Triền Miên

Chương 33: Kết thúc viên mãn



Editor: Tiểu Ngư

Beta: Mạc Y Phi

Bên trong quán cà phê, Bùi Mộc Vân nhìn người phụ nữ trước mặt, cô có thể đoán ra bà ấy là ai, nhưng đoán không ra mục đích của bà ấy. Mẹ Lôi uống một ngụm cà phê, cười đem Bùi Mộc Vân đánh giá một phen, bây giờ mới nói: “Cô chính là Mộc Vân, tôi là mẹ của Lôi Thanh”. Bùi Mộc Vân hơi há miệng thở dốc, sau đó gật đầu nghĩ thầm quả nhiên là bà ấy.

“Dì tìm con là...”.

Mẹ Lôi rủ mắt xuống, lại lặp tức giương mắt như trước cười nói: “Tôi muốn tâm sự với cô về tiểu Thanh của nhà chúng tôi. Có một lần tôi muốn nó đi xem mắt, nó lại nói bản thân có con với người khác, còn nói đời này ngoài cô ấy ra sẽ không để người nào khác trong mắt. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên. Cô gái này rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, có thể làm cho tiểu Thanh của chúng tôi mê muội như vậy. Tôi còn nói với nó, hạn cho con trong vòng một tháng phải dẫn cô gái đó về nhà, nếu không thì con phải đi xem mắt. Nhưng đã qua một tháng, nó cũng không dẫn người về nhà, phải làm sao bây giờ? Vậy tôi chỉ có thể tự mình tìm đến”.

Bùi Mộc Vân nghe mẹ Lôi nói như vậy, càng không biết mình nên nói cái gì cho tốt. Mẹ Lôi thấy Mộc Vân không lên tiếng, lại nói: “Mộc Vân, thực ra tiểu Thanh nhà chúng tôi đúng là đã lớn lại là con một, hơn nữa cô còn có con với tiểu Thanh, cô cũng đừng quá cố chấp, hai người không phải đã rất tốt sao. Nếu cô muốn, đứa nhỏ mới quan trọng nhất, tình cảm có thể từ từ gây dựng sao”.

“Dì đã gặp Quả Đống phải không?” Bùi Mộc Vân chậm rãi mở miệng hỏi.

“Đúng vậy”. Mẹ Lôi bên môi thoải mái cười dịu dàng

“Thằng bé thật đáng yêu, nó rất giống tiểu Thanh lúc nhỏ”.

Thì ra mẹ Lôi đến đây làm người thuyết phục, nhưng có thể kết hôn với Lôi Thanh sao?

“Mộc Vân à”.

Mẹ Lôi vươn tay nắm lấy tay Mộc Vân, vỗ vỗ nói: “Hôm nào có thời gian rảnh hẹn ba mẹ của con cùng đi ăn cơm, cùng bàn bạc chuyện kết hôn. Con không lên tiếng, ta xem như con đồng ý”.

Hai ngày sau, Bùi Mộc Vân không thể không khâm phục hiệu suất làm việc của mẹ Lôi, bà lại có thể hẹn trước ba mẹ cô. Địa điểm ăn cơm là “Hoa giá”, là chỗ bọn họ thường đến.

Trước khi vào phòng, mẹ Bùi kéo Bùi Mộc Vân lại, có chút trách cứ nói: “Con... đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy bây giờ mới nói cho chúng ta biết?”

Mặt Bùi Mộc Vân lộ vẻ khó xử, “Mẹ chuyện này con với Lôi Thanh cũng không biết”.

“Cái gì không biết?”.

Mẹ Bùi nói “Con rõ ràng biết ba của Quả Đống là ai lại không nói cho mẹ biết”

“Hả?”.

Lúc này Bùi Mộc Vân mới bừng tỉnh hiểu ra, cô và mẹ nói căn bản không phải là chuyện này. Bùi Mộc Vân còn muốn giải thích, cửa phòng mở ra, Lôi Thanh bước ra.

“Dì, Mộc Vân, mau vào thôi”.

Hai gia đình cũng là lầu đầu tiên gặp mặt, ba Lôi hiện tại cũng có mặt. Người họ Bùi nhìn thấy ba Lôi, đều âm thầm kinh hãi, đây chính là đại nhân vật chỉ nhìn thấy trên tin tức, hôm nay lại có thể thành thông gia. Mẹ Bùi cúi đầu nhẹ nhàng hỏi Bùi Mộc Vân

“Sao con lại không nói sớm thì ra nhà trai là người có lai lịch?”

“Con cũng không biết?”

Lúc này Bùi Mộc Vân thật đúng là ăn ngay nói thật, trước kia Bùi Mộc Vân không muốn gặp Lôi Thanh, còn tốn thời gian đi hỏi thăm ba mẹ của anh làm gì, nhưng mà hôm nay nhìn thấy không ngờ có bối cảnh không bình thường. Tiểu Quả Đống ngồi giữa ba Lôi và ba Bùi, cậu một lúc thì nhìn ba Lôi, một lúc lại nhìn ba Bùi, thầm than hôm nay thật nhiều người, nhưng mà không biết ai là ông nội.

“Ông nội, ông không phải là ba của chú sao?” Tiểu Quả Đống ngửa cổ tò mò hỏi.

“Chú?”. Ba Lôi từ trước đến nay luôn nói năng thận trọng, nhìn tiểu Quả Đống đáng yêu như vậy, nghĩ muốn không cười cũng khó.

“Sao lại gọi là chú, phải gọi là ba?”

“Ba?” Tiểu Quả Đống cong miệng, không phải mẹ đã nói là ba đã chết rồi sao?

“Chú chính là ba sao?”

“Đúng, chú chính là ba”

“Vậy từ nay về sau con không gọi chú là chú, mà gọi là ba phải không?”

“Đúng”.

Ba Lôi yêu thương nựng hai má tiểu Quá Đống. Mặc dù có rất nhiều chuyện không rõ, nhưng tiểu Quả Đống cũng không thể suy nghĩ được, nếu chú có thể biến thành ba, tất nhiên cậu rất thích, cũng rất hi vọng. Về đến nhà đã khuya, Lôi Thanh chưa trở về chỗ ở của mình, mà đi theo Bùi Mộc Vân vào phòng cô.

“Sao anh lại vào đây?” Bùi Mộc Vân nhìn phía sau Lôi Thanh, hỏi.

Lôi Thanh đi lên trước, đem Bùi Mộc Vân ôm vào lòng, cười nói: “Sao anh lại không thể vào đây, sau này em chính là bà xã của anh, chúng ta sẽ ngủ cùng một giường, ở cùng một phòng...Nghĩ đến cuộc sống như vậy thật sự rất tốt”.

Bùi Mộc Vân nghĩ, tôi cứ như vậy đem chính mình gả cho hắn sao? Trước đây rất ghét người này, tránh anh như tránh ôn dịch, tuy rằng bây giờ không phải rất ghét, nhưng mà cũng không phải là yêu.

Có một câu nói như thế này, không thể lưỡng tình tương duyệt, phụ nữ nhất định phải tìm được một người đàn ông thật sự yêu mình, như vậy mới có thể hạnh phúc.

Có một ngày tình yêu của bọn họ thăng hoa, cô hẳn là cũng sẽ thương hắn?

Cô tin tưởng nhất định sẽ có một ngày như vậy!

HOÀN CHÍNH VĂN