Trần Thế

Chương 10: Kiên trì hay từ bỏ?



Cô giống như cô bé Lọ Lem đã được hóa phép trở thànhcông chúa. Đúng vậy, đây cũng được coi là bước vào hào môn, là một hình mẫu côgái Lọ Lem điển hình, thậm chí còn có cả đầy đủ cả phần hạn chế về mặt thờigian.

Khi Lạc Trần đến trường học của Lạc Sa thì cậu đã đứngở cổng đợi cô. Gần đây, vì biến cố của gia đình, em cô đã không còn hoạt bátnhư những đứa trẻ cùng trang lứa nữa, hơi có chút nhạy cảm và căng thẳng, cóthể dễ dàng nhận ra từ xa.

Khuôn mặt của Lạc Sa không quá xuất sắc nhưng vì từnhỏ đã học vẽ, nghệ thuật ban tặng cho cậu bé cảm nhận rất phong phú đối với sựvật, khiến con người cậu cũng trở nên có hồn hơn.

Lạc Trần nhìn Lạc Sa, thấy vừa thương xót lại vừa thanhthản. Cô không biết làm thế nào để an ủi em, dẫn dắt em, thậm chí khi cha mẹqua đời, Lạc Sa cũng tự mình vượt qua, còn có vẻ khá ổn nữa.

Hai chị em đã hẹn với nhau, thứ Sáu hàng tuần Lạc Trầnsẽ đến trường Lạc Sa và đón cậu, sau đó hai chị em đi tới hiệu sách rồi đi bộvề nhà, hoặc cùng ra ngoài ăn cơm rồi mới về nhà.

Tóm lại, thứ Sáu là thời gian riêng của Lạc Trần vàLạc Sa. Trong khoảng thời gian này, Lạc Sa thường đặt rất nhiều câu hỏi chochị, đồng thời cũng chia sẻ với Lạc Trần rất nhiều chuyện xảy ra trong trườngsuốt tuần qua. Khi ở cùng với Lạc Trần, Lạc Sa bộc lộ sự hồn nhiên và trẻ conđúng tuổi. Đôi khi cậu không diễn đạt được hết ý mình muốn, khiến cả hai chị emđều cười ngất.

Lạc Trần hoàn toàn không nhận ra, ngày cuối tuần duynhất mà Lâm Tự nói anh rảnh đang đến rất gần. Cô và Lạc Sa về đến nhà mới pháthiện Từ Man Chi đã đợi dưới nhà từ lúc nào.

Lạc Trần được đưa đến một biệt thự có khu vườn rấtrộng. Ở đây có đầy đủ các đặc điểm của một căn nhà xa hoa nhưng chỗ nào cũngthấy tỏa ra hơi thở văn hóa nồng đậm, thể hiện rõ phong thái của một gia tộclớn có lịch sử lâu đời.

Trong vườn là những cây cổ thụ cao lớn rậm rạp. Quavài ngã rẽ, một căn nhà ba tầng theo kiểu phương Tây hiện ra trước mắt LạcTrần. Tường sơn màu trắng, nóc nhà màu đỏ sẫm, trông vô cùng hoa lệ, phong cáchrất giống với phong cách của tòa nhà Hoa Lâm, khí thế có thừa nhưng cũng khôngkém phần nho nhã.

Bên trong, cửa ra vào và phòng khách đều rất rộng, bốnphía là cửa sổ to kéo từ trần nhà xuống sát đất, sáng sủa, ấm áp. Lạc Trần chorằng, những người sống bên trong căn nhà này nhất định rất vui vẻ, ngày nàocũng được tận hưởng sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.

“Đi theo ta, chúng ta đi gặp ông nội.”

Trên đường đi Từ Man Chi có giải thích qua, do sự ảnhhưởng của sự kiện “Mười một tháng Chín”, chi nhánh công ty ở New York gặp vấnđề trong quá trình kinh doanh, bà phải qua đó để giúp đỡ, vừa mới về. Lâm Tựchỉ rảnh cuối tuần này, việc chuẩn bị cũng tương đối rồi, chỉ thiếu sự phối hợpcủa hai nhân vật chính nữa thôi. Hôm nay, ông của Lâm Tự muốn gặp Lạc Trần, sauđó còn phải đi chọn lễ phục, trang điểm thử và mua sắm ít vật dụng gia đình.

Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấyông cụ có thần thái giống hệt như Lâm Tự này, Lạc Trần vẫn cảm thấy kinh ngạc,thì ra đây được gọi là huyết thống!

Khi họ gõ cửa bước vào trong, ông Lâm Chiêu đang ngheđiện thoại, ông không nói gì, chỉ “Ừm” một tiếng rồi đặt máy xuống.

“Bố, đây là Lạc Trần.”

Lạc Trần cảm thấy ánh mắt sắc lẻm của Lâm Chiêu chiếuđến người mình, như muốn nhìn xuyên thấu cô.

“Sao mỏng như tờ giấy vậy, đây là người mà các conchọn đấy à?”

Lạc Trần cảm giác đầu mình nổ ầm một tiếng, ông giànày không những rất nghiêm khắc mà còn vô cùng cay nghiệt. Mặc dù không cầnthiết phải để ý, nhưng bị chê bai trước mặt người khác là điều cô không thườnggặp.

Lạc Trần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt soi móitrước mặt.

“Cứng đầu, không ngoan, không tốt.”

Đúng thế, nếu muốn một nha đầu chỉ biết cúi đầu cụpmắt thì ra ngoài chợ mà mua đi, Lạc Trần ác ý nghĩ thầm. Sự cách biệt giàunghèo còn chưa thể giam cầm được trái tim trẻ tuổi, Lạc Trần cảm thấy cô khôngcó vấn đề gì để bị ghét bỏ.

Lâm Chiêu nhìn cô gái nhỏ vừa ngước mặt lên, bộ dạngkhông chút sợ hãi, chẳng thấy sự điềm tĩnh mà mình được nghe ở đâu, rõ ràng làmột đứa trẻ với tính cách dễ bùng nổ, có chủ kiến. Có thể do đè nén quá mức màtrở thành trầm lặng, nhưng tuyệt đối không phải là người dễ phản bội lại ước mơcủa mình hay dễ dàng thỏa hiệp. Bọn chúng không phát hiện ra, hay là thích tínhcách kiểu đó? Thôi, kệ bọn chúng đi.

“Đi chuẩn bị đi.” Ông khoát tay, đuổi bọn họ ra ngoài.

Lâm Đoan Tử đã đợi ở bên ngoài, bên cạnh là cái mắctreo một bộ lễ phục. Bộ lễ phục đó làm bằng lụa màu kem, bên trên có hình conphượng hoàng được thêu tay bằng chỉ cùng màu. Đoan trang cao quý nhưng khôngphô trương, cổ chữ V, ngực đính ngọc trai, tà váy là từng tầng lụa xếp chồnglên nhau khiến nó trở nên hết sức tao nhã cao sang.

Thiết kế này đơn giản thanh lịch nhưng lại vô cùng ấntượng, là tác phẩm xuất sắc được Lâm Đoan Tử sáng tạo ra ở đỉnh cao phong độ.

Thời trang thêu hiện nay đang rất được ưa chuộng, vôcùng thịnh hành. Utah cứ bám chặt lấy Đoan Tử, bảo mẹ để bộ lễ phục này lại chocô dâu tương lai của cậu, nhưng Lâm Tự chỉ liếc qua một cái, lập tức nói sửathành số đo của Lăng Lạc Trần để cô mặc trong hôn lễ.

Phải biết rằng những viên ngọc trai được đính trên váyđều là ngọc trai tự nhiên, sáng bóng, to nhỏ đồng đều, đủ chín trăm chín mươichín hạt, với ngụ ý là “vĩnh cửu”. Vấn đề đã không còn đơn giản là về giá trịvật chất nữa, vì chỉ riêng thu thập, chọn ngọc trai thôi cũng đã mất đứt ba nămrồi, việc này cần có khả năng tài chính và thế lực lớn. Lúc đầu khi Lâm Đoan Tửthiết kế bộ váy này cũng là muốn dành tặng cho vợ tương lai của Lâm Tự làm váycưới, chỉ không ngờ lại được đem ra dùng nhanh đến thế.

Lâm Đoan Tử rất thích Lạc Trần, bà cảm thấy khí chấtcủa Lăng Lạc Trần vô cùng phù hợp với bộ váy cưới này, vẻ đẹp kín đáo tinh tếcủa những viên ngọc trai sẽ làm nổi bật tính cách trầm tĩnh của cô.

Lạc Trần đi theo họ vào phòng thử đồ. Đó là một cănphòng rất lớn, to gần bằng bằng cả căn nhà mà Lạc Trần hiện đang ở, một tấmgương to chiếm cả một mặt tường, ba mặt còn lại đều là tủ quần áo.

Sau khi mặc bộ lễ phục đó lên, đến cả Lạc Trần cũngnhư bị mê hoặc. Cô vẫn luôn biết bản thân mình không có gì nổi bật nhưng khikhoác lên bộ trang phục tuyệt đẹp này, cô giống như nàng Lọ Lem được hóa phéptrở thành công chúa. Đúng thế, đây cũng được coi là ích lợi của việc lấy chồnggiàu, mặc dù cô gái Lọ Lem bị hạn chế về mặt thời gian, nhưng ai mà chẳng yêucái đẹp chứ. Đến Lạc Trần là người không chú trọng mấy đến ăn mặt trang điểmcòn không thể kìm lòng được, tự mình quay một vòng trước gương, không hề chegiấu sự thích thú đối với bộ lễ phục này.

“Thích là được rồi. Để cô xem xem có phải sửa gìkhông?” Lâm Đoan Tử bận rộn xem xét một cách rất chuyên nghiệp, sau đó bảo LạcTrần cẩn thận cởi bộ y phục ra, chuẩn bị sửa.

Từ Man Chi lại đưa Lạc Trần đến một căn phòng khác, làmột phòng spa khép kín, có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp giúp Lạc Trần chămsóc cơ thể. Khi Lạc Trần từ đó đi ra, cô có cảm giác như mình trở nên rực rỡhẳn lên. Mặc dù cô vẫn không thích người khác xoa qua bóp lại khắp mặt mũi cơthể mình nhưng lại vô cùng thích bồn tắm nước khoáng nóng, cũng thích được thảlỏng mình trong liệu pháp hương thơm,

Tiếp theo là làm tóc và trang điểm. Mặc dù cho rằngkhuôn mặt cô rất bình thường, nhưng chuyên viên trang điểm lại hết sức hài lòngvới làn da trắng nõn mềm mại như trẻ con của Lạc Trần. Hầu như không cần phảiđánh kem lót, cũng không cần dùng quá nhiều phấn phủ, chỉ cần xử lý phấn mắt vàmá một chút là được.

Tóc Lạc Trần được vấn nhẹ lên, giữ cố định bằng ngọctrai. Từ Man Chi lại mang đến một bộ trang sức bằng ngọc trai, bề mặt có tối đimột chút nhưng độ bóng vẫn còn nguyên, chỉ nhìn thôi cũng biết nhất định là đồcó lịch sử không đơn giản. Lạc Trần không bấm lỗ tai nên chỉ có thể dùng vòngcổ và nhẫn. Nhưng chỉ cần thế thôi, cũng khiến cô trở nên xinh đẹp hơn rấtnhiều.

Lăng Lạc Trần lại mặc bộ lễ phục vừa được Lâm Đoan Tửsửa qua, đến lúc này mới được coi là xong. Cô duyên dáng đứng ở đó, như vừa lộtxác. Mái tóc được vấn lên khiến Lạc Trần trông có vẻ trưởng thành hơn, lớptrang điểm nhẹ nhàng làm cô trông vô cùng yêu kiều, cộng thêm bộ lễ phục vànhững hạt ngọc trai tô điểm cho khí chất của cô, càng thể hiện vẻ cao quý.

Từ Man Chi và Lâm Đoan Tử vô cùng hài lòng, một LạcTrần thoạt nhìn rất bình thường, quả nhiên là có nhiều điều để khám phá, chỉcần trang điểm nhẹ đã trở nên hấp dẫn, xinh đẹp vô cùng.

Thay bộ lễ phục ra, tẩy trang xong, Lạc Trần mới pháthiện đã là nửa đêm.

“Ban ngày mọi người đều bận, cháu chịu khó một chútvậy”. Từ Man Chi như biết Lạc Trần đang lo lắng thời gian đã quá muộn. Bà cònnói cho Lạc Trần, sau này cô sẽ ở căn hộ chung cư cùng Lâm Tự, không phải ởtrong biệt thự này. Nhưng nếu không có gì đặc biệt, hằng tuần họ đều phải sắpxếp thời gian đến thăm hỏi ông nội, Lâm Tự không rảnh thì Lạc Trần cũng phảiđến một mình. Những thứ phải mua trong hai ngày tiếp theo là những thứ Lạc Trầnsẽ dùng khi chuyển tới nơi ở mới, vốn họ có thể tự chuẩn bị, nhưng vẫn muốn côđích thân chọn. Từ Man Chi nói với cô, phải mua cho cả nam và nữ, để cả Lâm Tựcũng có cái mà dùng.

“Vậy còn Lạc Sa thì sao, khi chúng cháu chuyển qua đó,Lạc Sa cũng cần đồ để dùng chứ?”

Nghe Lạc Trần hỏi như thế, Từ Man Chi thấy vô cùngkinh ngạc, “Chẳng phải cháu và Lâm Tự đã bàn bạc xong rồi sao? Ta sẽ nhận nuôiLạc Sa rồi đưa nó sang Mỹ du học, trường cũng đã liên hệ xong rồi”.

Tin này quá đột ngột. Lạc Trần vẫn cho rằng Lâm Tự đãhứa sẽ không thay đổi cuộc sống riêng của hai người thì sẽ giữ lời.

“Lạc Sa phải ở cùng với cháu.” Cô kiên quyết.

“Lâm Tự không thích trong nhà có người lạ, đặc biệt làtrẻ con, nó rất ghét là đằng khác. Huống hồ Lạc Sa sang Mỹ du học, đối với tiềnđồ và sự phát triển sau này của nó chỉ có lợi chứ không có hại.”

“Không, nó phải ở cùng cháu.” Lạc Trần kiên quyết. Côkhông muốn nghe bất kì một lời khuyên nhủ nào của Từ Man Chi, bọn họ đã quenvới việc quyết định mọi việc thay người khác, quen với việc áp đặt mong muốncủa mình lên người khác rồi. Lạc Trần cảm thấy mình đã nhượng bộ quá nhiều,việc cô phát sinh quan hệ với Lâm Tự có lẽ đã giảm bớt được phần nào món nợ ântình của cô với nhà họ Lâm, vì thế thứ mà cô nợ họ bây giờ chỉ là tiền mà thôi,tình người cô cũng không nợ. Hơn nữa số tiền ít ỏi đó đối với họ mà nói có thểbỏ qua, không cần tính toán nhưng cô vẫn nghiêm túc dùng bản thân mình để hoánđổi.

Đương nhiên đấy chỉ là suy nghĩ hiện giờ của cô, việcxảy ra với Lâm Tự trước đó cả hai người đều tự nguyện, cô không hối hận.

Từ Man Chi nhìn cô, thở dài, nói: “Hôm nay đến đâythôi. Vẫn còn một tuần nữa, chi tiết sẽ bàn bạc sau”.

Từ trước đến nay Lạc Trần luôn thiếu thốn tình cảm,người duy nhất cô quan tâm chỉ có Lạc Sa mà thôi, vì thế cô cảm thấy vấn đề nàykhông có gì để thương lượng cả.

Lạc Trần về đến nhà, Lạc Sa vẫn đang đợi cô. Việc côbị một người lạ đưa đi, mặc dù không hỏi nhưng có lẽ cậu cũng rất lo lắng. LạcTrần cảm thấy Lạc Sa không còn là một đứa trẻ nữa, tại sao lại không cho em côở cùng được chứ? Lâm Tự nghĩ thế này, Lâm Tự nghĩ thế kia, thế giới này đâu cóxoay quanh một mình anh ta, cần gì phải nghe theo anh ta. Không được thì thôiđi, cô cũng chẳng muốn phục vụ Lâm Tự.

Lạc Trần đột nhiên phát hiện ra, cô có thể từ bỏ rấtdễ dàng, thì ra giữa cô và Lâm Tự hoàn toàn chẳng có sự ràng buộc chắc chắnnào.

Nhưng Từ Man Chi không có ý định buông tha. Tối chủnhật, bà đến nhà cô. Lạc Trần muốn để Lạc Sa vào phòng cho tiện nói chuyện.Nhưng Từ Man Chi đã kéo tay Lạc Sa lại, dùng thái độ hòa nhã thân mật mà LạcTrần chưa thấy bao giờ nói chuyện với em cô, hỏi việc trường lớp, hỏi sở thíchcủa cậu bé, rõ ràng có âm mưu.

Lạc Sa đang ở độ tuổi ngây thơ trong sáng, rất dễngượng khi tiếp xúc với người khác giới. Nhưng dường như cậu có ấn tượng khátốt với bà dì xinh đẹp này, hỏi gì đáp nấy, dần dần bắt đầu trở nên hoạt bát,nói nhiều hơn.

“Lạc Sa, tranh cháu vẽ rất đẹp, rất có năng khiếu.”Lạc Trần không ngờ Từ Man Chi lại còn biết dỗ dành người khác như thế.

“Lạc Sa, chúng ta có một chuyện rất quan trọng muốnnói cho cháu, muốn để cháu quyết định, cháu có làm được không?”

Đám người gian ác, bọn họ lại muốn ra tayvới Lạc Sa.

“Được ạ.” Lạc Sa dứt khoát. Cậu có thể trả lời như thếlà có nguyên nhân, Lạc Trần về cơ bản sẽ không can thiệp vào quyết định củacậu, tuyệt đối sẽ không truy hỏi những việc cậu không muốn nói.

“Lạc Sa thông minh như thế, có biết chị gái mình làcon nuôi của cha mẹ không?”

Lạc Sa nhìn sang Lạc Trần, đối với cậu, con nuôi haycon đẻ chỉ có sự khác biệt về mặt chữ nghĩa mà thôi, chị gái vẫn là chị gái.

Còn đối với Lạc Trần, việc được nhận làm con nuôi cũngchẳng có gì phải hổ thẹn nên cô hoàn toàn không lẩn tránh. “Dạ biết, từ nhỏ chịđã sống ở cô nhi viện, là cha mẹ đã nhận chị về nuôi.”

Từ Man Chi mỉm cười xoa đầu Lạc Sa: “Thì ra Lạc Sa đãbiết cả rồi. Bây giờ cả hai chị em đều đã trở thành trẻ mồ côi. Dì rất thíchhai cháu, muốn nhận nuôi, muốn chăm sóc cho hai cháu, sau này chúng ta sốngcùng nhau, có được không?”.

Lạc Trần không ngờ Từ Man Chi lại nói chuyện này đơngiản như thế.

Lạc Sa đương nhiên biết đây là chuyện lớn, cậu chỉnhìn chị, không trả lời.

“Chị cháu đã đồng ý rồi, giấy tờ cũng đã kí rồi. LạcTrần lo cháu không đồng ý nên mới nhờ ta tới nói với cháu. Cháu có đồng ý cùngchị đến sống với chúng ta không?”

“Nếu chị đã đồng ý, thì cháu cũng đồng ý.” Lạc Sa liêntưởng tới câu chuyện mà hai chị em từng nói mấy ngày trước đó, lẽ nào dì nàyđúng là rất giàu có sao?

“Vậy thì tốt. Lạc Sa, cháu lại đây để ta nhìn kĩ mộtchút nào.” Từ Man Chi trông hết sức tình cảm, không có vẻ gì là giả bộ cả.

Lạc Sa do dự một lát mới tiến lại, có chút không tựnhiên đợi Từ Man Chi kéo cậu ôm vào lòng. Nhưng cùng với vòng tay siết chặt củabà, sự ấm áp của người phụ nữa trưởng thành cũng truyền tới, mang theo mùihương dìu dịu, có cảm giám như mẹ, cái ôm này Lạc Sa đã chờ đợi từ rất lâu. Mặcdù Lạc Trần rất thương yêu cậu, nhưng chị rất ít khi ôm cậu, số lần tiếp xúcchỉ đếm trên đầu ngón tay, đều là do cậu mặt dày bám lấy không chịu rời chứ chịkhông thích quá gần gũi với người khác. Hơi ấm từ người Từ Man Chi tỏa ra khiếnLạc Sa tự đáy lòng đã coi bà dì xinh đẹp sắp trở thành người thân về mặt phápluật này là người thân thật sự của mình.

Từ Man Chi thấy ngực mình hình như bị ướt, bà vỗ nhènhẹ lên lưng Lạc Sa, dịu dàng nhìn đứa trẻ đang tuổi trưởng thành rúc vào lòngmình tìm kiếm sự an ủi.

“Lạc Trần, thế này chẳng phải rất tốt sao? Ta sẽ đốixử tử tế với Lạc Sa, nó cũng có thể nhận được sự giáo dục toàn diện nhất.”

“Tự cháu có thể chăm sóc nó.” Lạc Trần cố giữ giọngbình tĩnh, cô không muốn để Lạc Sa nhận ra sự bất thường. Lúc này chưa phải làcơ hội tốt nhất để nói cho em ấy biết.

“Cháu không biết em cháu cần được chăm sóc như thếnào, cháu không thể quyết định thay nó được. Lạc Sa sẽ nhanh chóng thích ứngvới cuộc sống mới. Có như thế thì cả hai mới sống tốt được.”

Lần này Lạc Trần thật sự tức giận, giọng cô đã hơi runlên, nhưng vẫn cố hết sức để đè nén xuống, nói: “Các người cái gì cũng thíchtheo ý mình, còn tìm chúng tôi để bàn bạc làm gì? Coi người ta như Tôn NgộKhông, không thoát ra khỏi năm ngón tay của Phật Tổ các người phải không? Cóphải bà còn định nói, với vị thế bây giờ của các người, nếu ra tay thì dù chúngtôi có chết cũng không ai biết, mất tích cũng chẳng ai hay phải không? Tôi biếtcác người có thể mang Lạc Sa đi, nhưng sự giáo dụng và kinh nghiệm xã hội củacác người chỉ dùng để đối phó với những đứa trẻ không nơi nương tựa như chúngtôi đây sao? Các người lao tâm khổ tứ, tìm mọi cách như thế chỉ để bắt tôi phảilàm theo mọi sự sắp xếp của Lâm Tự, anh ta muốn thế nào thì sẽ được như thế ấy.Nếu các người tách tôi và Lạc Sa ra, chuyện khác tôi không dám nói, nhưngchuyện này tôi sẽ không để các người được như ý. Cứ đợi mà xem!”

Lạc Trần nói xong liền tức tối trừng mắt nhìn Từ ManChi. Cô nói liền một hơi dài nên mệt tới mức thở hồng hộc. Từ trước tới nay côchưa từng tức giận với ai bao giờ, dùng giọng điệu đó để tranh cãi với ngườikhác cũng là lần đầu tiên, mấy người nhà họ Lâm này đúng là làm cô tức tới mứcchỉ muốn đập đầu vào tường.

Cô chưa bao giờ cư xử vô lễ như thế, xem ra vô lễ cũnglà bệnh truyền nhiễm, cô nhất định đã bị con người xấc xược không biết phép tắcgì là Lâm Tự kia lây sang rồi.

Cô biết Lạc Sa là một vấn đề lớn, sự uy hiếp của côchẳng có chút ý nghĩa nào cả. Cho dù Lâm Tự có còn hứng thú với cô hay khôngthì anh ta muốn cô làm gì, cô cũng không thể từ chối. Cô nói như thế chẳng qualà giận quá mất khôn, bộc lộ ra sự bất mãn của mình mà thôi. Những người nàyquả là lòng tham không đáy, hoàn toàn không xem người khác là con người, tùytiện đùa nghịch. Lạc Trần nghĩ đến đây bỗng cảm thấy có chút hận Lâm Tự, bọn họkhông yên ổn sống cuộc sống an nhàn của mình, lại chạy tới hành hạ người kháclàm gì.

Từ Man Chi nghe xong những lời Lạc Trần nói cũng khôngtức giận: “Tạm thời không nói là tốt cho ai, sau khi kết hôn cháu và Lâm Tự sẽở cùng nhau, cháu phải chăm sóc bản thân mình và chồng, lại phải đi học, liệucòn thời gian để chăm sóc Lạc Sa không? Một đứa trẻ lớn như thế cần phải cóngười toàn tâm toàn ý để mắt tới nó, cháu có làm được không? Nếu cậu ấy muốnphát triển trong giới hội họa thì cần phải được đào tạo ở môi trường tốt nhất.Chưa cần nói tới những chuyện đó, giờ hai đứa nương tựa vào nhau, chỉ riêngviệc cho cậu ấy cảm giác ấm áp của gia đình thôi cháu cũng làm chưa tốt. Cháucứ nghĩ cho kĩ đi, liệu cháu có đảm trách được việc giáo dục cậu ấy hay không?”

Lạc Sa ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn hai bọn họ. Cậunhận thấy mọi việc có gì đó không ổn, liền nói: “Cháu không muốn rời khỏi chị”.

Lạc Trần nhìn Lạc Sa, bất giác cảm thấy xót xa. Bảnthân cô cũng lạnh như băng, làm gì có hơi ấm và sức lực để sưởi ấm cho ngườikhác chứ?

Từ Man Chi kéo tay Lạc Sa nói: “Ta không dám khẳngđịnh là ta làm tốt nhất, nhưng nhất định sẽ tốt hơn cháu. Lạc Sa vĩnh viễn làem trai cháu, không phải chỉ ở bên cháu cậu ấy mới hạnh phúc. Trước khi phảnđối dữ dội như thế thì cháu nên suy nghĩ cho kĩ, sự phản đối của cháu là nhằmvào nội dung chúng ta quyết định hay nhằm vào quyết định của chúng ta? Cháu đểý đến việc phải rời Lạc Sa, hay chỉ vì cho rằng chúng ta không đủ tôn trọngcháu?”.

“Lạc Trần, hãy tin ta, ta còn hiểu cháu hơn cả bảnthân cháu đấy, đương nhiên cũng rất hiểu Lâm Tự, cho nên ta biết làm thế nào làtốt nhất. Những gì ta làm chỉ vì muốn sau này hai đứa có thể sống tốt hơn,không phải là đang lừa gạt hay khoe khoang điều gì cả.”

“Chúng ta vẫn còn thời gian. Cho dù có thuyết phụcđược cháu hay không ta cũng không để ý, lại càng không ép buộc cháu.”