Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 32: Liều mạng, bạt mạng, không cần mạng, đã định mạng này



Ngô Kinh Đào một thân một mình chống lại năm người Hoa Khô Phát, Phùng Bất Bát, Ôn Nhu, Trần Bất Đinh và Ôn Mộng Thành. Bởi vì cửa Hồi Xuân đường đóng chặt, cho nên người bên ngoài cũng không biết tình hình trận chiến thế nào.

Cho đến khi Đa Chỉ Đầu Đà thổi lên tiếng tiêu.

Tiếng tiêu gấp rút.

Tình thế cũng cấp bách.

Tiếng tiêu vừa vang lên, cửa lớn của Hồi Xuân đường bỗng kêu ầm một tiếng như bị sét đánh, bắt đầu đổ sụp giống như một con gấu bị rút gân.

Nhưng tại khoảnh khắc trước khi sụp đổ, cửa lớn bị đụng văng, một người hét lớn lướt ra bên ngoài.

Người nọ bay vút đến vô cùng mạnh mẽ, đến nỗi cánh cửa dày kia còn chưa kịp bật ra, người đã như mũi tên bắn ra bên ngoài, khiến cho chính giữa cửa gỗ xuất hiện một lỗ hổng hình người giống như dùng dao cắt ra.

Người bay vút ra chính là Ngô Kinh Đào.

Không, hắn là bay ngược ra.

Hắn nhanh chóng lướt (lui) về hướng Đa Chỉ Đầu Đà.

Hắn nghe tiếng tiêu nên chạy đến.

Nhưng hắn vừa phá thành một lỗ hổng hình người, lướt ngược ra bên ngoài, năm người khác đã đồng thời đụng văng cửa gỗ đuổi theo.

Thân hình bọn họ cũng cực nhanh.

Bởi vì bọn họ không thể thua.

Năm người (nếu không tính Ôn Nhu, ít nhất cũng có bốn đại cao thủ) còn không ngăn được một tên hậu bối, sau này đi lại trong giang hồ chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?

Hơn nữa cũng thua không được.

Nếu để Ngô Kinh Đào trở lại chi viện, chẳng phải sẽ khiến cho đám đồng đạo cướp tù càng gặp nguy hiểm?

Bọn họ nhanh chóng đuổi đến, năm người đồng loạt đụng vào cửa gỗ, khiến cho hai cánh cửa vỡ nát. Bọn họ xông qua gỗ vụn và mảnh vỡ nhanh chóng đuổi theo Ngô Kinh Đào.

Sau khi bọn họ rời khỏi, cửa lớn của Hồi Xuân đường mới hoàn toàn sụp đổ.

Người chưa tới, công kích sở trường đã tới.

“Song Diệp” của Hoa Khô Phát, y dùng phiến lá làm ám khí bắn theo Ngô Kinh Đào.

Ôn Mộng Thành sử dụng “Bách Nhẫn Bất Như Nhất Nộ thần công”, y ra tay trong cơn giận dữ, phát ra thế công dời non lấp biển, mỗi đòn công kích đều giống như muốn giết chết Kinh Đào Thư Sinh.

“Ngũ Quỷ Âm Phong trảo” của Trần Bất Đinh, “Hổ Đầu Long Vĩ Cuồng Phong Lạc Diệp trượng” của Phùng Bất Bát cũng đuổi theo tấn công Ngô Kỳ Vinh. Ngay cả Ôn Nhu cũng lướt ra, vung đao chém về phía Kinh Đào Thư Sinh.

Bởi vì bọn họ hiểu được, “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh đang đánh nhau kịch liệt chợt nghe được tiếng tiêu, nói đi là đi, lập tức có thể bỏ qua năm người đối địch với hắn, chi viện cho chiến trường. Nói cách khác, sức chiến đấu của người này đã vượt xa tưởng tượng, nếu không thể khống chế hắn, muốn cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đang đợi chém có thể nói là khó khăn vô cùng.

Lần này ngay cả Ôn Nhu cũng hiểu được.

Cho nên bọn họ đều dốc toàn lực truy kích.

Lúc này, quần hào dưới sự dẫn dắt của Chu Tiểu Yêu, đang liên tục tấn công vào nơi Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà áp giải phạm nhân.

Ngô Kinh Đào lướt ngược về phía sau, mỗi bước đều giẫm lên người quan nhân, binh lính và quần hào, chuẩn xác không sai lệch. Chỉ cần mũi chân khẽ điểm vào cổ, vai, lưng thậm chí là trên đầu bọn họ, thân hình của hắn lập tức bắn lên, như chim lớn bay về hướng trung tâm chiến đấu. Mặt khác hắn cũng đồng thời nghênh đón năm tên cao thủ truy kích, lần lượt đánh trả.

Tay trái của hắn phát ra màu sắc rực rỡ, công về phía Trần Bất Đinh mười bốn chưởng.

“Ngũ Quỷ Lục Nhâm Bạch Cốt Âm Phong trảo” của Trần Bất Đinh hoàn toàn không thể thi triển được.

Tay phải của hắn phát ra tiếng gió rất êm tai, đánh ra ba chưởng về phía Phùng Bất Bát.

Phùng Bất Bát gần như chống đỡ không được, ngay cả “Hổ Đầu Long Vĩ Cuồng Phong Tảo Lạc Diệp” tấn thiết quải trượng cũng gần như rời khỏi tay.

Tay trái của hắn pha lẫn mùi thơm, uyển chuyển đánh một chưởng về phía Hoa Khô Phát.

“Song Diệp” công kích của Hoa Khô Phát đã bị chưởng thế nhìn như vô lực này của hắn hóa giải, ngay cả quân bài sát thủ “Nhất Diệp Kinh Thu” cũng bị một chưởng của hắn làm tan rã.

Tay phải của hắn rung động một cách kỳ lạ, công về phía Ôn Mộng Thành mười bảy lần.

Ôn Mộng Thành lập tức bị một loại rung động “sung sướng muốn chết” khiến cho thế công hoàn toàn biến mất vô hình, chính hắn cũng gần như “sung sướng muốn chết”.

Chỉ Ôn Nhu có thể đuổi kịp hắn.

Khinh công của Ôn Nhu chắc chắn không dưới Ôn, Phùng, Trần, Hoa.

Ngoại hiệu của nàng là “Tiểu Hàn Sơn Yến”, thân pháp của nàng là “Thuấn Tức Thiên Lý”, đó là thân pháp độc môn của Hồng Tụ thần ni.

Cho nên nàng đi sau mà tới trước, lại đuổi kịp Kinh Đào Thư Sinh.

Nhưng khi nàng đuổi kịp Ngô Kinh Đào, bốn đại cao thủ Trần Bất Đinh, Hoa Khô Phát, Ôn Mộng Thành, Phùng Bất Bát đều bị bức rơi xuống. Ngô Kinh Đào thấy nàng có thể đuổi kịp, dường như cũng cảm thấy bất ngờ, khẽ thở dài một tiếng nói:

- Cô thật sự muốn bức ta giết cô sao?

Hắn dùng một chưởng bức lui nàng, sau đó ra tay giết người.

Người hắn muốn giết không phải Ôn Nhu.

Mà là Chu Tiểu Yêu.

Không chỉ có hắn tấn công Chu Tiểu Yêu, một người khác cũng lướt về phía Phương Hận Thiếu, hơn nữa còn xuất “kiếm”.

Người nào?

Kiếm.

Hắn là người duy nhất trên đời dùng một chữ “Kiếm” làm tên.

La Thụy Giác.

La Thụy Giác dường như đã thụy giác (ngủ say), hơn nữa còn ngủ rất ngon, rất sâu, cũng rất nhập mộng, cho dù có động thủ cũng không phải là hắn, mà là sáu vị kiếm thủ khác bên cạnh hắn, hắn chỉ đặc biệt tới đây để ngủ một giấc mà thôi.

Vậy thì không phải.

Hắn đột nhiên tỉnh giấc, trợn mắt, rút kiếm, động thủ.

Nên biết, tỉnh giấc, trợn mắt, rút kiếm, động thủ, bốn động tác này diễn ra và hoàn thành chỉ trong nháy mắt.

Hơn nữa phương thức rút kiếm của hắn rất kỳ lạ, cực kỳ đặc biệt.

Trong thiên hạ tuyệt đối không có người nào rút kiếm như vậy, trong võ lâm lại càng không có thanh “kiếm” thứ hai nào như vậy.

Phương thức “rút kiếm” của hắn là cởi giày.

Hắn mang giày ống.

Hắn vừa cởi giày ra, cũng hoàn thành động tác “rút kiếm”.

Bởi vì chân của hắn chính là “kiếm” của hắn, “Cước Kiếm”, đây cũng là nguyên nhân thực sự hắn được mệnh danh là “Kiếm”.

Hắn đã sớm nhân kiếm hợp nhất, chân chính là kiếm của hắn.

Thậm chí còn phát ra ánh kiếm lạnh lẽo.

Thức tỉnh, trợn mắt, rút kiếm, động thủ, bốn động tác liền mạch lưu loát.

Chủ yếu là vì hắn nghe được một mệnh lệnh.

Lần này hắn tới đây chỉ đồng ý một chuyện, vừa nghe tiếng tiêu lập tức chi viện, vừa nghe ám hiệu lập tức giết chết người mà mệnh lệnh muốn giết.

Thực ra mệnh lệnh mà hắn nhận được cũng gần giống như Ngô Kỳ Vinh, một khi nghe được tiếng tiêu, lập tức ra tay giết người theo mệnh lệnh.

Hiện giờ tiếng tiêu đã vang, mệnh lệnh đã hạ, lúc giết người đã đến.

Ngay lúc này, một bóng người bỗng vượt qua đám người, xông lên phía trước, năm ngón tay trái cắm thẳng vào mặt Đường Bảo Ngưu đang ở dưới kiếm của Đa Chỉ Đầu Đà.

Lần này có thể nói là hết sức bất ngờ.

Mọi người đều bất ngờ.

Người này vóc dáng yểu điệu, mặc quần áo màu hồng, tóc búi cao, tay áo dài, mặt quấn khăn đỏ, không phải là một người trong số đến cướp tù sao?

Huống hồ, cô gái này rõ ràng còn là nhân vật lãnh đạo của đám ác khách cướp khâm phạm. Nàng từng chỉ huy nhân mã mấy lần tấn công, nhưng đều bị đám người Mã Cao Ngôn của Phục phái, Dư Tái Lai của Ai phái, Thái Sao của Tẩm phái, Ngôn Trung Hư của Hải phái miễn cưỡng ngăn lại.

Nhưng lần này, mọi người vốn đã dừng tay, nàng lại đột nhiên xông lên.

Xông lên cũng không quan trọng, bởi vì Đa Chỉ Đầu Đà còn có thể ứng phó được.

Nhưng Đa Chỉ Đầu Đà có thông minh cẩn thận đến mấy cũng không ngờ, cô gái kia xông lên lại không phải ra tay với mình, mà là Đường Bảo Ngưu.

Chẳng những Đa Chỉ Đầu Đà không ngờ được được này, mọi người cũng không ngờ tới.

Nếu một người chợt xông lên muốn cướp đi thứ quan trọng trên tay ngươi, theo bản năng phản ứng của ngươi sẽ thế nào?

Phản ứng của Đa Chỉ Đầu Đà là lập tức tóm lấy Đường Bảo Ngưu, kéo về phía sau.

Đường Bảo Ngưu là khâm phạm, người này vừa ra trận đã giết hắn, nói sao cũng không thỏa đáng lắm.

Hơn nữa, người này giết chết Đường Bảo Ngưu đang trong tay hắn, cũng chẳng khác nào chính tay hắn giết chết Đường Bảo Ngưu. Người tới chọn ngay lúc này giết chết Đường Bảo Ngưu, nhất định là có âm mưu, hắn không thể để đối phương thực hiện được.

Cho nên hắn xốc Đường Bảo Ngưu lên kéo về phía sau.

Đường Bảo Ngưu cao lớn cường tráng, cũng không phải là người nhẹ cân, Đa Chỉ Đầu Đà kịp thời kéo hắn ra, nhưng ngón tay cũng bị đau đớn.

Lần này lại đau đến mức khiến cho hắn nhe răng trợn mắt.

Nhưng thế công của cô gái kia lại hết sức tàn nhẫn ác độc.

Hai ngón tay của nàng chĩa thẳng, lại đâm vào huyệt Ấn Đường của Đường Bảo Ngưu.

Đa Chỉ Đầu Đà cũng không kịp suy nghĩ, lại kéo Đường Bảo Ngưu về phía sau một cái, dứt khoát giấu ở sau lưng mình.

Nhưng lần này, cô gái xuất chiêu ác độc kia mới phát động thế công thật sự.

Năm ngón tay phải của nàng duỗi thẳng, nhanh chóng đâm vào cổ họng Đa Chỉ Đầu Đà. Đồng thời hai ngón tay trái tạo thành thế “nhị long tranh châu”, móc vào hai mắt của hắn.

Từ khi nàng vừa hiện thân dẫn quần hùng tấn công pháp trường đến nay, ra tay luôn kiên quyết, tàn nhẫn, ác độc, hiện giờ mỗi chiêu càng âm hiểm độc ác hơn.

Đa Chỉ Đầu Đà trông thấy lúc này nàng lại ra tay với mình, không dám chậm trễ, tám ngón tay rung động như con thoi, tay trái như then cửa sắt, tay phải như lưới Lan Giang, phong tỏa thế công của cô gái kia.

Nhưng vẫn khó đề phòng.

Phòng không được là chân của nàng.

Hơn nữa không phải đá vào chân của hắn.

Quân bài sát thủ của cô gái kia là khi đôi tay tấn công Đa Chỉ Đầu Đà, hai chân cũng im hơi lặng tiếng đá ra.

Khó đề phòng nhất vẫn là đôi chân này không phải đá vào Đa Chỉ Đầu Đà, mà là đá vào Đường Bảo Ngưu.

Đa Chỉ Đầu Đà thất kinh, hắn chống đỡ được hai chiêu này, nhưng đã không kịp kéo Đường Bảo Ngưu ra nữa.

Đường Bảo Ngưu lập tức trúng hai cước.

Lần này Đa Chỉ Đầu Đà trước mặt mọi người bị một cô gái dồn ép, liên tục bị thua thiệt, nào còn có mặt mũi? Hắn lập tức nổi giận quát lên một tiếng, tám ngón tay giống như rắn điên nhảy múa, quắp vào nữ sát thủ kia.

Cô gái kia eo thon nhỏ nhắn, theo gió lay động, đến lúc sau lại nhảy múa theo sát khí từ trên người và kình khí từ trên ngón tay của Đa Chỉ Đầu Đà phát ra, đoan trang như thiên nữ, không nơi nương tựa giống như một bộ áo múa phiêu bạt trên không trung.

Thật là đẹp.

Nhưng không thể chạm vào, không thể tiếp xúc.

Đa Chỉ Đầu Đà tấn công chín chiêu, chợt nghe bên người có tiếng vang lạ, trong lòng hô lớn: “Mắc lừa rồi!”

Nhưng hắn đã phản ứng chậm một bước, toàn thân đã bị người khác ôm chặt. Chợt nghe người sau lưng cười ha hả nói:

- Tiểu Yêu, vẫn là cô đã cứu ta!

Người nói chuyện chính là Đường Bảo Ngưu.

Người xông lên dùng thủ đoạn độc ác đối phó với Đa Chỉ Đầu Đà đương nhiên là Chu Tiểu Yêu.

Nàng đoán được tâm lý của Đa Chỉ Đầu Đà, cho nên nàng vừa xông lên không phải cứu Đường Bảo Ngưu, mà là muốn “giết” Đường Bảo Ngưu.

Đến lúc này, Đa Chỉ Đầu Đà chỉ có cách giúp Đường Bảo Ngưu ngăn cản thế công.

Sau đó nàng mới chuyển sang tấn công Đa Chỉ Đầu Đà.

Đa Chỉ Đầu Đà đành phải phòng thủ. Nàng lại thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, đá vào Đường Bảo Ngưu.

Vừa ra trận tâm lý biến đổi, cho dù Đa Chỉ Đầu Đà phát hiện nàng ra chân, cũng chỉ cho rằng nàng đá vào Đường Bảo Ngưu, đương nhiên là trước tiên phòng ngự thế công của nàng, bảo vệ chính mình, lại để ý tới an nguy của Đường Bảo Ngưu. Chu Tiểu Yêu chính là muốn hắn nghĩ như vậy.

Thực ra, một chân của Chu Tiểu Yêu đã đá vào huyệt đạo bị phong tỏa trên người Đường Bảo Ngưu, chân còn lại từ mũi giày bắn ra một lưỡi đao, cắt đứt dây thừng trói Đường Bảo Ngưu.

Đường Bảo Ngưu đươc cởi trói, dĩ nhiên là có thể tự do “hoạt động”.

Hắn trông thấy Chu Tiểu Yêu tới cứu mình, hơn nữa còn liều mạng, bạt mạng, không cần mạng như vậy, hiển nhiên là đối với hắn có tình có nghĩa, duyên phận giữa hắn và nàng xem ra đã định sẵn trong số mệnh, mà chính hắn cũng đã định sẵn phải nhặt về tính mạng này. Hắn rất cao hứng, cười lên một tiếng, không khách khí ôm chặt lấy Đa Chỉ Đầu Đà đang đối địch nên lơ là phòng bị, giống như ôm lấy tình nhân bảo bối của hắn.