh niềm vui thật lớn.

Gia Lập ăn xong điểm tâm, ra ban công thu quần áo, nhìn đến bộ quần áo mới Polo kia, để nó đưa tới chóp mũi, giống như đều là hương vị của Xuân Hỉ, anh không khỏi bắt đầu chờ mong, buổi tối cô cho anh niềm vui gì.