Tráng Sĩ, Nóc Nhà Ngươi Có Lưu Manh

Chương 9: Hấp (ba)



Ngày hôm sau đương nhiên Lãnh Cầm tỉnh lại trong phòng bếp, thời điểm nàng tỉnh lại nhìn thấy Phương Tiểu An nghiêm túc bận bịu trong phòng bếp.

Dụi dụi mắt, Lãnh Cầm nhìn bóng lưng Phương Tiểu An, ngáp một cái rồi nói: “Huynh dậy lúc nào?”

“Được một lúc rồi.” Phương Tiểu An quay lưng về phía nàng bận bịu nấu cơm, cũng không nhìn nàng, chỉ khẽ đáp. Dừng một hồi, Phương Tiểu An lại nói: “Tối hôm qua cô uống rượu trong phòng bếp, gục xuống bàn ngủ một đêm.”

Lãnh Cầm đứng lên, vận động thân thể cứng ngắc sau một đêm, rồi nói: “Ta biết.”

“…Cô biết?” Phương Tiểu An rốt cuộc quay đầu lại, có hơi chút kinh ngạc.

Lãnh Cầm nhíu mày, buồn cười gật đầu nói: “Đúng vậy, mỗi lần say rượu xảy ra chuyện gì, ta đều nhớ rõ.”

“…” Phương Tiểu An yên lặng quay lại bận rộn chuyện của mình, ngày hôm qua Lãnh Cầm nói nhiều như vậy, nếu nàng biết còn có thể không đổi sắc mặt, đúng là hiếm có.

Lạnh Cầm có vẻ nhận ra nguyên nhân Phương Tiểu An im lặng, nàng đi ra phía trước, tới bên cạnh Phương Tiểu An khẽ nói: “Này, An mập mạp, tối hôm qua ta nói những gì huynh đều nghe được, ta cũng không có gì phải ngại ngùng xấu hổ cả.”

“…Cô gọi ta, là gì?” Phương Tiểu An ngừng động tác lại.

Lãnh Cầm sửng sốt, nhớ ra mình không nên xưng hô như vậy, nhưng lời đã nói ra muốn chữa lại cũng đã muộn, cho nên nàng cười cười nói: “An mập mạp, xưng hô này rất tốt, huynh không thấy thế sao?” Ít nhất là vô cùng…Hình tượng.

Phương Tiểu An không nói gì, tiếp tục nấu nướng.

Lãnh Cầm thấy hắn im lặng, cho nên nói tiếp: “Lời nói tối qua của ta, huynh không được nói cho bất kỳ ai.”

“Ừm.” Phương Tiểu An gật đầu.

Lãnh Cầm nhìn thấy Phương Tiểu An dễ dàng gật đầu đáp ứng, lại muốn dặn dò gì đó, nhưng sau một lúc suy nghĩ cũng không nghĩ ra muốn nói gì, vì thế đành thôi. Nàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ phòng bếp, trời đã có chút ánh sáng, lại nói tiếp: “Tên Đinh Việt kia còn chưa dậy?”

“Ta không có đánh thức hắn.” Phương Tiểu An nói.

Lãnh Cầm đi ra ngoài cửa phòng bếp: “Ta đi đánh thức hắn.”

Tới khi Phương Tiểu An làm xong bữa sáng, Lãnh Cầm đã đánh thức Đinh Việt cùng xuống lầu. Ba người tranh thủ thời gian ăn cơm xong rồi mở cửa khách điếm chờ khách nhân vào cửa. Không ngờ bọn hắn không đợi được khách nhân lại đợi phải mấy tên gia hỏa tới quấy rối.

Cửa khách điếm vừa mở không lâu đã thấy một đám người đi theo một nam nhân có ria mép đi vào khách điếm. Nhìn thấy Lãnh Cầm ngồi trước quầy, cái tên có ria mép kia hơi kinh ngạc nhíu mày, híp mắt cười nói: “A, Lãnh lão đại đang tính sổ sách sao?”

“Ngô lão lục?” Lãnh cầm nhận ra cái tên nam nhân ria mép này, hắn chính là thuộc hạ của Hoa Mạc thành Tây, luôn luôn gây khó dễ với nàng, trước đó vài ngày người này còn đến náo loạn khách điếm một lần.

Ngô lão lục gật đầu: “Xem là Lãnh lão đại ngươi còn chưa quên tiểu nhân ta đây.”

Lãnh Cầm không trả lời, chỉ nhìn hắn, có vẻ đăm chiêu nói: “Hôm nay ngươi tới là vì chuyện gì?”

Ngô lão lục tỏ vẻ vô tội nhìn Lãnh Cầm, khoát tay nói: “Lãnh lão đại à, ở trong mắt ngươi, ta chỉ chuyên tới gây chuyện à? Chỉ là ta mới vừa nghe nói khách điếm Lâm Nhân các ngươi lại mở cửa, cho nên đặc biệt tới xem. Hơn nữa, thuận tiện ăn một bữa điểm tâm, không sao chứ?”

“Thế sao?” Lãnh Cầm không để ý tới hắn, quay đầu lại nói với Đinh Việt: “Đinh Việt, ra đây chào hỏi khách khứa, nhất định phải tiếp đãi thật tốt.”

“Đến đây!” Từ trong phòng bếp Đinh Việt chạy ra, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy đám người Ngô lão lục, vẻ mặt vốn cực kỳ hứng thú trong nháy mắt trở nên suy sụp, không cam lòng liếc mắt nhìn Lãnh Cầm: “Lão đại, những kẻ này…Chính là khách khân?”

“Đúng vậy, là khách nhân.” Lãnh Cầm cường điệu hai chữ khách nhân.

Đinh Việt có ngốc cũng nhận ra Lãnh Cầm không vừa ý, hắn nhìn về phía đám người Ngô lão lục, nói: “Các ngươi…”

“Chúng ta thế nào?” Ngô lão lục cười cười, “Khách điếm Lâm Nhân các ngươi không vui vẻ tiếp đón khách như vậy sao? Nếu việc này truyền đi cũng không hề tốt với khách điếm các ngươi.”

“Ngươi…Ngô lão lục, ngươi đang uy hiếp chúng ta?” Đinh Việt nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, bất quá Ngô lão lục tuyệt đối không phủ nhận, lại còn cười, mà đám người phía sau hắn cũng cười nhạo nhìn hắn và Lãnh Cầm.

Đinh Việt tức giận đỏ mặt, còn Lãnh Cầm nhìn tình thế này, cũng biết nhiều lời vô ích, chỉ nói: “Đinh Việt, ngươi sắp xếp hai bàn lấy đồ ăn cho bọn họ.”

“Nhưng mà…” Đinh Việt còn đang do dự, bộ dạng vô cùng không tình nguyện.

Lãnh Cầm nhíu mày nói: “Lời của ta nói ngươi cũng không nghe sao?”

“Ta…Được rồi.” Đinh Việt nhìn sắc mặt Lãnh Cầm, do dự một chút rồi cúi đầu đồng ý, có điều động tác sắp xếp bàn ghế vô cùng từ tốn.

Ngô lão lục và những người đi cùng nhìn Đinh Việt thu dọn bàn, không khỏi cười nói: “A, người làm của khách điếm Lâm Nhân này đúng là không dùng được nữa, một lúc lâu cũng không sắp xếp xong, nhìn mấy động tác này xem, là đang thêu hoa sao?”

“Ngươi mới thêu hoa.” Đinh Việt trừng mắt nhìn Ngô lão lục, nắm chặt cái khăn đang lau nện một cái trên bàn.

Ngô lão lục sửng sốt, lập tức nhíu mày nói “Đây là chuyện gì xảy ra? Làm ngươi mất hứng rồi hả?”

“Đinh Việt.” Mắt thấy sắc mặt Đinh Việt càng ngày càng kém, Lãnh Cầm không muốn xảy ra chuyện nên gọi hắn dừng lại.

Đinh Việt nhìn Lãnh Cầm, cuối cùng thở ra hơi, mạnh mẽ lau cái bàn kia, giọng điệu không tốt nói: “Ta cũng không dám mất hứng, không phải ngươi nói động tác của ta hơi giống thêu hoa sao? Ta sẽ mạnh cho ngươi xem…” Động tác của hắn quả nhiên rất mạnh, giống như muốn dùng sức lực toàn thân để lau bàn, thương thay cho cái bàn kia, két…két…Qủa thật làm Lãnh Cầm lo lắng một chút nữa cái bàn kia sẽ gẫy vụn.

Nhìn Đinh Việt lau xong cái bàn, Ngô lão lục trừng mắt rồi lại trừng mắt, cùng một đống người ngồi xuống, sau khi bàn bạc một lúc, nói: “Như vậy đi, chúng ta sẽ thử món ngon nhất của khách điếm các ngươi, thế nào?”

“Món gì?” Lãnh Cầm cúi đầu kí sổ sách, cũng không thèm ngẩng đầu lên hỏi.

Ngô lão lục nói: “Mỳ thịt bò.”

“Mấy người?”

“Mười người, Lãnh lão đại chắc không tính toán chứ?” Ngô lão lục cố ý gây khó dễ với Lãnh Cầm.

Lãnh Cầm chỉ yên lặng liếc hắn một cái, cũng không thèm để ý, chỉ quay sang nói với Đinh Việt: “Đinh Việt, ngươi đi nói với An mập mạp, mười bát mỳ thịt bò.”

“…Được.” Đinh Việt mấp máy môi, đi vào phòng bếp.

Ngô lão lục lại nghe ra cái gì, thò đầu ra như muốn nhìn về phía phòng bếp, mở miệng nói: “An mập mạp?”

Lãnh Cầm cũng không để ý tới hắn, tỏ vẻ không nghe thấy câu hỏi của hắn, tiếp tục tính toán sổ sách. Có điều Ngô lão lục cũng chưa từ bỏ ý định, lại đứng dậy đến bên cạnh Lãnh Cầm, khẽ hỏi: “Lãnh lão đại, cái tên An mập mạp rốt cuộc là ai? Đầu bếp của khách điếm Lâm Nhân không phải là An mập mạp mà?”

“Đầu bếp mới tới.” Lãnh Cầm nhíu mày trả lời.

Ngô lão lục suy nghĩ một lát, muốn hỏi lại cái gì, nhưng cuối cùng cũng không mở lời, bởi vì vẻ mặt của Lãnh Cầm ngày càng khó coi rồi. Tuy rằng Ngô lão lục vốn dĩ cố ý đến gây chuyện, nhưng nếu như thật sự làm cho Lãnh Cầm tức giận, hắn cũng không thể dễ dàng ứng phó.

Ngô lão lục quay lại chỗ ngồi đợi một lúc thì thấy Đinh Việt bưng hai bát tô tới, cả đám người ngửi thấy hương vị kia lập tức nhao nhao nhìn ngó thứ trong tay Đinh Việt. Ngay cả Ngô lão lục cũng cả kinh, hắn chưa từng thấy ai có thể làm cho người khác ngửi thấy hương vị đã cảm thấy khó quên.

Đinh Việt đặt bát xuống, sắc mặt xanh mét nói: “Đây, đồ ăn của các ngươi, trước đưa lên hai bát, còn nữa đang làm nhé.”

Một đám người vội vàng gật đầu, Ngô lão lục đoạt lấy một bát trước tiên, nói với đám thuộc hạ: “Để ta thử xem, món ăn của khách điếm Lâm Nhân rốt cuộc ngon thế nào.” Dứt lời, hắn tiện tay lùa một đũa vào trong miệng, có điều hắn vừa mởi bỏ vào trong miệng lập tức kêu lên.

Mọi người ở bên cạnh nhìn hắn, liên tiếp hỏi: “Lão lục, làm sao vậy? Làm sao vậy?”

“Có hương vị thế nào?”

“Ăn không ngon?”

Ngô lão lục dùng vẻ mặt vô cùng khổ sở nuốt xuống, lúc này mới nói: “Nó…Bỏng chết ta rồi…” Có điều nói xong câu này, hắn lại cố gắng bình tĩnh lại, đứng dậy đi tới trước mặt Lãnh Cầm, cúi người xuống khẽ hỏi: “Lãnh lão đại, người đầu bếp này, không thiếu tiền chứ?”

“Ngươi nghĩ sao?” Lãnh Cầm nhìn hắn một cái.

Ngô lão lục nhíu mày, mặc kệ đám thuộc hạ đằng sau tỏ vẻ nghi hoặc và kinh ngạc, chỉ lo nói chuyện với Lãnh Cầm: “Lãnh lão đại là vì tỷ thí với Hoa lão đại chúng ta cho nên đặc biệt tìm đầu bếp sao?”

“Thế nào? So với cái tên đệ nhất đầu bếp Lạc Dương của các ngươi tốt hơn rất nhiều, đúng không?” Rốt cuộc Lãnh Cầm cũng nổi giận, nàng ngẩng đầu khiêu khích nhìn Ngô lão lục.

Ngô lão lục vừa thấy Lãnh Cầm có chút tức giận thật sự, trong lòng có chút run, chỉ có điều hắn vẫn không lui bước, nói: “Có thể để chúng ta gặp vị đầu bếp này một lần không? Để biết rốt cuộc vị An mập mạp này là ai?”

“An mập mạp không phải để ngươi gọi.” Lãnh Cầm lạnh lùng nói.

Ngô lão lục nheo mắt, im lặng một lát vẫn quyết định đối đầu với Lãnh Cầm: “Lãnh lão đại, thật sự không thể cho chúng ta nhìn một lần?”

“Không thể.” Lãnh Cầm từ chối.

“Xem ra Lãnh lão đại ngươi quả thật coi người này như bảo bối rồi, ta nghĩ nếu Hoa lão đại chúng ta biết nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.” Rốt cuộc Ngô lão lục cũng nói ra danh hào của lão đại nhà mình.

Lãnh Cầm không sợ Hoa Mạc, chỉ là nàng không biết chắc rốt cuộc Hoa Mạc sẽ làm gì với Phương Tiểu An. Dù sao Hoa Mạc vẫn vô cùng cố chấp với khách điếm Lâm Nhân, vì để có được khách điếm không chừng có thể giở trò bịp bợm nào đó. Cho nên, Lãnh Cầm trầm giọng nói: “Tốt nhất các ngươi không nên tới náo loạn.”

“Ta chỉ muốn nhìn một lần thôi.” Ngô lão lục kiên trì.

Ở phía sau, Đinh Việt lại đi từ phòng bếp ra, trong tay bưng hai bát, mà phía sau hắn là một bóng dáng khổng lồ. Đinh Việt vừa đi vừa nói với người phía sau: “Vốn không muốn để huynh giúp ta bưng ra, sao huynh lại muốn bưng ra?”

“Đi vài bước mà thôi.” Phương Tiểu An thản nhiên nói ở phía sau hắn.

Trong phút chốc, ánh mắt mọi người trong khách điếm đều dừng trên người Phương Tiểu An.