Trao Anh Một Vì Sao

Chương 17



Thẩm Trầm nói là đi bàn chuyện, Ninh Tiểu Tinh còn tưởng là một buổi họp nghiêm túc, kết quả là đi được nửa đường mới biết, hôm nay là sinh nhật của Chương Việt Lĩnh, thêm nữa, căn biệt thự mới mua đã có thể dọn vào ở, thế nên anh ta mời mấy người đến ăn sinh nhật và mừng tân gia luôn.

“Chết, em không chuẩn bị quà rồi.”, Ninh Tiểu Tinh có vẻ bồn chồn.

Thẩm Trầm nhẹ giọng an ủi cô, “Không sao, anh chuẩn bị là được.”

Câu này nghe thì thấy ổn, nhưng nghĩ kỹ lại thì sẽ thấy không ổn chút nào.

Như vậy là hai người tặng chung một quà sao?

Biệt thự của Chương Việt Lĩnh nằm ở vùng ngoại thành, một tòa ba tầng, xung quanh có vườn và thảm cỏ, khung cảnh rất đẹp.

Ninh Tiểu Tinh theo Thẩm Trầm xuống xe, cô đứng bên cạnh xe nhìn vài giây, sau đó khẽ cười: “Xem ra Tinh Thần của các anh kiếm được nhỉ, Chương Việt Lĩnh còn chưa phải là boss lớn đâu đấy.”

Thẩm Trầm mỉm cười bước lại gần rồi nắm tay cô, “Anh có thể coi câu này thành lời khích lệ được không? Nhưng đúng là mục đích ban đầu khi xây dựng Tinh Thần là kiếm tiền thật. Làm game nhanh kiếm ra tiền lắm.”

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời tỏa cả vào đôi mắt Thẩm Trầm, Ninh Tiểu Tinh phát hiện ra, dường như anh vẫn chưa nói hết toàn bộ.

Ninh Tiểu Tinh nhớ mang máng, Thẩm Trầm từng nói, chương trình khám chữa bệnh trực tuyến mới là thứ anh thật sự muốn làm. Thật ra anh không thích dựa vào việc làm game để kiếm tiền, về nguyên nhân anh chọn nó…

Lúc trước Thẩm Trầm đã nói, anh từng nóng lòng kiếm tiền, là để vạch rõ quan hệ với nhà họ Thẩm. Đáng tiếc, không như mong muốn, hiện giờ mọi người đều biết anh là cậu út của nhà họ Thẩm rồi.

Không muốn nói tiếp đến chuyện này vì sẽ khiến Thẩm Trầm mất vui, Ninh Tiểu Tinh vội chuyển chủ đề, “Chương Việt Lĩnh cũng đã ở biệt thự rồi, sao anh còn lạc hậu thế? Ông chủ như anh là không được rồi!”

Thẩm Trầm cười, “Em thích kiểu này à?”

Chuyện đó và cô có liên quan gì đến nhau?

Thầm Trầm vừa thản nhiên cười vừa đưa mắt quan sát xung quanh, “Cũng đúng, ngày trước Ninh Ninh là cô công chúa sống trong biệt thự mà.”

Sắc mặt Ninh Tiểu Tinh thoáng thay đổi, trong nháy mắt, cô có chút cảm giác không biết có phải Thẩm Trầm đang nói móc mình hay không.

Lúc học cấp Ba, thỉnh thoảng Thẩm Trầm cũng chế nhạo cô như vậy.

Cô cúi đầu, tránh nhìn Thẩm Trầm, sợ lại nhìn thấy vẻ gì không hay trên gương mặt anh.

Bàn tay cô bị nắm chặt lại, Thẩm Trầm thấp giọng nói, “Anh nói thật lòng mà, em đừng suy nghĩ nhiều.”

Ninh Tiểu Tinh vừa ngẩng đầu thì chợt thấy trán nóng lên. Thẩm Trầm cúi đầu, gương mặt hai người gần trong gang tấc.

“Trong lòng anh, em vẫn luôn là cô công chúa nhỏ.”

Hai mắt Ninh Tiểu Tinh cay xè. Hiện tại, Thẩm Trầm thật sự đang dồn hết tâm tư để dỗ dành cô.

Cô hơi mím môi, “Công chúa gì chứ, công chúa sa cơ lỡ vận à? Công chúa mà lao đao như em thì thảm quá rồi.”

Thẩm Trầm cười, dịu dàng vuốt tóc cô.

Ninh Tiểu Tinh cũng cười, ánh mắt lơ đễnh liếc ra xa, cách một tấm cửa kính, thấy Kỳ Chân Chân đang lạnh lùng nhìn hai người họ.

Chương Việt Lĩnh đứng ở cửa gào lên: “Làm gì thế, sao còn đứng đấy? Phơi nắng hả? Hay là vẫn không muốn tặng quà?”

Thẩm Trầm lườm anh ta một cái rồi dắt tay Ninh Tiểu Tinh đi vào.

Những người có mặt hôm nay đều là nhân viên của Tinh Thần, còn có thêm mấy người bạn Đại học của Chương Việt Lĩnh, đương nhiên, cũng là bạn của Thẩm Trầm và Kỳ Chân Chân.

Chỉ có Ninh Tiểu Tinh là khách không mời mà đến.

Tất cả mọi người đều thầm quan sát và đánh giá cô.

Một cô bạn học cùng Đại học bỗng nở nụ cười mờ ám, “Thẩm Trầm, giới thiệu chút đi chứ.”

Thẩm Trầm tự nhiên ôm vai Ninh Tiểu Tinh, thoải mái đáp: “Bạn gái tôi, Ninh Tiểu Tinh.”

Ánh mắt mỗi người một kiểu.

Những người này đều thân quen với Thẩm Trầm, đều biết anh vẫn luôn độc thân, thậm chí còn có phần xa cách nữ giới. Đây là lần đầu tiên họ thấy có phụ nữ xuất hiện bên cạnh Thẩm Trầm.

Người có phản ứng lớn nhất, phải kể đến Kỳ Chân Chân. Từ sau khi Thẩm Trầm và Ninh Tiểu Tinh bước vào, cứ một lát cô ta lại quay sang nhìn Thẩm Trầm một cái.

Có vẻ Thẩm Trầm không chú ý tới Kỳ Chân Chân, chỉ lần lượt giới thiệu Ninh Tiểu Tinh với từng người.

Ninh Tiểu Tinh luôn mỉm cười chào hỏi một cách lễ phép.

Ngoài Kỳ Chân Chân và Chương Việt Lĩnh đã từng quen biết trước đó, những người khác đều là lần đầu gặp mặt, Ninh Tiểu Tinh có cảm giác, mọi người đều tò mò về cô.

Một anh bạn học đến vỗ vai Thẩm Trầm rồi hớn hở nói: “Chẳng trách ngày xưa bao nhiêu em theo đuổi mà vẫn không được, thì ra cậu trọng cái đẹp. Gương mặt này của Tiểu Tinh, nếu mà học ở trường mình, thì danh hiệu hoa khôi không thể trượt khỏi tay được.”

Sắc mặt Kỳ Chân Chân càng trở nên khó coi hơn.

Một cô bạn đấm anh ta một cái, “Cho cậu một cơ hội nữa, sắp xếp lại ngôn từ.”

Anh ta cười hề hề xin tha, “Tôi sai rồi, các cậu đều là mỹ nhân, là mỹ nhân tôi không thể nào với tới.”

Một cô bạn là chị em tốt với Kỳ Chân Chân, âm thầm kéo ống tay áo của Kỳ Chân Chân một cái, nhưng cô ta vẫn không thèm đoái hoài.

Chương Việt Lĩnh là kiểu đàn ông chân chất, suy nghĩ thiếu tinh tế, dường như anh ta hoàn toàn không nhận ra được bầu không khí kỳ lạ. Là chủ tiệc, anh ta hò mọi người vào hết phòng khách, “Đứng đây mãi làm gì? Vào trong đi, vào trong nói chuyện.”



Ngoài Ninh Tiểu Tinh, những người khác, bất kể là nhân viên của Tinh Thần, hay là đám bạn Đại học, ít nhiều cũng có tiếng nói chung. Mấy thứ họ nói, Ninh Tiểu Tinh hoàn toàn mù tịt.

Cô im lặng ngồi đó, nhìn thì có vẻ như đang chú ý lắng nghe, thật ra là trong lòng đang cực kỳ rối rắm.

Cô có chút tiếc nuối, vì trước kia không học hành tử tế. Có điều, cho dù ngày xưa cô cố gắng học thế nào, thì tới khi gia đình xảy ra biến cố, chủ nợ cứ rồng rắn kéo nhau đến, cô không thể yên ổn học ở trường được.

Kỳ Chân Chân đang nói chuyện công ty với Thẩm Trầm. Anh chỉ trầm mặc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái.

Một cô bạn khẽ đẩy Kỳ Chân Chân, “Cậu thôi đi được không, hôm nay bọn mình đến mừng sinh nhật Chương Việt Lĩnh, không phải đến để nghe cậu báo cáo công việc với Thẩm Trầm.”

Kỳ Chân Chân khẽ bặm môi, liếc nhanh sang Thẩm Trầm một cái rồi nói như đang oán giận: “Các cậu không biết đấy thôi, giờ Thẩm Trầm bận kinh khủng, mình muốn tìm cậu ấy bàn chuyện công ty mà thường xuyên không tìm được đấy. Mình cũng chẳng muốn lèm bèm như bà cô già, vừa gặp cậu ấy đã nhắc đến chuyện khiến cậu ấy phiền lòng đâu. Nhưng mà hết cách, chuyện công ty mà, bỏ mặc không được.

Cô bạn thân của Kỳ Chân Chân cười duyên, “Cậu đấy, y như hồi Đại học, lúc nào cũng nghĩ cho Thẩm Trầm, cũng chẳng quan tâm Thẩm Trầm có nhận tình cảm hay không. Ngày xưa có bao nhiêu người đấy, mà chỉ có cậu với Chương Việt Lĩnh mới có thể giúp Thẩm Trầm, bằng không lúc cậu ấy khởi nghiệp cũng chẳng kéo hai cậu vào. Mấy năm nay, sắp coi công ty thành nhà luôn rồi. Này, Thẩm Trầm, cậu nên cảm ơn Chân Chân nhà tôi đi.”

Bầu không khí bỗng trở nên im lặng.

Chuyện Kỳ Chân Chân thầm mến Thẩm Trầm từ hồi Đại học đã chẳng còn là bí mật giữa đám bạn, mà hiện giờ, nhân viên của Tinh Thần cũng đều nhìn ra, phó tổng giám đốc Kỳ yêu thầm ông chủ. Nếu không có Ninh Tiểu Tinh, mọi người còn có thể nhân cơ hội trêu chọc hai người họ, nhưng vì Ninh Tiểu Tinh ở đây, nên tình huống này có phần xấu hổ.

Sau đó, Chương Việt Lĩnh lại phát huy tính chất phác điển hình của anh ta.

“Đừng nói nữa, Thẩm Trầm là bạo quân đấy. Các cậu hỏi cậu ta xem, hồi đầu có phải thường xuyên bắt bọn tôi thức suốt đêm không, không xong việc là cậu ta hành lên hành xuống! Nhưng mệt thì mệt chứ, nếu cho chọn lại lần nữa, tôi vẫn chọn như thế. Thẩm Trầm có thể giúp tôi thực hiện lý tưởng, bất kể là trên phương diện tiền bạc hay tinh thần. Sau khi đi theo Thẩm Trầm, vấn đề lớn đến đâu cũng không phải sợ, có bao nhiêu áp lực, cũng đều là cậu ấy gánh.”

Những câu này nghe ra như đang cố tình nói với cô bạn thân của Kỳ Chân Chân, mà sắc mặt của cả hai cô nàng đều có vẻ không mấy dễ chịu.

“Thôi, biết là tốt, không cảm thấy tôi nợ cậu là được.”, sắc mặt Thẩm Trầm vẫn vô cùng tự nhiên, anh nắm tay Ninh Tiểu Tinh, dịu dàng hỏi: “Muốn uống thêm nước không?”

Ninh Tiểu Tinh lắc đầu.

Thẩm Trầm nhẹ nhàng ôm lấy vai cô rồi cười với Chương Việt Lĩnh, “Cũng đừng chỉ nhớ đến việc tôi hành cậu. Nào, hôm nay là sinh nhật cậu, cậu là to nhất, muốn ăn gì, tôi với Ninh Ninh làm cho cậu.”


Chương Việt Lĩnh sung sướng cười ha ha.

“Đúng là anh em tốt, tôi nhớ mấy món Tiểu Tinh làm lắm đấy. Để xem nào, tôi muốn ăn nhiều thứ lắm.”

Chương Việt Lĩnh đọc một hơi mấy món ăn, nói xong còn không quên tâng bốc Ninh Tiểu Tinh, “Học trò cuối cùng của thầy Phan Khánh Tường, học trò nữ duy nhất đấy, hôm nay các cậu được lây phúc của tôi rồi.”

Ninh Tiểu Tinh bị khen quá lại thành ngượng, cũng may Thẩm Trầm nhanh chóng đưa cô vào bếp.

Ông chủ tự mình xuống bếp, đám nhân viên của Tinh Thần xoắn xuýt đòi vào giúp, nhưng lại bị Chương Việt Lĩnh ngăn cản.

“Mấy cô mấy cậu có bị làm sao không thế, người ta phu xướng phụ tùy, cô cậu vào hóng cái gì! Đợi họ nấu xong là các cô cậu có cơ hội thể hiện rồi. Nói rồi đấy, mỗi người một món, đừng hòng giở trò lười.”



Với Ninh Tiểu Tinh mà nói, phòng bếp mới là sân nhà của cô. Vừa bước vào, cô đã cảm thấy dễ chịu ngay lập tức.

“Anh đừng động vào, để mình em làm được rồi.”

Thẩm Trầm cầm tạp dề đến, tự nhiên đeo giúp cô. Cả cơ thể anh vẫn còn áp sát sau lưng cô.

“Chê anh, sợ anh làm vướng chân vướng tay à?”

Ninh Tiểu Tinh cảm giác cả tấm lưng đang dần tê dại đi.

“Không phải.”, đang định đứng xa ra một chút thì lại bị anh kéo về.

“Vừa nãy có phải cảm thấy chán lắm đúng không?”

“Không đâu.”

“Nói thật nào.”

“Ừm, có… có một chút.”

Cánh tay anh vòng qua người cô, để cô hoàn toàn ngả vào lòng mình.

“Có…người.”

“Em là bạn gái anh.”, giọng Thẩm Trầm ở ngay bên tai, anh cúi đầu xuống, mang theo cả hơi thở nóng ấm, “Thế nên nếu thấy phiền, có thể ra ám hiệu với anh.”

Vậy là, anh cố ý lấy cớ để đưa cô tránh đi ư?

Ninh Tiểu Tinh cảm động vì hành động săn sóc nhỏ này.

Có điều, thật ra cô không thấy phiền, mà là tự ti. Tự ti vì không thể tán gẫu về những chủ đề đó, tự ti vì hoàn toàn chẳng có chung đề tài nói chuyện với Thẩm Trầm.

“Còn nữa, đừng có cảm thấy không có đề tài chung để nói chuyện với anh. Ngày nào đi làm cũng nói những chuyện đấy rồi, ở nhà, anh thích nghiên cứu thực đơn với em hơn.”

Ninh Tiểu Tinh ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn anh.

Thẩm Trầm cúi đầu, khẽ khàng hôn lên thái dương của cô, “Thế này mà đã cảm động rồi? Xem ra trước đây anh tệ bạc với em quá.”

Ninh Tiểu Tinh vội cụp mí mắt. Hai mắt vừa xót vừa cay, chỉ sợ lại khóc.



Tay nghề của Ninh Tiểu Tinh đã vô cùng thành thạo rồi, chẳng mấy chốc đã làm xong mấy món. Sau đó, hai người giao phòng bếp lại cho những người khác.

Chương Việt Lĩnh luôn miệng nói cảm ơn, vất vả rồi.

Ninh Tiểu Tinh cười giải thích, những món này phải ăn ngay, mùi vị mới ngon, để thêm chút nữa thì sẽ bị giảm chất lượng.

Chương Việt Lĩnh vỗ ngực, “Không thành vấn đề, một mình tôi có thể ăn hết sạch.”

“Thùng cơm à?”, Thẩm Trầm đá đểu.

Chương Việt Lĩnh đáp: “Hôm nay là sinh nhật tôi, nói gì hay ho hơn được không? Nhưng mà, Thẩm Trầm, quen cậu lâu vậy rồi, mà hôm nay mới thấy cậu giống người hơn đấy.”

Thẩm Trầm cất giọng lạnh lùng, “Hôm nay là sinh nhật cậu, nói gì hay ho hơn được không?”

Chương Việt Lĩnh sửng sốt, sau đó cười phá lên.

“Quả nhiên, hôm nay là ngày cậu giống người nhất đấy.”

Những người khác đang bận bịu trong bếp, Thẩm Trầm dẫn Ninh Tiểu Tinh ra ngoài đi dạo. Vẫn đứng ở ngoài sân nãy giờ, Kỳ Chân Chân thấy họ ra liền bước tới.

“Thẩm Trầm, có thể nói chuyện riêng không?”