Trần Thế

Chương 45: Kết thúc



Con người sống trong trời đất này, cũnggiống như chú ngựa nhỏ màu trắng bước qua một khe hở nhỏ vậy, chỉ là một cáichớp mắt mà thôi. (trích Tri Bắc Du - Trang Tử)

Hơn ba năm trôi qua chỉ trong nháy mắt. Năm tháng đãghi lại dấu ấn ở đâu? Lạc Sa đỗ vào đại học C, vừa bất ngờ lại vừa không bấtngờ. Thành tích của cậu đủ để vào bất kỳ một trường đại học nào mà cậu muốn,đại học C mặc dù không tồi nhưng đối với cậu mà nói, chưa chắc đã là lựa chọntốt nhất. Việc của cậu, Lạc Trần không còn quá quan tâm nữa, cậu đã có nhữngsuy nghĩ và cách sống của riêng mình. Huống hồ, Lạc Trần luôn để cậu được sốngtheo cách cậu muốn, một cuộc sống tùy theo ý mình như khi cha mẹ còn sống đã hyvọng.

Cuối cùng, Lạc Trần cũng không đi xét nghiệm ADN. Vềviệc cha mẹ đẻ, cô chưa từng mở miệng hỏi lại Sở Kinh Dương lần nào. Đúng vàohôm cô tốt nghiệp đại học, Sở Kinh Dương nói muốn đưa cô đến một nơi, cô khôngtừ chối. Sở Kinh Dương lái xe đưa cô tới một khu nghĩa trang, dẫn cô đến trướcmột bức tường với rất nhiều các ô nhỏ, đưa cho cô một bó hoa cúc trắng, “Mauvái lạy đi”. Anh không nói với cô, ô nào mới là của cha mẹ cô.

Lạc Trần đón lấy bó hoa, rất thành kính cúi ngườixuống vái lạy. Cô không hỏi rõ, thực ra là vì cô biết họ còn bi thảm hơn mình,trước khi có thể chấp nhận được chuyện này cô không muốn hỏi nhiều. Biết nhữngngười yêu thương mình một cách vô điều kiện nhất trên thế giới này đã từng cólúc sống với mình, như thế là đủ rồi.

Trên đường về, Lạc Trần hỏi: “Sao hôm nay lại đưa emtới đây?”. Cô và Sở Kinh Dương duy trì một mối quan hệ hết sức kỳ lạ. Thỉnhthoảng họ vẫn gặp riêng nhau nhưng không phải là hẹn hò, chỉ giống những ngườibạn cũ cùng ngồi nói chuyện, cùng làm những việc vui vẻ. Cũng có thể vẫn có thứgì đó luôn chắn ngang giữa họ nhưng cả hai đều biết, cần phải tránh xa nó ra.

Sở Kinh Dương nhìn đường, một lúc sau mới trả lời:“Bởi vì tới giờ anh mới có thể xác định chắc chắn em đã tìm được phương hướngcho mình, có thể sống độc lập, có thể tự chăm sóc cho bản thân. Em như vậy mớicó thể khiến họ an lòng. Đương nhiên, em cũng còn phải cảm ơn vì họ đã cho emsinh mạng này”.

Lạc Trần rất cảm kích trước sự quan tâm ân cần của SởKinh Dương, đúng ba năm sau anh mới để cô phải đối diện với chuyện này. LạcTrần không phải chỉ một lần thử tưởng tượng xem cha mẹ đẻ của mình trông nhưthế nào nhưng hiện ra trước mắt cô vẫn là hình ảnh thuần phác của cha mẹ nuôi.Cô tin, cha mẹ đẻ của mình cũng là những người lương thiện như thế.

Lạc Trần đã sớm quyết định, sau khi Lạc Sa thi đỗ vàođại học sẽ đưa em đến vái lạy cha mẹ nuôi. Người nhà không chỉ là khởi điểm củasinh mạng mà còn là nguồn sức mạnh và dũng khí của sự sống, cho dù họ không còntrên thế giới này nữa. Nhớ tới họ, hoài niệm về họ, sau đó nỗ lực mà sống,dường như là việc duy nhất mà chị em cô có thể làm.

Sau khi Mông Mông tốt nghiệp vẫn nghe theo sự sắp xếpcủa gia đình, thi vào học nghiên cứu sinh ở đại học Quốc Phòng. Gia nhập quânđội dường như đã là số mệnh của cô ấy. Phòng làm việc của hai người vẫn đượcgiữ lại, Lạc Trần là vì hứng thú, còn Mông Mông thì muốn giữ lại nơi này để khinào cô ấy rảnh rỗi còn có chỗ đến chơi. Có điều Mông Mông bận tới mức chẳngthấy mặt mũi bao giờ. Tốt nghiệp hơn một năm, số lần cô ấy đến đây chỉ đếm trênđầu ngón tay.

Nếu không phải là họ vẫn còn liên lạc điện thoại vớinhau, Lạc Trần chắc chắn sẽ hoài nghi liệu có phải Mông Mông đã bị đưa tới căncứ bí mật nào để huấn luyện rồi không. Buổi tối trước ngày tốt nghiệp, MôngMông đã cùng Lạc Trần tâm sự thâu đêm. Cô ấy nói một cách nghiêm túc: “LạcTrần, cậu có biết cuộc sống sinh viên không thể thiếu được trải nghiệm gìkhông? Đó chính là những buổi tối nói chuyện thâu đêm suốt sáng với các bạncùng phòng. Nói gì ư? Nói về lý tưởng, về cuộc đời, quan trọng nhất là, nói vềnhững nam sinh mà chúng ta đặc biệt yêu quý hoặc đặc biệt ghét. Cậu thiếu bàihọc này, hôm nay chúng ta sẽ học bù”. Vì vậy, tối hôm đó cô ấy và Lạc Trần đãnói chuyện cả đêm, nhưng dường như buổi học bù này là dành cho Mông Mông bởiLạc Trần gần như không có cơ hội để nói. Mông Mông kể chuyện gia đình mình,cuộc sống của mình, nói về những lựa chọn, về những người con trai cô ấy thíchvà ghét.

Khi đó Lạc Trần có xen vào một câu, “Cậu vẫn còn thíchLý Kì sao?”.

Cô còn nhớ khi ấy Mông Mông đã hoảng hốt liếc cô mộtcái, sau đó nói: “Lạc Trần, rốt cuộc thì cậu có hiểu thế nào là tình yêu không?Mình đối với Lý Kì chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ thôi, có qua lại gì đâu, sao cóthể nói thích hay không thích được? Nhiều nhất cũng chỉ có thể được gọi là hâmmộ nhất thời thôi, chuyện của quá khứ rồi”.

Lạc Trần hoàn toàn không tán đồng với những gì cô ấynói. Tình yêu trong lòng cô là thứ tình yêu tinh khiết, nhưng tình cảm trongthực tế thực sự đã bị quá nhiều thứ tác động vào. Giống như tình cảm của cô vớiLâm Tự, hỗn độn rất nhiều thứ trong đó, thực sự khiến cô không dám nhắc đến từ“yêu”, cô cho rằng mình vẫn chưa thực sự hiểu hết ý nghĩa của từ đó.

Lâm Tự cũng chưa từng nhắc đến từ “yêu” nhưng sự chiềuchuộng khoan dung mà anh dành cho Lạc Trần, đến Lạc Sa thấy cũng không thuậnmắt. Thỉnh thoảng Lạc Trần cằn nhằn cậu chuyện gì, Lạc Sa sẽ tới kể lể than vãnvới Lâm Tự: “Chị em bị anh chiều quá, cưng quá, sắp trở thành tổ tiên của haianh em mình rồi. Em chỉ đưa ra chút ý kiến mà đã bị chị ấy vùi dập không thươngtiếc, thật không chịu nổi nữa”.

Lâm Tự nghe xong cũng chỉ nhìn Lạc Trần cười. Đúngvậy, khi anh ở bên cạnh Lạc Trần, trong mắt toàn là ý cười, dường như đó làbiểu hiện của sự thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. Hoàn toàn không đơn giản chỉvì anh yêu Lạc Trần mà trở thành một người đàn ông tốt tính, thực sự thì giữahọ chẳng có xung đột gì gay gắt cả. Anh thích Lạc Trần cáu gắt với anh vì anhphát hiện Lạc Trần chỉ tức giận với những người cô đặc biệt quan tâm mà thôi.

Tình yêu rốt cuộc là gì, chính Lâm Tự cũng không dámchắc chắn. Điều duy nhất anh dám chắc chắn là anh muốn được ở bên cạnh Lạc Trầnmãi mãi. Hiện giờ, việc trong nhà có cha ra mặt xử lý, anh không còn phải gánhmột trách nhiệm quá nặng nề như trước nữa. Quan hệ giữa cha và dì cũng tốt hơnrất nhiều, tín hiệu rõ ràng nhất là tháng sau nhà lại có thêm một cậu quý tửnữa.

Đương nhiên, tham gia chạy đường trường trong tình yêukhông chỉ có một mình Lâm Tự, Utah cũng đang không ngừng nghỉ. Việc hôn sự củaUtah cũng có thể được coi là rất xa vời. Cậu ta còn thảm hơn cả Lâm Tự, Lâm Tựít nhất cũng có thể thường xuyên ở lại nhà Lạc Trần nhưng Utah rất ít khi nhậnđược thái độ vui vẻ đón tiếp từ Hứa Quán Hoàn.

Hứa Quán Hoàn hình như lấy việc trêu đùa Utah làm vui.Nếu mấy ngày liền không thấy Utah xuất hiện, cô sẽ chủ động tới tìm anh, nhưngchỉ cần anh tỏ ra tích cực một chút, cô lại ném anh sang một bên, coi như khôngtồn tại. Vì vậy, Utah thường xuyên thề thốt trước mặt Lâm Tự rằng: “Anh, emnhất định phải lấy bằng được Hứa Quán Hoàn. Đợi em cưới cô ấy về rồi, xem emdạy dỗ cô ấy thế nào!”, dường như chỉ cần như thế là cậu lại khôi phục được khảnăng chiến đấu, thời gian kiên trì cũng lâu hơn một chút.

Lạc Trần đã từng hỏi Hứa Quán Hoàn bao giờ thì chịu gảcho Utah. Lúc ấy, Hứa Quán Hoàn đã trở thành bạn tâm giao với cô rồi. Trước kialà do Hứa Quán Hoàn chủ động tới tìm Lạc Trần, muốn được kết bạn với cô. Lý docủa cô ấy như thế này: “Cô cũng biết đấy, suýt chút nữa thì tôi được gả cho LâmTự, nhưng người tôi muốn cưới là Utah. Nếu cô lấy Lâm Tự, vậy thì sau này chúngta thành thân thích rồi. Chúng ta hãy làm bạn tốt của nhau đi, sớm muộn gì cũnglà người một nhà cả mà”. Hai từ “người nhà” đó đã khiến Lạc Trần cảm động, côcảm thấy người con gái xuất sắc trước mặt cô lúc này thật gần gũi và đáng yêu.

Về câu hỏi của Lạc Trần, Hứa Quán Hoàn đã trả lời thếnày: “Cứ để anh ấy đợi đi. Hai người làm anh trai, làm chị dâu còn chưa kếthôn, bọn này có gì phải vội chứ?”.

“Đừng có chuyển đề tài”.

“Đừng có nói với mình là cậu không hiểu. Cho dù mìnhcòn yêu anh ấy nhưng trong lòng vẫn như có thứ gì đó chắn ngang, mình khôngvượt qua được. Đành chịu, cứ kéo theo nó, lâu dần nó cũng sẽ mòn đi rồi biếnmất thôi”.

“Nếu cậu ta không chịu được thì sao?”

“Vậy thì không còn là anh ấy nữa, cũng đành vậy thôi”.

Thực ra, Lạc Trần hiểu hai người họ yêu nhau. Có điềumuốn Hứa Quán Hoàn phải cúi đầu thừa nhận, muốn bọn họ đồng ý cả đời ở bên nhauthì hình như họ vẫn thiếu thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng cho dù là thiếu thứgì, họ cũng chưa từng nghĩ sẽ buông tay nhau.

Câu chuyện của họ vẫn còn đang tiếp tục, liệu hôn nhâncó phải là cái kết cho câu chuyện của họ hay không, tôi không nghĩ thế. Cuộcsống của họ sẽ trải qua hết những hạnh phúc nho nhỏ này tới hạnh phúc nho nhỏkhác, tích lũy thành một hạnh phúc thật sự lớn. Trong mỗi thời khắc, họ đều cóđược niềm vui, sưởi ấm lẫn nhau, lấp đầy trái tim nhau. Cho dù chỉ là một hạtbụi nhỏ xíu, nếu đã bay ngang qua thế gian này thì cũng có quyền được hưởnghạnh phúc.