Tránh Xa Nam Chủ: Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 11: Nam phụ tiêu diệc



Nam nhân vốn an tĩnh nằm trên giường bỗng mở con mắt, để lộ ra một đôicon ngươi màu đen tuyền lạnh tanh không chút cảm xúc. Nam nhân này đưatay dụi mắt vài cái, xác định bản thân mình vẫn ổn thì mới nhẹ ngồi dậyđánh giá xung quanh. Bỗng một đôi mắt màu lục bích tràn ngập tò mò nhìnvào nam nhân khiến nam nhân cũng nhìn vào vật nhỏ dài màu đỏ tươi nhưmáu ở trước mặt mình. Bỗng vật thể màu đỏ trườn đi, hiển nhiên là mộtcon rắn không lớn lắm nhưng lại đặc biệt đẹp mắt. Nam nhân nhìn vào hồng xà bỏ đi, trong đôi mắt vốn lạnh tanh chợt ẩn hiện nghi hoặc cần đượcgiải đáp

Rắn? Hắn đang ở đâu? Tại sao ở đây lại córắn? Hắn không phải là hít phải một số loại dị thảo mà ngất đi sao? Tạisao giờ lại xuất hiện ở trong một ngôi nhà gỗ?

Bỗng nam nhân quay đầu, nhìn vào chiếc bàn nhỏ, có một chiếc vali nhỏ bằngbạc thì khuôn mặt mới giãn ra một chút. Hắn có ý định vào khu rừng kì lạ mà không có bản đồ cụ thể kia để tìm một số loại dược vật có mùi để hắn có thể hoàn thiện được thứ hắn cần, thật không ngờ là lại phản tác dụng làm hắn ngất đi.

"Cậu đã tỉnh? Có cảmthấy khó chịu ở chỗ nào hay không?" Một thanh âm trầm ấm vang lên khiếnnam nhân hơi kinh ngạc quay sang chỗ phát ra giọng nói.

Trước mặt hắn là một nữ nhân tầm hai mươi, khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn mang chongười ta cảm giác vô cùng dễ chịu khi nhìn. Làn da nữ nhân này trắng nõn ửng hồng vô cùng mịn màng. Thân hình cao ráo khỏe mạnh lại ẩn hiện sựquyến rũ. Mái tóc đen dài được buộc cao gọn rất đơn giản cũng không làmcho nữ nhân này giảm bớt phần mỹ lệ. Cánh môi mềm đỏ mọng không cần tôson ẩn chứa nụ cười dịu dàng mà theo hắn đánh giá là không chút giả tạo. Đôi mắt màu tím u buồn cũng lạnh nhạt trong trẻo đầy yêu mị. Khí chấtthanh lãnh thoang thoảng mùi hương dễ ngửi

Nam nhân cứ nhìn Tôn Nguyệt Tuyết và không trả lời nàng khiến nàng hơinhướn mày, nàng lại tiếp tục kiên nhẫn giải thích tình hiện tại cho namnhân kì lạ này "Tôi vô tình gặp cậu đang bất tỉnh trên đường, liền cứucậu mang về đây, tôi không có ý định hại cậu, tôi chỉ là một người cóchút y thuật mà thôi, khi nào câu khỏe hãy nói với tôi, tôi sẽ dẫn cậura" Nàng vô cùng chân thành nói, nàng là thật tâm cứu người nha, một đứa lười như nàng mà phải ra tay là phúc khí ba đời của hắn đấy

"Đây...là đâu?" Một thanh âm trầm khàn vô cùng quỷ dị nhưng lại kích thích ngườinghe vô cùng, đến nàng cũng nhịn không được mà xém chút nữa là bị thanhâm này kích thích. Chết tiệt! Mỹ nam đâu cũng có, đã mỹ thanh âm cũngthật mỹ, đúng là cái thế giới này dư thừa nhất là người đẹp!

"Một chút nữa cậu sẽ biết, nhưng tôi cần cậu giải thích cho tôi vài điều.Cậu tại sao lại phải đi vào khu rừng đó mà chẳng có chút chuẩn bị nào?Và cậu là ai?" Tôn Nguyệt Tuyết dựa người vào phía cửa, thản nhiên hỏi,nụ cười tựa tiếu phi tiếu lạnh nhạt bất cần nhưng tạo cho người ta cảmgiác thân thiết, thật là quái dị!

Namnhân không trả lời mà chỉ nhìn nàng dò xét, nàng chỉ nhún vai vô tội,thói quen nghề nghiệp thôi mà. Nam nhân này mặc dù hơi quái dị nhưng ánh mắt không cmang cho nàng cảm giác cần phải đề phòng, có lẽ sẽ tin tưởng được, nếu không nàng không ngại hủy hoại một cuộc sống tươi đẹp đâunha. Nàng là người rất dễ tạo niềm tin tưởng ai đó nhưng cũng rất dễ đềphòng ai đó dù trước đó mấy phút vẫn tin tưởng.

Thôi được, nam nhân này đã tò mò thì nàng liền đáp ứng, nàng rất rộng lượnga! Dù sao cái không gian này nàng cũng không định giấu người này, dù sao người mà nàng mang vào không gian có thể đếm trên đầu ngón tay, và aicũng đều rất biết giữ miệng. Nàng cũng rất hứng thú với nam nhân này,hắn tựa như một con hắc miêu vậy.

"Cậukhông muốn trả lời cũng được, tôi không ép, nghĩ ngơi thêm tí nữa đi, cơ thể cậu vẫn chưa hoạt động mạnh được đâu. Tí nữa tôi sẽ giải thích chocậu những thứ cậu muốn hỏi, nhưng cậu cũng phải đáp ứng tôi một điềukiện, điều kiện gì thì lát nữa chúng ta cùng bàn. Giờ thì tôi đi xem vài thứ, có gì cần cứ nói, nếu được tôi sẽ giúp hết mình"

Được rồi, nàng đang độc thoại một mình, nam nhân kia có nghe không nàngkhông biết, nhưng mà nàng cũng rất buồn nha, lòng tốt của một vị bác sĩđang bị tổn thương trầm trọng, nàng cần được an ủi! Thôi, tự kỉ đủ rồi,làm việc chính thôi

Nhìn bóng dáng củaTôn Nguyệt Tuyết rời đi, nam nhân vẫn đang nhìn theo bóng lưng của nàngthì thu hồi tầm mắt, nghe lời nàng nằm xuống nghỉ. Hắn không phải cố ýlàm cho nữ nhân kia độc thoại một mình, hắn chỉ là không quen khi phảimở miệng nói nhiều tới vậy. Bỗng có một vật thể màu đỏ xuất hiện trướcmắt hắn, hắn liền nhận ra đây là con hồng xà vừa nãy.

Tiểu Hồng rất bực bội, nam nhân này sao lại dám bơ chủ nhân của nó như vậy,chủ nhân là vàng là ngọc mà nó còn hận không thể cung phụng như trời màsao nam nhân này dám để chủ nhân nó mở lời vàng lời ngọc nhiều như vậymà không trả lời. Nó muốn cắn nam nhân này nhưng mà chủ nhân dặn phảichiếu cố tên này nên nó mới tha, chứ nếu chủ nhân không dặn nó đã cắn đã cạp chết tên này rồi. Thật là tức chết nó!

Tiểu Hồng lăn qua lăn lại trên giường trước con mắt của nam nhân mà nó đangphỉ nhổ hàng vạn lần kia, nó thật bực bội! Rất bực bội. Nam nhân nhìnvật nhỏ như thể đang bị chọc tiết cứ không ngừng lăn cái thân dài củamình, mặc dù Tiểu Hồng là rắn nhưng so với rắn bình thường thì nhỏ vàgọn hơn, thân cũng không dài, nên làm thành vòng tay rất thích hợp

Cái đuôi rắn của Tiểu Hồng còn như vô tình đánh vào mu bàn tay trắng củanam nhân, nam nhân chỉ nhìn không ngăn cái đuôi quấy phá, tựa như ngườibị đánh bằng đuôi rắn không phải là mình. Lúc đó hắn chợt mở miệng làmTiểu Hồng phải dừng trả thù cá nhân

"Tiểu xà...Nữ nhân kia, là chủ nhân ngươi?" Nam nhân vô tình hỏi, hắn có cảmgiác con hồng xà này nghe hiểu tiếng người, còn rất thông minh có linhtính, không giống mấy con rắn hắn từng thấy nên hắn vốn không tim khôngphổi cũng nảy sinh tò mò muốn tìm hiểu

Tiểu Hồng không thể trả lời chỉ có thể gật đầu nhỏ của mình, ánh mắt lấplánh khi nhắc tới chủ nhân của nó, cái đuôi còn vỗ vỗ vào cái thân mà nó cho là ngực của mình để thể hiện niềm tự hào khiến nam nhân càng thêmtò mò về hồng xà này cả nữ nhân sở hữu dung mạo đẹp nhất mà hắn từng gặp kia nữa

"Là nữ nhân kia cứu ta?" Namnhân thấy thế thì hỏi tiếp, hắn không giỏi tiếp xúc với người khác nênnói chuyện với một con xà làm hắn cảm thấy dễ chịu

Tiểu Hồng tiếp tục gật đầu, trong lòng thầm khinh bỉ tên nam nhân này, vừanãy chủ nhân đã nói rõ mà hắn còn hỏi, đầu óc thật là kém! "Không cầnkhinh bỉ ta như vậy, ta chỉ là thuận miệng hỏi" Nam nhân nhìn vật nhỏ dù không có biểu hiện gì nhưng đôi mắt màu ngọc bích đã nói lên tất cả làm hắn rất không dễ chịu, từ khi nào một con hồng xà lại biết khinh bỉ hắn như vậy

Tiểu Hồng giật mình, ngoài trừchủ nhân nó ra thì đây là người đầu tiên dám nói chuyện với nó mà cònđoán suy nghĩ của nó được, nam nhân này cũng thật sự rất lạ nha. Nókhông thèm so đo nữa, dù sao nó cũng là một con rắn rộng lượng, so đovới người này chỉ hao trí thông minh của nó thôi. Không thể không thừanhận, câu nói bao đời ông cha ta truyền lại là chủ nào tớ nấy thật sựrất đúng...

"Tiểu Hồng, đi ra ngoài háicho ta vài loại trái cây ăn tráng miệng đi" Tôn Nguyệt Tuyết trên taycầm một chén cháo nấm, nàng cũng cho một ít thảo dược để làm tan tácdụng còn sót lại của hương độc. Nàng nhanh chóng ra lệnh cho Tiểu Hồngtự mình ngồi xuống bên cạnh nam nhân

"Tôi biết cậu không thích nói chuyện với người lạ, vì vậy tôi sẽ không épcậu, nhưng cậu phải hợp tác để tôi trị dứt bệnh của cậu" Tôn NguyệtTuyết khuôn mặt nghiêm túc nâng nam nhân này ngồi dậy, nam nhân mặc dùnhỏ hơn nàng nhưng thân hình cao ráo chắc khỏe, cũng may là nam nhânchịu hợp tác chứ nếu không nàng sợ rằng nàng nâng cũng khó khăn

"Tôi tên Lục An Nguyệt, còn cậu? Chắc cậu sẽ không keo kiệt tới mức một cáitên cũng không chịu nói chứ?" Tôn Nguyệt Tuyết không có ý định dùng tênnguyên chủ, nếu lỡ nam nhân này biết nguyên chủ sẽ khổ mà Lục An Thầncũng không thể vì đó là tên nam, còn Lục An Nguyệt là tên kiếp trước làcó thể dùng. Nàng còn chưa có ý định sẽ lộ thân phận khi chưa hiểu rõngười này

"Tiêu Diệc" Nam nhân giuơng đôi mắt hắc bạnh phân minh nhưng lạnh tanh không chút cảm xúc nhưng hơi mơhồ nhìn Tôn Nguyệt Tuyết, thanh âm khàn quỷ dị kích thích người. TônNguyệt Tuyết mỉm cười, vậy là người này cũng bắt đầu tin tưởng nàng rồi

Cơ mà khoan đã, Tiêu Diệc không phải tên của nam phụ trong truyện sao? Còn là nam phụ nàng rất quý nữa nha. Trời ạ! Không ngờ là nàng được chạmmặt nam phụ ít xuất hiện nhất.

Trongnguyên tác Tiêu Diệc là một cô nhi, vì quá khứ không mấy tốt đẹp mà tính tình lãnh đạm, bát cần, dù là mới mười chín nhưng tưởng chừng như haimươi chín, hắn rất giỏi nhìn sắc mặt, ít khi mở miệng. Lại coi việc điều chế hương thơm như mạng, hắn không có nơi cố định, đi khắp nơi để thõamản cái việc điều chế hương thơm của mình.

Tiêu Diệc gặp nữ chủ trong một lần đi leo núi, nữ chủ cũng có chút thông tin về một số loại thảo dược nên đã giúp đỡ nam phụ này, dần nam phụ nàyquen biết nữ chủ, nhưng nam phụ này lại không chấp nhận được việc một nữ nhân lại có ý định sẽ va vãn hắn cùng lợi dụng hắn nên đã tự động rờixa nữ chủ dù có tình cảm. Một số chuyện nam hắn biết hắn cũng nói cho nữ chủ dù hắn có cảm tình với nữ chủ. Cũng vì thế mà nàng khá thích namphụ này, cũng vì hắn rất quyết đoán và biết giữ kín những gì nên giữ

Tiêu Diệc còn là người có tài, dù hơi bất cần nhưng không quá mức vô tâm,vẫn sẽ biết ơn ai đã cứu giúp mình, thêm việc nam phụ này không bị nữchủ dụ dỗ thì nàng đã rất thích rồi. Người này có thể tin! Tôn NguyệtTuyết nhậ định xong liền đem Tiêu Diệc thành người mà mình có thể tintưởng, cũng không cần phải giấu diếm hắn. Còn việc nàng là nữ phụ, hắncòn không biết nữ chủ vạn năng cho tới khi gặp nữ chủ thì sao phải để ýmột nữ phụ nhỏ bé chứ. Hắn chỉ quan tâm tới cái đam mê của mình mà thôi.

Tôn Nguyệt Tuyết đút mấy muỗng cháo cho Tiêu Diệc, hắn cũng rất thuận theokhiến nàng vô cùng hài lòng "Diệc, tôi có thể gọi cậu như vậy chứ? Tôibiết cậu vào rừng để tìm hương liệu, tôi nghĩ tôi có thể giúp được cậu"Tôn Nguyệt Tuyết suy nghĩ một lát, nàng dù sao cũng đã chọn tạo mối quan hệ với người này thì nàng sẽ không ngần ngại giúp đỡ hết mình, nhưngnàng cũng là thật tâm muốn giúp, không hoàn toàn giống nữ chủ là có mụcđích đâu nha

Tiêu Diệc hơi nghi hoặc nhìn nàng, nhưng cũng gật đầu. Tôn Nguyệt Tuyết đem hết cháo đút cho TiêuDiệc, kiểm tra lại lần cuối thân thể của hắn rồi mới yên tâm thở phào"Đây, thứ này của cậu" Tôn Nguyệt Tuyết đưa hắn cái vali, còn mình thìngồi nhìn hắn mở cái vali đó ra, quả nhiên là vali dùng vân tay cùng mậu khẩu, cũng thật công phu!

Nàng khôngthấy rõ bên trong nên chỉ thấy Tiêu Diệc lấy ra một cái bình thủy tinhmàu lam ngọc nhỏ, hắn mở nắp bình, một mùi hương dễ chịu dịu nhạt lankhắp phòng khiến nàng tâm tình vô cùng tốt, nhưng nàng cũng hơi nhíu mày

"Quả nhiên là có khuyết điểm, nó chỉ giúp ta dễ chịu trong giây lát, tôinghĩ tôi có thứ sẽ giúp được cậu. À mà tôi lớn tuổi hơn cậu đấy Diệc"Tôn Nguyệt Tuyết cười, nàng đừng dậy ra ngoài, nàng định lần sau sẽ choTiêu Diệc biết đây là đâu sau

Tiêu Diệcnhìn bóng lưng nàng, hơi khó hiểu cùng ngứa ngáy, người này rốt cuộc làai? Sao lại biết nhiều về hắn như vậy, không phải là người biết hắn rấtít sao?

Rồi Tôn Nguyệt Tuyết quay lại với một bông hoa, rất giống bông hoa tulip nhưng mùi lại khiến người khácan tĩnh, cực kì dễ chịu "Thứ này sẽ giúp được cậu đấy" Nói rồi nàng vươn ngón tay, lấy từ bên trong bông hoa ra một viên tròn nhỏ màu vàng,không mùi nhưng lại khiến Tiêu Diệc nhìn không thôi.

Nàng đưa viên tròn nhỏ này vào trong bình, viên ấy vừa vào trong hết lập tức tan ra không dấu vết, nàng đóng nắp, mỉm cười đưa cho Tiêu Diệc "Ngàymai sẽ có tác dụng rất lớn đấy, cậu cũng đã ổn, tôi đưa cậu về chỗ cũ,ngày mai cậu đến quán cafe [30] ở đường XX thì tôi với cậu nói chuyện.Tôi biết cậu hiểu ý tôi mà" Nói rồi nàng đem bình đặt vào vali, đónglại, bịt mắt Tiêu Diệc rồi niệm tâm, khiến Tiêu Diệc cùng vali đi rangoài. Còn nàng thì ở lại không gian