Triền Miên

Chương 26: Anh cho em chờ



Mùa thu mặt trời chiếu tỏa xuống đất rất thoải mái, thừa dịp Lôi Thanh dẫn Quả Đống đi xem con trăn, Bùi Mộc Vân ngồi ở hàng ghế nghiêng người ngủ gật.

Đang ngủ mơ mơ màng màng thì có người đẩy cô. Cô giật mình một cái, mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt đang hé nụ cười có chút ôn hòa phóng đại ngay trước mặt cô.

Cô bỗng dưng sửng sốt đờ người ra, tự nhiên gặp phải biểu cảm này trên khuôn mặt hắn, thật rất hiếm thấy.

“Này, nghĩ cái gì vậy? Thấy anh đẹp trai, có phải hay không có chút thích anh rồi?”

Bùi Mộc Vân lúc này mới trở lại bình thường, trời, hắn còn có thể cùng cô nói giỡn, ngày hôm nay hắn nhất định là không đúng chỗ nào? Chẳng lẽ cô đã làm gì sai?

Bùi Mộc Vân hiển nhiên không để ý đến hắn, cô nhìn sang hai bên trái phải, tiểu Quả Đống đang liếm một cây kem, ăn rất đắc chí vui vẻ.

“Tại sao anh lại mua cho Quả Đống cái này?” Bùi Mộc Vân phiền muộn hỏi.

Lôi Thanh không hiểu, “Làm sao vậy, tại sao không thể ăn?”

“Lạnh. Bây giờ không phải mùa hè, giờ là cuối mùa thu, anh không sợ Quả Đống bị đau bụng sao?” Bùi Mộc Vân hướng tay tới chỗ Quả Đống, “Quả Đống, con không thể ăn kem, đưa cho mẹ.”

“Đừng mà.” Quả Đống vừa liếm môi vừa nghiêng người tránh.

Lôi Thanh thấy thế, vội vàng ngăn cản nói: “Thôi, để thằng bé ăn đi, lâu lâu ăn một lần cũng không có việc gì.”

“Tôi sẽ tính sổ với anh sau.” Bùi Mộc Vân liếc mắt, đứng lên, đi về phía trước.

Lôi Thanh ôm lấy tiểu Quả Đống, vội vàng đuổi theo, “Được, hoan nghênh em tới tính sổ, mặc kệ chuyện gì, anh đều có thể chịu.”

Bùi Mộc Vân liếc mắt nhìn Lôi Thanh, muốn nói lại thôi.

Lôi Thanh để Quả Đống ngồi lên cổ mình, tiểu Quả Đống hiển nhiên rất thích, nhìn những người khác đều thấp hơn mình, thằng bé hài lòng la hét, “Cưỡi ngựa, ngựa phi, chú à nhanh lên một chút.”

“Được, nhanh lên một chút. Chúng ta đi xem hươu cao cổ, xem coi Quả Đống so với nó có cao hơn không?”

Nhìn bóng lưng của hai người, Bùi Mộc Vân có cảm giác con trai của mình được chiều chuộng sẽ hư hỏng.

Thằng bé lần đầu tiên được vào vườn bách thú, nhìn thấy cái gì cũng hiếu kỳ, câu hỏi cũng vô cùng kỳ quặc. Chẳng hạn như, “Mẹ ơi, vì sao con hà mã lại có cái mồm lớn như vậy?” “Mẹ ơi, vì sao con hươu cao cổ lại có cái cổ dài như vậy?” “Mẹ ơi, vì sao con khỉ trên người đầy lông?” “Mẹ ơi, vì sao con vẹt có thể nói?”



Đối mặt với mấy câu hỏi này, Bùi Mộc Vân cảm thấy rất bối rối, vì sao? Cô không phải mười vạn câu hỏi vì sao, cho dù trước đây đã xem qua nhưng giờ đã quên hết, tại bên người có một người đàn ông hoàn hảo. Người đàn ông này thay cô trả lời hết những câu hỏi mà cô không trả lời được, vừa nghĩ như vậy, người đàn ông này theo tới, coi như cũng không sai.

Ba người vẫn chơi đùa cho tới khi mặt trời xuống núi mới về nhà.

Trước khi vào nhà, Bùi Mộc vân xoay người, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày hôm nay cám ơn anh.”

Lôi Thanh nghe được câu cám ơn của cô, tay đang cầm chìa khóa để mở cửa run lên, chùm chìa khóa “Keng” một tiếng liền rớt xuống mặt đất.

Cô, lại có thể cám ơn hắn.

Lòng Lôi Thanh vô cũng mừng rỡ, mở cửa, huýt sáo, hắn lại nghĩ mình thật không có lòng tự trọng. Người phụ nữ kia chỉ cần đối tốt với anh một chút, trong lòng anh giống như là nở hoa.

Bùi Mộc Vân ngủ đến nửa đêm, cảm thấy đầu khớp xương của mình đau một cách kịch liệt, hơn nữa một chút sức lực cũng không có. Không phải là sốt đúng không? Cô đưa tay sờ lên trán của mình, hình như cũng không nóng lắm, nhưng cũng có thể rất nóng, cô không cảm thấy được.

Cô miễn cưỡng cố gượng sức đứng lên, hình như giẫm lên tấm trải bằng bông. Cô lảo đảo đi sang phòng bên cạnh xem Quả Đống có đạp chăn ra không. Cũng may thằng bé rất ngoan, ngủ cũng không xấu lắm.

Ra khỏi phòng, cô cảm thấy cảm giác mệt mỏi càng mạnh hơn. Cô đi vào nhà bếp, lục lọi ngăn tủ tìm ra một hộp y tế, bên trong có miếng dán hạ sốt, cô dán lên trán. Bây giờ mặc kệ có phải người nóng rần lên hay không, trước tiên dán lên trán rồi tính tiếp, cứ liều đi vậy, chỉ mong sáng mai có thể đứng lên tốt.

Ôm tâm nguyện tốt đẹp đó, Bùi Mộc Vân lại lảo đảo trở về phòng ngủ, nằm xuống đi ngủ. Thế nhưng lại mơ mơ màng màng một chút, cô cảm thấy toàn thân lại rét run. Đành phải đứng lên, kiếm thêm chăn ở ngăn tủ ra ôm chặt chăn, quay lại giường nằm, như vậy mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Lúc trời sáng, Quả Đống đến gọi cô. Nhưng cô lại không nghĩ tới toàn bộ đầu khớp xương hình như rất đau, khó chịu muốn chết, ngay cả giơ tay lên cũng không có sức.

Cô phát hiện bản thân mình thực sự đã bị bệnh.

“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?” Tiểu Quả Đống có chút hốt hoảng, nó chưa bao giờ thấy bộ dạng này của mẹ.

Bùi Mộc Vân nuốt nước bọt rong miệng, gian nan mà nói: “Quả Đống, con đi sang nhà bên cạnh gọi chú đi, kêu chú đưa con đi nhà trẻ, mẹ…mẹ có chút khó chịu.”

“Mẹ, mẹ sẽ không chết chứ?” Thằng bé sợ hãi, khóc hỏi.

Bùi Mộc Vân cố kéo ra một nụ cười cứng ngắc, đưa tay lau nước mắt trên mặt thằng bé, thoải mái nói: “Sẽ không, mẹ sẽ không chết đâu. Đừng khóc, con trai không được khóc, nhanh đi tìm chú…”

“Dạ, mẹ, mẹ chờ con, con gọi chú đến cứu mẹ.” Thằng bé vừa nói xong, chạy như một trận gió đi tìm Lôi Thanh.

Lôi Thanh đang ngủ ngon, bị một trận tiếng đập cửa đánh thức, nghĩ thầm, ai vậy, mới sáng sớm mà. Anh mở to đôi mắt buồn ngủ đi mở cửa, cửa vừa mở ra, một bóng dáng nhỏ bé liền ngã vào, hắn nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đem thằng bé ôm lấy.

“Tiểu Quả Đống, sao lại dậy sớm thế?”

“Chú ơi, chú ơi, chú mau đi xem mẹ con một chút, mẹ con có phải sắp chết không, hu hu hu…” Thằng bé gào khóc.

“Chuyện gì xảy ra?” Lôi Thanh bị tiếng khóc của thằng bé làm cho lờ mờ, ôm thằng bé, vội vàng hướng vào bên trong mà đi vào.

Bùi Mộc Vân ngủ mê man, chợt nghe thấy âm thanh bên tai nhẹ nhàng kêu, “Mộc Vân, Mộc Vân, em tỉnh dậy đi, không có bị sao chứ?”

Bùi Mộc Vân có gắng mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai đang tức giận, nhẹ nhàng mà nói: “Lôi Thanh, anh giúp tôi đưa Quả Đống đến nhà trẻ đi, cám ơn.”

“Không được, trước tiên phải đưa em đi bệnh viện, em như vậy…”

Bùi Mộc Vân xua tay, “Trước tiên anh đưa Quả Đống đi đi, tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe rồi.”

“Mẹ, con không đi nhà trẻ, con muốn ở cùng một chỗ với mẹ.” Thằng bé ôm lấy cánh tay Bùi Mộc Vân khóc nói.

“Sao con không nghe lời mẹ nói?” Bùi Mộc Vân nhắm mắt, đầu óc càng đau kịch liệt, “Ngoan, để chú đưa con đi nhà trẻ đi.”

Quả Đống đưa tay chùi chùi nước mắt ở trên mặt, bất an hỏi: “Vậy mẹ sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Chú cam đoan, mẹ con nhất định sẽ không có việc gì, có được hay không?”

Thằng bé lúc này mới gật đầu, “Chúng ta ngoắc tay đi, buổi tối lúc con về nhà thì mẹ nhất định sẽ khỏe rồi, đúng hay không?”

“Đúng.”

Thằng bé bước từng bước đi theo sát Lôi Thanh ra cửa.

Tới nhà trẻ rồi, thằng bé vẫn có chút lo lắng cho mẹ, không chịu đi vào. Lôi Thanh lại phải dỗ dành một hồi lâu, hứa rất nhiều, thằng bé kia lúc này mới ngoan ngoãn vâng lời mà vào cửa.

Về đến nhà, Lôi Thanh nhanh chóng đi vào phòng ngủ của Bùi Mộc Vân, thấy người trên giường nặng nề thiếp đi, đau lòng muốn chết.

“Mộc Vân, Mộc Vân…” Hắn nhẹ nhàng gọi.

Bùi Mộc Vân mở mắt ra, hỏi: “Quả Đống đi nhà trẻ chưa?”

“Đi.” Lôi Thanh vuốt tóc đang rũ xuống trán cô, sau đó bóc miếng dán hạ sốt, ôn nhu nói: “Bây giờ anh đưa em đi bệnh viện có được không?”

“Hình như tôi bị cảm lạnh rồi.” Bùi Mộc Vân nhớ tới ngày hôm qua tại vườn bách thú cô ngồi ngủ ở ghế, nói không chừng lúc đó bị cảm lạnh.

“Ừ.” Lôi Thanh đưa tay sờ lên trán của cô, nhưng vừa mới gỡ miến dán hạ sốt ra, trán cô khẳng định cũng sẽ lạnh. “Đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện.”

Bùi Mộc Vân vô lực mà ngồi dậy, cả người mềm nhũn. Cô phát hiện rằng trên người mình đang mặc áo ngủ, chẳng lẽ cứ như vậy mà đi bệnh viện sao? Càng không thể nhờ Lôi Thanh thay đồ được. Vì vậy đành phải làm cho hắn đi ra ngoài.

“Lôi Thanh, anh vào phòng bếp giúp tôi đun nước nóng.”

“Được. Em ngồi yên đây, anh đi nấu.” Lôi Thanh đương nhiên bị cô tùy ý sai khiến, ngoan ngoãn chạy vào phòng bếp nấu nước.

Sau khi thấy Lôi Thanh đi ra ngoài, Bùi Mộc Vân đứng dậy tìm quần áo, nhưng lúc mặc áo lót tay lại không có chút sức lực nào, chỗ khuy cài cũng không làm sao mà móc vào được. Cô thở hổn hển một chút, sau đó lại tiếp tục cài móc, thế nhưng cài không đúng. Cô nghĩ trước mắt biến thành màu đen. Đang sốt ruột, bàn tay đang vươn ra sau của cô đột nhiên bị cầm chặt, Bùi Mộc Vân run rẩy một chút, rút tay ra đi lấy áo trên giường che lại cơ thể.

Lôi Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười, cài khuy áo lót cho Bùi Mộc Vân.

“Em cố đuổi anh đi là do việc này sao? Nhưng cơ thể em có chỗ nào anh không thấy, xấu hổ sao?” Lôi Thanh nói thì hơi thở truyền đến quanh cổ Bùi Mộc Vân, cô nghĩ nó hơi nóng nóng, mà lại nghĩ nó hơi lạnh lạnh.

Cô muốn phản bác, nhưng lại không tìm được từ gì, vì vậy nói: “Anh ra ngoài đi, để tôi thay quần áo.” Ngữ khí yếu ớt khiến cho lòng Lôi Thanh dao động. Nhưng anh biết bây giờ không phải lúc tính toán với cô. Vì vậy rời khỏi phòng, “Em thay đồ xong thì gọi anh.”

Bùi Mộc Vân thay đồ xong đi ra cửa, Lôi Thanh không biết từ lúc nào đã đi xuống dưới mua đồ ăn sáng.

“Nếu được thì chúng ta ăn xong rồi mới đi bệnh viện, có ăn không?”

Bùi Mộc Vân lắc đầu, “Tôi không ăn, không ăn uống gì hết.”

“Vậy đi, anh đưa em đi bệnh viện, đế lúc đó mà đói bụng thì anh mua.” Lôi Thanh nói rồi đi tới bên cạnh đỡ lấy Bùi Mộc Vân, “Có muốn anh cõng em đi không?”

Bùi Mộc Vân bị kiềm hãm, chậm rãi lắc đầu, “Không cần, tôi vẫn còn chút sức lực.”

Hai người ra khỏi cửa, đi thang máy xuống lầu.

Sức khỏe Bùi Mộc Vân không khỏe, đứng yếu ớt. Nhưng lúc này là giờ đi làm, thang máy dừng lại thì lại càng nhiều người trong thang máy, mọi người chen chúc, cô không đứng vững, lập tức đụng phải vách tường của thang máy, Lôi Thanh nhẹ nhàng đứng gần chỗ cô, kết quả cô ngã vào lồng ngực anh…