Tranh Đấu Gia Tộc

Chương 11: Gặp lại Bạch thị



Nhìn những biến đổi trên mặt Lý Phúc Sinh, Minh Hoa Dung cũng không lên tiếng. Cứ mặc kệ cho hắn đoán già đoán non. Nàng chỉ mới vào phủ, căn cơ còn chưa vững, một khi Đại quản gia đã phải cẩn thận dè chừng với nàng, tất nhiên cũng sẽ bớt đi không ít phiền phức.

Nhẹ phất ống tay áo không hề nhiễm bụi, Minh Hoa Dung quét ánh mắt về phía hai người vẫn đang túm chặt Hứa bà tử còn đang bần thần chưa kịp phản ứng, nhàn nhạt nói:

“Còn không buông tay?”

Kiếp trước, nàng quản lý việc làm ăn của Triệu gia nhiều năm như vậy, phần nào vẫn giữ nét uy nghi ngạo nghễ không phải thứ mà người bình thường có được. Cho dù một lần nữa trở lại thành thân thể non nớt này, lực uy hiếp của nàng cũng không bởi vậy mà giảm sút. Ánh mắt nàng không tỏ vẻ sắc bén nhưng lại có một cỗ khí thế uy nghiêm vô hình lan tỏa. Hai bà lão này dù đã tung hoành nhiều năm trong Minh phủ, nhưng khi bị ánh mắt của nàng liếc tới cũng phải âm thầm kinh hãi, vô thức buông lỏng bàn tay.

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn kính sợ của Hứa bà tử, khóe môi Minh Hoa Dung vẽ nên một vòng cung đẹp đẽ, cười đầy hàm ý, cũng lập tức xoay người rời đi.

Hôm nay Bạch thị sai người hãm hại nàng, tên Lý Phúc Sinh lại muốn nhân cơ hội một hòn đá hạ ba con chim, vậy thì cũng không thể trách nàng thừa cơ tương kế tựu kế. Nàng đã sớm đoán được Hứa ma ma kia sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu tỷ tỷ ruột thịt, hòng kiếm lấy đường lui cho bản thân. Còn nàng chỉ lợi dụng chuyện này chút xíu, để Hứa bà tử nợ nàng một ân tình mà thôi.

Đối với người khác, Hứa bà tử chỉ là một nô tài hèn mọn thất thế, bởi vì tâm phúc bên cạnh phu nhân ghi thù với bà, nên cứ dăm ba hôm lại vô duyên vô cớ bị người kiếm chuyện. Nhưng Minh Hoa Dung lại nhớ rất rõ, vị Hứa bà tử này là người cực kỳ có tâm cơ thủ đoạn. Những việc bà làm trong kiếp trước, đến giờ vẫn khiến nàng phải giật mình kinh hãi.

Một nhân tài như vậy, nếu có thể thu bà vào dưới trướng của mình, nhất định sẽ là một trợ thủ đắc lực để đối phó với Bạch thị.

Trong lúc mải mê suy nghĩ, ánh mắt Minh Hoa Dung như có như không lóe lên một cái.

Nàng đi theo nha hoàn Lý Phúc Sinh an bài đến viện được phân cho mình, nhìn thấy tiểu viện vô cùng tồi tàn cũ nát dưới ánh chiều tà rực rỡ, cùng với một ít cơm canh đã nguội ngắt trên bàn. Minh Hoa Dung không hề cảm thấy bất ngờ. Việc này biểu thị bà ta còn không thèm để nàng vào mắt, ngay cả vài động tác dùng để che mắt người ngoài cũng lười làm. Mà từ xưa tới nay, kẻ khinh địch luôn là kẻ thua thê thảm nhất!

Ngược lại Thanh Ngọc tức tối bất bình thay nàng, tức giận nói:

“Có là một gia đình nhỏ chăng nữa, cô nương về nhà chí ít cả nhà cũng nên cùng nhau ăn một bữa cơm, hỏi thăm qua lại mấy câu. Sao phủ ta có thể đối xử với tiểu thư như vậy? Không phải tiểu thư vừa đi gặp lão gia sao, chẳng lẽ lão gia không mở miệng giữ tiểu thư ở lại ăn cơm, không hỏi xem mấy năm nay tiểu thư phải chịu bao nhiêu uất ức sao?”

“Tình cảm giả dối vờ quan tâm đó, thì đem lại lợi ích gì chứ?” Minh Hoa Dung khinh thường nói:

“Bớt quản những chuyện này đi, dùng bữa xong thì mau nghỉ ngơi thôi. Nếu ta đoán không nhầm, ngày mai hứa hẹn sẽ có một màn kịch vui đấy.”

Minh Hoa Dung nói không sai, sự tình vừa phát sinh, ngay lập tức đã có người báo tới tai Bạch thị. Bất quá khi Lư Thượng thư khen ngợi Minh Hoa Dung cũng không có kẻ hầu người hạ ở đó, cho nên Bạch thị cũng không biết được thực hư thế nào. Mà cùng theo đó, việc Minh Thủ Tĩnh thay đổi ý kiến không phạt nặng Hứa bà tử, cũng khiến bà ta cảm thấy phu quân của mình xưa nay dễ dàng dao động đã có chủ ý riêng, nên cũng không đáng để bà quan tâm thêm nữa.

Hứa ma ma nửa quỳ nửa ngồi ở trên giường, lực đạo vừa phải xoa bóp đầu cho Bạch thị, nhỏ nhẹ đem mọi chuyện kể lại một lần, lại nói:

“Nô tỳ nhìn con nhóc đó mặc dù có phần tinh ranh khôn lỏi, nhưng cuối cùng vẫn không leo lên được đài cao. Lý Đại quản gia nói nhỏ một câu đã có thể dọa nó sợ tới ngã oạch ra đất. Mặc kệ như thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là 1 nha đầu bình dân, lại buông thả bên ngoài nhiều năm như vậy, chẳng hề có một chút khí độ phong thái gì cả. Đem so sánh với hai vị tiểu thư nhà ta mà nói, một bên là trăng sáng trên bầu trời, một bên chỉ là con ốc trong vũng bùn thôi.”

Bạch thị nghe vậy khẽ nở nụ cười:

“Có kể câu chuyện cười cũng chẳng đâu vào đâu, há có thể đánh đồng Độc Tú và Sương Nguyệt với cái loại đê tiện kia!”

Mặc dù nói vậy, nhưng Hứa ma ma biết tâm tình của bà đã tốt hơn nhiều, tiếp tục nịnh nọt:

“Nô tỳ không thể bằng Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư ăn nói dễ nghe, xuất khẩu thành thơ, nô tỳ vô học thô lỗ, nói ra ý ra tứ đã là tốt lắm rồi”

Bạch thị nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve những nếp nhăn nơi khóe mắt, không thèm đếm xỉa tới bà, nói:

“Chỉ là thứ tôm tép không lên nổi mặt bàn, trước tạm thời cứ nuôi cái đã. Ta là đích nữ phủ Thừa tướng, lại là tam phẩm cáo mệnh phu nhân, cũng không thể để cho người khác đàm tiếu phủ Thượng thư ta, nói chúng ta đến một tiểu nha đầu cũng không tha được”.

Thấy bà nói chuyện khác với trước đây, Hứa ma ma cảm thấy kì lạ, liền hỏi dò:

“Nó quả thật là một tiểu nha đầu không gây nổi sóng gió gì, nhưng chỉ sợ người có tâm lại lợi dụng nó để nói chuyện thị phi cũng nên.”

Nghe vậy, Bạch thị cười lạnh một tiếng:

“Nói cái gì? Nói ta đường đường là đích nữ của phủ thừa tướng gả cho một trạng nguyên là người ở góa? Một tiểu thư cành vàng lá ngọc cuối cùng lại phải làm vợ kế cho người? Những kẻ này thật đáng hận, người nào người nấy đều giả vờ đứng đắn lịch sự, thực chất lời nói so với dao găm còn hiểm ác gấp bội!”

Nói xong, Bạch thị nặng nề đập tay lên bàn, nước trà trong chén tức thì vương vãi tung tóe.

Hứa ma ma sợ hết hồn, vội vàng quát gọi thị nữ:

“Không có mắt hay sao, còn không nhanh chân tới thu dọn?!”

Mấy thiếp thân nha hoàn gấp rút quỳ xuống nhận tội, rón rén đem mọi thứ thu dọn sạch sẽ, cầm chén trà nằm lăn lông lốc trên bàn cùng mâm đựng trái cây lui ra khỏi phòng.

Hứa ma ma thì luôn miệng an ủi Bạch thị:

“Phu nhân, lũ tiểu nhân đó là ganh tị với gia thế cao sang quyền quý của người, với đức lang quân như ý mà người gả cho, nên mới ghen ghét tung tin xằng bậy. Người tội gì phải tức giận vì bọn họ? Hại tới thân thể thì thật không đáng.”

Khuyên lơn một hồi, vẻ mặt Bạch thị mới thoáng bình an trở lại. Bà gỡ xuống chiếc trâm cài hình kim phượng nạm ngọc, nhẹ nhàng rút ra trâm cài có gắn trân châu rủ xuống, trong mắt thoáng qua một tia ác độc:

“Năm đó lúc ta thành thân, vì nha đầu này đã ăn không ít khổ, giờ mới thư thái được vài năm, thì chưa gì nó đã trở lại, nó coi phu nhân ta là Bồ Tát giáng thế chắc.”

Thấy bà trợn mắt đầy hung ác, Hứa ma ma sợ hãi một hồi, thầm nghĩ ban nãy phu nhân nói thì dễ nghe, chứ thật ra trong lòng vẫn thù hằn Minh Hoa Dung lắm. Chuyện này cũng không trách được, đường đường là tiểu thư kim chi ngọc diệp những tưởng được gả cho một đấng phu quân là trạng nguyên tài trí hơn người, anh tuấn ôn nhu, cả đời được sủng hạnh, vào phủ lại phát hiện ra còn phải làm mẹ kế cho người, ôm lấy một cái gai trong lòng. Chỉ là, vẻ mặt này của phu nhân có chút khác thường, chẳng lẽ…

Dường như Bạch thị nhìn thấu tâm tư của nàng, tựa tiếu phi tiếu nói:

“Là do ta sơ xuất, nếu như lúc nó vẫn ở thôn trang đem nó… thì sẽ như thế nào đây? Bây giờ nó mới trở về, ta tạm thời nhẫn nại mấy ngày. Đợi đến khi có cơ hội…”

Vừa dứt lời, tay bà khẽ động, lập tức cây trâm đẹp đẽ với chuỗi hạt trân châu li ti bị giật đứt, từng hạt bắn ra khắp nơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Hoa Dung vừa thức giấc, đã có người đến thông báo, nói nàng tới vườn Thúy Bảo thỉnh an lão phu nhân cùng chư vị phu nhân, di nương.

Sửa soạn xong xuôi, Minh Hoa Dung đi theo nha hoàn đến hoa viên.

Minh Thủ Tĩnh xuất thân từ gia đình thư hương nghèo khó, từ nhỏ đã phải để tang cha, cùng mẹ và ca ca sống dựa vào nhau nhờ mấy mẫu đất cằn cỗi. Xuất thân như vậy, bất quá chỉ được cái danh, của cải chẳng có bao nhiêu, cho dù là đỗ Trạng nguyên, coi như còn lâu mới có thể sánh được với danh môn thế gia trong kinh thành. Chỉ tới ba năm trở lại đây nhờ leo lên cái chức Hộ bộ Thượng thư tiền vào như nước, may ra ông mới mua được tòa phủ đệ ngay hôm nay.

Cũng không biết có phải là do thuở nhỏ sống quá kham khổ hay không, mà Minh Thủ Tĩnh nhất quyết đem phủ đệ tu sửa thật tráng lệ. Trên đường Minh Hoa Dung đi qua, hai bên đều là rường cột trạm trổ công phu, hoa văn trang trí mĩ miều, thậm chí ngay cả hoa văn khắc trên khung cửa sổ cũng là đồng là bạc. Bọn nha hoàn trong phủ cũng xúng xính trong trang phục chỉnh tề, so với những cô nương nhà bình thường còn cao sang hơn nhiều.

Mọi thứ đều giống hệt trong kiếp trước của nàng, chỉ khác nàng lại không hoa mắt ngó nghiêng như trước, ngược lại còn cảm thấy tòa phủ đệ này lộng lẫy xa hoa quá mức, mất đi nét thanh cao nhã nhặn của người đọc sách.

Tới vườn Thúy Bảo của lão phu nhân Quách thị, cảnh tượng lại càng xa hoa phú quý đến tột cùng. Hành lang uốn khúc quanh co, núi giả trùng trùng điệp điệp, gấm Vân Nam phấp phới, mặt hồ uyên ương nghịch nước. Mặc dù đang mùa đông khắc nghiệt, hoa lá lụi tàn hầu như không còn, nhưng cây cối lại được trang trí hoa tươi cành tốt bằng gấm vóc chế thành xanh tươi mơn mởn, chỉ nhìn liếc qua, đã thấy rõ sự giả tạo.

Tuy nói đều là giả, nhưng cũng được tính là bốn mùa tươi tốt, quả nhiên không hổ danh hai từ “Thúy Bảo”. Người không biết chỉ sợ còn muốn khen ngợi người dưới trướng lão phu nhân có tài thêu thùa tuyệt vời, đến một đóa hoa cũng chân thật sống động như thế. Nhưng Minh Hoa Dung lại biết, khi Quách thị còn trẻ đã chịu không ít khổ cực, nay được hưởng phúc, tất nhiên ưa thích xa hoa nổi bật, thậm chí tính tình cũng trở nên tham lam cay nghiệt, nâng cao đạp thấp.

Có chủ nhân như thế, bảo sao người trong Minh phủ đều mang y một tính cách như nhau? Buồn cười cho năm đó nàng còn vì sự lãnh đạm xa cách của Quách thị mà lo lắng bất an, nhiều lần tự trách bản thân đã làm sai chỗ nào, lúc nào cũng ra sức hiếu thuận nịnh nọt bà. Lại không hề hay biết, Quách thị vẫn luôn ghét bỏ nàng và người mẫu thân không có gia thế hiển hách, không mang lại lợi ích gì cho bà. Cho đến khi nàng cùng Trần gia thiên hạ đệ nhất cự phú đính hôn, bà mới đột nhiên ôn hòa với nàng.

Có 1 vị tổ mẫu như vậy, thật sự là quá tốt, cực kỳ tốt ấy chứ.

Đi qua góc hành lang, đã thấy chính sảnh xa hoa lấy bạch ngọc lát sàn, gấm vóc bao phủ khắp nơi, bốn phía nào là bình phong trường thọ, nào là ghế dựa bằng gỗ tử đàn mạ vàng khảm ngọc.

Minh Hoa Dung ngước mắt nhìn, chỉ thấy một vị lão phu nhân đầu quấn đai lụa, dung nhan già dặn ngồi trên ghế thái sư giữa phòng. Phía bên tay trái bà ngồi một phu nhân đoan chính diễm lệ, mặc áo màu xanh ngọc, trên váy thêu mẫu đơn đua nở, búi tóc hoa lệ cài bộ trâm hình khổng tước đầy quý phái, búi tóc lẫn cánh tay đều mang đồ trang sức có chạm trổ mẫu đơn, cực kỳ hòa hợp với váy áo trên người. Khiến cho người ta vừa nhìn đã có thể nhận ra khí chất cao sang quyền quý, khó tránh khỏi sinh lòng tự ti mặc cảm.

Minh Hoa Dung lướt qua bà ta một cái cũng không để ý nhiều thêm. Lẳng lặng đưa mắt nhìn người đàn bà đó một lát, tròng mắt khẽ chuyển, nàng giấu đi ánh nhìn sắc bén, cánh môi hồng nhuận mấp máy đọc lên một cái tên.

Bạch phu nhân – Bạch Tư Lan. Phu nhân Thượng thư cao cao tại thượng của Minh phủ, và cũng là một trong những người góp công dồn nàng tới đường cùng ở kiếp trước!