Trêu Nhầm

Chương 30






Editor: Vợ Oh Willis (Kai’Sa Team)
 

 
Không khí trong phòng thay đồ nhỏ hẹp trong nháy mắt ngưng tụ thành thể rắn, đông cứng Trịnh Thư Ý, làm cho cuống họng của cô cũng không động đậy được.
 
Cũng không phải bởi vì cô không có lời nào để nói, mà là bởi vì Quan Tế đến đây.
 
Bên trong phòng thay đồ này có tất cả bảy tám gian, cũng không phải dạng phòng kín, chỉ treo một tấm màn cửa không đến một mét bảy.
 
Quan Tế đứng ở bên ngoài, tùy tiện nhìn một cái có thể thấy đầu của Thời Yến, nhưng lại không nhìn thấy Trịnh Thư Ý bị màn cửa che khuất.
 
“Cậu xong chưa?”
 
Quan Tế đứng ở bên ngoài, chỉ cách vẻn vẹn một cái màn cửa.
 
Hô hấp của Trịnh Thư Ý không khỏi trì trệ, thở cũng không dám thở mạnh.
 
Đại não không kịp xử lý kịp, vô thức cũng làm người ta nín thở ngưng thần, không dám lên tiếng, không dám để cho người bên ngoài phát hiện.

 
Giống như hai người đang yêu đương vụng trộm.
 
“Chưa xong.” Thời Yến quay đầu, nhìn Quan Tế một cái, “Giục cái gì mà giục?”
 
Trịnh Thư Ý ở trong ngực anh, anh vừa nói chuyện là cô có thể cảm nhận được sự rung động nhỏ trong lồng ngực anh.
 
Ngay tiếp theo Trịnh Thư Ý cũng có một cảm giác tê dại vi diệu.
 
Quan Tế còn muốn nói gì đó, cất bước đi về phía bên này.
 
Bên kia, Tất Nhược San đã mặc xong đồ bảo hộ đi ra.
 
Cô bước ra, nhìn một vòng lập tức nói: “Quan tiên sinh, cái đai lưng này bị sao ấy? Tôi không sửa được.”
 
Cô vừa loay hoay đai lưng vừa đi về hướng bên này, Quan Tế không nghĩ nhiều, lập tức đến dạy cô thắt đai lưng.
 
Nửa phút sau, Quan Tế giúp Tất Nhược San xong, nhưng lần quấy rầy này làm anh quên chuyện vừa rồi, chỉ ngẩng đầu nói với Thời Yến: “Cậu nhanh lên đi.”
 
Anh nói xong định đi, chợt nhớ ra, anh mắt tìm bốn phía, “Trịnh tiểu thư đâu?”
 
“Mặc kệ cậu ấy đi.” Âm thanh của Tất Nhược San lại vang lên, “Cậu ấy làm việc rất chậm, chúng ta ra ngoài chờ đi.”
 
Quan Tế không nghĩ nhiều, nhẹ gật đầu.
 
Lúc đi ngang gian thay đồ, Tất Nhược San dùng ngón tay phất qua màn cửa, giống như lơ đãng nhìn lướt qua, vừa vặn đối đầu với ánh mắt của Thời Yến.

 
Cô có chút chột dạ khó hiểu, quay đầu tăng tốc bước chân đi ra ngoài.
 
Đợi đến khi tiếng bước chân của hai người dần dần biến mất trong phòng thay đồ, Trịnh Thư Ý còn căng thẳng với tư thế bất động này.
 
Thời Yến lại cúi đầu, cái cằm gần sát gương mặt cô, rũ mắt xuống nhìn cô.
 
“Nói chuyện đi.”
 
Trịnh Thư Ý không nhúc nhích, cô nhìn chằm chằm tấm ván gỗ phía trước, ngón tay níu lấy góc áo.
 
Cổ hai người ở rất gần nhau, dẫn đến hô hấp cũng mơ hồ quấn quýt cùng một chỗ.
 
Trịnh Thư Ý có thể cảm giác được khí tức của anh, vậy thì chắc chắn anh cũng có thể cảm nhận được tần suất hô hấp của cô.
 
Đã như vậy rồi, Trịnh Thư Ý cũng không đờ ra nữa.
 
Cô hơi nghiêng đầu về bên trái, tránh khỏi ánh mắt Thời Yến.
 
“Vậy anh cho ngủ sao?”
 
Dừng một chút, cô bổ sung: “Anh chịu trách nhiệm sao?”
 
Hai giây nói xong câu này cơ hồ là hai giây dài đằng đẵng nhất mà Trịnh Thư Ý phải vượt qua trong đời người. Cô có thể nói ra mấy cái loại lời này là đã bị Thời Yến phá vỡ hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của mình. Mà anh lại không nhanh không chậm nhìn cô, ánh mắt có chút ngạo mạn đánh giá gò má của cô.
 
Qua một lúc lâu, Trịnh Thư Ý không đợi được câu trả lời của anh, ngược lại anh nâng tay trái lên, bóp gương mặt cô một cái.
 
Sau đó hoàn toàn tháo dỡ gông cùm xiềng xích, xoay người đi ra ngoài.
 
Trịnh Thư Ý bị một loạt động tác này của anh làm cho hơi ngây ngốc, đứng trong phòng thay đồ một hồi lâu.
 
Rốt cuộc đây là ý gì hả?
 
-
 
Trịnh Thư Ý chậm rãi tự chuẩn bị xong, lúc cô đi ra khỏi phòng thay đồ, Tất Nhược San đã vô cùng cao hứng cưỡi lên một con ngựa nâu nhỏ, mừng rỡ vừa nói vừa cười, giống như hoàn toàn quên mất đứa bạn vừa ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.
 
Trịnh Thư Ý nhìn sang phía bên kia, hai người đàn ông xa lạ ngồi phía xa, không có ý định đi qua.
 
Ngược lại là Thời Yến, anh đang đứng bên cạnh một con ngựa.
 
Ánh mặt trời mùa đông ấm áp, thảm cỏ xanh bát ngát, người ngựa thẳng tắp, đứng ở nơi đó đáng lẽ ra phải là một hình ảnh rất đẹp mắt.
 
Nhưng Trịnh Thư Ý vừa nghĩ tới lần trước chịu khổ, cô im lặng không tiếng động dời ánh mắt nhìn về phía Quan Tế ở bên kia.
 
Lúc đầu Quan Tế đang nói chuyện cùng Tất Nhược San, trông thấy Trịnh Thư Ý đi ra, anh phất tay với một người trong trang trại, nới lỏng dây cương, lập tức muốn đi đến chỗ Trịnh Thư Ý.
 
Tất Nhược San xem xét, cũng không biết cô đột nhiên nói gì đó với Quan Tế, giữ người lại bên đó.
 
Sau đó cô hất cằm với Trịnh Thư Ý, dùng ánh mắt mà chỉ hai người mới có thể hiểu truyền tin tức.
 
Trịnh Thư Ý yên lặng lắc đầu.
 
Cô không hiểu, cái gì cô cũng không muốn hiểu.
 
Đang nghĩ ngợi, không biết từ lúc nào Thời Yến đã dắt ngựa chậm rãi đi đến bên cạnh cô.
 
“Lên ngựa.”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Cô nhìn Thời Yến một chút, nở nụ cười cứng ngắc, lùi một bước.
 
“Không được đâu, em chỉ đến hóng gió một chút, cũng không muốn lên ngựa.”
 
Thời Yến gật gật đầu: “Tự em lên, hay là tôi giúp em?”
 
“…”
 
Đùi cô đột nhiên ân ẩn đau.
 
Trịnh Thư Ý kéo khóe miệng lên, khô khan hỏi: “Không có đường sống nào khác sao?”
 
Trong nhất thời, Thời Yến không hiểu ý tứ những lời này của cô.
 
Mà Trịnh Thư Ý vừa nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt cô thấy hơi hối hận, lập tức nói thêm: “Vậy anh ôm em đi, muốn ôm kiểu công chúa ấy.”
 
Dưới ánh sáng mặt trời, thấu kính trên sống mũi Thời Yến phản chiếu ánh sáng, Trịnh Thư Ý không nhìn rõ ánh mắt của anh.
 
Lại nhìn rõ ràng thấy được nụ cười chợt hé của anh.
 
Vầng hào quang tỏa sáng trên khung kính, nổi bật lên nụ cười có chút chói mắt của anh.
 
Thời Yến không phải là người thích cười.
 
Biết anh lâu như vậy, số lần Trịnh Thư Ý thấy anh cười đếm chưa hết một bàn tay.
 
Cho nên nụ cười bất chợt này của anh làm cho lòng Trịnh Thư Ý hơi run rẩy.
 
Nhìn anh đi đến thật, Trịnh Thư Ý chợt vòng qua, tự mình giẫm lên bàn đạp cưỡi lên lưng ngựa.
 
Đợi đến khi cô vừa mới giữ chặt dây cương, sau lưng trầm xuống, khí tức của Thời Yến lần nữa đánh tới.

 
Thời Yến sẽ cưỡi cùng một con ngựa với cô, Trịnh Thư Ý hoàn toàn không có gì ngoài ý muốn, nhìn biểu cảm vừa rồi của anh cũng giống như anh định đứng trên đất dắt thừng.
 
Chẳng qua là hôm nay anh tựa hồ muốn làm người bình thường, không nhanh không chậm xua ngựa, nhàn nhã lắc lư chỗ rào chắn, cách xa đám người Quan Tế mấy trăm mét.
 
Ngẫu nhiên có gió thổi qua, gió mang theo hương cỏ cuốn bay những sợi tóc của Trịnh Thư Ý, thỉnh thoảng còn phất qua mặt Thời Yến.
 
Giống như là đang đi tản bộ, hô hấp cũng trở nên ung dung.
 
Qua thật lâu, lúc mà Trịnh Thư Ý nghĩ năm tháng cứ êm đềm trôi qua như vậy, bên tay đột nhiên vang lên giọng nói của anh.

“Sau này đừng tùy tiện nói câu nói như thế kia.”
 
Trịnh Thư Ý: “Ừm?”
 
“Tôi không phải Liễu Hạ Huệ.”
 
“…”
 
--
 
Chạng vạng tối, Trịnh Thư Ý đưa Tất Nhược San đến cửa kiểm tra an ninh.
 
Trước khi đi, Tất Nhược San vẫn không quên tận tâm chỉ bảo.
 
“Đừng quên lời tớ dặn, thận trọng, thận trọng một chút hiểu không? Thả dây dài câu cá lớn!”
 
Trịnh Thư Ý đáp lời “Biết rồi biết rồi.”, vội vàng đuổi cô ấy đi vào cửa kiểm tra an ninh.
 
Sắc trời tối tăm, ráng chiều cuồn cuộn ở chân trời, sân bay người đến người đi, có sự vội vàng trước khi xuất phát.
 
Ngày nghỉ thoáng chớp mắt trôi qua như vậy, Trịnh Thư Ý một mình về đến nhà, tắm rửa một cái, dọn dẹp đơn giản gian phòng một chút, trời vừa sáng lại là một ngày làm việc mới.
 
Những người trở về sau kỳ nghỉ mặt ủ mày chau bơ phờ rệu rã, phảng phất giống như chưa lấy lại tinh thần sau kỳ nghỉ.
 
Sau bữa cơm trưa, Trịnh Thư Ý đang chuẩn bị nằm sấp ngủ một hồi, Hứa Vũ Linh đi đến bàn làm việc của cô, đột nhiên hỏi: “Thư Ý, cô nghỉ tết có về Vụ Thành không vậy?”
 
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, trong ánh mắt mê mang mang theo một tia đề phòng, “Không có về.”
 
“Hả?” Hứa Vũ Linh hỏi, “Vì sao vậy?”
 
Trịnh Thư Ý: “Bởi vì tôi không phải người Vụ Thành.”
 
“…”
 
Hứa Vũ Linh xấu hổ cười cười, còn có thể mặt không đổi sắc nói: “Thì ra là tôi nhầm, Vụ Thành không phải có rất nhiều mỹ nữ sao, tôi vẫn cho rằng cô là người ở đấy.”
 
Nói xong, cô ta bưng ly trà thản nhiên rời đi.
 
Một loạt động tác này làm cho Khổng Nam ở bên cạnh kinh hãi.
 
“Cô ta nói nhiều như vậy, chính là để thổi một cái rắm cầu vồng* thôi sao?”
 
*Ý chỉ tâng bốc, khen ngợi bất chấp, mang hàm nghĩa nịnh nọt.
 
Không ai hiểu được Hứa Vũ Linh gần đây là thế nào, chỉ là những lời này của cô ta làm cho Trịnh Thư Ý và Khổng Nam nhớ tới một chuyện.
 
Năm nay ăn tết sớm, còn có hơn hai mươi ngày là đã đến tết âm lịch.
 
Trịnh Thư Ý lập tức lấy điện thoại ra xem vé, tiện tay đặt vé.
 
Chỉ là lúc thanh toán, cô hơi thở dài bất đắc dĩ.
 
Vừa lúc, người bên cạnh cũng thở dài.
 
Trịnh Thư Ý quay đầu, cùng Khổng Nam liếc nhau.
 
“Ba mẹ cậu giục cưới à?”
 
Khổng Nam hỏi.
 
Một ánh mắt này, hai người liền ăn ý thở dài một hơi.
 
Vốn là tuổi này của Trịnh Thư Ý hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có phiền não bị giục cưới. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô có một cô em họ nhỏ hơn cô hai tuổi, năm ngoái không biết làm sao lại đột nhiên rơi vào bể tình không cách nào tự kiềm chế, kết hôn sinh con làm xong một mạch.
 
Năm nay bé con đã bi bô tập nói, ba mẹ Trịnh Thư Ý trong lúc rảnh rỗi chơi đùa cùng con nít, càng chơi thích, nổi lên hứng thú muốn ôm cháu trai. Hai ông bà giống như biến thành người khác, mỗi lần gọi điện thoại đều không thoát khỏi được đề tài kết hôn này.
 
Giống như sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Trịnh Thư Ý vừa đặt vé, điện thoại của ba mẹ bên kia thật sự gọi đến.
 
Có một dự cảm xấu, Trịnh Thư Ý đi đến phòng trà nước mới nhận điện thoại: “Alo, mẹ, sao vậy ạ?”
 
“Ý Ý à, năm nay khi nào con về nhà?”
 
Mẹ Trịnh Thư Ý là giáo viên ngữ văn cao trung, nói chuyện luôn luôn ấm áp ôn nhu, làm cho người ta cảm giác bà chưa bao giờ phát cáu, cơ hồ chỉ có người thân cận mới có thể cảm giác được thái độ của bà từ giọng nói.
 
Giống như hiện tại, Trịnh Thư Ý cảm thấy trong lời nói của bà có chuyện gì đó.
 
“Năm nay tương đối bận rộn, có thể sẽ muộn một chút ạ.”
 
“À, vậy à, vậy thì tốt, không liên quan đến chuyện con về muộn, con biết con trai hiệu trưởng trường mẹ không? Khi còn bé đã gặp mặt rồi đấy, mùa hè năm nay nó vừa đi du học trở về, hôm qua mẹ nghe nói nó cũng làm việc ở Giang Thành, mẹ thấy hai đứa con làm việc xa nhà quá cô đơn, không bằng hôm nào gặp mặt tự ôn chuyện, cũng giúp con có thêm bạn bè.”
 

Khóe miệng Trịnh Thư Ý lập tức xụ xuống.
 
“Mẹ, đây là ý muốn xem mắt sao?”
 
“Sao con lại nói vậy được chứ? Chỉ là kết giao bạn bè.”
 
“Mẹ à, thứ nhất là con không cô đơn, con bận nhiều việc. Thứ hai, con có bạn trai, lại đi làm quen người khác phái anh ấy sẽ tức giận.”
 
“Được rồi, mẹ còn không biết con sao?” Mẹ cô ở bên kia điện thoại cười cười, “Lần nào về con đều nói có bạn trai, cũng không thấy con dẫn về lần nào, chẳng lẽ là xấu không dám gặp người? Vậy thì không có khả năng, ánh mắt con giống mẹ, mẹ biết mà.”
 
“Không phải, con thật sự có bạn trai mà mẹ.”
 
“Sang năm dẫn về nhà.”
 
“Người ta tương đối bận rộn.”
 
“Thật sao? Bao nhiêu tuổi?”
 
Trịnh Thư Ý gần như vô thức nói: “Hai mươi bảy.”
 
“Trong nhà làm cái gì?”
 
“Mở ngân hàng.”
 
“Vậy thì con gửi mấy tấm ảnh cho mẹ xem.”
 
Trịnh Thư Ý đột nhiên khựng lại, là bởi vì cô vừa nhận ra được đối tượng mình miêu tả là ai, lập tức ngẩng người.
 
Thấy cô im lặng, đầu bên kia nói: “Ảnh chụp cũng không có? Mẹ biết ngay con nói dối rồi.”
 
Trịnh Thư Ý vội vàng nói: “Đợi lát nữa con gửi cho mẹ, con đang bận, cúp trước nha.”
 
Trở lại vị trí làm việc, Trịnh Thư Ý liền quên mất lời nói của mẹ, kéo gối ôm qua nằm xuống.
 
Lúc cô đi học, ba mẹ nghiêm phòng tử thủ, suốt ngày hận không thể để Trịnh Thư Ý mặt đầy mụn, sợ cô bị nam sinh gieo họa.
 
Lên đại học, họ cũng căn dặn phải học tập thật giỏi, bây giờ còn chưa phải lúc để yêu đương.
 
Kết quả tốt nghiệp chưa bao lâu, hai người đã trông cậy vào cô để ôm cháu.
 
Vừa mới ngủ, điện thoại rung lên một trận, mẹ cô lại gửi liên tục mấy tin nhắn.
 
Nhân viên chăn nuôi: Ảnh chụp đâu?
 
Nhân viên chăn nuôi: Nào, cho mẹ xem một chút.
 
Nhân viên chăn nuôi: Mẹ đã dò hỏi dáng dấp con trai hiệu trưởng có đẹp trai hay không rồi.
 
Trịnh Thư Ý nhìn điện thoại, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì.
 
 Cô đăng nhập mạng nội bộ, tìm đến tư liệu buổi biểu diễn thời trang lần trước của Ngân hàng Minh Dự, từ trong đó tải về hai tấm ảnh chụp Thời Yến không bị làm mờ.
 
Ống kính HD chụp ảnh Thời Yến, thần sắc nghiêm túc, lại có một cỗ khí chất tự phụ, ánh mắt khiếp người, làm những người khác trong cùng khung ảnh đều trở thành bối cảnh.
 
Trịnh Thư Ý bất tri bất giác lật qua lật lại hai tấm ảnh này nhiều lần.
 
Đột nhiên cô cảm thấy, nếu như không màng đến việc khác, chỉ là nhan sắc thôi, làm mợ trẻ cũng không lỗ.
 
Khóe miệng cô chợt nổi lên ý cười, gửi ảnh chụp cho mẹ.
 
Trịnh Thư Ý: Nhìn xem nhìn xem.
 
Trịnh Thư Ý: Đây là con rể của mẹ.
 
Sau khi gửi đi, mấy phút sau đối phương vẫn chưa trả lời.
 
Lúc Trịnh Thư Ý cho là mẹ mình đã bị chấn động, cuối cùng cô cũng nhận được hồi âm.
 
Mẹ cô gửi tới một tấm ảnh chụp Lưu Đức Hoa.
 
Nhân viên chăn nuôi: Biết đây là ai không?
 
Trịnh Thư Ý: ?
 
Nhân viên chăn nuôi: Đây là ba kế con.