Tri Huyện Bị Ép Gả Lấy Chồng

Chương 13



Dưới bầu trời trong xanh như ngọc Lưu Ly, từng tòa lầu đài đình các chằng chịt vút lên trời cao, hành lang lợp ngói trùng điệp trải dài không ngớt, xuyên qua đình viện thật sâu, vượt qua một cái đầm nước xanh biếc, bờ hồ có một tòa họa đường khí thế bao la hùng vĩ.

Tuyên thành Quận Vương Mộ Thiên Ân năm vừa rồi mới nhược quán (tức là vừa được hai mươi tuổi), một thân áo tơ trắng tuyết trắng đứng ở trước thư án gỗ lim, trên gương mặt gầy không có quá nhiều biểu lộ, nhưng hạ bút lại cứng cáp hữu lực.

Quản gia cước bộ dồn dập tiến vào họa đường, Mộ Thiên Ân đang luyện chữ không vui liếc hạ nhân cả gan cắt đứt nhã hứng, quản gia sợ sệt báo cáo việc gấp.

"Cái gì? Tề quốc công chúa đến đây! Trong nội cung tại sao không thông báo trước?" Mộ Thiên Ân nhướng mày, đem bút lông đặt tại Thanh Ngọc bút án * trên bàn, "Hắn đâu?"

Quản gia biết rõ chủ nhân chỉ chính là vị đệ đệ hồi phủ ăn tết kiêm dưỡng thương, chột dạ báo cáo, "Không biết...... Hẳn là ở trong phủ, chỉ là khắp nơi đều tìm không thấy."

Mộ Thiên Ân hai tay chắp sau lưng, không nhanh không chậm dạo bước đi ra ngoài, "Hắn đại khái tránh ở giáo trường (võ đài nơi quân sĩ thời xưa tập luyện), đi gọi hắn ra gặp khách, Công Chúa Điện Hạ chính là theo hắn mà tới."

Thị Lang đại nhân không phải chân bị thương sao? Sao lại ở thao trường ( nơi quân sĩ ngày xưa luyện tập)? Quản gia tuy cảm thấy kỳ quái, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức hướng thao trường chạy tới.

Mộ Thiên Ân còn chưa đi đếnđại sảnh chỉ nghe thấy một hồi thanh âm đập bể đồ đạc binh bang, tiếp theo tiếng nói lảnh lót của thiếu nữ mười sáu tuổi Tề quốc công chúa truyền ra.

" Gọi Mộ Thiên Tú đi ra cho ta ——"

"Công Chúa Điện Hạ, xin ngài đừng như vậy." Lô Song Yến mười bảy tuổi định đứng lên nàng là biểu tỷ bà con xa củaTề quốc công chúa, nàng theo hầu biểu muội công chúa này đã ba năm rồi, nhưng đối với thời điểm tính tình hung bạo phát nổ nàng là một cách đối phó đều không có, mỗi lần đều lựa lời khuyên bảo, bất quá bình thường cũng không có tác dụng mấy.

"Hắn cũng đã làm cho ta mất mặt, ta tại sao phải lưu lại cho hắn mặt mũi? Ta càng muốn đập bể ——" Bông chúa nắm lên Lưu Ly Tây Vực trong suốt sáng long lanh hung hăng ném trên mặt đất, tiện tay bắt thêm Hồng san hô bảo thụ cao hai thước.

Lúc này tuyên thành Quận Vương bước vào đại sảnh, mọi người đều thi lễ.

" Đệ đệ bảo bối kia của người đâu? Gọi hắn đi ra cho ta xem, chỉ đích danh hắn hộ vệ là cho hắn thiên đại mặt mũi rồi, còn dám giả chết không đi?" Công chúa thở phì phì mà đem san hô bảo thụ ném cho hắn.

"Chờ một chút sẽ đến, nếu công chúa không chê phiền toái mà nói…, trói lại mang đến Lĩnh Nam cũng không sao." Mộ Thiên Ân thuận tay giúp công chúa đập san hô Bảo Thụ, cả mắt cũng không nháy một cái, ngược lại người bên cạnh không nỡ mà thở nhẹ ra tiếng.

" Là ngươi nói đó nha——"

Công chúa điêu ngoa làm bể một phòng bảo bối của người ta, còn bày ra bộ dáng kiêu ngạo dĩ nhiên, Lô Song Yến thật xấu hổ mà hướng về phía Tuyên thành Quận Vương bồi tội, đối mặt với hắn tuấn tú phiêu dật, má phấn của nàng lặng lẽ nổi lên một mạt đỏ ửng.

"Một việc nhỏ như thê, Lô cô nương không cần để trong lòng."

Mộ Thiên Ân trong mắt lạnh nhạt hiện lên một tình cảm ấm áp khó hiểu, bởi vì Tề quốc công chúa theo sát đệ đệ, luôn xuất kỳ bất ý (hành động khi người ta không đề phòng) náo loạn trong phủ Quận Vương, bởi vậy từ khi nhận thức Lô Song Yến chuyên hầu hạ bên người công chúa, mỗi một lần gặp, hảo cảm cũng tăng thêm vài phần.

Đại sảnh một mảnh bừa bãi, đoàn người chuyển qua phòng khách phía sau, bọn nha đầu một lần nữa dâng lên trà bánh.

" Ngày Thái hậu đi Lĩnh Nam thăm viếng thân nhân đã quyết định rồi sao?"

"Đã quyết định, nhờ tài văn chương của ta." Công chúa không nhẫn nại vỗ cái bàn, "Hắn là rùa rút đầu sao? Sao chậm như thế?"

"Thị Lang đại nhân chân bị thương, đương nhiên là đi chậm." Lô song yến ôn nhu giải thích.

"Ai cần ngươi lắm miệng?!"

Lô Song Yến trên mặt một hồi xấu hổ, thoáng nhìn nụ cười trên khóe miệng Quận Vương, nàng càng cảm thấy lúng túng.

"Khi nào thì xuất phát?" Mộ Thiên Ân mỉm cười nhìn thiếu nữ ôn nhu làm cho người yêu thương.

Lô Song Yến cẩn thận liếc nhìn công chúa mới trả lời, "Qua hết Trùng Dương (Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương) thì xuất phát, hạ nguyên trở về kinh."

Lâu như thế?! Mộ Thiên Ân cảm thấy không muốn, trong nội tâm bỗng nhiên có một chút khó chịu.

Công chúa nhìn ngang, không để ý tới hai người nói chuyện bên cạnh, một đôi mắt hạnh thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa, trông thấy thân ảnh cao lớn chết tiệt xuất hiện, nàng lập tức nhảy dựng lên.

"Mộ Thiên Tú, ngươi cuối cùng cũng đến ——"

Trông thấy nữ nhân điêu ngoa tại trong sảnh nhảy nhót, Mộ Thiên Tú chịu không được đưa mắt nhìn lên trời, chân thấp chân cao khoa trương tiến vào phòng khách, giả trang ra một bộ dáng hành động bất tiện vụng về hành đại lễ quân thần.

"Bái kiến công chúa, hạ quan bởi vì vết thương ở chân không tiện đi lại, cho nên mới đến chậm, thỉnh công chúa thứ lỗi."

"Không tiện đi lại còn đi thao trường luyện võ?" Mộ Thiên Ân nhàn nhạt liếc đệ đệ.

Hắn hoàn trả lại cho ca ca cái liếc mắt, không cẩn thận chọc tới Tề quốc công chúa loại hung thần ác sát này đã đủ đáng thương rồi, người trong nhà còn nhanh chóng đẩy hắn xuống hố lửa(ví với hoàn cảnh sống vô cùng bi thảm), hắn thật sự là mệnh khổ a! Hắn ngồi xuống, sợ người khác không phát hiện dường như cố ý kéo cao băng vải ở chân phải.

"Ai, ta là nhìn tới kiếm mà than thở, than cái chân đáng thương của ta đây không biết bao giờ mới có thể tốt được."

Mộ Thiên Ân lạnh lùng cười, vết thương ở chân là sự thật, nhưng không có khoa trương được như hắn diễn, hắn rất rõ ràng, đây bất quá là lý do đệ đệ nghĩ để không bồi phượng giá đi Lĩnh Nam mà thôi.

"Mở ra, để cho ta xem là bị thương thật hay là giả ——" công chúa ngang ngược hạ lệnh.

"Công chúa, cái này quá ép khó người ta rồi." Lô Song Yến nhịn không được mở miệng khuyên can.

"Nhiều lời ——"

Công chúa ngọc thủ giương lên liền hướng má phấn của Lô Song Yến vung tới, Mộ Thiên Ân cả kinh, đang muốn mở miệng ngăn cản, Mộ Thiên Tú bước dài một cái xông về phía trước, cái tát nộ khí đằng đằng rơi vào trên lồng ngực rắn chắc của hắn.

"Muốn đánh thì đánh ta là được rồi, làm gì đem tức giận phát trên người vô tội." Mộ Thiên Tú quay đầu nhìn Lô Song Yến vì hắn mà nói chuyện vụng trộm nháy mắt mấy cái, rồi mới khoa trương ôm chân phải hô đau, nhảy dựng lên trở lại chỗ ngồi.

Lô Song Yến bị chọc nhịn không được, dấu mặt sau tay áo cười trộm.

Một màn này trong mắt Mộ Thiên Ân, sự không hài long đối với đệ đệ thêm sâu sắc.

Hắn chưa đủ tháng đã sanh ra, cơ thể yếu nhược nhiều bệnh, giống như tên của hắn, nhờ xin được Thiên Ân ( ơn trời) mới có thể bình an trưởng thành.

Nhưng đệ đệ thì không giống, thân thể cường tráng, từ nhỏ theo phụ thân đánh Đông dẹp Bắc, độc chiếm tất cả sủng ái của phụ thân, không chỉ như thế, bằng hữu nhiều, nhân duyên tốt, mà ngay cả chuyện trước mắt, khi hắn còn không kịp phản ứng liền giúp Lô Song Yến trước, dễ dàng chiếm được nụ của cười giai nhân.

Hết thảy hết thảy những chuyện này đều làm cho hắn ghen ghét biết bao.

"Đừng có giả bộ ——" công chúa hung hăng quất vào chân hắn.

"Uy, thật sự rất đau. Muốn xem không? Hảo, để ta cho ngươi xem" Hắn tức giận đến đá văng giày ra, kéo ống quần không buộc chặt, giật băng vải ra, lộ ra qua miệng vết thương do trảo gấu sắc bén.

Tuy nhiên miệng vết thương đã khép lại, nhưng ba đạo vết cào vừa dài lại sâu thoạt nhìn đã khiến người ta phát hoảng, công chúa hoa dung thất sắc xoay người sang chỗ khác, Lô Song Yến mới liếc qua liền vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.