Trêu Chọc Tướng Quân

Chương 1



Editor: Meggie2010

Trên vùng biển tối đen như mực, một con thuyền nhỏ bé được trang bị hết sức hiện đại, lộ ra một ngọn đèn mờ nhạt, nhấp nhô phiêu đãng trong gió.

Trên boong thuyền, ba cô gái với ba phong cách khác nhau đang giáp mặt ngồi vây quanh một chỗ, không dám tin chỉ bởi vì nhất thời tự tin mà làm cho chính mình lâm vào khốn cảnh phải lênh đênh trên biển thế này.

Một người trông có vẻ ngây thơ, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, cô gái có hai bím tóc dài hai bên nhịn không được than thở, "Ai ai! Thật là sai lầm lớn! Không nghĩ tới tớ bận rộn nửa ngày, cuối cùng lại thua bởi thời tiết."

Một cô gái khác với mái tóc xoăn dài, dáng vẻ có chút diêm dúa hừ nhẹ một tiếng, dùng ngọn đèn mỏng manh trên thuyền kiểm tra móng tay của mình, "Còn dám nói, lúc trước rốt cuộc là ai nói kế hoạch này tuyệt đối chắc chắn, kết quả thì sao? Nhìn tình cảnh hiện tại của chúng ta xem, còn có móng tay đáng thương của ta nữa! A, tớ mất hai giờ để vẽ trang trí móng tay tất cả đều bị phá hỏng."

"Tất cả đều câm miệng!" Cô gái cuối cùng bị tóc dài che nửa bên mặt mở miệng, chỉ lộ ra một bên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã tái nhợt khó có thể tin, từ xa nhìn lại còn tưởng rằng đang thấy được cụ thể hoá hai chữ "rủi ro" trên mặt cô gái.

Ba người đơn độc di chuyển ở trên vùng biển không biết tên này tuyệt đối không phải bởi vì các cô có lá gan lớn, hoặc là đang tiến hành cái gọi là hành động phiêu lưu mạo hiểm, mà là bởi vì các cô đều gặp phải cảnh ngộ giống nhau. Tài sản quá mức kinh người, mà cha mẹ các cô lại trùng hợp ngồi chung một máy bay nên bất hạnh gặp nạn, thân thích trong nhà lại quá mức tham lam nghĩ muốn đưa các cô vào chỗ chết, mới khiến cho ba cô gái lựa chọn bắt tay nhau hợp tác tìm cách trốn đi.

Cũng may là bình thường các cô tự bảo vệ mình quá tốt, làm cho mấy thân thích này đối với các cô cũng không phòng bị nhiều, để ba người có đầy đủ thời gian đối phó để xử lý xong toàn bộ mọi việc, mang theo túi xách nhỏ với "Giá trị xa xỉ" của các cô chạy trốn. Các cô tính lên tàu biển chở khách chạy định kỳ để ra biển.

Nhưng cái gọi là người tính không bằng trời tính, các cô trăm triệu lần không ngờ được sẽ gặp phải bão lớn ở trên biển, đánh chìm cả chiếc thuyền. Thủy thủ đoàn rốt cuộc có thoát được hay không thì các cô không biết, các cô xuống thuyền nhỏ lao ra khỏi trung tâm cơn bão quỉ dị kia, cố gắng theo gió vượt sóng, may mắn không có chết chìm ở trong cơn bão mãnh liệt kia.

Thế nhưng sau khi lao ra khỏi cơn bão, các cô lại bị lạc phương hướng. Tại trong một mảnh đen kịt lại tràn ngập sương mù nồng đậm này trôi nổi hai, ba tiếng đồng hồ, nhưng vẫn tìm không thấy phương hướng chính xác. Hơn nữa, lúc này đây chiếc thuyền bé nhỏ anh dũng rốt cuộc cũng chính thức tuyên bố tử trận, động cơ chết máy không nói, ngay cả điện cũng mất, làm cho các cô chỉ có thể thắp lên một ngọn đèn dầu nhỏ miễn cưỡng cung cấp ánh sáng.

Đột nhiên, trong một mảnh sương mù xuất hiện một chút ánh sáng trắng nhàn nhạt giống như khi mặt trời mọc, làm cho ba người vốn dĩ đang chán nản đều hưng phấn đứng dậy, nhịn không được thét lên về phía ánh sáng kia.

"Có ánh sáng!" Đây đại biểu các cô cuối cùng đã có phương hướng thoát khỏi vùng biển rộng lớn mênh mông sương mù này! Mộ Tinh Đan vừa rồi còn đau lòng cho bộ móng tay sặc sỡ của mình gần chết, nhìn thấy ánh sáng kia vừa la vừa nhảy cẫng lên.

"Đi lấy mái chèo nhỏ trong khoang thuyền ra đây đi!" Trạm Sơ Bạch vẻ mặt điềm tĩnh thoạt nhìn có vẻ ngây thơ non nớt hạ lệnh xuống.

Liễu Bình Lục vội vàng đi vào trong khoang thuyền lấy ra mái chèo, sau khi thành thạo lắp đặt tốt, vội lấy ra một chai thuốc nhỏ từ trong hành lý, đổ từ trong bình ra một ít chất lỏng đặc chế bôi lên mái chèo."Đây! Chất đặc chế làm giảm bớt lực cản độ trơn của mái chèo!"

Loại chất đặc chế giảm bớt lực cản này, chỉ cần bôi một lớp mỏng, cho dù các cô đều là nữ sinh yếu đuối, cũng có thể dễ dàng có được thực lực chèo thuyền của tuyển thủ Olympic.

Chỉ có điều động não hoặc lao động đơn giản cô còn có thể hỗ trợ, nhưng muốn cô ra tay chèo thuyền thì lại không có khả năng.

Trạm Sơ Bạch và Mộ Tinh Đan biết cô là đại thiên tài, đương nhiên biết rõ tật xấu của cô, cũng không quá khắc khe cô có thể giúp đỡ được cái gì không. Sau khi mỗi người giành lấy một mái chèo, vội vàng hô hào khẩu hiệu, lấy tốc độ cực nhanh chèo về phía ánh sáng kia.

Lúc này, các cô ai cũng không biết, thế giới sau khi thoát khỏi ánh sáng kia, là tương lai mà các cô không hề đoán trước được...

Đi qua một vùng đất hoang vu chim không thèm đẻ trứng, lại xuyên qua cát vàng cuồn cuộn, một mạt hồng y tươi đẹp dừng lại trước cổng thành của một tòa thành giáp biên giới.

Tấm biển trên cửa thành viết hai chữ "Biên thành" đơn giản, nét bút cực kỳ cứng cáp với lực đạo trác tuyệt, hình như ngay cả cát vàng cũng không dám xâm phạm, làm cho người ta vừa nhìn đã sợ hãi.

Có lẽ là cứ điểm quân sự quan trọng, cho nên việc tra xét vào thành còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với những cửa thành khác, nhưng mạt hồng tươi kia cũng không quan tâm. Sau khi vào thành, nàng mang đôi hài thêu hoa hồng trắng chậm rãi đi tới.

Nàng tùy ý đi theo sau đoàn người, đi tới nơi nghe người ta nói là nơi náo nhiệt nhất biên thành, cũng là nơi duy nhất có quán trọ trên đường phố đi dạo.

Tuy nói là con phố náo nhiệt nhất, thật ra cũng chỉ là một khu chợ nhỏ buôn bán nhiều loại hàng hóa, còn kém rất xa so với Đô thành phồn hoa náo nhiệt.

Hơn nữa, có lẽ là nơi biên thùy, mỗi ngày ăn một miệng cát vàng, thỉnh thoảng còn gặp chiến sự quấy nhiễu, xem ra người dân cũng không hề tức giận, ngay cả con chó vàng cũng lười biếng, mệt mỏi cuộn mình ở một góc ven đường.

Bóng dáng hồng tươi bật ra một tiếng cười khẽ nhàn nhạt, khiến cho người đi đường nghe xong không nhịn được mà xương cốt mềm nhũn, bởi vì thanh âm kia kiều mỵ đến nỗi ngay cả danh kỹ đệ nhất biên thành - Thanh sa cô nương cũng không sánh bằng.

Đột nhiên, nàng dừng lại trước một gian nhà nhìn như lung lay sắp đổ, kéo xuống khăn che mặt che kín hơn phân nửa dung mạo, lộ ra một mái tóc dài phiêu dật.

Nàng nhếch môi cười, "Chính là nơi này."

Rất tốt! Chỗ này hoàn toàn không phụ ấn tượng của nàng đối với phương Bắc, thiếu sức sống đến mức khiến nàng rộn rạo, thật muốn ở vùng đất hoang vu này đại náo một trận.

A! Xem ra trong một năm tới, nàng sẽ không nhàm chán.

Thế lực thiên hạ hiện giờ, trước lấy hải đảo và đất liền chia làm hai, trên đất liền lại chia ra thành ba vùng đất rộng lớn Trung Nam Bắc.

Ở phương Bắc là Thiên Kình vương triều, phương Nam là Kim Ngọc hoàng triều, cùng với Phi Phượng vương triều được kẹp ở chính giữa hai phương Nam Bắc. Ba quốc gia bởi vì hoàn cảnh địa lý bất đồng nên đều tự phát triển nên nền văn hóa riêng biệt của quốc gia mình.

Lấy Thiên Kình vương triều làm thí dụ, hoàn cảnh thiên nhiên khắc nghiệt rèn luyện nên những người dân chịu được vất vả và khắc khổ nhất, nếp sống thượng võ hết sức thịnh hành. Mà Kim Ngọc hoàng triều có sản vật phong phú nên trọng văn khinh võ, lấy mưu lược văn minh chống lên một bầu trời của chính mình. Về phần Phi Phượng vương triều, dựa vào vận chuyển hàng hóa Nam Bắc làm đầu mối then chốt quan trọng cho địa vị của mình, bồi dưỡng được không ít thương nhân phú khả địch quốc, cũng nhờ những thương nhân này, nó mới có thể giữ vững vị trí một trong bốn phần thiên hạ.

Thế nhưng, cục diện ấy có khuynh hướng sắp bị phá vỡ, nguyên nhân là nhiều năm nay Thiên Kình vương triều liên tục bị khô hạn, thêm vào đó cung chủ mới nhậm chức dã tâm bừng bừng, không ngừng gia tăng binh mã xâm phạm biên cảnh.

Phi Phượng vương triều cũng lục tục gia tăng phòng ngự ở những toà thành lân cận ở biên giới phía Bắc, trong đó lấy “Biên thành” chạy thẳng đến vương đô là nơi trọng yếu nhất.

Trải qua mấy năm giao chiến, tình thế giữa hai quốc gia càng thêm căng thẳng, tiếng trống chính thức giao chiến hình như cũng bắt đầu vang lên...

Ngày đó, sau khi kết thúc thao luyện, người được gọi là Tử Long tướng quân Thịnh Hạo Nhiên theo lệ thường trước tiên lên tường thành tuần tra một lần, mới tính toán trở về Tướng quân phủ nghỉ ngơi, mà huynh đệ song sinh Liễu gia vẫn đi theo sau lưng hắn cũng bởi vì công việc hàng ngày đã kết thúc, liền bắt đầu tán gẫu.

"Trong hai tháng này biên thành rất náo nhiệt, lại nói kể từ khi chúng ta đi theo Tướng quân đóng quân tại thành này tới nay, hình như còn chưa xem qua cảnh tượng nào náo nhiệt như thế!" Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc khó tin, Liễu Nghĩa chậc chậc nói.

Liễu Chính liếc huynh đệ nhà mình một cái, liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của hắn khi đề cập đến đề tài này, "Gần đây biên quan có chút yên ổn, nhưng không có nghĩa là đệ có thể tùy tiện đến tửu lâu để uống rượu." Là ám chỉ cũng là nhắc nhở.

Dù sao bọn họ thân mang trọng trách, luôn không có khả năng đi theo dân chúng, hay nhóm tiểu binh mù quáng ồn ào.

"Hắc, đại ca, đệ đương nhiên biết chúng ta mang nhiệm vụ trong người, không thể quá mức phóng đãng. Nhưng nói thật, chắc huynh cũng rất muốn biết Tình cô nương được truyền tụng giống như hồ tiên kia rốt cuộc có bộ dáng như thế nào đi?" Liễu Nghĩa cười trộm, "Đừng nói với đệ hai ngày trước huynh đến Cầm Sắt tửu lâu ngồi hai canh giờ chỉ là muốn uống một chén nước, mà không phải muốn nhìn một chút Tình cô nương nghe nói so với hoa khôi còn đẹp hơn kia."

Nam nhân mà! Thực sắc tính dã. Hắn cũng hiểu được.

Liễu Chính nghẹn giọng, mặt đen hiện lên một mảng hồng nhạt, xấu hổ nhìn Thịnh Hạo Nhiên đang quay đầu lại đây."Tướng quân, ta... Ta là bị nhóm binh lính cấp dưới thuyết phục đi... Ta..."

Đôi mắt Thịnh Hạo Nhiên nhàn nhạt quét qua hai người thuộc hạ đi theo hắn lâu nhất, biểu tình không nóng không giận, "Mọi người vùi ở bên trong thành này vốn không có nơi náo nhiệt để đi, thỉnh thoảng đến tửu lâu ngồi một chút cũng không sao, nhưng đừng đắm chìm trong nữ sắc mà quên quốc gia đại sự là được."

"Tướng quân đúng là người thông tình đạt lý." Liễu Nghĩa cười hì hì, một cánh tay tùy tiện khoác lên vai huynh trưởng, "Hắc hắc, đại ca, huynh cũng đừng thanh minh nữa! Tướng quân cũng là nam nhân, ít nhiều có thể hiểu được tâm tình của chúng ta."

"Đệ -" Liễu Chính bất đắc dĩ mà chống đỡ.

Thịnh Hạo Nhiên mặc kệ hai huynh đệ bọn hắn đang tranh cãi, cước bộ thong thả bắt đầu tuần tra tường thành, đáy mắt thâm trầm tĩnh lặng lại có nụ cười thản nhiên.

Thân là một tướng quân, nhất là trấn thủ tại cứ điểm quân sự trọng yếu này, hắn sớm đã quen bày ra vẻ mặt uy nghiêm làm cho người ta không dám càn rỡ trước mặt thủ hạ. Mà dân chúng tầm thường nhìn thấy hắn, không thể nói là sợ hãi, nhưng cũng không cách nào gần gũi. Dần dần cũng chỉ có huynh đệ Liễu gia đã đi theo hắn từ lâu, tình như tay chân, mới dám ở trước mặt hắn cười đùa.

"Chỉ là, Tướng quân, huynh tranh thủ ngày nào đó rảnh rỗi, có thể đến Cầm Sắt lâu xem Tinh cô nương kia một chút, chậc chậc. Trước không nói tới gương mặt phù dung làm điên đảo chúng sinh, còn có dáng người linh lung, một đôi mắt giống như câu hồn người, ngay cả giọng nói cũng vừa mềm mại lại vừa quyến rũ, làm cho người ta nghe xong xương cốt cũng mềm nhũn. Càng không cần phải nói rượu kia vừa mạnh mẽ vừa khốc liệt, tuyệt đối là rượu mà một nam nhân nên uống." Liễu Nghĩa khoe khoang đến văng nước miếng.

"Ồ? Có thể được đệ khen ngợi như thế, xem ra rượu kia cũng có chỗ hơn người, rảnh rỗi nhất định phải uống mấy bình." Thịnh Hạo Nhiên cười hào phóng, ngay sau đó lời nói xoay chuyển."Nhưng người hành quân không thể uống quá nhiều rượu để tránh sai lầm quân tình, hiểu chưa?"

Mặc dù ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng từng chữ lại mạnh mẽ vang dội, hơn nữa chỉ nói tới rượu, cũng không nói đến Tinh cô nương kia, làm nổi bật chí khí nam nhi rộng lớn.

"Tướng quân răn dạy phải." Liễu Nghĩa trong lòng kêu khổ, ngoài miệng lại không thể không ngoan ngoãn đồng ý.

Ai, ở trước mặt Tướng quân thật không nên nói đến chủ đề như thế!

Đều do hắn vội vàng muốn cùng đại ca và Tướng quân chia sẻ chuyện náo nhiệt gần đây ở trong thành, lại quên Tướng quân tuyệt đối là một chính nhân quân tử, từ đầu đến chân đều mang tính chất quân nhân. Đừng nói là thanh lâu, bình thường ngay cả tửu phường cũng chưa từng đi qua, chỉ sợ uống rượu sẽ hỏng việc.

Thịnh Hạo Nhiên điều chỉnh lại vẻ mặt, biết mình vừa mới dạy dỗ hơi nặng lời, hơi buông lỏng ngữ điệu bổ sung thêm, "Tóm lại, thỉnh thoảng thì tạm được, nhưng ngàn vạn lần không được đắm chìm vào tửu sắc, quên mất trách nhiệm trên người của chúng ta."

Nói cách khác, vẫn còn đi được! Liễu Chính Liễu Nghĩa trao đổi ánh mắt, vô cùng hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của hắn.

Trên đường phố nhỏ luôn luôn yên tĩnh, đột nhiên ồn ào huyên náo hẳn lên, người người tranh nhau nhìn đỉnh nhuyễn kiệu dừng ở giữa ngã tư đường, hành vi kiêu ngạo làm cho người ta tấm tắc ngạc nhiên nhưng không ai dám nói nửa câu.

Bốn phía nhuyễn kiệu được che kín bằng hồng sa mềm mại, khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy bên trong kiệu có một bóng dáng nữ tử mơ hồ, không cách nào thấy được diện mạo chân thực.

Nhưng không ai hoài nghi thân phận của nữ tử kia, dù sao có can đảm sử dụng hồng sa tươi đẹp này xuất môn, không sợ tục khí lại có thể toát ra vẻ quyến rũ, cũng chỉ có Tinh cô nương tiếng tăm lừng lẫy.

Tin tức Tinh cô nương xuất hiện tại chợ giống như gió nhanh chóng truyền ra ngoài, nhất thời đầu đường cuối phố tràn vào rất nhiều dân chúng xem náo nhiệt.

Dáng người Tần chưởng quỹ phúc hậu, lần đầu nhìn thấy trận thế lớn như vậy không nhịn được mà giật mình, cách hồng sa nói với người ở bên trong, "Tinh cô nương, bên ngoài nhiều người sẽ dọa phải cô nương! Người cần thứ gì thì sai hạ nhân đi mua là được, cần gì đích thân xuất môn chứ!"

Giọng điệu hắn mang theo cung kính, thậm chí giống như ngoại nhân cũng khách khí gọi nàng một tiếng Tinh cô nương.

Thứ nhất, là vì hắn cũng không biết tên đầy đủ của nàng là gì, chỉ biết có một chữ Tinh. Thứ hai, nàng là bồ tát cứu nạn Cầm Sắt tửu lâu, không những sẵn lòng xuất bạc để tu sửa tửu lâu sắp phá sản của hắn, mà còn cho mấy phương thuốc khiến rượu sư ủ ra hai khoản tuyệt thế rượu ngon. Rượu kia hương vị đậm đà, làm cho lợi nhuận của tửu lâu tăng lên gấp mấy lần chỉ trong vòng mấy ngày. Càng không cần phải nói sau đó nàng lại còn đích thân ra tay chiêu dụ khách. Mới chỉ lộ diện qua một lần như vậy, mà nam nhân tranh nhau nhìn nàng đã khiến cho hắn phải thay đổi khóa cửa rất nhiều lần rồi.

Ai, ngày hôm nay nếu không phải nàng kiên trì muốn ra ngoài dạo chơi, hắn cũng không muốn để cho vị Bồ Tát sống kiêm thần tài này xuất đầu lộ diện!

"Tần chưởng quỹ, cũng đã xuất môn rồi, đừng lải nhải nữa!"

Mộ Tinh Đan vén hồng sa lên nhô đầu ra, một đôi mắt quyến rũ khẽ quét qua hắn, khóe môi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, nhưng cảnh cáo trên mặt không cần nói cũng biết.

Làm cho tửu lâu xuất hiện, vì nhìn trúng không khí trầm lặng của nơi này nên muốn tạo ra chút vui thích, cũng không phải là muốn một lão đầu tới quản nàng.

Huống hồ trong thời gian này vì vội vàng thu xếp trên dưới tửu lâu, làm cho nàng mau buồn hỏng rồi, làm sao còn có thể an phận đợi tại trong lầu kia không ra khỏi cửa!

Tần chưởng quỹ vừa bị ánh mắt nàng liếc qua, vội vàng cúi đầu, co rụt người lại lùi về một bên, "Vâng vâng."

Không để ý đến hắn nhiều, Mộ Tinh Đan vịn tay một tỳ nữ đi xuống nhuyễn kiệu, dung nhan không tì vết hiện ra ở trước mặt mọi người, nhất thời tiếng hút không khí nổi lên bốn phía.

"Trời ạ! Đây không phải là thiên tiên hạ phàm sao?"

"Chẳng lẽ là tiên nhân hạ phàm, diện mạo như vậy là từ đâu tới."

"Khó trách những đại gia kia người người chen lấn chạy đến Cầm Sắt tửu lâu mua rượu, chính là hi vọng có thể nhân tiện liếc mắt nhìn Tinh cô nương một cái cũng tốt!"

Nhìn dân chúng đang nghểnh cổ vây xem, Mộ Tinh Đan chậm rãi nở nụ cười hài lòng. A! Nhìn tình hình biển người trước mắt này, xem ra nàng thật sự đã thay nội thành này tạo ra được một chút sức sống.

Tác phong táo bạo, cộng thêm rượu trắng thuần khiết, còn có các loại rượu trái cây. Quả nhiên làm cho danh tiếng của nàng vang xa.

Chỉ là, thành quả mà nàng hài lòng nhất cũng không phải là mấy loại rượu này, mà là tên của tửu lâu này.

Cầm sắt, tình sắc, thủ âm rất gần, coi như là việc xấu nho nhỏ nàng muốn làm!

Nàng đi về phía trước mấy bước, đám người vây xem cũng tự động tự phát lùi về phía sau theo bước chân nàng. Nhất thời, trên đường cái ngoại trừ con đường phía trước nàng đang đứng thì bên ngoài tất cả đều chen lấn đến nước chảy không lọt.

Nàng giống như lần đầu tiên ra đường, đối với bất cứ thứ gì đều ôm hứng thú thật lớn, đông sờ tây xem một chút.

Cô nương nàng chơi được vui vẻ, Tần chưởng quỹ đi theo phía sau nàng thì lại kinh hồn táng đảm, chỉ sợ gặp phải phiền phức lớn.

Một đống ánh mắt nam nhân xung quanh như lang như hổ, làm cho người ta không thể không đề phòng!

Ai ngờ, Tinh cô nương này to gan lớn mật, rêu rao ra cửa liền thôi, lại còn không mang theo bất kỳ hộ vệ nào. Chẳng may xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ muốn lão đầu hắn cầm bàn tính xông lên phía trước hay sao?

Thật sự là tốt không linh, xấu lại linh. Vừa mới nghĩ như vậy, phía trước liền xuất hiện mấy tên nam nhân với ý đồ xấu ngăn trở đường đi. Tần chưởng quỹ vừa thấy lập tức bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Đường đi bị ngăn cản, Mộ Tinh Đan cũng không giận, ngẩng đầu lên, lười biếng hỏi, "Có chuyện gì quan trọng sao?" Chậc, mặc dù có náo nhiệt để xem, nhưng những người đến phá rối này cũng không khỏi quá nhập vai rồi.

Nhìn bộ dạng ngu ngốc của bọn họ, cả người nàng cũng đều không động đậy nổi. Ai, lát nữa nếu như không có gì ngoài ý muốn, sẽ phái ám vệ của nàng ở Tam Sắc lâu đi xử lý, loại mặt hàng này còn không xứng để nàng ra tay.

"Ngươi chính là Tình cô nương của Cầm Sắt tửu lâu?" Một hán tử có vóc dáng thấp bé nghiêng mắt nhìn thẳng trên người nàng bằng một đôi mắt gian tà.

"Cần ta treo một bảng hiệu lên người sao?" Nàng cười giễu cợt, "Ai nha! Nhưng ta sợ ngươi xem không hiểu chữ viết trên bảng thôi!"

"Đại ca, nàng có ý gì?" Vóc người hơi cường tráng, nam nhân đứng ở phía sau hán tử thấp bé ngu si hỏi.

Hán tử thấp bé hung hăng đánh hắn một quyền, tức giận mắng, "Ngươi thật ngu ngốc, nàng đang cười nhạo chúng ta không biết chữ."

"Ah? Nàng làm sao biết chúng ta không biết chữ?" Một tên hán tử khác kinh ngạc nói.

"Thật là một đám đần độn! Ngu ngốc!" Hán tử thấp bé giận dữ mắng mỏ, quay đầu nhìn nàng, "Kỹ nữ thối, ngươi chỉ là một nữ nhân bán rượu mua vui, lão tử nguyện ý thu ngươi làm tiểu thiếp phòng thứ tư cũng coi như đã coi trọng ngươi, còn giả bộ cao thượng cái gì. Nếu hôm nay lão tử không cho ngươi một chút giáo huấn, ngươi còn coi mình thanh cao hơn so với nam nhân rồi."

Híp mắt một cái, Mộ Tinh Đan vén vén tóc, trong lòng ẩn chứa tức giận, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc như cũ, "A? Phải không? Ta ngược lại muốn lãnh giáo một chút, ngươi muốn dạy dỗ ta như thế nào?”

Tần chưởng quỹ ở một bên nghe được, thiếu chút nữa bị dọa đến mức chân mềm nhũn. Cô nãi nãi kia rốt cuộc có biết nàng đang nói chuyện với ai hay không. Đây chính là Vương Nhị mặt rỗ - côn đồ lưu manh nổi danh nhất trong thành này!

"Tiện nhân, xem lão tử ta dạy dỗ ngươi thế nào!" Vương Nhị mặt rỗ lạnh giọng, phất tay ra hiệu, "Lên! Mang tiện nhân này đi cho ta, để nàng biết một chút lợi hại."

Nàng thật muốn xem là ai khiến ai biết chút lợi hại! Đôi mắt Mộ Tinh Đan lạnh lẽo, thủ thế muốn vung tay lên, triệu tập ám vệ vẫn luôn âm thầm đi theo bên người nàng.

Tần chưởng quỹ thì lại kéo dài cổ họng kêu cứu mạng.

Nhìn ba hung thần ác sát lao thẳng về phía Mộ Tinh Đan, mọi người vây xem đều nín thở mà chống đỡ.

Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh nhạt đột nhiên vang lên, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, hơn nữa nhanh chóng tạo ra một con đường, để người anh hùng dám làm việc nghĩa có thể nhanh chóng đi tới.

Mộ Tinh Đan và nhóm người Vương Nhị mặt rỗ đang chuẩn bị động thủ cũng theo tiếng nói nhìn qua, nhưng Vương Nhị mặt rỗ miệng nhanh hơn mắt, tiện mồm nói một câu, "Tên khốn khiếp nào dám cản trở lão tử ta?"

Từ trong đám người, từ từ đi ra ba đạo bóng người, sau khi hai người trong số đó nghe thấy lời nói liều lĩnh này của hắn, không nhịn được cũng hút khí.

"Cản trở ngươi chính là ta, không biết ngươi có gì chỉ giáo?" Thịnh Hạo Nhiên mắt lạnh liếc qua đám côn đồ ỷ thế hiếp người kia.

Vừa tuần tra thành trở về, trên đường lại nhìn thấy người ở đây chen lấn giống như xảy ra chuyện lớn gì. Theo dọc đường, nghe người ta nói chuyện mới biết được lại có người giữa ban ngày ban mặt dám đùa giỡn con gái nhà lành, thậm chí tính ra tay bắt người.

Từ trước đến giờ hắn chỉ chú trọng bộ phận quân sự ở biên thành, trị an trong thành đều giao cho phủ nội vụ xử lý, cũng không biết bên trong thành này có côn đồ lớn lốí như thế.

"Ai nha! Là Tướng quân đại nhân." Mấy dân chúng nhanh mắt lập tức nhận ra hắn. Tướng quân đại nhân? Mộ Tinh Đan nghiền ngẫm lặp lại bốn chữ này, đôi mắt lập tức càn rỡ quan sát Thịnh Hạo Nhiên.

Tư thế đứng thẳng, vừa nhìn liền biết đúng là quân nhân có yêu cầu rất cao với bản thân. Diện mạo anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tiêu sái, xem ra là người có đọc sách. Vóc người cao gầy, cơ bắp ẩn dưới quân giáp không quá mức khoa trương, mà tròng mắt đen thâm thúy khó dò kia lại là nơi hấp dẫn người nhất của hắn.

Tổng kết mà nói, hắn không tính là mỹ nam tử, nhưng phong thái sáng ngời, là một nam nhân ngay thẳng điển hình.

"Tướng, Tướng quân đại nhân?" Vương Nhị mặt rỗ cảm thấy tai vạ đến nơi, không thể tin được tại sao mình lại xui xẻo như vậy, lập tức mang theo một đám tiểu lâu la quỳ xuống cầu xin tha thứ, "Xin Tướng quân đại nhân tha cho ta lần này đi! Ta... ta không phải cố ý..."

Thịnh Hạo Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời cầu xin tha thứ của hắn, quay đầu đi hỏi, "Liễu Chính, ban ngày ban mặt đùa giỡn dân nữ phải bị tội gì?"

Liễu Chính lập tức tiến lên, khom người trả lời, "Theo luật pháp hoàng triều, phạt mấy chục roi, cộng thêm tiền phạt hai mươi lượng."

"Nếu như người đó không có tiền nộp phạt, sau khi đánh mấy chục roi sẽ cưỡng chế đi lao động."

Nhóm người Vương Nhị mặt rỗ nghe Liễu Nghĩa bổ sung xong, chân cũng mềm nhũn rồi. Đừng nói là hai mươi lượng, bọn họ đến năm lượng cũng không lấy ra được.

"Những người này..." Thịnh Hạo Nhiên bình thản liếc mắt nhìn đám người sắp bị dọa ngất một cái, "Không cần mấy chục roi, tất cả phạt năm roi để cảnh cáo. Mặt khác, nếu không giao ra được ngân lượng, thì mang đi giữ thành." Nhân thủ giữ thành vẫn luôn không đủ, sau khi chịu một chút trừng phạt nhỏ, để cho bọn họ đi bổ sung nhân lực cũng là lựa chọn đúng đắn.

Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng khí phách vương giả không cho phép nghi ngờ kia đủ để toàn trường khiếp sợ, không chỉ là đám người phạm tội Vương Nhị mặt rỗ, dân chúng vây xem cũng đều im lặng không dám nghị luận nhiều.

Sau khi huynh đệ Liễu gia trầm giọng đáp ứng, dẫn binh lính áp giải mấy người Vương Nhị mặt rỗ qua một bên, lúc này Thịnh Hạo Nhiên mới xoay đầu lại an ủi Mộ Tinh Đan.

"Cô nương, khiến cho ngươi bị kinh sợ rồi."

Rốt cuộc cũng chú ý tới nàng sao? Mộ Tinh Đan buồn cười nghĩ.

Dáng vẻ trang nghiêm vừa rồi của hắn quả thực làm cho nàng rung động không nhỏ, nhưng nàng cũng không phải dân chúng bình thường, không dễ dàng bị hù dọa như vậy.

Nàng ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Thịnh Hạo Nhiên, cẩn thận lưu ý phản ứng của hắn, "Cảm tạ Tướng quân đã cứu tiểu nữ."

Trong nháy mắt bốn mắt giao nhau, trong lòng Thịnh Hạo Nhiên có cảm giác chấn động.

Một thân hồng y, nàng như một ngọn lửa đang thiêu đốt, dáng người thướt tha mềm mại, trên khuôn mặt trái xoan tinh khiết chỉ tô một chút son bóng nhưng vẫn không che giấu được vẻ diễm lệ của nàng. Trên đầu còn cài một cây trâm hoa mẫu đơn khiến nàng càng lộ ra vẻ ung dung xinh đẹp. Mắt của nàng cười như không cười nhìn hắn, chọc cho cõi lòng tĩnh lặng như nước của hắn không nhịn được nổi lên từng đợt gợn sóng.

Nhưng mê muội kia rất nhanh bị hắn cất giấu ở đáy mắt, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt.

Mộ Tinh Đan thấy hắn khôi phục trấn định ngay lập tức, trong lòng không khỏi cảm thấy thú vị, bước từng bước nhỏ đến trước mặt của hắn.

A! Lại có nam nhân lần đầu tiên nhìn vào mắt của nàng mà có thể phục hồi lại tinh thần nhanh như vậy, có thật là không bị vẻ đẹp của nàng rung động? Hay là, giả bộ nghiêm chỉnh đây? Khiến người ta rất xấu bụng muốn kiểm nghiệm một phen. Lông mày Thịnh Hạo Nhiên khẽ nhăn lại, nhìn đối phương không biết xấu hổ đến gần hắn. Khoảng cách quá gần, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, chuyện này đã vượt qua lễ giáo, hắn vội vàng lui về phía sau để kéo ra khoảng cách.

Nhưng hắn lui về phía sau cũng không thành công, bởi vì nàng đã vươn bàn tay nhỏ bé trắng thuần kéo lấy vạt áo trước ngực hắn, khiến hắn không thể lui về phía sau, trừ phi hắn dùng lực đẩy ngã nàng.

"Tướng quân đại nhân, ngài dám làm việc nghĩa cứu tiểu nữ như thế, tiểu nữ thật không biết lấy gì để báo đáp." Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, mị nhãn như tơ, phong tình vạn chủng nhìn hắn.

"Xin cô nương tự trọng." Hắn hơi nhếch môi, chân mày nhíu càng chặt hơn, "Cứu người vốn không cần hồi báo, cô nương không cần suy nghĩ nhiều."

Tuy rằng hắn không có hứng thú với những tiểu thư khuê các mà mẫu thân giới thiệu, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích nhìn thấy nữ tử tán tỉnh nam tử giữa ban ngày ban mặt.

Ah? Như vậy mà vẫn có thể kiên trì không động lòng? Xem ra cần thêm chút liều thuốc mạnh rồi. Mộ Tinh Đan chớp mắt thầm nghĩ .

"Sao lại nói như vậy chứ!" Áo khoác hồng sa không cẩn thận tuột xuống mấy phần, cái yếm màu trắng như ẩn như hiện trêu chọc hắn, cánh tay trắng nõn cũng lộ ra mấy phần xuân sắc, ngực càng thêm gần sát trên người hắn, "Nếu không chê, đêm nay ta muốn thiết yến chiêu đãi Tướng quân trong Cầm Sắt tửu lâu, để đáp tạ ân cứu mạng của tướng quân... Tướng quân thấy thế nào?" Nàng cố ý phóng ra giọng điệu mềm mại, giọng nói quyến rũ khiến chân mọi người gần như đều mềm nhũn.

Thấy nàng dán thẳng vào trên người hắn, ấn tượng về nàng vốn đã không tốt, Thịnh Hạo Nhiên xuống tay không hề lưu tình, hung hăng đẩy nàng ra, không để mùi thơm trên người nàng tiếp tục ảnh hưởng đến suy nghĩ và phán đoán của hắn nữa.

Cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ mình sẽ hối hận vì đã cứu nữ tử này, không nói một câu xoay người rời đi.

Mộ Tinh Đan bị đẩy ra được Tần chưởng quỹ đỡ lấy, đáy lòng nàng hiểu được Thịnh Hạo Nhiên để ý phương hướng nàng ngã xuống, tránh làm cho nàng có khả năng té nhào xuống đất mà bị thương.

Nàng ổn định thân thể, khóe miệng không nhịn được nâng lên nụ cười, đôi mắt chớp động hứng thú theo dõi bóng lưng rời đi của hắn, thật lâu sau vẫn không dời mắt.

Tướng quân đại nhân này, xem ra đúng là không bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc! A, lần này có thể thú vị rồi.

Mộ Tinh Đan cười, cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của hắn nữa, nàng mới quay đầu, nói với Tần chưởng quỹ đã sắp ngất xỉu "Đi, trở về thôi!"

Quả nhiên xuất môn mới gặp được chuyện tốt! Tướng quân đại nhân, hi vọng ngươi không ngại trở thành món đồ chơi của ta đây trong một năm này...