Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 1 - Chương 45: Trời xanh ơi đất rộng ơi, thiên lý ở đâu ?



"Mập mạp, ở đây ngươi nhiều thịt nhất, đi thử một chút đi. Dược thủy ta mớiluyện chế đó." Gia Cát Minh Nguyệt nhe răng cười, một phát túm lấy ngóntay của Mặc Sĩ Thần, sau đó dùng mũi tên Tiết Tử Hạo cho, nhẹ nhàng đâmvào đầu ngón tay của Mặc Sĩ Thần.

"Đây là cái gì..." Tiết Tử Hạo tò mò hỏi, nhưng mà còn chưa có hỏi xong, hắn đã biết là cái gì.

Mặc Sĩ Thần thẳng tắp ngã xuống, Lăng Phi Dương dứt khoát thả hắn ngã ‘rầm’ trên mặt đất. May mà bùn đất trong sân tương đối xốp, hẳn là không đaulắm.

"Đây là sao . . ." Mặc Sĩ Thần mở to hai mắt nhìn, bởivì hắn phát hiện không chỉ cả người mình cứng ngắc, mà bây giờ đầu lưỡihắn cũng cứng ngắc không thể nói chuyện.

“Là dược tề gây tê, xem ra hiệu quả khá tốt, chỉ chút xíu như vậy đã đánh ngã ngươi." GiaCát Minh Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó trả mũi tên lại cho Tiết TửHạo, Gia Cát Minh Nguyệt hung ác nói, "Chuột nhắt, sau này mũi tên củangươi đều bôi dược tề này lên, chỉ cần bị mũi tên đâm trầy da một chút,hừ hừ, mặc ngươi làm thịt."

Tiết Tử Hạo kích động nhìn mũitên trên tay, lại nhìn Mặc Sĩ Thần đang nằm trên mặt đất trừng mắt bấtđộng, chỉ một chút xíu thuốc như vậy lại có thể làm cho Mặc Sĩ Thần hoàn toàn không nhúc nhích được. Tiết Tử Hạo đương nhiên biết rõ thuốc gâytê này lợi hại đến mức nào. Tiết Tử Hạo ngẩng đầu nhìn Gia Cát MinhNguyệt nở nụ cười, trong lòng tựa như có dòng nước ấm chảy qua, hắnbiết, bởi vì chuyện lần trước cho nên Gia Cát Minh Nguyệt mới cố ý luyện chế loại dược thủy này cho hắn.

"Phi Dương, mang đồ cấtđi." Gia Cát Minh Nguyệt cầm đồ ăn Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo mua đưacho Lăng Phi Pương, Lăng Phi Dương nghe lời nhận lấy, đi vào nhà.

"Chuột nhắt, cho ta xem cây cung của ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt thò tay ra.

Tiết Tử Hạo lấy trường cung trên lưng xuống, đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt.Gia Cát Minh Nguyệt cẩn thận quan sát một phen, nói: "Thuật luyện kimcủa ta còn thấp, chờ ta giỏi lên, ta có thể gia công trường cung củangươi một chút." Nói xong, Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra một mũi tên, mắcvào cây cung, nhắm ngay bức tường mà bắn. Dùng sức bắn ra, mũi tên kiacuối cùng cũng bay đến giữa bức tường, đầu mũi tên hơi chạm vào tườngmột chút, sau đó hoa lệ lệ rớt xuống. Gia Cát Minh Nguyệt giật giật khóe miệng, bắn ra một mũi tên khác, lần này rất tốt, tên bay thẳng qua đầutường, bay đến trong viện của Lăng Phi Dương rồi đi.

Mặc SĩThần nằm trên mặt đất, muốn cười lại cười không nổi. Mặt cũng cứng ngắcrồi, còn cười cái rắm. Tiết Tử Hạo cũng muốn cười, thế nhưng không dámcười.

Gia Cát Minh Nguyệt hừ một tiếng, đem trường cung trảlại cho Tiết Tử Hạo, xem ra nàng thật sự không làm Cung Tiễn Thủ được.Vừa quay đầu lại thấy Đoan Mộc Huyên đang bình tĩnh nhìn sang bên này,ánh mắt dừng lại ở trường cung trên tay Tiết Tử Hạo, không hề chớp mắt.

"Huyên Huyên, em có muốn tới đây thử xem hay không?" Tiết Tử Hạo mở miệng cười hỏi.

"Em, có thể sao?" Đoan Mộc Huyên rất bối rối, cũng rất kích động.

"Được mà, đến đây." Tiết Tử Hạo cười ôn hòa, vẫy vẫy tay với Đoan Mộc Huyên.Gia Cát Minh Nguyệt cũng gật gật đầu bảo cô bé lại đây.

Đoan Mộc Huyên do dự một chút, liền đi tới, Tiết Tử Hạo đưa trường cung choem ấy cầm, sau đó cầm tay hướng dẫn làm sao để bắn tên. Đoan Mộc Huyênhơi hạ thân thể xuống, sau khi tụ lực, ‘vèo’ một cái, bắn ra một mũitên. Sau tiếng xé gió bén nhọn, mũi tên mạnh mẽ cắm vào trên tường, đuôi tên khẽ rung. Một màn này, làm cho Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt háhốc.

"Huyên Huyên, em rất có thiên phú!" Tiết Tử Hạo ngạcnhiên kêu lên, "Thật không nghĩ tới, em so với. . ." Tiết Tử Hạo thấyGia Cát Minh Nguyệt bên cạnh đã xanh mặt, sáng suốt nuốt xuống câu nóiphía sau.

"Vậy sau này ngươi rảnh rỗi thì đến dạy Huyên Huyên bắn tên đi." Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Tiết Tử Hạo, ra lệnh.

“Được." Tiết Tử Hạo cười gật đầu.

Đoan Mộc Huyên kích động nắm chặt trường cung, hai mắt sáng long lanh nhìnGia Cát Minh Nguyệt và Tiết Tử Hạo, giống như có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng, lời ra đến miệng, lại không biết nên nói cái gì. Chỉ là haimắt rưng rưng, có thể gặp được Gia Cát Minh Nguyệt, là phúc của kiếpnày.

Sau đó vài người ngồi trong sân uống trà, ăn điểm tâm,chơi cờ, không nhìn Mặc Sĩ Thần đang nằm trên đất ngắm mây trời. Mãi đến buổi trưa, Mặc Sĩ Thần mới cảm thấy thân thể dần dần có thể cử động.

"Có tác dụng trong thời gian thật dài, thật là lợi hại." Tiết Tử Hạo sợ hãi than.

"Đó là đương nhiên." Gia Cát Minh Nguyệt đắc ý ngẩng đầu.

Mặc Sĩ Thần đứng một bên, trong lòng ấm ức chảy thành sông. Béo thì sẽ bịkhinh bỉ như thế? Thịt nhiều sẽ bị dùng làm chuột bạch, trời cao ơi đấtrộng ơi, thiên lý ở đâu hả? Đương nhiên, lời này chỉ có thể kêu to trong lòng một chút, hắn vẫn không dám rống ra bên ngoài.

Từ đóvề sau, Tiết Tử Hạo có thêm một nhiệm vụ, mỗi ngày sau khi tan học lạiđến dạy Đoan Mộc Huyên bắn cung. Đoan Mộc Huyên thiên phú cao, lại chịunỗ lực học tập, là học sinh chăm chỉ mà lão sư nào gặp được cũng sẽ yêuthích. Cho nên Tiết Tử Hạo càng thêm tận hết khả năng tự mình dạy dỗ cho Đoan Mộc Huyên tất cả.

"Ta đi mua một ít đùi gà, các ngươi tiếp tục nha." Gia Cát Minh Nguyệt nói với Tiết Tử Hạo đang dạy Đoan Mộc Huyên.

"Ừ. Tiện thể mua con gà nướng." Tiết Tử Hạo chép chép miệng.

"Được." Gia Cát Minh Nguyệt phất tay, đồng ý, rồi đi ra cửa. Mặc Sĩ Thần gầnđây đều đang bận rộn chuyện gia tộc, Lăng Phi Dương đang ở trong viện nỗ lực luyện kiếm.

Gia Cát Minh Nguyệt ra cửa, ngoài đường vẫn là một bầu không khí xơ xác tiêu điều, chuyện La Kiêu làm cho thành chủ rất lo lắng. Cho nên, thành Thương Phong vẫn còn duy trì cảnh giác.

Tầm Long sơn mạch mênh mông bát ngát, trong đó kỳ hoa dị thảo trân cầm kỳthú nhiều vô kể, có thể coi là một bảo tàng khổng lồ, từ xưa tới naychính là thiên đường của mạo hiểm giả và tầm bảo giả. Mà thành ThươngPhong chính là cửa ngõ ra vào sơn mạch, dựa vào *địa lợi (ưu thế về địalý), cũng trở thành nơi hậu phương cho bọn họ, cho nên việc kinh doanhtửu lâu nhà hàng cũng mang lại lợi nhuận không tệ.

Mấy ngàynay, bởi thành vệ quân và phòng vệ quân được tạm thời điều động từ những thành thị khác để tiến vào Tầm Long sơn mạch lùng bắt la kiêu trên quymô lớn, những người mạo hiểm tầm bảo bị nghiêm lệnh cấm đi vào sơn mạch, không thể làm gì khác hơn là lưu lại trong thành Thương Phong, Vì vậyviệc buôn bán của các đại tửu lâu lại càng thêm phát đạt.

Lúc Gia Cát Minh Nguyệt đi vào tửu lâu, chỉ thấy tiếng người ồn ào, cánhtìm mãi cũng không còn chỗ trống nào. Có điều nàng cũng chỉ đến mua đồrồi đi luôn. Đang lúc nhân viên phục vụ đóng gói đồ ăn cho nàng, ngoàicửa có mấy nam tử mặc đồ đen bước vào. Một gã thanh niên nhìn như gầyyếu, đầu tóc rối bời một tay túm cổ áo tên phục vụ, dễ dàng nâng hắnlên, nói, "Phòng ngăn tốt nhất, rượu và thức ăn ngon nhất, động tác phải nhanh!"

"Khách quan, thật sự ngại quá, ngày hôm nay quánhiều người ngồi, nếu không ta tìm một chỗ mời mấy vị ngồi tạm trước đã, có bàn trống ta lập tức sắp xếp cho ngài." Mấy ngày nay nhân viên phụcvụ đã gặp không ít tình huống giống như thế này, lời nói thốt ra vô cùng trôi chảy.

"Không còn chỗ sao? Vậy ta tự tìm?" Người thanhniên đầu tóc rối bời cười hắc hắc, khoát tay ném phục vụ ra ngoài, thựcsự chỉ nhìn bề ngoài thì không thể đoán được, vóc người hắn trông có vẻgầy yếu, thế mà sức lực lại lớn như vậy.

Phục vụ bàn kia bị ném bay về phía sau không thể khống chế, ‘phịch’ một tiếng đụng vào tường, đặt mông ngồi dưới đất.

"Mẹ nó, ngươi cứ tìm được chỗ ngồi đi, xem ta có nhổ nước miếng vào đồ ăncủa ngươi không!" Phục vụ xì một tiếng khinh miệt, ác độc mắng thầm vàitiếng, nhưng một câu cũng không dám nói ra ngoài.

Lúc này,mấy tên hắc y nhân kia đã đi tới trước một cái bàn."Hai người chiếm bànlớn như vậy, các ngươi có thể ăn bao nhiêu?" Người thanh niên tóc rốivừa nhìn hai người đang dùng cơm vừa khinh miệt nói.

"Mắc mớ gì tới ngươi, đại gia ta thích chiếm nhiều chỗ thì chiếm nhiều chỗ, cho dù bao hết cả tửu lâu từ trên xuống dưới, cũng không mắc mớ gì tớingươi!" Một gã đại hán vóc người khôi ngô đứng phắt dậy. Những người dám đến Tầm Long sơn mạch thám hiểm và tầm bảo, thực lực cũng không yếu,mỗi ngày đều quanh quẩn giữa ranh giới của sự sống và cái chết, tấtnhiên tính tình cũng không tốt lành gì.

"Cút sang một bên!"Thanh niên tóc rối căn bản không có nhiều lời vô ích, nện luôn một quyền lên mặt của hắn. Đại hán kia lúc đứng dậy kỳ thực cũng đã làm xong tưthế động thủ, thế nhưng đối mặt với một quyền này của thanh niên tócrối, vậy mà ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, trong đầu vừa sinh ra ý niệm né tránh, đầu óc đã ong ong lên, thân thể bay ra ngoài như diềuđứt dây, đình trệ khoảng ba giây, mới nặng nề rơi trên mặt đất, há mồmphun ra mấy cái răng đầy máu.

"Muốn chết!" Đại hán tức giậnđỏ bừng mặt, đứng lên cố sức lắc đầu khôi phục thanh tỉnh, một tay rútra khảm đao nặng nề trên lưng.

Đồng bạn của hắn cũng rút trường cung ra, canh giữ ở bên người hắn.

Đại hán rơi xuống đất gây nên động tĩnh quá lớn, khách nhân bàn bên cạnhđều quay đầu sang xem. Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhướng mày dựa vào mộtbên xem náo nhiệt. Chuyện như vậy, mỗi ngày đều trình diễn, không có gìlạ.

"Mạc *đại cá tử, chém chết hắn!" Một gã kiếm sĩ quenbiết hắn đứng ở rất xa cố gắng gào to lên. Những thám hiểm giả hầu hếtđều quen biết nhau, cho dù không biết, cùng nhau lưu lại mấy ngày ởthành Thương Phong thì cũng nhận thức được chút ít. Tên cao to trước mắt này tên là Mạc Viễn, đã có thực lực của Cao Cấp Kiếm Sĩ đỉnh, hơn nữatrời sinh lực lượng kinh người, trong tất cả các đội ngũ thám hiểm giả,cũng là người có năng lực hàng đầu.

*đại cá tử : người cao to, chắc là biệt danh của chú họ Mạc kia đi

"Nếu như ngươi dám động thủ, ta sẽ bóp chết ngươi." Tên tóc rối kia chậm rãi đưa tay ra, bàn tay hơi hé, chỉ vào Mạc Viễn đang cầm thanh khảm đao to kia, đạm mạc nói, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng quét ngang toàntrường. Một luồng sát khí vô hình từ trên người hắn chậm rãi tỏa rangoài, không khí trong đại sảnh thoáng cái trở nên lạnh lẽo. Ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt cũng cảm thấy trên người phát lạnh. Sát khí thật manh!

Thám hiểm giả ở đây hầu hết đều đã trải qua những ngày tháng liếm máu trênđao, có mấy ai chưa từng thấy máu tanh? Đối với sát khí này, bọn họ làquen thuộc nhất, chỉ là..."Tại sao có thể có sát ý mạnh như vậy, tiểu tử này rốt cuộc là làm gì?" Trong khoảng thời gian ngắn, các thám hiểm giả sinh lòng lo sợ, cũng không dám nhìn tên thanh niên tóc rối này nữa,tên kiếm sĩ vừa nãy kêu gào càng trốn sâu vào đoàn người, không dám lómặt ra.

Dưới cái nhìn soi mói của thanh niên kia, Mạc Viễnsợ hãi trong lòng, tay cầm đao bất giác hơi run. Lựa chọn giữa tự tôn và sinh mạng, nội tâm giãy dụa một lúc lâu, sau đó chật vật thu cây khảmđao lại.

"Xem như ngươi lợi hại, sau này tính sổ với ngươi." Mạc Viễn sức lực không đủ, tung một câu hung ác, dẫn đồng bạn rời khỏitửu lâu.

"Hừ, sau này gặp lại ta sẽ giết ngươi." Thanh niêntóc rối nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng Mạc Viễn nghe được, dưới chân lảođảo, bước nhanh hơn.

"Mang thức ăn lên, đồ ăn tốt nhất, rượu tốt nhất!" Thanh niên tóc rối bời ngông nghênh ngồi xuống, không thèmliếc mắt nhìn người khác.

Ngay cả Mạc Viễn cũng không dám ra tay, những người khác đương nhiên không có can đảm này, càng không cầnthiết, mọi người rất ăn ý cùng nhau quay đầu lại, tập trung ăn cơm, cóđiều trong đại sảnh bỗng trở nên trầm tĩnh.

"Tiểu Đinh, chớquên chúng ta đi ra ngoài là để tìm hiểu tin tức, tận lực không gâychuyện." Uống một chút rượu, một gã nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh thanhniên tóc rối mở miệng dạy dỗ. Trên vai hắn có một ma sủng loại nhím đang nằm, mũi hồng rất lớn cực kỳ dụ dỗ người khác chú ý, thỉnh thoảng đưamũi hồng ngửi đông ngửi tây, dáng dấp vô cùng khả ái.

"Đãbiết, Thú Nha, chẳng qua chỉ là một đám mạo hiểm giả vô dụng mà thôi,không việc gì phải lo lắng." Thanh niên tóc rối *bất dĩ vi nhiên nói.

*bất vĩ di nhiên : xem thường, không cho là đúng

"Đó là ngươi không gặp phải đối thủ lợi hại thôi, bằng không với tính tìnhnày của ngươi, không biết đã chết bao nhiêu lần." Thú nha ý tứ sâu xanói ra.

"Hì hì, có Tiêu đường chủ thì còn có đối thủ lợi hại gì mà phải sợ, cái kiếm sĩ họ Liễu kia chẳng phải cũng. . ." Tiểu Đinhđường hoàng cười nói.

"Tiểu Đinh!" Thú Nha lập tức quát bảoTiểu Đinh ngưng lại, khẩn trương( vội vã, căng thẳng) nhìn bốn phía mộtchút, thấy không có ai chú ý bọn họ, lúc này mới hơi yên lòng, thấpgiọng, giống như đang dạy dỗ Tiểu Đinh. Tiểu Đinh hơi ấm ức, gật đầu.

Gia Cát Minh Nguyệt lại biến sắc, nàng cúi đầu che giấu tâm tình của chínhmình, trong lòng kinh ngạc. Hai người này, chính là những người truy sát La Kiêu khi đó! Hơn nữa Liễu Đông Vọng, chính là do bọn họ giết!