Triền Miên

Chương 1: Đã lâu không trở về



Sân bay Đào Lâm.

Từ Anh quốc bay về, máy bay vừa hạ cánh, sảnh chờ của sân bay nhốn nháo ầm ĩ, người giơ bảng hiệu, người cầm hoa tươi, ngẩng đầu mong chờ…

Người ở sảnh chờ sân bay dần tản đi hết, một cô gái mặc áo khoác màu xanh đậm, mang kính mắt màu trà, chân đi đôi giày cao gót khoảng chín phân, đẩy hành lý, tao nhã bước đi ra khỏi sảnh chờ, đi tới nơi xe taxi đỗ.

Cô tiện tay gọi chiếc xe, tài xế thấy có mỹ nữ ngồi xe của mình, vội vàng xuống xe giúp đỡ cô mang hành lý để vào cốp xe. Cô gái trẻ tuổi lúc này mới kéo cửa sau xe, ngồi xuống.

Xe vừa chạy đi thì đồng thời có một chiếc xe màu đen chạy từ bãi đậu xe ngầm lên, chỉ chạy sau xe taxi một chút.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ màu đen lơ đãng quay đầu, tầm mắt trong giây lát liếc đến cô gái ngồi ở phía sau trong xe taxi, hơi sửng sốt, muốn nhìn kỹ lại một chút, thì chiếc xe taxi và chiếc xe màu đen tách nhau ra hai hướng khác nhau ở ngã tư.

“Thế nào, lão Lôi?” Phương Tế Ngộ quay đầu sang, thấy Lôi Thanh có thần sắc kỳ lạ liền tò mò hỏi.

Ngồi bên ghế lái phụ người đàn ông lúc này mới lấy lại tinh thần, ngỡ ngàng quay sang hỏi: “Cái gì?”

“Những lời này phải là tôi hỏi cậu mới đúng chứ? Thế nào, còn không thích ứng được với thời gian trong nước sao, không thể nào?” Phương Tế Ngộ nói với vẻ mặt trêu chọc.

“Có thể là nhìn lầm rồi.” Lôi Thanh tự cười giễu một tiếng, “Tôi cho rằng đó là cô ấy.”

“Cũng đã lâu như vậy rồi mà cậu vẫn suy nghĩ về cô ấy.” Phương Tế Ngộ thuần thục vừa đánh tay lái vừa chế giễu, “Không nghĩ tới tình cảm của cậu sâu đậm như vậy, làm anh em mờ hết cả mắt. Nhưng mà ở Pháp có rất nhiều mỹ nữ tóc vàng, chẳng lẽ cậu không vừa ý ai sao?”

“Không hứng thú.” Lôi Thanh lạnh lùng nói.

Phương Tế Ngộ vừa nhìn đường vừa không sợ chết mà tiếp tục nói lảm nhảm, “Nghe tôi nói nè lão Lôi, chuyện năm đó cậu làm thực sự có phần hơi quá. Nếu tôi mà là Bùi Mộc Vân, thì tôi cũng sẽ không tha lỗi cho cậu.”

Lôi Thanh không trả lời, nhắm mắt giả vờ ngủ say. Năm đó, chuyện này là như thế nào, ngược lại hắn cảm thấy được chuyện đó hắn làm rất là phải, nếu như không làm như vậy, hiện tại cô nhất định sẽ trở thành vợ của người khác. Mặc dù bây giờ hắn không tìm thấy cô, nhưng hắn nhất định sẽ tìm được cô, cho dù ở chân trời góc bể, chỉ là vấn đề thời gian.

Cùng lúc đó, trên xe taxi, Bùi Mộc Vân tháo kính xuống, nhìn tài xế taxi đọc một địa chỉ, cô lúc này mới tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, đôi mắt có chút thất thần nhìn ra đường bên ngoài cửa sổ xe.

Ba năm, thời gian trôi qua thật là nhanh, không ngờ cuối cùng cô cũng đã trở về. Ba năm trước đây, cô vì muốn trốn tránh một người, liền không ngại đường xa vạn dặm mà tới Anh, sống dưới hoàn cảnh xa lạ, sinh hoạt khó khăn, về sau phải từ từ thích ứng mới được. Mà ba năm sau, cô lại vì một người khác, mạo hiểm đụng mặt người nguy hiểm kia, quay trở về.

Nhưng lúc đi và trở về tâm trạng không giống nhau, cô thêm phần lo lắng.

“XX, là ở đây sao, đến rồi.” Tài xế xe taxi nói to, kéo Bùi Mộc Vân như đang đi vào cõi thần tiên trở lại.

Sau khi trả tiền, Bùi Mộc Vân bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ở cửa chính “Viện mồ côi Thiên thần nhỏ”, chắc chắn là nơi này rồi.

Cô nhấn chuông cửa, trong chốc lát có một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi từ hàng rào sắt bên trong ra. Người phụ nữ mở cửa, nghi ngờ nhìn Bùi Mộc Vân, hỏi:” Xin hỏi cô tìm ai?”

“Xin chào, tôi tới tìm Đường Quả Đống, nó có ở bên trong không?”

Người phụ nữ một lần nữa lại nhìn Bùi Mộc Vân, “Cô là…”

“Tôi là mẹ của Đường Quả Đống, mới từ Anh trở về. Tôi tới để đón nó.” Để xác định thân phận của mình, cô vội vàng lôi từ trong túi xách ra tất cả giấy chứng nhận. “Bà xem, đây là thẻ căn cước của tôi, còn đây là giấy khai sinh của Đường Quả Đống, còn có…”

Nguời phụ nữ kia cầm lấy tất cả giấy chứng nhận, sau khi xem xong lúc này mới gật đầu một cái nói: “Tôi nhận ra cô, đứa bé kia từng đưa hình của cô cho tôi xem, nói cho tôi biết đó là mẹ của nó.”

“Cái gì?” Hốc mắt của Bùi Mộc Vân nóng lên, thiếu chút nữa thì lại ứa ra nước mắt”Vậy…vậy bây giờ tôi có thể đi vào nhận lại nó chưa?”

Người phụ nữ kia lắc đầu, “Không thể.”

“Tại sao vậy?” Bùi Mộc Vân vội vàng hỏi: “Còn cần làm thủ tục gì nữa sao?”

“Đứa trẻ đêm qua lên cơn sốt, đã được chúng tôi đưa đến bệnh viện rồi.”

“Cái…cái gì?”Bùi Mộc Vân quả thực bị người phụ nữ này làm cho tức giận “Vậy tại sao bà không nói sớm một chút? Con tôi ở bệnh viện nào?”

Người phụ nữ báo địa chỉ của bệnh viện, Bùi Mộc Vân vội vàng chạy tới chỗ đường lộ chặn một chiếc xe taxi đi tới bệnh viện.

Mười mấy phút sau đã đến bệnh viện rồi, Bùi Mộc Vân đi rất vội vàng, thiếu chút nữa để quên hành lý lại trong xe, may là được tài xế taxi nhắc nhở, cô mới nhớ tới. Sau khi cám ơn tài xế, cô kéo hành lý vào sảnh bệnh viện, đi tới quầy làm việc của y tá hỏi đường, lúc này lại vội vàng kéo hành lý đi tới khoa nhi.

Cùng lúc cô đi thì có một vị bác sĩ đi thoáng qua, cô không để ý tới vị bác sĩ kia, nhưng vị bác sĩ kia lại đứng sững người lại, xoay người ngược lại nhìn bóng lưng cô.

Chờ tới lúc cô đi tới thang máy, xoay người lại để nhấn nút đóng thang máy, lúc này vừa vặn đối diện vị bác sĩ kia. Cho tới khi cửa thang máy khép lại, vị bác sĩ kia mới kinh ngạc kêu thành tiếng, “Bùi Mộc Vân!”

Vinh Gia Thực nhìn cửa thang máy kia một hồi rồi mới bình tĩnh lấy lại tinh thần, anh vỗ mặt mình một cái, đau! Anh rốt cuộc xác định lại đó không phải ảo giác của mình. Cô gái kia cuối cùng cũng đã trở về rồi.

Anh thoải mái nở nụ cười, lấy điện thoại di đọng ra bắt đầu gọi điện thoại.

“Này, lão Lôi, đang ở đâu?”

Bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng của Lôi Thanh, “Ở ‘Hoa giá’ ăn, lão Phương đang ở đây, cậu muốn tới sao?”

Vinh Gia Thực vừa đi vừa nói: “Lão Lôi, nếu như cậu đang nghĩ tôi làm phiền đến cậu thì trước tiên hãy nuốt vào, hiện tại tôi có một chuyện, khẳng định gây sốc đối với cậu.”

Lôi Thanh lơ đễnh nói: “Còn có việc gì có thể gây sốc đối với tôi sao? Nói mau, có chuyện gì, đừng nói lời vô dụng giống mẹ tôi,”

“Lão lôi, cậu nên bình tĩnh!” Vinh Gia Thực ngừng một lát sau đó mới nói: “Tôi thấy Bùi Mộc Vân ở bệnh viện.”

“Ai?” Lôi Thanh sợ tai của mình nghe nhầm.

“Bùi Mộc Vân, người mà cậu thích.”

Mười phút sau, Vinh Gia Thực không dám tin người đứng trước mặt anh là Lôi Thanh, “Tôi nói này lão đại, trình độ lái xe của cậu đã đạt đến mức độ nào, mà nhanh như vậy đã tới?” Với người bình thường, thì từ ‘Hoa giá’ tới bệnh viện mất ít nhất là hai mươi phút, vậy mà người này chỉ dùng một nửa thời gian, quả nhiên là Bùi Mộc Vân có sức hút thật là lớn.

“Cô ấy đâu?” Lôi Thanh hỏi.

Vinh Gia Thực chỉ chỉ vào thang máy, “Vừa rồi tôi thấy cô ấy ở trong thang máy, tôi không phải liền vội vàng gọi cho cậu sao?”

Lôi Thanh nhìn Vinh Gia Thực, suy nghĩ một lát, hỏi: “Thang máy kia đi lên là khoa gì?”

“Bên đó phòng hành chính rất nhiều, còn có phụ khoa, khoa nhi, khoa phụ sản…”

“Cô ấy bị bệnh sao?”

Nhớ tới thần sắc của Bùi Mộc Vân, Vinh Gia Thực lắc đầu, “Không giống, nhìn tinh thần tốt vô cùng. Nhưng mà nhìn qua dáng vẻ của cô ấy có chút lo lắng.”

“Lo lắng?” Là ai bị bệnh sao? Cha mẹ cô? Chị em của cô? Hình như không phải, theo hắn biết, cô cùng bọn họ đã lâu không còn liên lạc với nhau.

“Vậy lên từng lầu một tìm đi.”

“Không phải chứ, người anh em?”

Lôi Thanh vỗ vai Vinh Gia Thực một cái rất thành khẩn nói: “Đi thôi.”

Vinh Gia Thực chỉ có thể thở dài, cái gì gọi là anh em giúp nhau không tiếc cả mạng sống, đoán chừng hắn chính là như vậy.

Nhìn cửa thang máy đóng lại rồi mở ra, Lôi Thanh chỉ có một tư tưởng trong đầu: Bùi Mộc Vân, cho dù ngày hôm nay có đào ba thước, cũng phải tìm ra cô.

Bùi Mộc Vân lúc này rốt cuộc mới nhớ tới, người phụ nữ kia nói Đường Quả Đống nằm bệnh viện, chỗ khám bệnh của Đường Quả Đống dĩ nhiên là cô không tìm được. Vì vậy, cô xuống chỗ thang máy, lại đi qua khoa nhi. Rốt cuộc lúc này tại một gian phòng bốn người bên trong phòng bệnh cô tìm được Đường Quả Đống.

Thân thể nho bé của cậu bé mệt mỏi co lại trong chiếc chăn đơn màu trắng, sắc mặt nhìn có chút tái nhợt, hai mắt nhắm, lông mi dài run lên một cái, thỉnh thoảng cặp lông mày đẹp lại chau lại, xem ra cậu bé ngủ không được yên ổn cho lắm.

“Cô là người thân của cậu bé này sao?” Một người giường bên cạnh thấy Bùi Mộc Vân nhìn chằm chằm cậu bé trên giường, mắt không di dời vì vậy tò mò hỏi.

Bùi Mộc Vân nhẹ nhàng lắc đầu.

Người kia thấy không phải liền thấy có chút thất vọng, “Không phải.” Bà kéo chăn đắp cho cậu bé rồi nói tiếp: “Cậu bé này khá ngoan, không khóc không kêu, nhưng chỉ có một người đến trông nó, cũng không ai chăm sóc nó, một đứa trẻ mồ côi, nhìn rất đáng thương.”

Bùi Mộc Vân im lặng, nhìn gương mặt nhỏ của Đường Quả Đống giấu ở giữa chăn, lồng ngực liền khó chịu.

Xin lỗi bảo bối, mẹ đã bỏ rơi con ba năm, hiện tại mẹ đã trở về, con nhất định phải sống tốt.

Cứ như có thần giao cách cảm vậy, mí mắt của cậu bé liền giật giật, đôi mắt chậm rãi mở ra, khuôn mặt yêu thương của Bùi Mộc Vân ở trước mắt bé phóng đại rồi phóng đại hơn.

“Mẹ…” Đường Quả Đống nhẹ nhàng mà hỏi: “Cô là mẹ sao?”

Tuy rằng cậu bé chưa được thấy mặt của mẹ, nhưng cậu có ảnh chụp của mẹ. Người trước mặt và người trong hình giống nhau y đúc. Tấm hình kia có cả bên trong dây chuyền trên cổ cậu.

Cậu bé giơ tay lên sờ vào sợi dây chuyền trước cổ, đó là một cái vòng cổ màu bạc, trên có một cái hộp nhỏ hình tròn, mở ra, bên trong có ảnh chụp của Bùi Mộc Vân. Dây chuyền kia Bùi Mộc Vân khi ra nước ngoài đã đeo lên cổ nó, không nghĩ cậu bé lại đeo cho tới bây giờ.

Đường Quả Đống liếc nhìn ảnh chụp, rồi lại liếc nhìn Bùi Mộc Vân, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Đúng là mẹ rồi.”

Bùi Mộc Vân cắn chặt môi của mình, chỉ sợ chính bản thân mình phải rơi nước mắt. Người đàn bà kia nghe Đường Quả Đống nói, kinh ngạc nhìn Bùi Mộc Vân, thì ra cô là mẹ của cậu bé! Nhưng mà người mẹ này hơi kì lạ, lâu như vậy mới tới xem con trai mình, thật đúng là một cú giải sầu…