Trần Thế

Chương 23: Thừa nhận tình yêu sẽ là từ biệt



Về đếnnhà, Lâm Tự chưa nói gì ngay với Lạc Trần mà đi thẳng về phòng tắm rửa, thayquần áo. Anh nghĩ nếu đã có dự định như vậy rồi thì cũng không cần phải quá vộivàng.

LạcTrần cũng về phòng mình thay quần áo. Hôm nay cô đột nhiên đưa ra đề nghị muốnchuyển đi, thực sự cũng cảm thấy có chút lỗ mãng, nhưng cả ngày hôm nay, khi ởmột mình cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, thấy quyết định của mình không có gì là saicả. Không biết từ bao giờ, ý nghĩ phải rời xa Lâm Tự đã bén rễ trong lòng cô.

LạcTrần lấy một cái đệm, để xuống đất rồi ngồi lên. Sàn nhà rất ấm. Cô dựa vàogiường, ngồi đợi Lâm Tự vào. Trong căn nhà này thật sự không có nơi nào thíchhợp để nói chuyện.

Lúc LâmTự vào thì Lạc Trần đang ngồi trên sàn nhà, cúi đầu đọc sách. Mái tóc dày thảxuôi xuống, chỉ để lộ ra phần gáy trắng nõn phía sau, toàn thân cô toát ra sựuể oải và mê hoặc. Lâm Tự cảm thấy tay mình như không thể điểu khiển được nữa,tê đi, muốn hất mái tóc của cô lên, vuốt ve chiếc cổ xinh đẹp kia, còn muốnvuốt ve xuống cả phía dưới nữa. Tay anh rất tê, dường như trái tim cũng theo đómà tê dại.

Lâm Tựbước tới, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Lạc Trần, lấy cuốn sách ra khỏi tay cô, cúixuống hôn lên môi cô, tay đỡ phía sau lưng Lạc Trần, bắt đầu vuốt ve khắp ngườicô từ trên xuống dưới. Lạc Trần không thể không thừa nhận, mỗi khi Lâm Tự muốntán tỉnh làm tình thì có thể gọi là bậc cao thủ, mỗi lần gần gũi với anh LạcTrần đều có cảm giác được tận hưởng, được thỏa mãn. Vì vậy, Lạc Trần nhất thờicảm thấy do dự, liệu có nên làm anh mất hứng mà đẩy anh ra, nói tiếp câu chuyệncòn dang dở lúc sáng hay không.

Lâm Tựkhông cho Lạc Trần nhiều thời gian suy nghĩ, những nụ hôn của anh ngày càng dàyđặc và nóng bỏng hơn, bàn tay anh nóng và ẩm ướt, trên người anh là mùi hươngvà hơi ấm mà Lạc Trần rất quen thuộc, mê hoặc Lạc Trần một cách vô thức.

Lâm Tựnâng mặt Lạc Trần lên, “Còn muốn không, sao nhiệt tình thế?”. Lạc Trần lập tứcdừng toàn bộ hành động của mình, nhắm mắt lại, không dám nhìn vào ngọn lửa đangrực cháy trong đáy mắt anh. Cô biết khả năng nhẫn nại của Lâm Tự. Trong đầu LạcTrần đột nhiên lóe lên một tia suy nghĩ đầy lý trí: bâygiờ, vẫn phải nói chuyện.

“LâmTự, Lâm Tự”. Lạc Trần cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của Lâm Tự, dường như đãdùng chút nốt sức lực cuối cùng rồi, “Chúng ta còn có chuyện phải bàn bạc”.

Lâm Tựlại ôm Lạc Trần vào lòng, “Nói đi”. Đầu anh cọ nhẹ lên người Lạc Trần, cảm nhậnlàn da mát rượi của cô.

LạcTrần dùng tay ôm quanh người mình như muốn tự vệ, “Anh làm thế làm sao em nóiđược? Anh xuống đi, muốn sẽ nói chuyện nghiêm túc”. Lạc Trần có cảm giác mộtphần nào đó trong tính cách của Lâm Tự bị phân liệt, bình thường anh đạo mạotrang nghiêm là thế, nhưng khi chỉ có hai người với nhau thì lại trở nên buôngthả dục vọng, có phần nghịch ngợm nữa. Không có điểm nào là không tốt, nhưngnếu những tính cách đó mà tập hợp đầy đủ trên một người, thật khiến người taphải suy nghĩ.

“LạcTrần”. Lâm Tự không chịu buông cô ra mà vẫn nhẹ nhàng ôm cô trong lòng, nghiêmgiọng nói, “Chuyện buổi sáng em nói rất dễ giải quyết. Để Lạc Sa về sống cùngchúng ta là được”.

Lạc Trầnvốn không nghĩ Lâm Tự lại có thể nhượng bộ tới mức này. Lúc trước nghe ngườikhác nói Lâm Tự không thích có người lạ trong nhà cô còn nửa tin nửa ngờ, khônghiểu sựkhông thích đấy đãở mức độ nào rồi. nhưng sau khi sống cùng Lâm Tự một thời gian dài, trong nhàluôn chỉ có hai người họ, không có bất kỳ ai khác lui tới, kể cả những ngườihết sức thân thiết với Lâm Tự như Utah và Lâm Đoan Tử đều chưa từng xuất hiện ởđây bao giờ. Căn hộ này là lâu đài riêng của Lâm Tự, một lâu đài tĩnh mịch.Trên thực tế, thứ đang đóng kín kia chính là trái tim Lâm Tự, trái tim anhkhông cho phép bất kỳ ai ghé thăm.

LạcTrần không hề nghi ngờ quyết định của Lâm Tự, cô biết rằng Lâm Tự chắc chắn đãsuy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra lời đề nghị ấy, hoàn toàn không phải buột miệngnói.

“Ởđâu?”.

“Đậpthông hai căn hộ, hoặc mua một căn nhà mới”.

LạcTrần không biết làm thế nào để mở miệng từ chối ý tốt của Lâm Tự, nói rõ suynghĩ của mình. Nửa năm nay, thái độ của anh đối với cô đều rất nhẫn nhịn. Bâygiờ, cô vừa mới đưa ra đề nghị được cùng sống với Lạc Sa, anh lập tức đồng ý mởcửa mời Lạc Sa vào, do vậy Lạc Trần thấy vô cùng cảm kích. Nhưng Lạc Trần nhìnbộ dạng hăng hái của Lâm Tự, cô lại cảm thấy việc này nếu không giải quyếttriệt để tận gốc thì không được. Sớm muộn cũng sẽ có ngày, dù không tìm đượcbất kỳ cái cớ nào, cô cũng sẽ rời đi, rời xa người đàn ông này, rời xa thế giớicủa anh, tìm đường đi cho chính mình, xây dựng thế giới của riêng bản thân cô.Cho dù bây giờ cô có chiều theo ý muốn của anh, nhưng đến cuối cùng rồi cũng cólúc cô phản bội lại mong muốn ấy mà thôi.

LạcTrần cẩn thận mở lời, mặc dù cô biết có giải thích thế nào cũng vô ích, bởi vìtừ chối bản thân nó đã mang tới sự tổn thương: “Lâm Tự, em vẫn muốn cùng Lạc Sachuyển ra ngoài”.

“Khôngcần chuyển đi, để Lạc Sa chuyển về đây”. Lâm Tự kiên nhẫn nhắc lại lần nữa. Mặcdù anh không tin là Lạc Trần không nghe rõ, nhưng anh muốn nhấn mạnh lại ý kiếncủa mình một lần nữa: Rời đi, tuyệt đối không thể.

“LâmTự, Lạc Sa chỉ là một phần của nguyên nhân, phần còn lại là ở em”.

Lâm Tựbóp chặt vai Lạc Trần. Anh biết Lạc Trần muốn nói gì, cô chỉ muốn rời xa anh,đem Lạc Sa ra làm cái cớ mà thôi. “Lúc này phải bìnhtĩnh”, anh tự nói với chính mình. Hai người vừa rồi còn đangcùng nhau tận hưởng giây phút thân mật, giờ lại ngồi dựa vào nhau nói lời chiatay, Lâm Tự thế nào cũng nghĩ không ra, rốt cuộc cô ấy muốn gì?

“Tạisao?”.

“LâmTự, trước kia khi em quyết định sẽ sống với anh, hoàn toàn không phải vì tiềnvà gia thế nhà họ Lâm. Thứ thôi thúc em làm như vậy là vì nhu cầu của chính bảnthân em. Lúc đó em cảm thấy em cần có một chỗ dựa, cần sự ấm áp, anh lại có đầyđủ những thứ ấy”.

“Giờkhông phải nữa, hay em không cần nữa?”.

“Emcũng không rõ, những nhu cầu của con người luôn không ngừng nâng cao, vì vậy emlựa chọn ra đi”.

Quá hivọng, lại không được như mong muốn, kết quả chính là sự chán ghét cực độ đếnmuốn vứt đi, chỉ ước gì chưa bao giờ gặp anh, ước gì chưa từng có được anh, đấychính là tâm trạng của Lạc Trần. Cô biết, Lâm Tự đã cho tất cả những thứ anh ấycó thể cho rồi, nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ.

“Em lựachọn? Em có tư cách gì mà lựa chọn?”. Lâm Tự ngồi dậy, biểu hiện của anh cóchút hung hăng.

“Emkhông có tư cách. Đến việc quan tâm đến em, anh cũng cảm thấy như thế là đã coitrọng em lắm rồi phải không?”. Lạc Trần nói như tự chế giễu mình, “Trải quanhững đêm bị anh cố ý lạnh nhạt, trải qua cảm giác tủi nhục khi bị anh xemthường, giờ em chỉ muốn thanh thản ra đi mà thôi”.

“Emmuốn, em muốn, em có biết từ ‘muốn’ không thể tùy tiện như thế không, em cần cóquyền được ‘muốn’ đấy!”. Lâm Tự đúng là chưa từng nghĩ đến trường hợp anh sẽ bịtừ chối, cũng chưa từng nghĩ đến việc Lạc Trần muốn rời bỏ anh.

“Emkhông nghĩ được nhiều như thế. Chẳng phải anh cũng đã từng nói em phải biết giữvững lập trường sao, em chỉ làm những gì em muốn”. Tâm trạng Lạc Trần đã có cảmgiác ai oán của sự biệt ly rồi. Lâm Tự dù gì cũng đã từng là người cô yêu, họđã cùng nhau trải qua biết bao thời khắc thân mật ngọt ngào. Một người đàn ôngthành công như thế, đã từng là của cô, nhưng lại vĩnh viễn không thể thuộc vềcô.

“Emnghĩ em muốn đi là đi, muốn ở là ở, anh không thể quản em được phải không? Tìmông nội để nói chuyện, việc đấy mà em cũng nghĩ ra được! Em có biết nhà họ Lâmanh chưa từng có tiền lệ ly hôn không, di huấn của tổ tiên chính là phải Hòahợp!”.

“Khôngphải, lúc đầu ký hợp đồng chẳng phải đã ghi rõ, chỉ cần em trả tiền, cuộc hônnhân giữa chúng ta sẽ kết thúc sao?”. Điều này, Lạc Trần nhớ rất rõ.

“Emcũng từng nói, dù có trả tiền rồi, chỉ cần anh không đồng ý thì em sẽ không rađi. Em đừng chỉ biết tố cáo người khác thất tín”. Lâm Tự châm biếm nói.

Đúngvậy, Lạc Trần cảm thấy mình đúng là không giữ chữ tín, đã hứa rồi nhưng lạikhông muốn thực hiện, những việc mà cô phải chịu thiệt thì cô không muốn làm.Ích kỷ ư? Tùy tiện ư? Cũng có thể, Lạc Trần không có gì để biện giải. Lâm Tựthậm chí không hề có người phụ nữ khác, không hề có một vết tích gì về sự thiếuchung thủy, trong mắt người khác, việc cô vội vã muốn bỏ đi như thế thật khó hiểu.Nhưng bây giờ Lạc Trần chỉ mong sống cuộc sống giản dị cùng Lạc Sa, một cuộcsống không có Lâm Tự. Suy nghĩ đó một khi đã hình thành thì lập tức phát triểnmạnh mẽ, không thể khống chế được.

“LâmTự, anh muốn em cứ ở bên anh như thế này đến hết đời sao?”.

“Có gìkhông đúng?”.

“LâmTự, có phải anh cho rằng em cũng giống như bác Vương, có một vị trí ở trong nhàanh, trong cuộc sống của anh, dù là quyền lợi hay nghĩa vụ, đều có giới hạnnhất định? Việc anh cần làm chính là cho em loại phúc lợi tốt nhất, để em hếtlòng hết sức với anh, còn phải ôm sự cảm kích trong lòng nữa. Hay là, tại emkhông biết tự thỏa mãn. Bởi vì bây giờ em đã dần dần hiểu ra em muốn gì, khôngmuốn gì”. Lạc Trần nhìn Lâm Tự, thấy thật chua xót.

“Emcũng muốn giữ lấy anh, cứ thế này mà giữ anh mãi, suốt đời suốt kiếp, bất luậnlà anh có yêu em hay không, chỉ cần nhìn thấy anh là được, chỉ cần được ở bêncạnh anh, thế cũng đủ hạnh phúc rồi. Nhưng cuộc đời này rất dài, em cần có tìnhyêu để cổ vũ mình, dù chỉ là tình yêu đơn phương của em dành cho anh thôi cũngđược. Nhưng anh không cần tình yêu của em, thậm chí không cho phép em yêu anh.Lâm Tự, em không thể chống lại bản thân mình, em không thể cứ chiến đấu vớichính mình được, như thế thật sự rất mệt mỏi”. Lạc Trần vô thức kéo chiếc gốilại ôm chặt.

“Rờiđi, có thể chỉ là tùy tiện làm bậy, có thể em sẽ hối hận. Nhưng nếu sống cùngnhau, em sợ em sẽ lại yêu anh, em không muốn phải trải qua cảm xúc đau khổ nhưthế một lần nữa, thậm chí là vài lần, là vô số lần lặp đi lặp lại không ngừng.em muốn nhân lúc mình vẫn đang kiểm soát được bản thân, rời xa anh”.

“Emhoàn toàn không có ý định nói với anh những tình cảm này, đối với anh, tất cảđều chỉ là hão huyền, nhưng đấy là những gì em nghĩ. Cũng có thể trước khi nóivới anh, em đã không suy nghĩ kĩ. Nhưng bây giờ em chắc chắn, Lâm Tự, em chắcchắn việc mình muốn rời xa anh”. Lạc Trần chưa bao giờ nói với Lâm Tự rằng côyêu anh. Cô không có ý định dùng tình yêu của mình để đổi hay đòi hỏi điều gì.Cô cho rằng tình yêu đối với những người biết yêu, không cần nói cũng có thểhiểu được; tình yêu đối với những người không biết yêu thì chỉ uổng phí. Vì vậykhi cô thừa nhận rằng mình yêu anh, cũng là lúc Lạc Trần muốn nói lời cáo biệtvới tình yêu đó.

Đúnglà, đối với Lâm Tự, tình cảm là thứ hão huyền, đấy không phải vấn đề anh có thểgiải quyết. Vì yêu, nên mới ra đi, kiểu logic gì vậy? Cứ như mượn danh nghĩacủa tình yêu thì việc gì cũng có thể được hiểu, được tha thứ vậy, đây cũng làmột trong những nguyên nhân khiến Lâm Tự ghét từ này. Nó công khai phá hoại mọitrật tự, giờ nó đang phá hoại trật tự của chính anh. Lâm Tự xoa huyệt tháidương, dù sao Lạc Trần chịu nói ra cũng đã là một chuyện tốt rồi.

“LạcTrần, anh nghĩ, anh đã hiểu ý em. Nhưng muốn thay đổi, muốn ra đi để từ bỏ, đốivới em co thể chẳng có tác dụng gì. Không phải cứ rời xa anh là em sẽ an toàn,là em sẽ không bị làm phiền nữa, không bị tổn thương nữa. Em hãy nghĩ dưới mộtgóc độ khác xem, những thứ em cho là tồi tệ nhất, xấu xa nhất mà chúng ta đãcùng trải qua cũng chỉ đến thế mà thôi, vì vậy anh tin tương lai nhất định sẽtốt hơn hiện tại”.

“Chibằng thế này, chúng ta hãy cùng Lạc Sa chung sống một thời gian, đợi đến khi emcó thể tự mình lo liệu cho cuộc sống của em và em trai, đợi đến khi em biết rõmình thật sự muốn gì, chúng ta lại bàn đến vấn đề này cũng chưa muộn”. Lâm Tựcố gắng để lời nói của mình có sức thuyết phục hết mức có thể, tỏ ra thành khẩnhết mức có thể, vì anh cũng không chắc chắn liệu mình có thể khiến Lạc Trần từbỏ ý định đó hay không.

LạcTrần thấy những điều Lâm Tự nói cũng không phải không có lý, nhưng cô lại cảmthấy mình đã moi hết tim gan ra tâm sự như thế mà lại dễ dàng bị anh hóa giải,dường như những gì cô nói cô làm trước đó đều trở thành vô ích. Lạc Trần biếtrõ mình đã từng quyết tâm như thế nào, sao bây giờ trước mặt Lâm Tự lại trở nênấu trĩ đến thế? Lạc Trần nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không thểxác định được là điều gì.

Đúngrồi, không thể để sau này mới nói được, nếu cứ tiếp tục kéo dài, cô làm sao cóđủ dũng khí, làm sao còn quyết tâm? Giờ cô còn phải miễn cưỡng thế này, tươnglai chắc cũng chỉ biết nghe lời mà thôi.

“Vậyanh cho em một thời hạn?”.

“Đợisau khi em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ bàn tiếp”. Lâm Tự hứa.

“Đếnkhi đó, anh sẽ trả tự do cho em?”.

Lâm Tựtrầm ngâm một lúc: “Lạc Trần, em nên biết rằng trên thế giới này không có sự tựdo tuyệt đối. Nếu đến lúc đó mà em vẫn muốn rời xa anh, anh hứa với em là anhsẽ suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề ấy”. Lâm Tự kiên quyết. Anh cho rằng cũng nênđể lại đường lui cho cả hai, không nên quá cứng nhắc.

Lâm Tựkéo Lạc Trần về phía mình, ôm cô nằm xuống. Lúc này Lạc Trần mới nhận ra haingười đều không một mảnh vải che thân, cứ thế này mà tiến hành thảo luận, làmsao có thể nghiêm túc đây? Chẳng trách Lâm Tự khéo léo chuyển chủ đề, chỉ vàicâu đã hạ được cô. Vừa rồi Lạc Trần mải chìm đắm trong tâm trạng của mình,không cảm thấy gì, giờ mới thấy cái lạnh đang lan tỏa từ trong ra ngoài, bấtgiác cô rùng mình một cái. Thực ra nhiệt độ trong phòng lúc nào cũng ở mức hơnhai mươi độ C. Nhưng Lạc Trần sợ lạnh, cứ đến mùa đông là cô rất lạnh, chân taydù có ủ thế nào cũng không ấm.

Lâm Tựáp sát lại, dùng tay ôm chặt lấy đôi bàn chân lạnh giá của cô: “Giờ mới lạnh?Lần sau trang bị vũ khí đầy đủ rồi hãy tham gia đàm phán”.

LạcTrần rúc vào lòng Lâm Tự. Nằm trong vòng tay của anh thật ấm áp, có lẽ đến lúccô không còn cảm giác với sự ấm áp này nữa, khi ấy mới có thể thật sự rời đi.Lạc Trần cứ thế thiếp đi trong những suy nghĩ hỗn loạn của mình cùng hơi thởđều đều và vòng tay ấm áp của Lâm Tự.