Trêu Nhầm

Chương 47






Edit: Nữ vương Nữ Nhi Quốc (KaiSa Team)
 

 
Trịnh Thư Ý là kiếp nạn của đời anh.
 
Lúc Thời Yến bước chân vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Trịnh Thư Ý dựa vào ghế ngủ yên giấc, anh đã nhận định điểm này.
 
Anh không nói gì thêm, chỉ nhìn cô chằm chằm một hồi lâu.
 
Dường như, ngay từ lúc bắt đầu, anh đã từng bước thỏa hiệp với Trịnh Thư Ý.
 
Đến bây giờ, có lẽ anh đã lui tới điểm giới hạn.
 
Nghĩ vậy, Thời Yến bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
 
Về chuyện thích Trịnh Thư Ý, anh thật sự không có gì để biện giải, chỉ có thể thừa nhận.
 
-

 
Tiếng người trong phòng cấp cứu ồn ào, có người đến, có người đi, để lại dấu chân đọng nước.
 
Trịnh Thư Ý cúi đầu, im lặng rất lâu.
 
Lời của Thời Yến đã lần nữa đánh Trịnh Thư Ý vào tình cảnh không đất dung thân.
 
Như thể anh đang nhắc đi nhắc lại với cô rằng cô đã làm những gì, hơn nữa, sau khi hiểu rõ từng chữ một, Trịnh Thư Ý có thể cảm nhận được sự thất vọng và thất bại trong anh.
 
Một người kiêu ngạo như anh lại bị cô đùa bỡn tình cảm, lúc nói từ “kiếp nạn” kia ra khỏi miệng, chắc anh khó chịu lắm.
 
Nhưng mà anh đã tới.
 
Cho dù anh xem cô là kiếp nạn trong đời, anh vẫn tới.
 
Trái tim thuộc về anh bên trong Trịnh Thư Ý đang chìm trong bí cảnh tối tăm, mà khi anh xuất hiện, anh đã đem một tia ánh sáng đến.
 
Anh không rời đi hẳn, không cắt đứt liên lạc giữa bọn họ, vậy vẫn còn khả năng.
 
Không biết có phải người bị ốm sẽ trở nên đa sầu đa cảm hơn không, nghĩ đến điều này, Trịnh Thư Ý nếm được một chút ngọt ngào trong chua xót vô biên, nhưng lại càng muốn khóc.
 
Cô đưa tay lên dụi mắt, đầu ngón tay bỗng cảm thấy ẩm ướt.
 
Ngay khi nước mắt cô sắp trào ra khỏi hốc mắt, cô gái ngồi bên cạnh cô đột nhiên quái gở lên tiếng: “Hừ, tới bệnh viện giết chó*, đây là chuyện mà con người nên làm sao?”
 
(*) ý nói cẩu FA
 

“…”
 
Nước mắt cô lại thu về.
 
Trịnh Thư Ý từ từ quay đầu nhìn cô gái kia.
 
Cô gái kia đội mũ lưỡi trai, đang gõ chữ rất nhanh, có lẽ đang chửi bậy trên WeChat.
 
Cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Thư Ý, cô ta bỗng khựng lại, chậm rãi quay sang, ngượng ngùng nói: “Ớ… Tôi nói lớn tiếng quá à?”
 
Trịnh Thư Ý hít mũi một cái.
 
“A, xin lỗi.” Cô gái kia làm động tác “mời” với cô, sau đó đeo tai nghe, “Hai người cứ tiếp tục, tôi đeo tai nghe.”
 
Thời Yến: “…”
 
Anh đưa tay ra, quay đầu Trịnh Thư Ý về.
 
“Em có đi không?”
 
“Hả?”
 
Trịnh Thư Ý cúi đầu, thấy áo khoác anh vẫn còn trên người mình, cô lưu luyến lấy xuống, đưa cho anh, “Cảm ơn áo của anh.”
 
Cô đưa tay, nhưng lại cầu nguyện trong lòng: Đừng lấy, đừng lấy, để em tiếp tục khoác đi.
 
Hiển nhiên, Thời Yến không nghe thấy tiếng vang trong lòng cô, thuận tay quơ lấy chiếc áo, khoác lên khuỷu tay rồi đi về hướng cửa phòng cấp cứu.
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Cô cầm túi, nhưng không thấy điện thoại mình đâu.
 
Không biết có phải bị rơi lúc cô ngủ không, Trịnh Thư Ý cúi người tìm mãi mới lấy được điện thoại từ trong kẹt ghế ra.
 
Có điều, cô vừa định đứng dậy thì Thời Yến ở phía trước dừng bước, quay đầu nhìn cô, mặt có vẻ mất kiên nhẫn.
 
“Em định ở lại đây à?”
 
Trịnh Thư Ý còn đang ngồi trên ghế, yếu đuối đáng thương nhìn Thời Yến.
 
“Giờ em bị đầu nặng chân nhẹ, không đi nổi.”
 
Đây là sự thật, không phải cô diễn kịch.
 
Vào khoảnh khắc nhặt điện thoại xong, cô quả thật cảm thấy choáng váng.
 
Thời Yến như cười nhạt.
 
Trịnh Thư Ý không chắc mình có nhìn nhầm không.
 
Nếu anh có cười thật, vậy nhất định là giễu cợt.
 
Anh mặc áo khoác vào, đi vài bước đến trước mặt Trịnh Thư Ý.
 
“Em lại bắt đầu?”
 
“Aiz…”
 
Trịnh Thư Ý thở dài một hơi, nắm tay vịn, dè dặt đứng lên.
 
Nhưng cô vừa mới duỗi thẳng chân, hai chân liền đột nhiên cách mặt đất.
 
Thời Yến bế cô lên, lẳng lặng đi ra khỏi phòng cấp cứu.
 
Đằng sau truyền tới một tiếng “Hừ…” thật dài của cô gái đội mũ lưỡi trai vừa nãy.
 
-
 
Trịnh Thư Ý cứng đờ một lúc lâu mới từ từ đưa tay lên, vòng qua bả vai anh, thấy anh không có phản ứng bài xích, cô mới dám nhẹ nhàng vịn lấy.
 
Cảm nhận được động tác nhỏ của cô, Thời Yến đột nhiên mở miệng: “Trịnh Thư Ý.”
 
Người đến người đi trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, loa phát thanh chao chao ồn ào, tuy giọng Thời Yến khá nhỏ nhẹ, nhưng giây phút này vang lên cực kỳ rõ ràng.
 
Trịnh Thư Ý “ừ” một tiếng rất nhẹ.
 
Thời Yến thở dài nặng nề, giọng vẫn rất nhẹ: “Có phải em đã nhận định rằng anh sẽ chịu thua em không?”
 
Trong lòng Trịnh Thư Ý hơi chấn động.
 
Giọng anh lúc nói những lời này vẫn rất nghiêm túc, mặc dù là câu hỏi, nhưng lại nghe ra ngữ khí của câu trần thuật.
 
Cho nên, anh đang trá hình, bất đắc dĩ biểu đạt sự thỏa hiệp của anh.
 
Anh chịu thua rồi.
 
Trịnh Thư Ý không nói gì, nhưng cảm cô cảm thấy chút ánh sáng yếu thế trong lòng mình như đang hồi sinh.
 
Lần này cô chắc chắn, người bị ốm thật sự đa sầu đa cảm.
 
Những lời anh nói khi nãy làm cô xót xa, cô muốn khóc, nhưng bây giờ anh đã dần thỏa hiệp, trải sẵn một con đường cho cô đi, mũi cô vẫn thấy cay cay.
 
Một hồi lâu, trong ngực Thời Yến mới truyền ra giọng nói buồn buồn của Trịnh Thư Ý.
 

“Anh đừng gọi em bằng cả họ tên, nghe đáng sợ lắm.”
 
Thời Yến nở một nụ cười không hề có nhiệt độ, sau đó gằn từng chữ: “Trịnh Thư Ý, đừng đánh trống lảng.”
 
“Em không có nghĩ như vậy… Em nào dám, em khá mong manh đấy.”
 
Càng nói đến phần sau, giọng Trịnh Thư Ý càng nhỏ, đến cô tự nghe cũng thấy lời này vô lực.
 
Thật ra thì cô cảm thấy làm nũng rất có tác dụng với Thời Yến.
 
Loại suy nghĩ này liền vô thức khắc vào tận xương.
 
Nhưng Thời Yến đương nhiên không tin lời cô nói.
 
“Ừ, em tiếp tục diễn đi.”
 
Trịnh Thư Ý: “Em không diễn…”
 
Có điều, cẩn thận suy nghĩ lại, quen biết với Thời Yến một thời gian dài, hình như cô toàn diễn kịch.
 
Bất kể là dùng miệng lưỡi dẻo quẹo để tạo cơ hội, hoặc là làm nũng để phô bày “mị lực phái nữ” của mình, hoặc là cứ vừa nhìn thấy anh là hai mắt liền phát sáng rồi cười tươi để anh cảm nhận “tình yêu” của mình.
 
Để rồi sau đó, tất cả những hành động này như đều biến thành thói quen, dường như khi cô đối mặt với Thời Yến, thiên tính của cô là như vậy.
 
Ngay cả những lời ngon tiếng ngọt cố ý giả vờ cũng dần thốt ra thành điều đương nhiên.
 
Trịnh Thư Ý không biết những thay đổi này bắt đầu từ khi nào, cũng không biết chúng có còn tính là đang diễn kịch không nữa.
 
Thậm chí, cô không biết mình đã biến tình giả thành ý thật từ khi nào.
 
Cũng không biết mình thích Thời Yến từ khi nào.
 
Vì vậy, cô chậm rãi vùi đầu vào trước ngực Thời Yến, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì em không lừa dối anh toàn bộ đâu.”
 
Thời Yến vốn đang bế cô đi từng bước ra khỏi bệnh viện, nghe đến đây, cánh tay đột nhiên siết chặt hơn một chút.
 
Mặt cũng không lộ biểu hiện gì khác thường.
 
Anh chỉ lạnh nhạt “ồ” một tiếng.
 
Ồ?
 
Chỉ vậy thôi??
 
“Ồ là ý gì?”
 
Trịnh Thư Ý đột nhiên ngẩng đầu.
 
Thời Yến không để ý tới cô, bước chân càng lúc càng nhanh.
 
Trịnh Thư Ý bắt đầu giương nanh múa vuốt: “Rốt cuộc anh có tin hay không thì nói một lời, ồ là ý gì?”
 
Thời Yến cũng không nhìn Trịnh Thư Ý lấy một cái.
 
“Anh nói gì đi!” Trịnh Thư Ý bắt đầu nóng nảy, đưa tay ôm cổ Thời Yến, định hấp dẫn sự chú ý của anh, “Rốt cuộc anh có ý gì?”
 
Thời Yến đột nhiên dừng bước, khoảnh khắc anh cúi đầu, khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn một chút.
 
Ánh mắt anh dưới ánh đèn phản chiếu rất sáng, con ngươi đen nhánh ngập tràn bóng dáng của Trịnh Thư Ý.
 
Trịnh Thư Ý bỗng nín thở.
 
Trên chóp mũi cô chỉ có hơi thở đều đặn của Thời Yến phất qua.
 
Cô thấy Thời Yến nở một nụ cười rất nhạt.
 
“Ý là xem biểu hiện của em.”
 
-
 
Thời Yến chỉ nói một câu thôi đã khiến Trịnh Thư Ý hơi choáng váng.
 
Không giống cảm giác chóng mặt khi bị ốm.
 
Giống như cảm giác bị chìm rất lâu, sau khi được vớt lên, hít phải quá nhiều dưỡng khí, cô thấy đầu óc mình bây giờ hơi phiêu.
 
Dọc đường đi, trong đầu cô luôn suy nghĩ phải “biểu hiện” làm sao, cho nên không nói câu nào nữa.
 
Cô không thể mặc kệ tất cả mà xông vào trêu chọc Thời Yến như trước nữa.
 
Khi đó, cô một lòng muốn trả thù Nhạc Tinh Châu và Tần Nhạc Chi, căn bản không quan tâm Thời Yến nghĩ về cô như thế nào, đáp lại cô như thế nào.
 
Nhưng bây giờ cô quan tâm.
 
Trịnh Thư Ý trăn trở mãi, ngay cả Thời Yến nhìn cô mấy lần, cô cũng không phát hiện.
 
Đến khi xe dừng trước lầu nhà cô, cô mới không nhịn được nói: “Em không biết biểu hiện làm sao cả, hay là anh gợi ý một chút đi.”
 
Đôi môi mỏng của Thời Yến mím lại thành một đường thẳng, có vẻ anh không muốn trả lời vấn đề của cô.
 
Trịnh Thư Ý nhích đến gần một chút, kéo tay áo anh, “Hay là anh để em thi trần* nhé?”
 
(*) tiến hành một cuộc thi/kiểm tra mà không được chuẩn bị trước 

 
“Thi trần?”
 
Thời Yến gập ngón trỏ đặt dưới môi, đánh giá Trịnh Thư Ý từ trên xuống dưới, “Em muốn thi trần như thế nào? Hả?”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Sao trong đầu người này gần đây toàn thứ bậy bạ đồi trụy thế nhỉ?
 
“Không nói thì thôi.” Cô cầm túi, vội mở cửa xe, “Giọng điệu kiểu gì đấy, em cũng không phải có ý kia.”
 
Lúc xuống xe, Thời Yến còn nghe cô lẩm bẩm một câu “Thật là hạ lưu” rất nhỏ.
 
Thời Yến cảm thấy mình hơi cuồng bị ngược.
 
Nghe cô trách mắng mà anh lại thấy hơi buồn cười.
 
Trịnh Thư Ý đi được mấy bước thì đột nhiên nghe tiếng Thời Yến gọi.
 
“Thư Ý.”
 
Cô ngẩn người.
 
Là “Thư Ý”, không sai, không phải “Trịnh Thư Ý”.
 
“Làm sao vậy?”
 
Khóe môi Trịnh Thư Ý không kìm được cong lên, cô xoay người nhìn anh.
 
Thời Yến nhặt điện thoại của cô từ ghế phụ.
 
A, quên cầm điện thoại.
 
Trịnh Thư Ý chạy chậm tới, duỗi tay vào cửa sổ xe, cô vừa chạm vào điện thoại, Thời Yến lập tức thu về.
 
Trịnh Thư Ý ngơ ngác, “Sao thế?”
 
Thời Yến chống tay lên ghế, cầm điện thoại của cô, thờ ơ lăng hai cái.
 
“Có phải em đã quên cái gì không?”
 
Trịnh Thư Ý càng ngơ ngác: “Em quên cái gì?”
 
Thời Yến: “Em nghĩ lại đi.”
 
Trịnh Thư Ý nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó thò nửa đầu qua cửa sổ thăm dò.
 
“Quên nói với anh là cảm ơn anh đã đưa em về nhà à?”
 
Thời Yến nheo mắt, quay mặt đi, trả điện thoại cho cô.
 
Trịnh Thư Ý nhận lại điện thoại, cầm trong tay một lúc, một cảnh tượng xa xôi đột nhiên kéo qua trong đầu cô.
 
Hình như là rất lâu trước kia cũng có một ngày lạnh như thế này.
 
Mưa to tầm tã như muốn nhấn chìm cả thành phố này, cô cầm điện thoại đứng ở cửa trang viên Warner, khí khái từ chối Thời Yến muốn đưa cô về nhà.
 
Mà lúc ấy, anh cũng mang dáng vẻ này, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
 
Nhưng ngày hôm đó, cái rét mùa đông ùa về, trong gió mang khí lạnh thấu xương.
 
Hôm nay, mặc dù gió vẫn lạnh thấu xương, nhưng nó mang xuân trở về, vạn vật đang sống lại.
 
“Em còn đứng đó làm gì?”
 
Thời Yến thấy cô bất động, hỏi.
 
Trịnh Thư Ý lại bắt đầu đa cảm.
 
Hiếm khi lộ vẻ trầm tĩnh trước mặt anh, cô cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ là em nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em từ chối anh đưa em về nhà, em cảm thấy mình như đã bỏ lỡ một trăm triệu.”
 
Thời Yến nhìn cô thật lâu.
 
Một lúc sau, đang lúc Trịnh Thư Ý cho rằng anh sắp giễu cợt mình thì lại nghe anh nói: “Ai bảo em đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?”