Trần Thế

Chương 2: Lại một lần nữa mất đi chỗ dựa



LăngLạc Trần vừa sinh ra đã bị bỏ rơi trước cổng cô nhi viện, không biết cha mẹ đẻ củamình là ai. Cô chẳng có điểm gì nổi trội, tính cách cũng không gây được thiệncảm với người khác, tới tận năm cô năm tuổi mới được cha mẹ nuôi hiện giờ nhậnvề. Cô vẫn nhớ rất rõ cuộc sống ở cô nhi viện, thường xuyên phải chịu cảnh đóirét, nhưng điều khiến cô sợ hãi nhất chính là những đứa lớn hơn sẽ vì tranhchấp số thức ăn và đồ dùng vốn đã ít ỏi ấy mà giở trò ức hiếp những đứa nhỏ.Đánh chửi, dọa dẫm, cô lập, tất cả các chiêu thức độc ác tàn nhẫn mà những đứatrẻ lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn có thể nghĩ ra được, cô đều đã phải hứngchịu. Cho tới trước khi được cha mẹ nuôi đón về, cô vẫn không tin rằng mình sẽsống được đến sáu tuổi.

Cha mẹnuôi khi đó khoảng trên dưới ba mươi tuổi, kết hôn đã sáu năm mà vẫn chưa cócon, nghe người ta mách, đi nhận một đứa trẻ về nuôi thì sẽ có được đứa con củachính mình. Xuất phát từ mong muốn đó, họ đến cô nhi viện. Lăng Lạc Trần đượcchọn là bởi vì cô đã lớn, cũng hiểu biết rồi, không cần phải có người trôngnom, đưa về là cho đi học luôn, nếu không, một đứa trẻ bị bỏ rơi, lại lớn tướngnhư cô sẽ rất khó có cơ hội được nhận nuôi.

LạcTrần lúc đó, do không được ăn uống đầy đủ nên dáng người gầy gò, bé nhỏ. Vìmuốn trông dễ thương hơn, cô đã mặc chiếc áo khoác màu hồng đẹp nhất mà cô có,rồi còn được người bên cô nhi viện trang điểm cho nữa, nhưng nhìn cũng chỉ nhưmột đứa trẻ vừa tròn bốn tuổi. Tên của Lạc Trần là do Viện trưởng cô nhi việnđặt, bởi vì tính cách của cô buồn buồn, rất dễ bị người khác bỏ qua, không aicần và cũng không ai thích, giống như những hạt bụi không đáng để tâm.

Cha mẹnuôi cũng không có ý kiến gì về tên của cô, khi chính thức nhận nuôi chỉ thêmvào trước đó họ của cha nuôi – Lăng.

Cha mẹnuôi làm nghề bán quần áo, cha nuôi phụ trách lấy hàng, mẹ nuôi đảm nhiệm phầnbán hàng, vì vậy hằng ngày đều rất bận rộn, không có thời gian gần gũi xây dựngtình cảm với cô. Sau khi đưa cô về, họ sắp xếp cho cô ở một căn phòng trống,bên trong có một chiếc giường đôi cũ rất lớn, còn có một chiếc bàn, xem ra làđược dùng từ lâu rồi, sơn đã tróc hết, bề mặt thì bị mài nhẵn bóng.

LạcTrần có phần dè dặt với cuộc sống mới của mình, không dám tin là mình lại maymắn đến thế, được nhận nuôi, lại còn có phòng riêng, không cần phải chen chúcngủ chung một phòng, rồi cùng tắm giặt, đi toilet với những đứa trẻ khác. Sovới cuộc sống trước đây, cô cảm thấy hiện tại giống như một giấc mơ. Thời gianđầu, buổi tối cô thường không dám ngủ, chẳng phải bởi vì sợ ngủ một mình mà làsợ sau khi tỉnh dậy, tất cả sẽ biến mất.

Từ lúccòn ở cô nhi viện Lạc Trần đã tự biết cách chăm sóc bản thân, mặc đồ, giặt quầnáo, rửa rau, rửa bát việc gì cô cũng làm rất thành thạo. Có nhà, có cha mẹ rồi,trong lòng cô vô cùng cảm kích, nhưng cũng thấy rất hoang mang, không biết phảilàm thế nào mới có thể khiến cha mẹ vui.

Nhớ buổitối của ngày đầu tiên, mẹ nuôi giúp cô sắp xếp chút hành lý ít ỏi, đưa cô đilàm quen với căn nhà, dạy cô dùng các thiết bị điện và các thiết bị trong phòngtắm. Từ trước tới nay cô chưa từng dùng những thứ đó bao giờ, nghe cũng khônghiểu lắm, nhưng vẫn bắt mình phải ghi nhớ để sau này khi dùng sẽ tìm hiểu thêm.Quay về phòng khách, cô chợt nhớ ra trước lúc đi Viện trưởng có dặn dò cô nhấtđịnh phải gọi họ là cha mẹ. Cô ngẩng đầu lên, nhìn cha mẹ nuôi lúc này đangngồi trên ghế sofa, miệng mấp máy nhưng không thốt nên lời. Cô rất căng thẳng,cấu mạnh vào đùi mình một cái, giật mình mở to miệng, hét lên gọi: “Cha! Mẹ!”,gọi xong thì cô bật khóc nức nở, những giọt nước mắt to tròn cứ thế lăn dàixuống má. Mẹ nuôi là một người phụ nữ dễ gần, thấy cô như vậy, liền bật cười:“Con nhỏ này, khóc gì chứ? Gọi đúng rồi, từ giờ chúng ta sẽ là cha mẹ của con.Sau này con còn có em trai, em gái, chúng ta là một gia đình”. Cha nuôi khônggiỏi ăn nói, lúc đó ông chỉ im lặng. Tới bữa tối, ông gắp rất nhiều thịt vàobát của Lạc Trần, sau đó còn bảo cô phải chịu khó ăn nhiều hơn nữa.

LạcTrần nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới, hằng ngày cha mẹ nuôi đi làm từsáng sớm, cô được đưa tới trường mẫu giáo. Buổi tối, cô tự mình cầm chìa khóavề nhà. Những việc lặt vặt trong nhà hầu hết đều do Lạc Trần làm, một là côngviệc làm ăn kinh doanh của cha mẹ nuôi rất bận, đến thời gian nghỉ ngơi cònkhông có; hai là Lạc Trần đã học được cách sử dụng các thiết bị điện trong nhà,thậm chí cô còn biết dùng cả lò vi sóng. Lạc Trần rất có năng khiếu làm việcnhà, mọi thứ đều được thu xếp gọn gàng sạch sẽ, cô có thể bắc ghế để đứng lênnấu cơm, còn nấu rất ngon.

LạcTrần làm vậy, cha mẹ nuôi cũng cảm thấy ái ngại, sợ người ngoài xì xào rằng họnhận con nuôi về để làm ô sin, thỉnh thoảng họ cũng bảo cô nên ra ngoài chơivới bạn sau giờ học. Nhưng lúc ở cô nhi viện Lạc Trần đã bị ức hiếp đến phát sợnên cô không thích chơi cùng với những người bằng tuổi mình. Hằng ngày, sau khitừ trường mẫu giáo về, làm hết việc nhà, cô bắt đầu đọc mấy quyển sách ít ỏi cótrong nhà. Cha mẹ nuôi cũng chẳng phải là người học rộng tài cao, sách trongnhà đa số là những tiểu thuyết tình cảm rẻ tiền, ngoài ra còn có vài quyển tạpchí. Khi đọc, có rất nhiều chữ Lạc Trần không biết, cô đành vừa đọc vừa đoán,lâu dần cũng biết thêm được rất nhiều từ.

Cha mẹnuôi không đối xử đặc biệt gì với Lạc Trần nhưng cô ở nhà lại cảm thấy rất dễchịu, cảm giác đây chính là nhà của mình. Mỗi góc nhà cô đều từng quét dọn,quần áo cha mẹ mặc cũng do cô giặt, cơm cha mẹ ăn là do cô nấu, cảm giác cuộcsống không còn gì có thể tốt đẹp hơn nữa.

Do đượcăn uống đầy đủ, Lạc Trần lớn rất nhanh, nhìn cũng tầm tầm như những đứa trẻcùng tuổi khác, hai má bắt đầu phúng phính có da có thịt, nhưng do da cô vốnrất trắng, tính cách lại không hoạt bát như những bé gái khác, vì vậy trông cóvẻ yếu đuối.

Cha mẹnuôi nắm bắt rất tốt xu hướng thời trang, đồ Lạc Trần mặc đều là những kiểu mớinhất, mặc dù chưa chắc đã phải là chất liệu tốt, nhưng rất vừa vặn, ấm áp, LạcTrần vô cùng thích thú.

Khônglâu sau đó, cuộc sống dễ chịu của Lạc Trần đã bị đảo lộn bởi sự ra đời của emtrai. Năm Lạc Trần lên tiểu học, đứa con mà cha mẹ nuôi mong đợi bao lâu nay đãra đời. Lúc em trai được sinh, Lạc Trần vẫn còn ở trường. Hết giờ học, cha nuôitới đón cô, mặt vẫn chưa hết phấn khởi, nói rằng mẹ và em trai đang ở trongbệnh viện, còn bảo cô về nhà nấu canh mang vào cho mẹ ăn. Buổi tối ngày hôm đó,lần đầu tiên cô nhìn thấy em trai mình. Nói thật, cô cảm thấy đứa trẻ nhăn nhănnhúm nhúm đó rất xấu. Cô cũng nhận thấy một cách rõ ràng rằng, cha mẹ đối xửvới cô và em trai không giống nhau.

Cùngvới việc em trai ngày một lớn, cô càng cảm nhận được sự khác biệt về vị trí củamình và em trai trong lòng cha mẹ nuôi, cô là người ngoài trong gia đình này.Mọi sự chú ý của cha mẹ dường như đều dành cho em trai, chỉ cần em khóc mộttiếng cũng khiến cha mẹ đau lòng vô cùng. Không phải họ đối xử không tốt vớicô, nhưng trong sự quan tâm vẫn có chút gì đó khách sáo.

Cha mẹđối với em trai thường là phục tùng vô điều kiện, chăm sóc tỉ mỉ từng li từngtí. Những thứ em trai cần hay không cần, họ đều chuẩn bị sẵn cho em, không đểem phải chịu bất kỳ sự ấm ức nào. Còn đối với Lạc Trần, hoàn toàn chỉ là làmcho tròn bổn phận mà thôi. Nhớ đến đứa con vừa mới ra đời, cũng sẽ nhớ đến việcmình còn có một cô con gái cũng có nhu cầu, nhưng những thứ họ mua về đều lànhững thứ em trai thích ăn, đồ chơi cũng là những thứ em trai thích chơi. LạcTrần đoán rằng, cho dù là cha mẹ ruột, khi sinh được đứa em trai như thế nàycũng sẽ yêu thương chăm sóc em và lơ là cô hơn, huống hồ cô lại chỉ là connuôi. Vì thế, dần dần cô cũng không để ý nữa, ngược lại còn dốc lòng dốc sứcgiúp cha mẹ chăm sóc em, xem như trả chút nợ ân tình với họ.

Thànhtích học tập của Lạc Trần rất tốt, lần nào cô cũng đứng nhất lớp, cha mẹ hoàntoàn không phải lo lắng về việc học hành của cô.

Em traiđều do một tay cô chăm sóc, vì vậy thời gian hai chị em ở bên nhau cũng nhiềuhơn, thỉnh thoảng cô còn giảng bài cho em, giống như cô giáo vậy.

Tên củaem trai cũng là do Lạc Trần đặt, khi đó mẹ có hỏi cô rằng nên đặt tên em là gì,cô nhớ tới một từ mà mình đã từng đọc trong cuốn sách nào đó, là Lạc Nhạn BìnhSa, cảm thấy rất có khí chất, giống như đại hiệp vậy, vì thế mới trả lời mẹrằng đặt tên là Lạc Sa có được không? Mẹ nuôi nghĩ một lúc, Lạc Trần và Lạc Sa,gọi tên thôi cũng biết đấy là hai chị em, mà lại nghe rất văn vẻ nữa chứ, thếlà dùng luôn tên đó. Vì vậy, Lạc Trần gọi em trai là Sa Sa, em trai gọi cô làTrần Trần. Rất nhiều người sau khi nghe hai chị em họ gọi nhau đã nói tên bịđặt ngược rồi, sao con trai lại đặt tên con gái, còn con gái lại đặt tên contrai thế kia. Cha mẹ nuôi đều không phải là dạng hay tính toán xét nét nên cũngcười cười cho qua.

Vì chamẹ nuôi rất bận nên em trai đều do một tay Lạc Trần chăm sóc, lúc còn nhỏ thìhằng ngày cô đều đưa em tới nhà trẻ, hết giờ học lại đến đón em về. Trường emtrai học cũng là trường cô từng học trước kia. Vừa nhắc đến Lạc Trần, các thầycô giáo đều biết cô là một học sinh thông minh nhưng ít nói, thành tích học tậpluôn luôn đứng đầu lớp. Vì vậy, em trai cô rất tự hào, lúc nào cũng bám lấy,khen cô giỏi.

Đôi khiLạc Trần nghĩ, dù thế nào thì bên cạnh cô cũng đã có một người thân.

Em traithường rất nghe lời, hiểu chuyện, đương nhiên cũng có lúc đưa ra những yêu cầuvô lý, ôm lấy cổ cô làm nũng. Đa phần cô đều đáp ứng tất cả những yêu cầu củaem, cô cảm thấy bản thân không có được một tuổi thơ hạnh phúc nên càng đặc biệtyêu thương và bao dung đối với đứa em trai luôn ỷ lại vào mình này.

LạcTrần đã cố gắng sống như thế, cuối cùng cũng đợi được tới ngày cô vào đại học.Không phải vì cuộc sống quá khó khăn, mà vì cô mong muốn sớm được đi bằng chínhđôi chân mình. Thi đỗ đại học C, cuộc sống mới của Lạc Trần tràn đầy hy vọng.Chỉ cần hằng năm cô đều có học bổng, vấn đề học phí coi như đã được giải quyết.Còn sinh hoạt phí, cô có thể đi làm gia sư kiếm tiền. Sau khi tốt nghiệp đạihọc, cô sẽ tìm cho mình một công việc, giảm bớt gánh nặng trong gia đình, để emtrai có cơ hội được học ở trường tốt nhất, có được sự giáo dục tiên tiến nhất.

Hôm điđăng kí nhập học về, cô tràn đầy niềm vui và hy vọng là thế, nhưng cuối cùng,tất cả đã vỡ vụn sau một tai họa đột ngột.

Cha mẹnuôi bị tai nạn giao thông, cả hai đều tử vong. Lại một lần nữa trở thành cônhi, Lạc Trần không thể hiểu được lòng mình có cảm giác gì. Sau khi hỏi rõ sựtình, cô chỉ còn biết dựa vào bản năng để thu xếp mọi việc.

An ủiem trai, ép nó ăn cơm, ép nó ngủ, cô cũng ép bản thân mình phải ăn một ít, sauđó ngồi thần ra ở sofa.

Cho tớitận khi có vài họ hàng tới, người đến người đi lo liệu hậu sự, xử lý công việc,Lạc Trần vẫn ngồi ngẩn ra như thế, cảm thấy mọi người xung quanh hình như đềuđang nói, nhưng cô lại không nghe thấy bất cứ điều gì.

Khi mọiviệc được thu xếp xong thì đã là ba ngày sau. Thời gian này, Lạc Trần tham giatang lễ trong tâm trạng vô cùng hoang mang. Lạc Sa mới mười hai tuổi, vừa vàotrung học. Cậu là đứa trẻ hiểu chuyện, lúc nhận được tin cha mẹ qua đời, phảnứng đầu tiên là không chịu tin, nhưng đi nhận thi thể về rồi thì nhất quyếtkhông nói một lời nào nữa, nén chặt mọi thứ ở trong lòng. Lạc Trần chỉ còn biếtkhóc thầm, cô không gào khóc thảm thiết không có nghĩa là cô không đau đớn,nhưng điều khiến cô phải suy nghĩ nhiều hơn chính là sau này phải sống thế nàođây.

Năm naycô mười tám tuổi, vừa vào đại học, cuộc sống của em trai vẫn cần cô chăm sóc loliệu. Học phí, sinh hoạt phí, cái gì cũng cần đến tiền.

Tai nạnmà cha mẹ nuôi gặp không phải là tai nạn xe bình thường, phải nói là, họ đã bịngười ta mưu sát.

Sángsớm họ đã ra khỏi nhà sang tỉnh khác để lấy hàng. Xe mà họ đi là xe đã bao trọngói, trên xe hầu hết đều là những người buôn bán nhỏ, để thuận tiện cho côngviệc, họ mang theo toàn tiền mặt.

Cha mẹkhông chỉ mang theo tiền hàng của nhà mình mà còn lấy giúp nhà khác, trongngười cũng phải có đến mấy chục vạn tiền hàng. Bởi vì mang theo nhiều tiền,việc đi lại được hai người giấu kín, chỉ những ai có quan hệ đặc biệt thânthiết mới được biết. Nhưng trên xe không chỉ có mình họ, còn có những thương nhânkhác. Trên đường đã xảy ra chuyện gì cụ thể thì Lạc Trần không rõ, tin tức màcô nhận được là toàn bộ tiền hàng của những người ngồi trên xe đều biến mất,tính sơ sơ cũng đến một, hai trăm vạn. Cả chiếc xe đã lao xuống vực, không mộtai sống sót, kể cả lái xe.

Vụ ánvẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng người sống thì vẫn cứ phải sống. Lúccha mẹ nhận đi lấy hàng thay cho người ta, ai đã đưa tiền đều có ghi biên lai,người ta đâu vì thấy nhà họ Lăng xảy ra thảm án mà không đến đòi tiền. Đối vớitiểu thương mà nói, mấy chục vạn chẳng phải con số nhỏ. Do đó, tang lễ vừa kếtthúc đã có mấy người mà Lạc Trần nhìn rất quen đến nhà đòi nợ. Lạc Trần biếttiền tiết kiệm trong nhà được cất ở đâu, cha mẹ nuôi không coi cô là ngườingoài, ngược lại còn xem cô như người lớn, nuôi dạy cô biết sống tự lập, có khảnăng giải quyết vấn đề. Món nợ của mấy người cộng lại, tổng cộng thiếu củangười ta hơn năm mươi vạn. Tiền tiết kiệm của cha mẹ chỉ có năm vạn, để dànhcho hai chị em ăn học, đều là do cha mẹ phải đầu tắt mặt tối sớm hôm mới cóđược. Ngoài ra còn có một ít tiền mặt dùng để luân chuyển thì cha mẹ đã mangtheo nên cũng bị mất hết trong tai nạn đó.

Có mộtngười nói sẽ nhận mua lại hàng tồn và cửa hàng hiện tại với giá mười vạn, coinhư là đã trả xong nợ cho người ta. Căn hộ tuy nhỏ, nhưng lại ở vị trí khá đẹp,nếu đem bán cũng đáng giá mười lăm vạn. Nhưng cho dù làm vậy cũng không đủ đểtrả hết nợ, mà hai chị em lại không có nhà để ở.

Ông bànội ngoại đều đã qua đời từ lâu. Cha nuôi hình như còn có một người anh trai ởnơi khác nhưng cũng đã lâu không qua lại, lần này có nhờ người báo tin cũngchẳng thấy ông ta đến. Những người họ hàng tới giúp cô hiện giờ đều là họ hàngxa, nhà xảy ra chuyện họ có thể tới giúp, nhưng khi biết gia đình cô mắc nợngập đầu như thế, lập tức đã không còn thấy bóng dáng người nào nữa. Còn hàngxóm bên cạnh thì ai cũng thương cô ngoan ngoãn và em trai đáng yêu, họ đều rấtmuốn giúp nhưng lực bất tòng tâm.

LạcTrần lặng lẽ ngồi trên giường tính toán tài sản trong nhà, cô nghĩ có thể sẽcho thuê căn hộ của gia đình, rồi hai chị em thuê một căn hộ khác nhỏ hơn, sốtiền chênh lệch đó một phần trích ra để trả nợ, một phần để lo cho cuộc sốngcủa hai chị em cô.

LạcTrần đã từng sống trong cô nhi viện, dù thế nào cô cũng không thể để em mìnhphải vào đó chịu tội. Từ lúc nhận được tin dữ, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ sốngtách khỏi em trai. Đến tận bây giờ Lạc Sa vẫn chưa chịu nói gì, nhưng hình nhưcậu rất sợ ở một mình, lúc nào cũng đi theo sau Lạc Trần, không bao giờ để côra khỏi tầm nhìn, đi ngủ cũng nắm chặt tay cô mà ngủ.

Cha mẹnuôi mất đi không chỉ khiến Lạc Trần đau đớn, mà còn khiến cô không biết phảisống trong những ngày tiếp theo thế nào. Cô tự an ủi mình rằng: nhất định sẽ cócách, ngày mai tới nơi mẹ bán hàng, tìm mấy chủ nợ xem có thể thương lượng đượckhông. Số tiền và hàng còn trong tay phải trả cho ai trước vẫn chưa quyết địnhđược, tất cả những việc này đợi đến ngày mai hãy tính.

LạcTrần nhìn cậu em trai phải khó khăn lắm mới có thể ngủ say, tự dưng trong lòngthấy thật xót xa: “Lạc Sa còn cần mình, mình phải can đảm lên mới có thể chămsóc cho em ấy”.

Cô đứngdậy, muốn rút tay ra đi tắm rửa, chợp mắt một lúc trước khi trời sáng nhưng LạcSa nắm chặt quá. Lạc Trần thấy em dường như tin tưởng dựa dẫm, xem tay cô như câygậy dẫn đường thì bất giác mỉm cười, dùng bàn tay kia xoa đầu cậu nhóc rồi dựavào người Lạc Sa, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.