Triền Miên

Chương 25: Về nhà cũng rất tốt



Ăn chè trôi nước xong rồi, Bùi Mộc Vân dọn chén đũa mang vô nhà bếp, cô tưởng người sang đây có thể tự mình biết mình, Lôi Thanh ngay cả chè trôi cũng ăn rồi, dù sao cũng cần phải đi. Thế nhưng đến lúc cô rửa chén đũa xong, ra khỏi cửa nhà bếp, chỉ thấy hai người một lớn một nhỏ đang ở trong phòng khách chơi vui vẻ.

Đường đường là một tổng giám đốc của tập đoàn, lúc này lại giống như đứa bé chơi cùng nhau và để cho đứa bé kia cưỡi đi, hình tượng này hoàn toàn bị sụp đổ, trên đời này thật sự có thứ gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!

Bùi Mộc Vân nhìn một hồi, tự nhiên lại không muốn gia nhập vào đội ngũ của bọn họ. Nếu Lôi Thanh muốn làm, vậy cứ để cho hắn làm đi, cô cũng không xen vào. Con trai theo người khác, cô hoàn toàn thanh thản vui vẻ. Bùi Mộc Vân vào phòng của mình, mở bản vẽ ra vẽ một chút.

Cũng không biết trải qua bao lâu, bản thiết kế của cô đã vẽ xong rồi. Cô theo thói quen mà xoay xoay cổ, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, hình như không có âm thanh nào hết, lẽ nào Lôi Thanh đi rồi?

Cô đứng lên, mở cửa, đi ra ngoài. Trong phòng khách thật sự không có bóng dáng của hai người.

“Quả Đống…” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, không ai trả lời. Lại vừa nhìn thấy, trong phòng Quả Đống có ánh sáng hắt đến. Cô lặng lẽ đi tới, đứng ở chỗ cánh cửa, lại nhìn thấy hai người nằm trên giường nho nhỏ của Quả Đóng, một là thằng bé, người còn lại là Lôi Thanh.

Hai người không phát ra âm thanh gì hết, hình như là đang ngủ.

Bùi Mộc Vân lặng lẽ đi về phía trước, kéo chăn đắp lên người Quả Đống. Cô đem chăn kéo qua thì chăn rơi xuống người Lôi Thanh, cô dừng một chút, đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn qua người Lôi Thanh.

Sau khi làm xong, lúc cô sắp xoay người rời đi, tay của Bùi Mộc Vân đột ngột bị một người nắm lại. Cô quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt trong vắt, đôi mắt đó đang nhìn cô chằm chằm.

“Anh nghĩ rằng em đối với anh là không quan tâm, không nghĩ tới em lại có thể đắp chăn cho anh.” Lôi Thanh đột nhiên dùng một chút lực, Bùi Mộc vân lảo đảo một cái, ngã xuống tới lồng ngực Lôi Thanh, “Xem ra em vẫn còn quan tâm anh.” Anh vẫn còn cười.

Bùi Mộc Vân hừ lạnh, “Đừng tự mình đa tình, tôi sợ Quả Đống bị lạnh.”

“Phải không?” Hai tay của Lôi Thanh nắm thật chặt, mặt của Bùi Mộc Vân cùng mặt của hắn gần như là dán vào nhau.

“Anh buông tôi ra, anh muốn làm sao?” Bùi Mộc Vân cảnh giác ngẩng đầu, đã thấy Lôi Thanh đang nhìn mình thắm thiết, ánh mắt kia đậm nhưng hình như lại hơi biến đổi.

Cô đột nhiên cảm thấy có một tia nguy hiểm đang hướng tới dần.

“Em hỏi anh muốn làm sao? Anh muốn hôn em.” Lôi thanh thẳng thắn.

Bùi Mộc Vân nghe thấy tự nhiên rất tức giận, “Buông ra, lưu manh.”

“Không buông, anh nghĩ như vậy rất hạnh phúc.” Lôi thanh hít sâu một hơi, đem mặt mình vùi vào cổ Bùi Mộc Vân. “Mộc Vân, em biết không? Việc làm giống như lúc này, trước đây anh ngay cả nằm mơ cũng đều không mơ được.” Anh nhẹ nhàng cười, “Em biết em có giá như thế nào không? Em đối với anh mà nói là một thứ xa xỉ, có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được.”

“Hừ, đúng vậy, tôi ở trong mắt anh không khác gì hàng hóa, trước kia là vậy, hiện tại cũng là như vậy sao?” Bùi Mộc Vân lạnh lùng nói.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi em. Em sẽ tha thứ cho anh chứ?”

Bùi Mộc Vân không có tiếp lời, cũng không có giãy dụa, cứ như vậy tùy ý để cho Lôi Thanh ôm.

Một tuần rất nhanh lại trôi qua, Bùi Mộc Vân và Bùi Mộc Đóa thiết kế trang sức cũng sắp xong. Vào cuối tuần, cô nhận được điện thoại của Bùi Mộc Đóa.

“Chị, chị nói cuối tuần muốn đi thăm ba mẹ, chị sẽ không quên chứ?” Bùi Mộc Đóa thảo luận với Bùi Mộc Vân trong điện thoại.

“Không…Không có, chị sẽ đi mà.”

Tắt điện thoại di động, Bùi Mộc Vân vẫy vẫy tay gọi tiểu Quả Đống, “Quả Đống đi thôi.”

Tiểu Quả Đống buông món đồ chơi, rất lanh lợi mà đi tới, “Mẹ, có phải mẹ muốn dẫn con đi ra ngoài chơi không?”

“Con rất muốn đi ra ngoài chơi sao?” Bùi Mộc Vân hỏi.

Tiểu Quả Đống gật đầu, “Dạ, con nghe Hổ Béo nói đi chơi ở vườn bách thú rất vui, khi nào mẹ dẫn con đi?”

Vườn bách thú, được, ngày mai mẹ dẫn con đi có được hay không? Ngày hôm nay, trước tiên mẹ sẽ mang con đi tới một chỗ, nơi đó có ông ngoại, bà ngoại, còn có dì.”

“Có nhiều người như vậy sao?” Tiểu Quả Đống nịnh nọt cười, “Dạ được.” Thế nhưng đột nhiên khuôn mặt của cậu bé lại hạ xuống, “Nhưng mà mọi người sẽ thích Quả Đống chứ?”

Bùi Mộc Vân nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của thằng bé, “Nhất định, mọi người nhất định sẽ thích con mà.”

Bùi Mộc Vân dẫn Quả Đống ra cửa, lúc đi qua cửa hàng, nghĩ rằng không thể tay không đi tới. Vì vậy đi vào cửa hàng mua một ít đồ dinh dưỡng xách trên tay, lúc này mới lái xe đi tới nhà bố mẹ.

Bốa Bùi Mộc Vân là hiệu trưởng của một trường tiểu học, mẹ là giáo viên trung học, có thể nói họ là thư hương môn đệ. Bởi vậy họ giáo dục con cái có chút nghiêm ngặt. Bùi Mộc Vân nhớ kỹ lúc nhỏ cũng không dám phạm sai lầm gì lớn, duy nhất một lần là bố cùng mẹ cô kêu không đồng ý để cô gả cho Mục Thiểu Du.

Đứng ở cửa, Bùi Mộc Vân do dự cả nửa ngày, lúc này mới dám nhấn chuông cửa.

Mở cửa ra chính là mẹ Bùi. Bà nhìn thấy người ngoài cửa, đầu tiên là sửng sốt một chút, lát sau hết sức vui mừng mà bật khóc, “Mộc Vân, con gái, con cuối cùng cũng đã trở về.”

“Mẹ…” Bùi Mộc Vân kêu một tiếng, rốt cuộc cũng không nói ra lời.

“Mẹ, chị, hai người không thể vào rồi nói sao?” Bùi Mộc Đóa từ trong phòng đi tới, liếc mắt trông thấy có một cậu bé đáng yêu đang đứng bên cạnh chị mình, không khỏi tò mò mà hỏi: “Vậy cậu bé này là ai? Đáng yêu quá.”

Bùi Mộc Đóa vừa nói như thế xong, mẹ Bùi lúc này mới chú ý tới bên cạnh Bùi Mộc Vân còn có một người, một người nhỏ bé.

“Thằng bé này…”

Bùi Mộc Vân đẩy tiểu Quả Đống về phía trước, cười nói: “Quả Đống, gọi đi, bà ngoại, dì.”

Tiểu Quả Đống đưa tay ra gãi gãi đầu, âm thanh còn mùi sữa non nớt kêu lên, “Bà ngoại, dì.”

“Thằng bé này, của con?” mẹ Bùi vô cùng kinh ngạc.

“Dạ, nó tên là Quả Đống.” Bùi Mộc Vân kéo tay Quả Đống, vẻ mặt yêu thương.

Tiểu Quả Đống thấy bà và dì xa lạ có vẻ không thích mình, không phải rất thích dáng vẻ của nó, trong lòng nó có một chút khó chịu. Thằng bé cúi mặt xuống, kéo kéo góc áo của Bùi Mộc Vân.

Bùi Mộc Vân chú ý tới động tác của Quả Đống. Vì vậy ngồi xổm xuống, hỏi: “Làm sao vậy, Quả Đống?”

“Mẹ…” Tiểu Quả Đống nhẹ giọng nói: “Hài người có phải hay không không thích Quả Đống?”

“Làm sao như vậy được?” Bùi Mộc Đóa ôm lấy bả vai của thằng bé, hôn trên mặt nó một cái, “Dì thế nào lại không thích tiểu Quả Đống? Còn có bà ngoại thích nữa, chỉ có một chút việc bất ngờ mà thôi.”

Thằng bé lại hỏi: “Bất ngờ cái gì ạ?”

“Bất ngờ à…” Bùi Mộc Đóa đảo mắt vòng vòng, giải thích nói: “Bất ngờ là không nghĩ tới mẹ con lại dẫn con tới, rất kỳ quái.”

“Là con rất kỳ quái sao? Con lớn lên không giống với mọi người sao?”

“A?” Bùi Mộc Đoá sửng sốt, bỗng nhiên cười ha ha, “Chị, con trai của chị thật sự rất buồn cười.”

Mẹ Bùi đưa tay bế thằng bé kia, “Con không kỳ quái, Quả Đống của bà lớn lên sẽ đẹp trai nhất.” Đột nhiên xuất hiện một người cháu ngoại đáng yêu, mẹ Bùi thế nào mà không thích được chứ?

“Đi, chúng ta đi tìm ông ngoại.” mẹ Bùi ôm thằng bé vào nhà.

“Bố ấy…” Bùi Mộc Vân có chút do dự.

“Đi thôi, chị còn sợ bố phải không.” Bùi Mộc Đóa kéo tay Bùi Mộc Vân vô nhà.

Bùi gia có một cái sân riêng, phía trước là một cửa nhỏ, đi vào là một tiểu viện, qua tiểu viện mới vào nhà giữa, mà nhà giữa lại có một tiểu viện. cha Bùi và mẹ Bùi đều đã nghỉ hưu, lúc bình thường không có việc gì thì hai người thích trồng trọt các loại hoa ở trong sân, các loại cây cỏ, lần lượt lại trồng các loại dưa, trái cây và rau cải.

Cha Bùi biết hôm nay Bùi Mộc Vân sẽ tới, mặc dù vừa lòng nhưng vẫn rất tức giận. Ông tức giận không phải vì Bùi Mộc Vân không nghe ông mà cố gả cho Mục Thiểu Du, ông tức giận nhiều năm như vậy là vì cô không trở về nhà, ngay cả một tin tức cũng không có, đứa con gái này của ông thật sự muốn cắt đứt quan hệ.

Chuông cửa vang lên một hồi, lồng ngực ông có chút vui mừng, ban đầu nghĩ sẽ đi ra, nhưng vừa nghĩ tới ông lại muốn nhăn mặt cho cô xem, ai kêu đứa con này không chịu nghe lời ông. Vì vậy cố ý trốn ở vườn sau đi qua đi lại trong vườn trồng rau và hoa.

“Ông Bùi, ông Bùi, con gái chúng ta đã trở về rồi…” mẹ Bùi ôm tiểu Quả Đống hướng đến người bạn già đang ở chỗ đất trồng rau mà nói.

Cha Bùi bỏ cái cuốc xuống, nhìn mẹ Bùi đang ôm trong lòng một đứa bé, gương mặt đẹp như điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa, dễ thương cực kỳ. “Đứa bé này là ai?”

“Quả Đống, gọi ông ngoại.”

“Ông ngoại.” Thằng bé đảo đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm vào người trước mặt. “Bà ngoại, con thấy ông ngoại với mẹ rất giống nhau.”

“Chà, thật là thông minh. Con cũng đã nhìn ra?” mẹ Bùi buồn cười nói.

“Đây…là con trai Mộc Vân.” cha Bùi bị thằng bé nhìn một hồi lâu, xúc động nói. “Lại có thể lớn như vậy rồi sao.”

Nhưng thằng bé lại nói: “Ông ngoại, con không lớn, con chỉ mới có bốn tuổi.” Nói xong còn giơ bốn ngón tay ra dấu một chút.

“Đã bốn tuổi rồi, thật nhanh.” cha Bùi có chút mịt mờ.

Lúc này, Bùi Mộc Đoá cũng kéo Bùi Mộc Vân tới phía sau.

“Bố.” Bùi Mộc Vân nhẹ nhàng gọi một tiếng. Giống như Quả Đống nói, Bùi Mộc Vân có vẻ ngoài giống bố, còn Bùi Mộc Đóa lại có vẻ ngoài giống mẹ.

Cha Bùi nhìn Bùi Mộc Vân nửa ngày, thở dài, chỉ nói ra một câu. “Trở về là tốt rồi.”

“Bố, con xin lỗi.” Mắt Bùi Mộc Vân lại có nước mắt xuất hiện.

Cha Bùi khoát khoát tay, cố hết sức trừng mắt nhìn, “Người trong nhà không nói tới chuyện cũ nữa, đều bỏ đi, chuyện quá khứ chúng ta không nhắc lại, nên nhìn về tương lai.”

“A.” Bùi Mộc Đóa khua khua tay chỉ chị mình, “Xem đi, bố chúng ta là nhà thơ ướt át.”

Thằng bé kia lại chìa tay ra chọc chọc quần áo của cha Bùi, hiếu kỳ mà nói: “Quần áo của ông ngoại không có ướt, rất khô.”

“Ha ha ha…” Mọi người nghe thằng bé nói mà cười vui vẻ.

“Đến đây, tiểu tử kia, ông ngoại bế.” cha Bùi chìa tay ra muốn đỡ, nhưng lại bị mẹ Bùi cản trở, “Haiz, tôi nói nè ông nó, người ông dính đầy bùn đất, là muốn làm bẩn người cháu ngoại bảo bối của tôi sao, đi đi, đi rửa tay đi.” Đuổi cha Bùi đi, mẹ Bùi hòa nhã dễ gần nói: “Đến đây, tiểu bảo bối, bà ngoại dẫn con đi ăn đồ ăn ngon.”

Nhìn bóng dáng mẹ Bùi ôm Quả Đống đi xa, Bùi Mộc Vân nhếch miệng nói: “Không nghĩ tới mọi người lại thích Quả Đống, chị còn tưởng rằng mọi người sẽ ghét bỏ nó chứ?”

Bùi Mộc Đóa nhún vai, “Thế nào không có khả năng, thằng bé là cháu ngoại của họ cơ mà. Hơn nữa Quả Đống lại rất đáng yêu, ai thấy mà không thích?”

Bùi Mộc Vân rốt cuộc cũng yên lòng.

Bưởi trưa mẹ Bùi nấu một bàn ăn, đều là món ăn Bùi Mộc Vân thích nhất. cha Bùi thích nhất là uống một ngụm rượu trước khi ăn cơm, ngày hôm nay đứa con gái của ông rốt cuộc đã về nhà, cỡ nào thì vẫn là một việc vui vẻ. Vì vậy tất cả mọi người đều uống, chạm cốc lẫn nhau rồi đưa cho nhau uống.

Trong bữa ăn mọi người nói một chút lại cười cười rất là náo nhiệt, hơn nữa tiểu Quả Đống thường thường lại nói ra mấy câu nói thú vị, càng đùa giỡn mọi người càng tươi cười hớn hở.

Ăn cơm xong, Bùi Mộc Vân lừa Quả Đống ngủ. mẹ Bùi kéo Bùi Mộc Vân ra trò chuyện việc nhà, tự nhiên lại nhắc tới chuyện của người đàn ông sinh ra Quả Đống.

Mẹ Bùi hỏi: “Thằng bé mày là con của Mục Thiểu Du sao?”

Bùi Mộc Vân cười khổ, “Mẹ, tại sao lại có thể là hắn ta?”

“Vậy ai là bố thằng bé?”

Bùi Mộc Vân suy nghĩ một chút, mới nói: “Bố của Quả Đống, con…con sẽ nói cho mẹ sau.”

Thấy con gái kiên định, mẹ Bùi cũng không hỏi nhiều.

“Thế nhưng nhiều năm như vậy, một mình con mang theo thằng bé đi theo, có phải đã chịu rất nhiều khổ sở?” mẹ Bùi yêu thương Bùi Mộc Vân, trong lòng rất khổ sở.

Bùi Mộc Vân lắc đầu, “Không có, con rất tốt. Con sinh Quả Đống xong liền gửi cho một người phụ nữ tốt bụng giúp đỡ, sau đó con ra nước ngoài. Chỉ tiếc là người phụ nữ này trước đó không lâu đã qua đời.”

Bùi Mộc Vân có giọng nói dễ nghe giống như mẹ, nhưng những hồi ức cũ vĩnh viễn đã thành hồi ức rồi, không cần phải…nói tiếp.

Hai mẹ con nói liên miên về mọi chuyện.

Buổi tối, Bùi Mộc Đóa đưa Kiều Tử Yển trở về ăn. Trong lúc ăn, anh đột nhiên nhắc tới anh trai của anh là Kiều Tử Phương, nói rằng anh ta có ấn tượng tốt với Bùi Mộc Vân. Bùi Mộc Vân không biết nên trả lời làm sao, đành phải qua loa nói: “Kiều Tử Phương cũng rất tốt.”

Người nói vô tình, người nghe có ý, mẹ Bùi nghe nhưng tư tưởng lại ở trên cao.

Ăn cơm xong, Kiều Tử Yển đưa Bùi Mộc Vân và Quả Đống về nhà. mẹ Bùi muốn giữ Mộc Vân ở lại nhà một đêm, nhưng Mộc Vân lại sợ Quả Đống lạ giường, cho nên chỉ có thể tạm biệt rồi trở về. Dù sao cũng ở cũng một thành phố, quay lại cũng gần, cô nói ngày nào mà muốn ăn đồ mẹ Bùi nấu thì sẽ dẫn theo Quả Đống trở về là được.

Mẹ Bùi nghe cũng được. Vì vậy đã để cho bọn họ trở về.

Ngày hôm sau là ngày chủ nhật, thời tiết cực kỳ tốt. Quả Đống hôm nay dậy rất sớm, nó ra khỏi phòng ngủ của mình, sau đó bò lên trên giường của Bùi Mộc Vân.

Bùi Mộc Vân thấy trong chăn đột nhiên có một thân hình người chui vào. Vì vậy ôm lấy nó, hỏi: “Làm sao mà dậy sớm vậy?”

Thằng bé rất chăm chú mà nói: “Mẹ ơi, ngày hôm qua mẹ đồng ý dẫn con đi vườn bách thú chơi, mẹ giữ lời chứ?”

“À” Bùi Mộc Vân chọc vào cái mũi nhỏ của thằng bé, “Hóa ra vì vậy mà con mới dậy sớm sao.”

Thằng bé nằm trong đống chăn cười khanh khách, “Dạ.”

“Chúng ta rời giường, đi vườn bách thú.”

Bùi Mộc Vân dẫn tiểu Quả Đống đi đánh răng, rửa mặt, đều chuẩn bị thật tốt, ra cửa, lúc đang đợi thang máy, phòng bên cạnh liền mở cửa.

Lôi Thanh xoay người sang, nhìn thấy hai mẹ con quần áo mũ nón chỉnh tề, khó hiểu hỏi: “Ngày hôm nay sao dậy sớm vậy?”

“Bởi vì con muốn đi vườn bách thú chơi. Chú à, chú có muốn đi cùng không?” Tiểu Quả Đống rất vui mừng hỏi.

“Vườn bách thú à.” Lôi Thanh nhìn Bùi Mộc Vân, “Đương nhiên muốn, con chờ một lát, chú đi vào thay quần áo, lập tức ra liền.”

Nhưng lúc Lôi Thanh thay đồ xong đi ra, cửa đã không còn bóng dáng hai mẹ con họ. Lôi Thanh rầu rĩ mà nghĩ, người phụ nữ này vứt anh một cách nhanh chóng.

Vì vậy anh tự mình xuống lầu lái xe đi đến vườn bách thú.

Lúc mua vé vào cổng, Lôi Thanh thấy vườn bách thú tòa là người lớn dẫn trẻ em đi chơi, mà hắn lại đi một mình thật là chẳng ra gì cả.

Hắn vươn cổ lên tìm bọn họ, nhưng vườn bách thú rất rộng, có chút khó tìm.

Trước cửa vô vườn trăn, Bùi Mộc Vân chỉ vào cửa vào, hỏi: “Quả Đống, con muốn vô thật sao?”

“Vâng. Mẹ ơi, con trăn là con rắn rất lớn sao? Nó có ăn thịt người không? Có phải nó có thể biểu diễn tiết mục đúng không?” Thằng bé hiếu kỳ.

Thế nhưng Bùi Mộc Vân từ trước đến nay sợ rắn, đừng nói là rắn thật, hay trên TV hoặc là trên báo có hình con rắn, cô cũng không dám nhìn, huống chi bây giờ là một con trăn trước mặt.

“Cái kia…Nếu không, Quả Đống, chúng ta đi xem con khác đi, chẳng hạn như hà mã, hươu cao cổ, sóc nhỏ, nó đều dễ thương mà.” Bùi Mộc Vân cực lực cho ý kiến.

“Thế nhưng con muốn nhìn con trăn mà? Con trăn biểu diễn tiết mục.” Thằng bé lại có một biểu cảm rất đáng thương.

Bùi Mộc Vân sờ trán, khổ sơ mà nuốt nước bọt.

“Em không dám vô nhìn à?” Cùng lúc đó một âm thanh đột nhiên truyền đến.

“Chú.” Thằng bé kia nhảy cao chân, nhào vào lòng Lôi Thanh.

“Ai nói tôi không dám?” Người này không biết là từ nơi nào tới, còn tháo gỡ màn của cô.

“Dám nói thì liền vào đi.” Lôi Thanh khiêu khích nháy mắt mấy cái.

Bùi Mộc Vân lo lắng một hồi lâu, suy nghĩ một hồi, có lẽ nên vứt bỏ nói: “Hay là hai người vào đi, tôi ở chỗ này chờ hai người.”