Trên Gấm Thiêm Hương

Chương 27: Nhường đường



Vì sao ngừng kiệu? Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Lục Cẩm Dương khụt khịt, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nàng đã sống hai kiếp người, chính mình nên kiềm chế tốt mới đúng, thế nhưng vẫn còn thiếu kiên nhẫn như vậy.

Chữ tình chỉ có một chữ, rất ngắn gọn, nhưng lại là việc khó kiềm chế.

Tình yêu, tình bằng hữu, tình thân, đều là chuyện khiến người khổ sở.

Liên Sinh bên ngoài gõ cửa, "Phu nhân, đối diện với chúng ta cũng có cỗ kiệu, đường lại chật hẹp, hai bên không thể cùng lúc đi qua, nếu chúng ta lui về phía sau, cỗ kiệu Nhị phu nhân cũng phải như vậy, nếu vậy thì phải quay trở lại thật xa, người xem. . . . . ."

Ý của Liên Sinh, tốt nhất thì phía bên kia nên nhường, như vậy sẽ thuận tiện hơn.

Lục Cẩm Dương ngay lập tức phân phó, "Chúng ta lui về sau đi."

"Phân phó người nâng kiệu, nói bọn họ lui về phía sau, nhường đường." Dù sao nàng cũng không có việc gì gấp, phía bên kia lại đến trước, nhường một chút cũng không sao.

"Vâng." Liên Sinh có chút mất mác, ý của nàng là muốn Lục Cẩm Dương cùng đối phương thương lượng, để nhóm nàng qua trước!

Qua một hồi. Vẫn không thấy động tĩnh.

"Liên Sinh?" Lục Cẩm Dương hơi hơi nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì? Vẫn chưa đi sao?"

Liên Sinh do dự, tò mò nhìn phản ứng của Lục Cẩm Dương, "Đối phương cũng ngừng lại, nói chúng ta qua trước."

Lục Cẩm Dương nhíu mày hỏi, "Có biết là người nào không?"

Liên sinh yếu ớt nói, "Nô tỳ không biết! Bất quá nhìn cỗ kiệu chắc hẳn là người làm quan."

Liên Sinh nói thầm, "không biết đại nhân nhà ai, nhưng tính tình lại tốt như vậy."

Lục Cẩm Dương nghe Liên Sinh nói xong. Liền suy nghĩ, nàng không quen biết ai trong triều, nên chắc không phải người mà nàng biết.

Đối phương cũng không để lại danh tính, nên Lục Cẩm Dương chỉ xem như bèo nước gặp nhau.

Nếu đối phương đã có lòng, Lục Cẩm Dương cũng có dạ.

Liền thấp giọng phân phó, "Đi về phía đối phương nói lời cảm tạ, sau đó chúng ta rời đi, dừng tại đây lâu cũng không tốt."

Liên Sinh nhanh chóng đi làm .

"Phu nhân, chúng ta có thể đi rồi."

"Uh, đi thôi."

Chậm rãi buông màn che xuống, Lục Cẩm Dương tiếp tục tập trung đọc trà phổ.

. . . . . .

"Thiếu gia, Cố phu nhân đã đi rồi." Ngàn Tinh lên tiếng.

Người nào mà không biết, lúc trước Lục Cẩm Dương không đồng ý việc cưới xin với Tiêu Diễn.

Đường đường Tam Thiếu Gia của Tiêu Gia lại bị người khác từ hôn, không ngờ người đó lại là Lục Cẩm Dương thanh danh thối, chuyện này trở thành trò cười trong kinh thành suốt một thời gian dài. Trong lòng Ngàn Tinh kỳ quái, thiếu gia nên đối Lục Cẩm Dương căm thù tận xương tuỷ, đường hẹp gặp nhau, thế nhưng còn nhường nàng ta đi trước.

Nhưng nghĩ lại, thiếu gia bọn họ xuất sắc như vậy, mặc dù Lục Cẩm Dương không lùi hôn, thiếu gia cũng sẽ không cưới nàng, rút lui sớm thì tốt, sở dĩ thiếu gia để nàng đi trước, là không muốn có quan hệ cùng Lục Cẩm Dương.

Nghĩ như vậy cũng có thể thuyết phục .

Tiêu Diễn một thân y phục màu xanh nhạt, mảng hoa sen lấp ló bên trong như ẩn như hiện, mày kiếm sắc bén, mắt đen như mực, toát ra khí chất lạnh lùng kiên cường.

Tiêu Diễn hờ hững ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn hướng cổ kiệu Lục Cẩm Dương, "Đã đi rồi sao?"

Mới vừa rồi nhìn thoáng qua, hốc mắt Lục Cẩm Dương đỏ ửng, trên mặt có mấy dấu hồng, nhưng nàng lại đang tập trung đọc thứ gì đó, không biết vì cái gì, hắn nhìn thấy lông mày Lục Cẩm Dương lộ vẻ quật cường, dù như thế nào cũng sẽ không khuất phục.

Tiêu Diễn suy nghĩ, nàng ở Lục gia nhất định đã chịu ủy khuất!

Lùi hôn ước cùng hắn, nhất định gả cho người mình thương, chưa được bao lâu, đã làm cho nàng thương tâm như vậy."

"Đi thôi." Trong khoảnh khắc, Tiêu Diễn thu lại con ngươi thâm thúy, nhanh chóng khôi phục lại vẻ ngoài lạnh lùng.

"Dạ" Ngàn Tinh cung kính trả lời, nhìn về phía ánh mắt không rõ hàm xúc của Tiêu Diễn.

Thiếu gia vẫn là thiếu gia, nhưng hắn cảm thấy thiếu gia từ bé đến giờ không giống nhau , so với trước càng thêm. . . . . . Lãnh khốc, khiến cho người khác khó có thể tới gần.

. . . . . .

"Vừa mới xảy ra chuyện gì?"

Lục Uyển Nhi lấy ngón tay xoa trán, trong mắt để lộ sự thiếu kiên nhẫn.

Hai bạt tay của Lục Cẩm Dương đủ ngoan độc, không cần nhìn, cũng biết dấu để lại rất sâu.

Thanh Liễu thăm dò rồi nói, "Hình như có một cỗ kiệu phía đối diện với chúng ta, nhưng Nhị phu nhân đừng lo, đối phương đã nhường chúng ta đi trước ."

Thanh Liễu nhỏ giọng nói thầm, "Thật sự kỳ quái, nhìn địa vị đối phương không nhỏ, cái gì cũng chưa nói, vậy mà lại nhường chúng ta." "Nhưng không có chuyện gì lớn, ai đi trước không có gì trở ngại."

Lục Uyển Nhi trừng mắt nhìn kiệu ở bên ngoài, tay gắt gao siết chặt lại.

Xa xa, kiệu quan của Tiêu Diễn mơ hồ rơi vào tầm mắt của Lục Uyển Nhi. . . . . .

Lục Uyển Nhi thâm tình thoáng mất mác, "Thanh liễu, ngươi nói xem, nàng ta có cái gì tốt?"

"Vì cái gì mọi người đều thích nàng, nàng có mẫu thân thương yêu, có ngoại tổ mẫu cưng chìu nàng như trân bảo, nàng có nhiều như vậy. . . Nàng không cần nhìn đến ánh mắt của bất cứ kẻ nào để sống."

"Vì cái gì mọi thứ nàng ta đều có." Lục Uyển Nhi trong lòng chua xót, có ghen tị lẫn hâm mộ.

Nàng tự nhiên chính là Lục Cẩm Dương.

Từ nhỏ Lục Uyển Nhi đã biết, nàng muốn cái gì thì phải cố gắng bằng sức lực của mình, cho đến khi nàng biết Lục Cẩm Dương.

Lần đầu gặp Lục Cẩm Dương, dung mạo nàng ta đã lộ ra vẻ kiều diễm. . . Cuộc sống của Lục Cẩm Dương có thể tự ý làm theo những gì nàng ta muốn, thậm chí có những việc không thể chấp nhận được. Nhưng lúc sau, đều có người đến thay nàng ta giải quyết tốt hậu quả.

Mà nàng, mỗi một câu nói, mỗi một chuyện đều phải suy nghĩ rất kỹ càng, để mọi người có thể đồng ý.

Chỉ bởi vì sinh ra nên mới có sự khác biệt? Từ nhỏ đã chênh lệch lớn như vậy.

Lục Cẩm Dương là nữ nhi thân sinh của Lục Nguyên, mà chính mình chẳng qua là người ăn nhờ ở đậu.

Lục Cẩm Dương muốn làm gì cũng dễ như trở bàn tay, còn nàng, cả đời này hao tổn tâm cơ đều không thay đổi được.

"A? Nhị phu nhân người nói cái gì?"

Thanh Liễu trong lúc nhất thời hoảng hốt, không nghe rõ thanh âm Lục Uyển Nhi.

"Không có gì."

Lục Uyển Nhi im lặng không nói chuyện, thu hồi sự đau thương trong mắt, nàng sẽ không dễ dàng khuất phục.

Lại càng không!

Đầu hàng số phận!

"Có hỏi thăm được khi nào lão gia trở về không?"

Thanh Liễu nói, "Lão gia mới đến Hàn Lâm viện, mấy ngày nay luôn học tại đó, vừa mới biết Nhị phu nhân trở về, lão gia đã phái người đến truyền lời, giờ Dậu sẽ quay lại!"

Lục Uyển Nhi híp mắt, "Mau đắp dược liệu cho ta, đừng làm cho người khác nhìn ra sơ hở."

Cố Du Hiên. . . Nàng sẽ cố hết sức mình để giúp hắn có địa vị cao!

(Lời tác giả: thở phì phò, vị hôn phu Tiêu Diễn của Lục Cẩm Dương đã lên sàn, tuy rằng Cẩm Dương không có nhìn thấy.)