Trần Thiếu Anh Là Món Nợ Đời Em

Chương 23: Xa lánh



Sau khi dùng xong bữa Trần Hạo đi thẳng đến phòng sách còn Gia Hân ở lại dọn dẹp rồi trở về phòng của mình

Lệnh của anh trong nhà này không ai dám có ý kiến. Anh bảo cô phải nhịn thì người hầu trong nhà không ai dám mang đồ ăn cho cô. Cô biết vậy nên cũng không làm khó mọi người

Cô lẳng lặng trở về phòng. Cô ngâm mình trong bồn nước mà tâm trạng lại không mấy vui vẻ bị anh ta hành hạ cả buổi chiều đến tối còn không được ăn cơm. Bỗng đôi mắt cô đỏ hoe cô khóc cho số phận cô thật nghiệt ngã

- Bên này Trần Hạo đang ngồi làm việc nhưng tâm trạng cũng không mấy vui vẻ. Anh không hiểu xa khi trừng phạt cô anh lại có cảm giác đau lòng

“Cô ta chỉ là một người hầu quan tâm làm gì nhiều” nói rồi anh gạt phăng suy nghĩ về cô trong đầu đi rồi nhấc máy điện một cuộc điện thoại

“A Ly điều tra cho tôi về thân phận Hoàng Gia Hân”

“Vâng lão đại”

[….]

“Cốc cốc cốc”

“Vào đi”

“Thiếu gia nước và thuốc của anh. Tôi để trên bàn lát nữa anh nhớ uống”



- Hôm nay cô đưa thuốc cho anh trước 10’ vì hiện tại anh và bạn gái đang ở chung phòng nên cô không dám bén mảng đến cô không muốn gặp bất kì rắc rối nào

“Tôi để đây. Tôi xin phép ra ngoài trước”

Chưa để anh kịp nói cô đã nhanh chân rời đi. Anh nhìn chằm chằm vào cốc nước mọi khi anh không cần uống thuốc vẫn ngủ được vì có cô ở bên nay cô lại tự giác mang thuốc đến trước lại làm anh cảm thấy có chút tức giận

- Nhưng anh vẫn không thể làm gì được vì bây giờ anh đã có bảo bối của anh

Đến đêm khi anh đã uống thuốc tuy không còn đau đầu nữa nhưng Trần Hạo vẫn không tài nào có thể ngủ được. Anh xoay qua ôm Tô Mộng Vũ lúc này cô đã ngủ say nhưng mùi hương trên cơ thể cô thật khiến làm anh nhức đầu mà

Chả qua vì cô là bảo bối của anh nên anh không làm gì cô chứ cô chứ phải người khác là anh đã một chân đá bay đi rồi

Bên này Gia Hân vì đói cũng không thể ngủ được cô nằm lăn qua lăn lại rồi lại lẩm bẩm hát hò để có thể dễ ngủ nhưng cô vẫn không tài nào chợp mắt được

Cô liền ngồi dậy đặt con gấu bông dựa vào tưởng cô ngồi nhìn ra ánh trăng rồi lại nói chuyện với con gấu

12 giờ đêm Trần Hạo vì bực bội không ngủ được anh liền rời đi. Anh bước sang phòng của Gia Hân rồi chốt cửa lại. Gia Hân vì mải mê nói chuyện với con gấu nên cô không để ý anh đã đứng sau lưng cô lúc nào không hay

“Cô bị ngốc hay gì mà nói chuyện một mình” Lúc này Gia Hân mới hoảng hồn mà kêu lên

“Anh…anh vào đây làm gì?”

“Nhà tôi tôi muốn đi đâu thì đi cô quản được sao”



- Nói xong anh liền đặt lưng xuống giường hai mắt nhắm lại mặc kệ sự ngơ ngác của Gia Hân

“Chả phải tôi đưa thuốc cho anh rồi sao? Anh vào đây ngủ sẽ làm người khác hiểu lầm? Tôi không muốn liên quan gì tới chuyện của nhà anh nữa. Anh mau đi đi”

Tức giận thật rồi cô lại dám đuổi tên ác ma này đi. Anh ta trừng mắt nhìn cô.

“Tôi cứ không đi đây xem cô làm sao”

“Vậy tôi sẽ ra ngoài anh ngủ đây đi”

Nói dứt câu Gia Hân định rời khỏi thì bị anh kéo lại

“Ngủ đi. Tôi buồn ngủ rồi”

“Anh”

“Suỵt”

- Anh ta thật kì lạ vừa ban nãy còn hành hạ mình giờ lại qua đây tìm mình. Thật khó hiểu

Nhưng cô đâu biết chỉ khi ở cạnh cô anh ta mới có thể ngủ ngon cũng không biết vì lý do gì nhưng khi ở cạnh cô anh ta lại cảm thấy vui vẻ