Trêu Nhầm

Chương 39






Edit: Làm vợ Oohsehun là được (Kai’Sa Team)
 

 
Lấy chiếc xe này làm trung tâm, trong phạm vi một mét, giữa ban ngày ban mặt như rơi xuống một chiếc lồng thủy tinh vô hình. “Rầm” một tiếng như biến bên trong và bên ngoài thành hai thế giới.
 
Bên ngoài “Lồng thủy tinh” trời quang mây tạnh, bên trong đó thì không khí như bị rút khô.
 
Người ở bên trong chiếc lồng thủy tinh ấy, ngoại trừ Thời Yến, từng người từng người đều bị sự chạm mặt bất ngờ này khiến cho nhịp thở thở rối loạn.
 
Lái xe nhìn Tần Nhạc Chi, Tần Nhạc Chi nhìn Trịnh Thư Ý, Trịnh Thư Ý nhìn Thời Yến, mà Nhạc Tinh Châu thì không biết mình phải nhìn ai.
 
Một cảm giác ngạt thở đập vào mặt.
 
Đại khái là chỉ có Thời Yến còn có thể hô hấp thông thuận, suy nghĩ bình thường.
 
Nguyên nhân chính là như thế, khi mà Trịnh Thư Ý phát hiện Thời Yến có ý muốn tìm tòi nghiên cứu tình huống lúc này, da đầu cô tê dại một hồi, trong đầy nhảy ra một ý nghĩ: Xong đời.
 
Cái mạng nhỏ của mình cũng sắp mất ở nơi này rồi.

 
Nhưng cô há to miệng, cuống họng lại như bị người bóp chặt, nói gì cũng không nên lời.
 
Xung quanh không gian nho nhỏ này tỏa ra khí tức chết chóc rõ ràng đến mức Trần Việt Định cũng đã có thể nhìn ra.
 
Làm chủ nhà, anh hoàn toàn không hiểu giờ phút này xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
 
Lúc mới vừa đi ra nghe bạn học nói chuyện của Trịnh Thư Ý và Tần Nhạc Chi, anh cảm thấy đau não.
 
Hiện tại trông thấy mấy người tập hợp một chỗ, anh không thể không tiến lên xoa dịu cục diện này.
 
Cách cửa sổ xe, Trần Việt Định nói: “Thư Ý à, cái kia…. Hôm nay thật ngại ngùng, do bên anh quan tâm không chu toàn, không thể sắp xếp tốt, thật sự ngại, anh…”
 
“À.” Tinh thần của Trịnh Thư Ý cuối cùng cũng bị âm thanh của Trần Việt Định kéo trở về.
 
Ánh mắt cô vẫn còn mê man, hồi lâu mới tìm được sự tập trung, “Không, không có việc gì, hẳn là em phải xin lỗi mới đúng, náo loạn hôn lễ của anh.”
 
Ánh mắt của Thời Yến vượt qua Trịnh Thư Ý, im lặng dao động giữa hai người, sau đó ánh mắt anh rơi trên đám người đang vây xem đứng sau lưng Trần Việt Định.
 
Trong hôn lễ náo loạn một màn như thế, có người hiếu kì đi theo ra xem náo nhiệt, tất nhiên trong đám đông cũng có người biết chuyện, đảm nhiệm vai trò nhân vật bình luận viên.
 
“Không rõ lắm, hình như là cô gái mặc đồ vàng nói cô gái trong xe kia chen chân vào hôn nhân của người ta, cái gì mà tình nhân của quản lý cấp cao, làm cho người ta tức giận bỏ đi.”
 
“Là người đàn ông trong xe kia à?”
 
“Chắc là không phải đâu, nhìn còn trẻ như vậy, làm sao có thể?”
 

“Bây giờ đang náo loạn cái gì thế?”
 
“Không có náo loạn, đoán chừng là bạn trai chính quy của người ta xuất hiện, làm ra ô long* như vậy, chắc là đang xấu hổ lắm.”
 
*phản lưới nhà, tự vả.
 
“Ấy chà chà, vậy cái này kết thúc như thế nào? Loại chuyện này nếu là tôi, chắc tôi xé nát cái miệng của mấy người kia.”
 
Người ăn dưa nghĩ có lẽ có người biết chuyện nghe thấy được có thể kể thêm dăm ba câu, cho nên cũng không tránh né, tiếng nói không lớn không nhỏ.
 
Đại khái là bị Thời Yến nghe được.
 
Mà khi đó, Trịnh Thư Ý còn đang nói chuyện với Trần Việt Định.
 
Trần Việt Định hơi nghiêng đầu vào cửa sổ xe dò xét, lông mày nhíu chặt, hạ giọng nói: “Thật sự anh không nghĩ tới cô ta sẽ giội nước bẩn lên em, anh cũng không quen biết cô ta, thật sự là xin lỗi, sau này anh nhất định sẽ nhận lỗi cùng em.”
 
Anh nói xong lại nhìn Thời Yến một chút, cho anh một ánh mắt xin lỗi.
 
“Ây, không cần không cần.” Trịnh Thư Ý liên tục khoát tay.
 
Trần Việt Định là chú rể, hôm nay kì thật cũng là người bị hại, Trịnh Thư Ý làm sao có thể để anh nhận lỗi.
 
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi, cũng không phải do anh gây ra, bỏ qua bỏ qua.”
 
Thế nhưng cô vừa nói xong, sau lưng lại vang lên một âm thanh không có độ ấm.
 
“Bỏ qua?”
 
Thời Yến đưa tay, vòng qua sau lưng Trịnh Thư Ý, khoác lên ghế ngồi, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tần Nhạc Chi ngoài cửa sổ, “Giội nước bẩn lên người của tôi, cứ bỏ qua như vậy, có hỏi qua tôi chưa?”


 
Anh nói câu này, trong tai những người khác nhau có hiệu quả khác nhau.
 
Chẳng hạn như Tần Nhạc Chi và lái xe nghe xong, trong nháy mắt phía sau lưng phát lạnh.
 
Mà Trịnh Thư Ý nghe xong, lại phút chốc ngồi thẳng lưng.
 
Anh, anh trai à…. Đừng nói nữa… Ngài cái gì cũng không biết thì đừng nhúng tay vào.
 
Trái tim Tần Nhạc Chi treo lên tới cổ họng, trong gió lạnh thấu xương mà thái dương cô ta vẫn rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.
 
Thời Yến có lẽ không biết cô ta, nhưng cô ta rất rõ ràng vị trước mặt này là ai.
 
“Tổng giám đốc Thời…” Lái xe làm trưởng bối của Tần Nhạc Chi, mặc dù không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng thấy tình huống như thế này, tất nhiên muốn nói giúp cho cháu gái mình.
 
Nhưng ông còn chưa kịp nói ra cái gì giải vây.
 
Xem xét ánh mắt của Thời Yến, ông cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Tần Nhạc Chi.
 
Sắc mặt Tần Nhạc Chi một hồi trắng một hồi xanh, quay đầu lại nhìn Nhạc Tinh Châu, nóng lòng muốn có sự giúp đỡ từ anh ta.
 
Nhưng biểu cảm của Nhạc Tinh Châu mười phần quái dị, nhìn chằm chằm Trịnh Thư Ý và Thời Yến, ánh mắt chứa các loại cảm xúc phức tạp đan xen.
 
Ai cũng không giúp được cô.
 
Tần Nhạc Chi nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng phun ra mấy chữ.
 
“Tổng giám đốc Thời, thật ra là bởi vì…”
 
Thời Yến đánh gãy lời cô ta: “Tôi chưa bảo cô giải thích…”
 
Thật sự anh không hiểu cụ thể chuyện gì đã xảy ra.
 
Anh chỉ biết, Trịnh Thư Ý dám làm xằng làm bậy làm trời làm đất trước mặt anh, ở đây lại bị người ta bắt nạt.
 
Bộ dáng kia rõ ràng là thái độ ‘Tôi không muốn biết quá trình và chân tướng, tôi chỉ muốn cô cúi đầu xin lỗi’, mạnh mẽ áp lên đầu Tần Nhạc Chi.
 
Hồi lâu sau, cô ta níu chặt tay áo, mặt hướng về phía Trịnh Thư Ý, cắn răng nói ra: “Thật, thật xin lỗi.”
 
Thời Yến nhếch cằm, “Chỉ vậy thôi à?”
 
“Tôi…” Tần Nhạc Chi quyết tâm, thấp eo cúi đầu, "Cô Trịnh, thật sự xin lỗi, là tôi không rõ tình huống đã ăn nói lung tung, là tôi hồ đồ. Xin, xin cô người lớn không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho tôi lỗ mãng.”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Không, lỗ mãng không phải cô, là tôi.
 
Cô khóc không ra nước mắt, nhưng lúc này trạng thái từ từ trở về, thế nào cũng muốn tiếp tục giả vờ trước mặt Thời Yến. 
 
Cô lập tức bày ra một dáng vẻ hả giận, lạnh lùng nở nụ cười, còn cứng đờ phất phất tay với cô ta: “Được thôi, tôi cũng không so đo với cô.”
 
Đợi cô nói xong, Thời Yến mới chậm rãi thu hồi ánh mắt rơi trên người Tần Nhạc Chi.
 
Mà giờ phút này, Trịnh Thư Ý cũng không cảm thấy dễ chịu vì lời xin lỗi của Tần Nhạc Chi.
 
Ngược lại… Cô càng thấp thỏm.
 
Cô nhìn thoáng qua bốn phía, lập tức phân tích tình cảnh của bản thân một chút.
 
Phía trước có cậu trẻ “Thật” bên cạnh có cậu trẻ “Giả”.
 
Trịnh Thư Ý lập tức cảm thấy đệm dưới mông đều nóng lên.
 

Thế là Trịnh Thư Ý lặng lẽ vươn tay, từng chút từng chút mò lên cửa xe, thăm dò muốn mở cửa xe.
 
Còn chưa sờ đến tay nắm cửa, Thời Yến đột nhiên mở miệng nói: “Đi thôi.”
 
Lái xe lập tức khởi động ô tô.
 
Không cho người trước mặt tí thể diện nào.
 
Cũng không cho Trịnh Thư Ý lối thoát.
 
Khoảnh khắc bị ngã ra sau ghế do tác động của quán tính, Trịnh Thư Ý phút chốc thẳng lưng, khóe miệng cứng đờ.
 
-
 
Màn kịch náo loạn qua đi, để lại mặt đất đầy lông gà.
 
Ngày tốt đẹp trong đời của Trần Việt Định lại thành cái dạng này, anh trừng Tần Nhạc Chi một chút, lại nổi giận với Nhạc Tinh Châu.
 
“Cậu xem đã gây ra chuyện gì cho tôi này! Tôi mắc nợ cậu à?”
 
Anh nói xong cũng không cho hai người cơ hội giải thích, đi thẳng vào trong nhà hàng.
 
Những người khác vây xem chuyện cười, âm thanh chỉ trỏ vang lên không dứt bên tai.
 
Thậm chí có bạn học vốn vì Trịnh Thư Ý mà bên vực kẻ yếu, trực tiếp chỉ cây dâu mắng cây hòe: 
 
“Có người thật là, mình làm chuyện không thể nói ra ngoài mà còn tưởng rằng người khác đều giống như mình.”
 
“Thư mời đã nói dẫn theo người nhà, dẫn thì dẫn theo một người hoàn chỉnh, làm sao lại mang cái miệng tới mà không mang não theo chứ.


 
“Đi thôi, đồ ăn sắp nguội cả rồi, còn ăn hay không.”
 
Tình hình như thế này, Nhạc Tinh Châu và Tần Nhạc Chi dù có dũng khí như thế nào cũng không dám trở lại bữa tiệc.
 
Gió lạnh thổi rơi vài chiếc lá, chúng xoay vòng trên không trung rồi chậm rãi bay xuống.
 
Tần Nhạc Chi nhìn thoáng qua không trung, cảm giác cả lá cây cũng đang cười nhạo sự chật vật của cô ta.
 
Hai người đứng ở chỗ đài phun nước trên quảng trường trống trải, giống như hai pho tượng, không ai nhúc nhích.
 
Hồi lâu, Nhạc Tinh Châu mới hồi thần, mở miệng nói: “Chuyện gì xảy ra?”
 
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì, không phải là do em tính sai sao.” Tần Nhạc Chi đưa lưng về phía anh ta, cứng cổ nói, “Lúc ấy em thấy cô ta đến công ty em, tổng giám đốc Khâu lại che chở cô ta như vậy, đương nhiên em nghĩ là…”
 
“Anh không phải hỏi em cái này.”
 
Nhạc Tinh Châu đột nhiên ngắt lời cô, “Cậu trẻ của em là chuyện gì xảy ra?”
 
Câu nói này của anh ta giống như một thanh đao sắc bén, cắt đứt sợi dây thần kinh cuối cùng của Tần Nhạc Chi.
 
Cô ta đứng im không nhúc nhích, nhưng không có ai biết rằng bên trong tâm trí cô ta đang tan rã, những hồi ức không tươi đẹp lắm hoàn toàn không bị khống chế bốc lên.
 
Từ khi ở cùng với Nhạc Tinh Châu, “Cảm giác an toàn” tựa như cột sáng trong không trung, ngẩng đầu là có thể trông thấy nhưng lại không sờ được. 
 
Bởi vì trong nội tâm cô ta biết rõ nguyên nhân Nhạc Tinh Châu lựa chọn tiến tới với cô ta, có mất phần thật lòng, cũng có mấy phần vì vật chất.
 
Những thứ này cô ta đều rõ ràng, nhưng đường là cô ta tự chọn lấy, thậm chí nhiều đêm khuya cô ta còn tự an ủi mình, cho dù Nhạc Tinh Châu là vì tiền mới đến với mình, nhưng hẳn là sau này cũng sẽ có càng nhiều thật lòng.
 
Trong nhà cô ta quả thật rất giàu có, ba cô ta có một nhà máy linh kiện ô tô cỡ nhỏ, mặc dù không phải là xí nghiệp gì lớn nhưng dù sao cũng có thể trói chặt Nhạc Tinh Châu.
 
Thế nhưng không bao lâu sau cô ta đã phát hiện, khẩu vị của Nhạc Tinh Châu lớn hơn so với tưởng tượng của mình.
 
Đêm khuya hôm đó cô ta bị bệnh cấp tính phải vào viện, trong lúc nhất thời chỉ có thể liên hệ với cậu trẻ của mình.
 
Cứ như vậy, Nhạc Tinh Châu tựa hồ cho rằng cậu trẻ của cô ta là chủ nhân của chiếc Rolls- Royce kia.
 
Bởi vì trong khoảng thời gian này, anh ta luôn luôn vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện này, tựa hồ ám chỉ Tần Nhạc Chi cái gì.
 
Tần Nhạc Chi lại không ngốc, lúc này cũng phỏng đoán ra ý tứ anh ta. Trong nội tâm cô mặc dù khó chịu nhưng càng muốn cẩn thận từng li từng tí giữ gìn đoạn quan hệ này, không có dũng khí phủ nhận chuyện kia, mỗi lần chỉ có thể hàm hồ đánh Thái cực.
 
Chuyện cho tới bây giờ ai cũng không giả bộ được.
 
“Cậu trẻ của tôi thế nào?” Vành mắt Tần Nhạc Chi đỏ lên, cô ta quay người ngẩng đầu nhìn anh ta, “Cậu trẻ của tôi có liên quan gì với anh?”
 
“Cô…” Nhạc Tinh Châu mơ hồ, không thể tin được nhìn Tần Nhạc Chi, “Cô, cô, cô” một hồi lâu cũng không nói được gì.
 
“Tôi cái gì? Tôi có nói qua cậu trẻ của tôi là ai chăng?”
 
Lúc này, cảm xúc bị đè ép của Tần Nhạc Chi trong khoảng thời gian này đã tìm được chỗ xả, cộng thêm vừa mới bị làm nhục nhã trước đám đông, nước mắt cô ta lập tức rơi xuống.
 
“Tất cả đều là do anh tự phán đoán! Bây giờ lại trách tôi à? Anh thật sự không phải là đàn ông!”
 
Nhạc Tinh Châu hé mở miệng, người to con cao một mét tám, ban ngày ban mặt lại có cảm giác phù phiếm lung lay sắp đổ.
 
--
 
Người lung lay sắp đổ như Nhạc Tinh Châu đâu chỉ một người.
 
Từ khi rời khỏi nhà hàng, cửa sổ xe chưa từng đóng lại.
 
Từng đợt gió lạnh thổi vào, như dao cứa trên mặt Trịnh Thư Ý.

 
Lúc này cô thật sự hy vọng có mấy con dao rơi từ trên trời xuống đâm chết cô cho rồi.
 
“Em rất nóng sao?”
 
Thời Yến cuối cùng cũng mở miệng.
 

“Hả?” Trịnh Thư Ý sờ sờ mặt, quả thật rất nóng, “Không, không lạnh.”
 
Thời Yến liếc cô một cái, không nhắc lại chuyện cửa sổ, “Chuyện hôm nay, em giải thích một chút nhỉ?”
 
“Giải, giải thích cái gì?”
 
Thần kinh toàn thân Trịnh Thư Ý căng thẳng, cơ hồ là dựa theo bản năng muốn sống chèo chống bản thân nói tròn lời: “À, anh nói bọn họ à, không có việc gì lớn, cô gái kia nói xấu em trong tiệc rượu.”
 
“Vậy à….” Thời Yến gật nhẹ cằm, không phải đặt biệt hứng thú đối với vấn đề này.
 
Anh cúi đầu nhìn chằm chằm Trịnh Thư Ý, “Em phải làm mợ trẻ của ai?”
 
Trịnh Thư Ý giật mình, trái tim cô nhảy nhót tưng bừng, đại não suýt nữa đứng máy.
 
Cô cứng đờ nhìn về lái xe ở hàng ghế phía trước một chút.
 
“Ha ha, ha ha, em còn trẻ như vậy, làm mợ trẻ cái gì, anh ta nhận nhầm người.”
 
Thời Yến khẽ cười một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ không tin.
 
Nhận nhầm bạn gái cũ thành mợ trẻ, cũng thua thiệt cho cô nghĩ ra được.
 
Cụ thể là như thế nào anh cũng không muốn truy vấn.
 
Sự dây dưa của cô và bạn trai cũ, anh cũng không muốn hiểu rõ một chút nào.
 
Nhưng Trịnh Thư Ý không biết hoạt động tâm lý của Thời Yến, cô chỉ sợ anh hỏi tới cô sẽ không nói năng hoàn chỉnh được, vội vàng tìm chủ đề để nói.
 
“Đúng rồi, anh, sao anh lại đột nhiên đến đây?”
 
Nghe vậy, Thời Yến nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, đưa tay nới lỏng cà vạt, dời ánh mắt nhìn về phía trước, hững hờ nói: “Đến ngắm sao.”
 
“…?”
 
Trịnh Thư Ý hơi sửng sốt, cô thấy ánh mắt Thời Yến nhìn đến mình, trái tim lại đột nhiên nhảy lên một cái.
 
Ngắm sao…
 
Cô nhớ mình từng nói “Nhớ anh” trên Wechat, trên màn hình lập tức xuất hiện đầy sao.
 
Không phải chứ…


 
Trịnh Thư Ý nhanh chóng đánh mất khả năng suy nghĩ, khô khan nói: “Chỗ em không khí không tốt lắm, hình như không nhìn thấy sao…”
 
“…”
 
Thời Yến nhíu nhíu mày, lần nữa anh nghiêng mắt nhìn qua.
 
Trịnh Thư Ý khẩn trương nuốt nước bọt một cái.
 
Đúng lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
 
Giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng trong thủy triều chìm nổi, Trịnh Thư Ý ngay cả người gọi là ai cũng không nhìn, cô lập tức nghe máy.
 
“Alo, alo?”
 
“Chị Thư Ý, chị có ở nhà không?”
 
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tần Thời Nguyệt, “Em vừa tới chỗ chị, chị có rảnh hay không, đến tắm suối nước nóng đi.”
 
Trịnh Thư Ý không hề nghĩ ngợi liền nói: “À, được được được.”
 
Bây giờ cô cần nhanh chóng thoát khỏi Tu La tràng* này, một mình suy nghĩ về nhân sinh.
 
*Cục diện bế tắc.
 
Lúc đầu óc căn bản không thể vận hành bình thường để nghĩ ra đối sách, may mắn có Tần Thời Nguyệt, Trịnh Thư Ý bất chấp tất cả, trước tiên bắt lấy cọng cỏ cứu mạng có thể tạm thời cứu cô ra khỏi hố lửa này.