Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 31: Một mình kiên cường chiến đấu!



Bãi cỏ trước bảo thự được đám người hầu dốc lòng bố trí vô cùng tinh xảo, thảm đỏ kéo dài từ cửa chính uốn lượn như rồng, các tân khách âu phục giày da dẫn theo bạn nhảy trang điểm xinh đẹp đạp thanh bước tới, bốn phía là tháp rượu champagne, hoa tươi rực rỡ, đèn đóm sáng trưng khảm nạm khắp nơi như một bầu trời đêm đầy sao, phóng tầm mắt nhìn, cực hạn xa hoa.

Thời Thiên đứng trên ban công tầng hai quan sát thịnh yến chói mắt phía dưới, cậu đột nhiên có chút khó tin bữa tiệc bậc nhất này là dành riêng cho mình.

Sống trong chiều chuộng, đứng ở độ cao người người ao ước, bốn năm qua đi Thời Thiên cơ hồ quên mất đó là cảm giác gì, cậu cúi xuống nhìn bộ tây trang bạch sắc giá trị trên trời mình đang mặc, nhớ tới chua xót bốn năm qua, đột nhiên trong lòng trống rỗng có cảm giác chao đảo muốn ngã, bởi cậu đối với mọi thứ trước mắt đều hết sức xa lạ đến khiến cậu hoảng hốt, như hài đồng non nớt bị đưa đến một nơi lạnh lẽo, nhìn không thấy bóng hình quen thuộc, nghe không ra một giọng nói thân tình, không có ai quan tâm bảo vệ, thân đơn lực mỏng cô độc giữa dòng người xa lạ, bắt đầu hoảng loạn, sợ hãi, bất an.

Thời Thiên rất muốn nắm lấy tay Cổ Thần Hoán để tìm kiếm cảm giác tồn tại, bởi vì người đang đứng ở nơi này đã không còn là vị thiếu gia lãnh ngạo ngẩng cao đầu giữa đám người, cậu chẳng còn gì, hiện tại, chỉ có một Cổ Thần Hoán.

Cổ Thần Hoán đi ra ngoài cùng thủ hạ bàn giao công sự, Thời Thiên đứng ở ban công tầng hai chờ hắn, chờ gần mười phút, Cổ Thần Hoán gọi điện thoại tới bảo Thời Thiên xuống lầu, hắn ở sân sau chờ cậu.

Thời Thiên cúp điện thoại nhanh chóng xuống lầu ra đại sảnh. Yến hội sắp bắt đầu, rất nhiều khách mời đến dự, tất cả mọi người ưu nhã cầm ly thân thiện trò chuyện với nhau.

Hội trường tổ chức chiếm diện tích rất lớn, các món ăn tinh xảo bày đầy trên những chiếc bàn dài, hơn nữa lại là tiệc đứng, cho nên Thời Thiên mất kha khá thời giân vẫn chưa tìm thấy Cổ Thần Hoán.

Thời Thiên thấy có chút kỳ quái, dùng hình thể và khí chất của Cổ Thần Hoán nhất định phải vô cùng nổi bật, nếu hắn có ở đây, cậu liền dễ dàng tìm thấy mới phải, không lý nào đến giờ còn chưa nhìn ra.

Thời Thiên hỏi một bồi bàn bưng rượu, người đó cũng không biết, lúc cậu đang chuẩn bị rút điện thoại ra gọi cho Cổ Thần Hoán, đột nhiên bị một thân thể to béo đi qua đụng vào người, Thời Thiên mặc dù không tính là gầy yếu, nhưng đối với cái bụng bự kia sức mạnh hiển nhiên là không bằng. Bị đụng như vậy, Thời Thiên lão đảo lùi ra sau vài bước liền đụng phải một nam nhân làm chất lỏng đỏ sánh trong ly rượu trên tay ông ta tràn ra ngoài, dịch rượu bắn tung tóe lên âu phục hai người.

Nam nhân kinh sợ kêu lên, "Quần áo của tôi!" Nói xong sắc mặt gã đen như đáy nồi tức giận trừng trừng nhìn Thời Thiên, "Cậu làm sao vậy? Đi không nhìn à?" Tiếng quát của hắn hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

"Xin lỗi tiên sinh, tôi không cố ý." Thời Thiên đứng vững thành khản xin lỗi, tầm mắt theo bản năng dừng lại trên người tên mập vừa đâm vào mình, trực giác mách bảo, vừa rồi là người này cố ý đụng vào cậu.

Gã đàn ông to béo trang sức xa xỉ, miệng còn nạm mấy chiếc răng vàng, cái đầu hói bóng loáng, hình như là quý tộc nửa mùa.

"Con mẹ nó mày không có mắt à?" Gã mập chỉ vào mặt Thời Thiên rống to, không hề có sự trầm ổn của phú thương, tiếng rống vừa vang lên, gã và Thời Thiên liền thành tâm điểm chú ý.

"Tiên sinh, ngài có thể không xin lỗi tôi, nhưng hãy tôn trọng sự cao quý của buổi tiệc này." Thời Thiên lạnh lùng nhìn gã mập, thanh âm mạnh mẽ không che giấu tức giận.

"Tiểu tử mày là cái thá gi?! Dám nói chuyện như vậy với lão tử!" Giọng gã mập trái lại càng thêm chói tai, các vị khách bắt đầu tò mò đến gần, chỉ trong chốc lát, gã mập và Thời Thiên đã bị các nam nhân nữ nhân áo quần hào hoa vây thành một vòng.

Thời Thiên đột nhiên cảm thấy không ổn, cậu có cảm giác gã mập đang cố tình lôi kéo sự chú ý về phía mình! Đưa mắt nhìn quanh một vòng, nhất khởi cảm thấy mình đơn độc giữa vòng vây kẻ địch.

Thời Thiên diện vô biểu tình, cậu quay người muốn rời khỏi trung tâm đám người, không quản mục đích của gã mập là gì, Thời Thiên tự thấy mình không nên tranh chấp vào lúc này, tối nay là lễ đính hôn của cậu và Cổ Thần Hoán, không thể đem lại bầu không khí căng thẳng được, cậu tin mình có thể khiến gã á khẩu không phun ra được lời nào, nhưng cậu phải nghĩ đến lập trường của Cổ Thần Hoán, ở đây đều là người quên trên phương diên làm ăn của hắn, cậu không thể gây rắc rối.

Huống chi, chờ đến khi Cổ Thần Hoán tuyên bố đôi tượng đính hôn chính là Thời Thiên cậu, tên mập này nhất định sẽ phải hối hận vì đã gây sự! Nói không chừng còn phải xin lỗi cậu.

Thời Thiên quay người đi chưa được hai bước, cổ tay đã bị nam nhân cậu vừa đụng phải kéo lại, Thời Thiên tưởng nam nhân này còn tính toán chuyện bị cậu làm ướt y phục, vừa định nói xin lỗi đã nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc, âm lượng vừa đủ để mỗi người nghe rõ rõ ràng ràng.

"Cậu là con trai Thời Việt Nam?!"

Nam người vừa dứt lời, trong đám người lập tức truyền đến tiếng xì xào bàn tán, tất cả giật mình nhìn Thời Thiên, chỉ chỏ, nghị luận sôi nổi.

Thời Thiên lại càng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục gương mặt trấn tĩnh, mặt không đổi sắc gạt tay nam nhân, lạnh lùng đáp, "Tôi không phải," Nói xong, cậu quay người muốn bỏ đi lần nữa.

Thời Thiên không nghĩ tới bốn năm trôi qua còn có người có thể nhận ra mình, khi Thời gia phá sản, trở thành chủ đề để chế nhạo, giẫm đạp, chửi rủa, Thời Thiên lúc ấy đã đưa cha đang bệnh nặng biến mất khỏi tầm mắt mọi người đến một góc nhỏ trong thành phố gian nan sinh sống, ban đầu, cậu chỉ dám lựa chọn những công việc ít giao tiếp với người khác, lo lắng ai đó sẽ phát hiện thân phận của mình, sau đó, Thời gia dần trôi vào dĩ vãng giữa sự phát triển không ngừng nghỉ của giới kinh doanh, lúc ấy Thời Thiên mới dám nhận những công việc khác, tránh né thận trọng như vậy, là vì cậu biết cha mình khi Thời gia còn hưng thịnh đã rước lấy không ít kẻ thù.

Bốn năm trước, Thời Thiên thoải mái hưởng thụ tiền bạc của cha, không thích tiếp xúc với thương trường, cho nên rất ít khi cùng cha tham gia các thành tựu công ty, nhưng lại biết rõ xú danh bên ngoài của cha mình.

Bốn năm trước Thời Việt Nam trong mắt của mọi người là kẻ thất tín bất nghĩa, cường quyền lũng đoạn, không từ thủ đoạn chỉ cần đạt được mục đích, để đem lại lợi nhuận cho mình còn không tiếc hy sinh mạng người, trong giới kinh doanh tiếng xấu lan xa, nhưng vì thế lực khổng lồ của Thời gia năm đó mà tất cả mọi người chỉ dám đem hận ý giấu dưới đáy lòng, ngoài mặt tiếp tục làm bộ nịnh hót.

Thời gia phá sản làm tất cả mọi người sảng khoái không thôi, bọn họ chỉ không cam lòng và tiếc nuối ở đúng một chỗ, đó chính là chưa kịp hảo hảo nhục nhã mắng chửi Thời Việt Nam đã hay tin ông bệnh chết.

"Không đúng! Cậu chính là con trai Thời Việt Nam!" Nam nhân cao lớn nắm chặt tay Thời Thiên, giọng nói vô cùng kiên định, kỳ thực, mục đích của hắn là muốn người xung quanh tin tưởng thân phận của cậu.

Sắc mặt Thời Thiên rất khó coi, cậu không muốn bị người khác nhận ra, không muốn nhìn thấy ánh mắt căm hận miệt thị, cậu cũng đã từng thương lượng với Cổ Thần Hoán, lễ đính hôn này, cậu dùng thân phận Dương Thiên, chứ không phải Thời Thiên.

Những người Cổ Thần Hoán mời tới đại đa số đều từng bị Thời Việt Nam chèn ép hãm hại, bọn họ đem vô số cừ hận từ Thời Việt Nam trút lên Thời Thiên, "Con của lão gia hỏa kia sao lại ở đây? Thời gia không phải đã sớm phá sản rồi sao?"

"Tôi nhớ có một khoảng thời gian Cổ lão bản mỗi lần tham dự yến tiệc đều đưa cậu ta theo, không phải là tình nhân được Cổ lão bản bao nuôi đi?"

"Lão già Thời Việt Nam ác đọc như vậy, con trai lão chắc chắn cũng không tốt đẹp gì!"

"Trước Cổ lão bản đưa cậu ta cùng chắc cũng chỉ vì cái mặt kia thôi, nếu biết cậu ta là con Thời Việt Nam, khẳng định không nói hai lời liền đá cậu ta ra ngoài."

"Thời gia không còn, dù bám vào kim chủ thì cũng chỉ là thiếu gia què chân mà thôi, thật không biết cậu ta lấy mặt mũi ở đâu mà còn đứng đây."

"A, thật đáng tiếc lão già Thời Việt Nam kia chết sớm, bằng không nếu biết con trai mình vì vinh hoa phú quý mà bò lên giường người khác khẳng định sẽ tức chết, ngẫm lại thật sảng khoái, ha ha.... "

Thời Thiên đột nhiên cầm lấy ly rượu trên tay bồi bàn hất mạnh về phía người vừa châm biếm càn rỡ."

Vô luận Thời Việt Nam có bao nhiêu ác liệt, Thời Thiên đều không thể chặt đứt ràng buộc giữa mình và cha ruột, cho nên dù trong mắt người đời Thời Việt Nam có bao nhiêu xấu xa thì đối với Thờii Thiên, ông vẫn là một người cha luôn thương yêu con.

Gã đàn ông vừa bị Thời Thiên hắt rượu trừng mắt nhìn cậu, như một con nhím gai nhọn toàn thân.

Hành động của Thời Thiên làm tất cả mọi người kinh sợ, hội trường lặng ngắt như tờ, gã đàn ông vừa rồi dữ tợn vung tay, chuẩn bị cho Thời Thiên một cái tát.

"Anh dám!!"

Thời Thiên ngẩng cao đầu, ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm vào gã, thanh âm mạnh mẽ cứng rắn, tay gã đàn ông như bị ghim trong không khí, cừng ngắc dừng lại giữa không trung.

Thời Thiênlạnh mặt, hoàn toàn không hề sợ hãi nhìn tên đàn ông, ánh mắt thanh lãnh quét một lượt qua đám người đang vây quanh.

"Tôi chính là người của Cổ Thần Hoán! Ai dám đụng đến tôi!"

Thanh âm rất lớn, từng từ từng chữ vang vọng trong không gian, Thời Thiên đột nhiên cảm thấy trái tim vừa rồi còn đang bất an vì bị mọi người châm chọc dần bĩnh tĩnh trở lại. cậu cảm thấy vô cùng may mắn, thậm chs là vui mừng, nguyên lai cậu không phải là không có hậu thuẫn, khi người khác dùng lời lẽ độc ác châm chọc, cậu vẫn còn có sự bảo hộ từ Cổ Thần Hoán. Chỉ cần nói ra tên hắn, chỉ cần hắn còn ở bên, ai cũng đừng hòng thương tổn đến cậu!

Đoàn người đột nhiên tách ra tạo thành một lối đi, lộ ra bóng người duy nhất Thời Thiên quen thuộc.

Thời Thiên nhìn Cổ Thần Hoán cách đó không xa, cảm xúc nhất thời xao động, cậu nhấc chân nhanh chóng chạy về phía hắn.

Thời Thiên hiện tại chỉ muốn cùng Cổ Thần Hoán sóng vai mà đứng, cho tất cả mọi người biết, Thời Thiên cậu không phải là tình nhân của Cổ Thần Hoán, mà là người yêu của hắn, hơn nữa buổi tiệc này, là Cổ Thần Hoán dành riêng cho Thời Thiên.