Trêu Nhầm

Chương 4






Edit: Tiểu Yến Thời gia (Kai’Sa Team)
 
Từng mảng mây chiều vàng cam cuồn cuộn nơi chân trời, thời gian trôi qua mắt thường cũng thấy được. 
 

 
Ánh đèn dày đặc và lộn xộn của phòng biên tập tạp chí sáng lên, mọi người đều đắm chìm trong tiếng bàn phím thi nhau vang lên, thậm chí trong không khí cũng phảng phất sự gấp rút.
 
Trịnh Thư Ý viết xong bản thảo ngày hôm nay, cảm giác mông lung mới biến mất, hơn nữa cô còn chấp nhận sự thật “Người đàn ông tối qua muốn bắt chuyện với cô chính là cậu trẻ của con giáp thứ 13, và hôm nay anh ta đã thù dai từ chối lời bắt chuyện của mình”.
 
Thù dai thật sự!
 
Trịnh Thư Ý hồn nhiên không biết khóe môi mình đã nhếch lên một độ cong quỷ dị. Cô chăm chú nhìn màn hình, hai tay gõ chữ thật nhanh, miệng lẩm bẩm, văn thơ như suối chảy, linh cảm trào ra.
 
Nhưng mà…
 
"Các công ty quản lý tài sản của nhiều ngân hàng khác nhau dự kiến ​​sẽ bắt đầu kế hoạch tài chính mới vào năm tới. Ủy ban Quản lý Ngân hàng và Bảo hiểm Trung Quốc kêu gọi tra nam mau chết đi nghiền xương thành tro đem đi bón phân, kinh nguyệt của tiểu tam mất cân đối mặt đầy mụn nấm móng một người lây cả hai.”
 
“Cái gì?” Khổng Nam ngồi bên cạnh thò nửa người qua híp mắt dò xét rồi thoáng nhìn ra đằng sau, hỏi, “Cậu đang viết gì đấy?”
 

Linh hồn Trịnh Thư Ý trở về vị trí cũ, cô lướt qua màn hình, không hề chớp mắt thủ tiêu hàng chữ kia đi. 
 
“Không có gì.”
 
Cô khép máy tính lại, ngẩng đầu nhìn ráng chiều ngoài cửa sổ.
 
Viết xong bản thảo hội thảo chiều nay, Trịnh Thư Ý không tan làm về nhà mà tiếp tục ở lại văn phòng viết đề cương phỏng vấn Thời Yến. 
 
Tình trường thất bại nhưng công việc vẫn phải nở hoa, Trịnh Thư Ý nhất định phải cho ra lò một bản thảo xuất sắc chói lóa khiến Đường Diệc chấn động, miễn cho chị ấy cảm thấy cô là kẻ thất tình đáng thương.  
 
Con người Trịnh Thư Ý không chỉ có lòng trả thù mạnh mà lòng tự trọng cũng lớn. 
 
Cho nên đến thứ sáu, Trịnh Thư Ý tốn thêm ít thời gian trang điểm sau đó mới cầm bút ghi âm và sổ tay tới trụ sở của Ngân hàng Minh Dự.
 
Giống như các tòa nhà văn phòng khác, quầy lễ tân ở tầng 1 của trụ sở Minh Dự yêu cầu khách phải đăng ký danh tính.
 
Tòa nhà này nằm ở hướng tốt, ánh mặt trời chiếu thẳng vào gương mặt tươi cười của ba người nam nữ ở bàn lễ tân khiến khối kiến trúc lạnh băng này có thêm vài phần khói lửa nhân gian. 
 
Anh bảo vệ đứng một bên, liếc nhìn tấm thẻ phóng viên treo trước ngực Trịnh Thư Ý, giả bộ tùy ý nói: “Phóng viên ở tạp chí của các cô đều xinh đẹp như vậy sao?”
 
Trịnh Thư Ý cười cười coi như đáp lại lời khen này.
 
Nhưng trong khoảnh khắc cô cầm lấy bút, ánh mắt đột nhiên lóe lên.
 

Hứa Vũ Linh?
 
Sao trên sổ đăng ký lại có tên Hứa Vũ Linh?
 
Mặc dù cái tên này rất phổ thông nhưng hẳn không phải là trùng tên trùng họ, bởi dòng mục đích đến thăm phía sau kia ghi chính là “phỏng vấn”. 
 
Nói tới Hứa Vũ Linh, Trịnh Thư Ý từ ngày đầu tiên nhậm chức ở tạp chí đã bất hòa với cô ta, mấy năm nay chuyện cướp tin bài cũng đã xảy ra không ít lần. 
 
Cho nên lúc Trịnh Thư Ý thấy tên Hứa Vũ Linh ở sổ đăng ký, hơn nữa thời gian là 10 giờ sáng nay thì trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.
 
Trịnh Thư Ý lập tức chạy về phía thang máy.
 
Trong thang máy, thời gian dường như kéo dài thật chậm. Trịnh Thư Ý tuy đứng thẳng nhưng đôi tay lại bất giác nắm thành quyền, trái tim treo lên tới cổ họng.
 
Nửa phút sau, thang máy đến, “ding” một tiếng chọc thủng sự bình tĩnh của Trịnh Thư Ý. Cô vừa ngẩng đầu liền thấy Trần Thịnh bước qua hành lang trước mặt. 
 
“Trợ lý Trần!” Trịnh Thư Ý gọi anh ta lại đồng thời ba bước thành một phóng ra khỏi thang máy, “Tôi là phóng viên Trịnh Thư Ý của “Tuần san Kinh tế Tài chính”, đã hẹn 3 rưỡi chiều nay đến phỏng vấn tổng giám đốc Thời.”
 
Trần Thịnh hơi nhíu mày, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Không phải cô có việc sao?”
 
Trịnh Thư Ý vừa nghe, trái tim đã lạnh toát.
 
Quả nhiên Hứa Vũ Linh tới ăn chặn. 
 
Đúng như dự đoán, ngay sau đó Trần Thịnh nói: “Đồng nghiệp của cô đã phỏng vấn xong.”
 
Trần Thịnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lại bổ sung: “Buổi sáng cô ấy đã tới rồi, vừa vặn tổng giám đốc Thời có thời gian rảnh.”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Nếu chửi thề bị che tiếng, hiện giờ trong lòng cô tiếng “bíp bíp” đã náo động quần chúng rồi.
 
Nhưng cô có thể làm sao được?
 
Thời Yến chỉ chấp nhận lời mời của “Tuần san Kinh tế Tài chính”, còn lâu mới quan tâm phóng viên nào tới, càng không gánh vác hậu quả do các cô tranh đấu nội bộ gây ra. 
 
Mà bài báo nhất định phải đăng lên, tổng biên tập nhiều nhất sẽ chỉ nói Hứa Vũ Linh không tử tế, không có khả năng vì cái gọi là “đạo đức” mà hủy bỏ bài phỏng vấn nhân vật của Thời Yến. 
 
Trịnh Thư Ý gật đầu, cắn răng gắng gượng nở một nụ cười cứng ngắc.
 
“Xin lỗi, là nội bộ chúng tôi chưa trao đổi kỹ.”
 
Thật ra người tinh ranh như Trần Thịnh sao có thể không nhìn ra uẩn khúc, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, anh ta gật đầu một cái theo lời Trịnh Thư Ý: “Phiền cô đi một chuyến rồi.”
 
“Không…” Giọng nói của Trịnh Thư Ý đột nhiên dừng lại, chữ “phiền” còn chưa thốt ra khỏi miệng. Cô trố mắt nhìn về phía đối diện. 
 
Cách cô khoảng mười mét.
 
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc tự động mở sang hai bên, sáu vị trợ lý và thư ký ngồi bên ngoài rối rít đứng dậy, cô gái trẻ đang ôm chồng tài liệu đi ngang qua hành lang cũng lập tức lui sang một bên.
 
Nơi ánh sáng tập trung lại, một người đàn ông lững thững bước tới, biểu cảm bình tĩnh, im hơi lặng tiếng nhưng lại cướp đi sự chú ý của tất cả mọi người.
 
Lúc ánh mắt anh tùy ý lướt qua nơi nào đó, gọng kính phản chiếu ánh sáng lạnh như băng lên đường nét của anh, tự nhiên sinh ra cảm giác xa cách ngàn dặm với người khác. 
 
Bốn phía sáng sủa sạch sẽ nhưng lại yên lặng lạ thường.
 
Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, xác định bản thân không hoa mắt, người đàn ông xuất hiện lúc này chính là “cậu trẻ” mà cô đã tìm kiếm cả tuần lễ.
 
Nhưng giờ phút này cô hoàn toàn không có cái cảm giác sung sướng há miệng sung rụng vào, mà thay vào đó là sét đánh ngang tai. 
 
Ở nơi này nhìn thấy anh thì gần như có thể kết luận người này chính là Thời Yến cô treo ở khóe miệng lải nhải nửa tháng trời. 
 
Khó trách Nhạc Tinh Châu muốn chạy đi với người đàn bà khác, hóa ra sau lưng người ta có bối cảnh lớn.
 
Duyên phận này thật là khéo không thể chịu được!
 
… Khi và chỉ khi Trịnh Thư Ý không cự tuyệt anh đến gần rồi lại chủ động chạy tới bắt chuyện. 
 
Đang lúc sấm chớp rền vang trong đầu Trịnh Thư Ý, Trần Thịnh đã đi tới bên cạnh Thời Yến, thấp giọng nói gì đó bên tai anh. 
 
Thời Yến giương mắt nhìn tới, đối mặt với ánh mắt có chút mê man luống cuống thêm cả lúng túng của Trịnh Thư Ý. 
 
Trịnh Thư Ý rùng mình, biểu cảm hơi cứng lại nhưng không có cách nào thu hồi ánh mắt, cứ nhìn chằm chằm Thời Yến như vậy.
 
Nhưng cũng chỉ nhìn nhau một hai giây, mặc kệ Trịnh Thư Ý có biểu cảm thế nào, Thời Yến chỉ làm như không thấy đủ loại thông tin trong mắt cô, thản nhiên thu lại ánh mắt, đi tới thang máy. 
 
Trịnh Thư Ý đứng bất động tại chỗ, não điên cuồng hoạt động, nhanh chóng liệt kê ra hai phương án cho mình. 
 
Thứ nhất, ảo não bỏ đi, làm bộ chưa từng có chuyện gì xảy ra, từ đây ba chữ Trịnh Thư Ý sẽ biến mất trong thế giới của Thời Yến.
 
Thứ hai, giáo viên tiểu học đã từng nói, người không thể từ bỏ bất kỳ cơ hội nào, phải vượt khó mà lên. Phỏng vấn cô phải thực hiện, mợ trẻ cô cũng muốn làm.
 
Thân thể dường như đã thay thế đại não lựa chọn trước.
 
Trịnh Thư Ý nhanh chóng cong mắt, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.
 
Cô có một mái tóc dài đen bóng, dày và suôn mượt, rẽ ngôi giữa gọn gàng, một bên vén sau tai, một bên buông xõa tự nhiên bên má, cực kỳ đoan trang.
 

Nhưng lúc cười lên, đến cả trang phục nghiêm túc cũng không che đi được ánh sáng trong mắt cô, giống như từng con bươm bướm vỗ cánh đua nhau bay ra.
 
Trên hành lang công sở trang nghiêm này, cả người cô dường như trở nên sinh động hơn. 
 
Nhưng ánh mắt Thời Yến không hề rơi vào cô, anh trực tiếp lướt qua, coi người như bức tượng sáp. 
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Cô giữ nụ cười không đổi, nhìn chằm chằm vào không khí gật đầu một cái trút giận thay bản thân, sau đó xoay người mở miệng: “Tổng giám đốc Thời, chúng ta đã hẹn chiều hôm nay phỏng vấn.”
 
Thời Yến dừng bước, nghiêng đầu nhìn qua, đuôi lông mày hơi nhíu.
 
Không khí dường như ngừng lưu động, ánh mắt tò mò của đám trợ lý và thư ký xung quanh ùa tới, vây quanh Trịnh Thư Ý và Thời Yến. 
 
Người ở chỗ này đều biết, cuộc phỏng vấn của “Tuần san Kinh tế và Tài chính” đã kết thúc.
 
Ngay cả Trần Thịnh ở bên cạnh cũng hơi bối rối. 
 
Cô gái này mất trí nhớ rồi à?
 
Trịnh Thư Ý sao lại không cảm giác được bầu không khí xung quanh, trong lòng cô cũng phập phồng lắm chứ, nhưng cô vẫn phải cố gắng giả bộ cái gì cũng không biết nhìn Thời Yến.
 
Không thử một lần, hôm nay cô chỉ có thể trắng tay ra về. 
 
Trịnh Thư Ý bấm lòng bàn tay, trưng lên khuôn mặt tươi cười, thanh âm trong trẻo: “Tôi… mong đợi lần phỏng vấn này đã rất lâu rồi, rốt cuộc cũng chờ được tới hôm nay. Anh xem hiện giờ có thuận tiện hay không?”
 
Sau khi tiếng nói thốt lên, con đường yên lặng có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
 
Mí mắt Thời Yến khẽ chớp, trong khoảnh khắc thu tầm mắt lại, anh đã thấy đôi tay rũ xuống hai bên chân của cô nắm chặt. 
 
Bởi vì dùng sức, khớp xương hiện lên màu xanh nhạt.
 
Đột nhiên người trước mặt nhíu mày, đôi môi khẽ vểnh lên, chăm chú nhìn anh rồi dùng âm thanh nhỏ tới mức dường như chỉ anh nghe thấy nói: “Làm chậm trễ anh một lát, có được không?”
 
Thời Yến cảm giác cổ họng mình đột nhiên hơi ngứa.
 
Một lát sau.
 
Thậm chí ánh mắt anh còn không nhấc lên, giọng nói chẳng mang theo chút cảm xúc nào rành mạch truyền vào tai mọi người.
 
“Đến đây.”
 
Bốn phía yên lặng đến quỷ dị.
 
Mọi người trố mắt nhìn nhau, khiếp sợ nhưng lại không dám hỏi nhiều.
 
Cuối cùng người phản ứng lại chỉ có Trịnh Thư Ý.
 
Cho tới tận khi Thời Yến cất bước rời đi, cô mới đột nhiên hoàn hồn.
 
… Anh xem có tiện không?
 
… Đến đây.
 
Dựa theo ý hiểu của Trịnh Thư Ý, đó chính là: Tôi tiện! Tôi rất thuận tiện!
 
Anh là vị bồ tát sống nào đây!
 
Cô ngạc nhiên vui mừng xoay người, bồ tát sống đã đi tới cửa thang máy. Vì vậy cô lập tức đuổi theo.
 
Thang máy đều đặn đi xuống.
 
Không gian từ văn phòng rộng rãi biến thành thang máy nhỏ hẹp, vuông vức, vô cùng dễ dàng để người ta tập trung tinh thần.
 
Cho nên lúc này Trịnh Thư Ý tỉnh táo lại, nhìn bảng điều khiển, phím sáng đèn chính là bãi đậu xe tầng hầm 2.
 
Trịnh Thư Ý không biết tại sao phải đến bãi đậu xe nên liếc bóng lưng Thời Yến, lại nhìn sang Trần Thịnh đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cẩn thận nói sau gáy bồ tát sống: “Tổng giám đốc Thời, xin hỏi hiện tại chúng ta phải đi…”
 
Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
 
Trịnh Thư Ý phân biệt rõ ràng đây là điện thoại của Thời Yến, vì vậy thức thời ngậm miệng.
 
Thời Yến không nhanh không chậm lấy di động ra, nhìn qua rồi lập tức cúp máy.
 
Không bao lâu sau, điện thoại của Trần Thịnh lại vang lên.
 
Trịnh Thư Ý không thấy được sắc mặt của Thời Yến lúc cúp máy, nhưng có thể thấy biểu cảm của Trần Thịnh. 
 
Anh ta thấy cái tên gọi đến, lông mày nhanh chóng nhíu lại, sau đó ấn nghe.
 
Anh ta còn chưa lên tiếng, Thời Yến đã nghe thấy rõ ràng giọng nữ bén nhọn truyền tới: “Bảo cậu tôi nghe điện thoại!”
 
Trời ạ!
 
Con giáp thứ 13!
 
Phản ứng của Trịnh Thư Ý dường như đã trở thành phản xạ sinh lý, cơn buồn nôn trong dạ dày dâng lên không nhịn được. Hai tay cô bấu chặt lấy quai đeo túi xách, ánh mắt mang theo đủ loại cảm xúc nhìn chằm chặp vào lưng Thời Yến.
 
Cô muốn xem xem Thời Yến rốt cuộc có thái độ gì đối với cô cháu ngoại gái này.

 
Trần Thịnh đưa điện thoại tới, còn chưa kịp nói gì thì Thời Yến đã như mọc mắt sau lưng mở miệng: “Nói với nó, không nghe lời thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi.”
 
Giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng giống như nói chuyện một ngày ba bữa cơm nhưng lại có cảm giác áp bức khó hiểu.
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Trần Thịnh “vâng” một tiếng, truyền đạt lại đúng sự thật, sau đó điện thoại bị cúp thẳng tay.
 
Thang máy lần nữa khôi phục lại yên tĩnh.
 
Trịnh Thư Ý đứng ở góc, khóe môi không chịu khống chế cong lên một cách lạnh lùng. 
 
Rất có uy đấy.
 
Uy nghiêm như vậy sao không dạy cháu gái anh đừng có nhúng tay vào làm người thứ ba?
 
Nhưng tình huống hiện giờ quả thật còn tốt hơn trong tưởng tượng của cô.
 
Một ông cậu trẻ ưu tú, nói một không hai, quá thích hợp cho cô cáo mượn oai hùm làm mưa làm gió.
 
Cửa thang máy mở, Thời Yến bước ra, Trịnh Thư Ý cũng nhắm mắt đuổi theo.
 
Đi tới trước một chiếc xe, tài xế mở cửa bên phải cho Thời Yến, lúc này dường như anh mới nhớ ra sau lưng còn một người đi theo. Anh dừng bước, chậm rãi nghiêng nửa người, rũ mắt nhìn Trịnh Thư Ý.
 
“Tôi có hai tiếng trên đường đi, nói trong xe.”
 
Mặc dù Thời Yến không hỏi ý kiến cô nhưng Trịnh Thư Ý vẫn dè dặt gật đầu: “Tôi có thể.”
 
Ngồi gầm xe nói cũng được!
 
Thời Yến không đáp lại mà chỉ xoay người, tháo một nút áo trên âu phục rồi lên xe.
 
Trịnh Thư Ý nhìn chiếc xe trước mắt, không nhịn được nhếch mép.
 
Nhạc Tinh Châu, không ngờ được nhỉ, tôi lại ngồi lên cái xe này trước anh!
 
Bên trong mặc dù có bốn người nhưng không hề có tiếng vang.
 
Dường như nơi nào có Thời Yến cũng sẽ đặc biệt yên tĩnh. Người này giống như ống giảm thanh vậy.
 
Anh dựa vào ghế, tháo kính xuống, dùng khăn ung dung lau mắt kính.
 
Cảm giác được động tĩnh của người bên cạnh, ánh mắt anh liếc về phía bên phải. Trịnh Thư Ý đang khom lưng ngồi đè lên váy, mái tóc dài rủ xuống như thác, một mùi hương thoang thoảng được gió thổi đến chóp mũi anh. 
 
Cô mặc chiếc váy bút chì màu trắng gạo, lúc nghiêng chân ngồi xuống váy vén lên quá đầu gối mười centimet, lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh.
 
Thời Yến thu ánh mắt lại, đeo kính lên.
 
Xe chậm rãi lái ra khỏi bãi đỗ, hương thơm dường như vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi anh.
 
Thời Yến đột nhiên hỏi: “Lạnh không?”
 
Trịnh Thư Ý hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
 
Không ngờ anh sẽ hỏi cô chuyện này.
 
Thật tinh tế quá đi!
 
“Không lạnh.” Trịnh Thư Ý cười lắc đầu.
 
Thời Yến vắt chéo chân, bình tĩnh phân phó tài xế: “Mở cửa sổ đi.”
 
Cửa sổ xe hạ xuống, một cơn gió lạnh cuối thu không lưu tình chút nào quất vào mặt Trịnh Thư Ý, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Cô nói không lạnh không có nghĩa là cô rất nóng!
 
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thấy có người hỏi cậu trẻ đeo kính là giả bộ hay là cận thị thật. 
 
Đôi mắt của anh ấy thật sự không tốt lắm : )