Trần Tẫn Quang Sinh

Chương 4



Dọc theo hoang mạc Long Môn đi về phía Bắc, chính là Côn Luân tuyết nguyên quanh năm gió lạnh gào thét.

Nơi đó, cũng là ranh giới cuối cùng giữa võ lâm Trung Nguyên và Ác nhân cốc.

Liêu Vân Quy cưỡi lạc đà, một bước dài một bước ngắn tiến về phía trước, ngẫu nhiên quay đầu lại chỉ trông thấy cát vàng mênh mông, không hề trông thấy bóng dáng của người nào đó.

Chẳng lẽ, người nọ từ bỏ rồi?

Sau khi rời khỏi Dương Châu, y đã phát hiện Diệp Hữu Kỳ vẫn luôn đi theo mình, chỉ là y không để ý đến đối phương, đối phương cũng không chủ động tiến lên hàn huyên, chỉ trầm mặc đi theo phía sau, giống như muốn cùng y đi đến cùng trời cuối đất.

Thiếu niên lang tâm trí kiên định, tuy rằng hiện tại cảnh ngộ không tốt, thiết nghĩ bất quá chỉ là minh châu phủ bụi trần, tương lai nhất định sẽ có ngày toả sáng rực rỡ.

Liêu Vân Quy không thể phủ nhận, tuy rằng y không nghĩ đến chuyện nhận đồ đệ, nhưng thời điểm y nghe được Diệp Hữu Kỳ nói "nguyện dùng quãng đời còn lại, không rời không bỏ", vẫn cảm thấy những lời này thật khiến người ta động tâm.

Trên đời này, thật sự sẽ có một người nguyện ý cùng y sống chết không rời sao?

Cho nên hiếm khi y không cố ý bỏ lại Diệp Hữu Kỳ phía sau, mà là tùy ý đối phương đi theo mình từ Dương Châu tới hoang mạc Long Môn.

Mục tiêu của chuyến đi này chính là đến Tiểu Dao Phong trên núi Côn Luân, tìm cho Lạc Cảnh Hành một khối hàn thiết thiên hạ hiếm thấy. Bởi vì năm đó tiểu sư đệ từng nói rất muốn một thanh chủy thủ dùng để mang theo bên người, có thể chém sắt như chém bùn. Cho nên Liêu Vân Quy liền đem những lời này đặt ở trong lòng, mạo hiểm bị người của Ác nhân cốc vây giết, chạy tới Côn Luân.

À, y còn mang theo một cái đuôi nhỏ.

Thậm chí Liêu Vân Quy còn nghĩ, có lẽ chờ y lấy được hàn thiết từ Tiểu Dao Phong trở về, nếu như Diệp Hữu Kỳ vẫn kiên trì như trước, y sẽ thu hắn làm đồ đệ, dạy bảo hắn, mặc dù sẽ có chút phiền toái, nhưng mấy năm nay y mang theo Lạc Cảnh Hành vào nam ra bắc, sớm đã quen với phiền toái rồi.

Chỉ là, dường như Diệp Hữu Kỳ không muốn tiếp tục đi theo y nữa.

Hắn bôn ba ngàn dặm một đường từ nam tới bắc, kết quả lại chọn từ bỏ ở ranh giới cuối cùng này sao?

Liêu Vân Quy thở dài, kéo lại mũ áo choàng, thúc giục lạc đà tăng tốc, rất nhanh đã biến mất giữa hoang mạc mênh mông cát vàng.

Trường Nhạc Phường dưới chân Côn Luân.

Đây là một thôn xóm nhỏ dưới chân núi Côn Luân, có đủ hạng người lui tới, loại người nào cũng có. Bởi vì được Ác nhân cốc che chở, cho nên đám người trên giang hồ không có tư cách gia nhập vào Ác nhân cốc nhưng lại bị đuổi giết không có chỗ nào để đi liền tụ tập ở chỗ này, nghe ngóng tin tức, tạm tránh đầu sóng ngọn gió.

"Ôi trời, Cửu gia đây là làm sao vậy, sao lại cả người chật vật như vậy?" Tiểu nhị khách điếm vội vàng đi tới trước cửa nghênh đón. "Vẫn quy củ cũ sao?"

"Đừng nói nữa! Bị một tên tiểu tử hại thảm." Người được xưng là Cửu gia lưng hùm vai gấu, nói chuyện thô lỗ, trong ngoài như một, "Phi, con mẹ nó, quy củ cũ, lại thêm một vò Thiêu đao tử."

Dứt lời, gã xoa xoa vết máu trên người, ngồi xuống.

Thấy gã ngồi xuống, có mấy người xúm lại hỏi thăm: "Cửu gia, chẳng lẽ lần này ngài đi ra ngoài lại có thu hoạch?"

"Ha ha ha ha ha, có!" Cửu gia cười nói, "Lão tử tìm được một bảo bối, nếu cầm đi hiến cho Giang gia, nói không chừng còn có thể nhập cốc."

Chung quanh vang lên tiếng trầm trồ hâm mộ, có người nói: "Sớm nghe nói Giang Lâm đại tổng quản thích nhất là sưu tầm mỹ nhân trong thiên hạ, chẳng lẽ lần này ra ngoài Cửu gia nhặt được một mỹ nhân tuyệt sắc?"

"Phi! Thu thập mỹ nhân gì đó là giả." Cửu gia uống một ngụm rượu lớn, hạ giọng nói, "Giang gia là thích sưu tầm da của mỹ nhân."

Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng hít khí lạnh.

Cửu gia vô cùng hài lòng với bầu không khí này, tiếp tục nói: "Vừa rồi gia mang theo mấy huynh đệ tới Long Môn thu phí, không ngờ trên đường gặp phải một đám mã tặc đang cướp bóc, vốn dĩ việc này chẳng liên quan gì tới gia, bất quá tên tiểu tử bị cướp kia vậy mà lại là một nhân vật lợi hại, một mình giết ba người, mấy tên còn lại đều bị doạ chạy."

"Gia đứng quan sát một hồi, mặc dù người này ra tay hung ác, thế nhưng dung mạo không tồi, rất hợp với khẩu vị của Cửu gia ta!" Nói tới đây, gã nhịn không được hắc hắc cười thô bỉ vài tiếng, "Gia lập tức mang theo mấy huynh đệ đi lên vây công, muốn nhân cơ hội hắn suy yếu mà bắt lại."

Ở Trường Nhạc Phường, Thái Cửu có tiếng là yêu thích nam sắc, những người có mặt ở đây nghe được lời này của gã, trên mặt đều hiện lên ý cười trong lòng hiểu rõ nhưng không nói.

"Kết quả tên tiểu tử này mẹ nó đúng là kiên cường, vậy mà lại giết chết hai huynh đệ của gia, hại gia cũng bị thương, các ngươi không biết đâu, tiểu tử này nhìn giống thiếu gia Giang Nam da mịn thịt mềm, không nghĩ tới lúc giết người lại xuống tay tàn nhẫn như vậy." Thái Cửu nhổ một ngụm nước bọt, "Vốn dĩ gia định lui lại, mỹ nhân tuy đẹp, nhưng mạng càng quan trọng hơn đúng không? Kết quả ông trời cũng giúp gia! Các ngươi đoán thế nào?"

"Tiểu tử kia bỗng nhiên nôn ra một búng máu, sau đó hôn mê bất tỉnh."

Thái Cửu cười ha ha, "Các ngươi nói, đây không phải ông trời đang giúp gia sao?"

"Vậy Cửu gia chuẩn bị đem người này đưa vào trong cốc hiến cho Giang tổng quản sao?" Có người hỏi.

"Làm gia bị thương, còn giết hai huynh đệ của gia, sao gia có thể buông tha cho hắn dễ dàng như vậy được." Thái Cửu ném bát rượu lên bàn, "Cửu gia ta quyết định đêm nay phải để hắn hầu hạ một đêm, hưởng thụ xong rồi lại đưa vào trong cốc, còn Giang gia muốn lột da hắn hay dưỡng chơi đều không liên quan đến gia."

Mọi người cười ha ha, có người trêu chọc nói: "Cửu gia, cẩn thận mỹ nhân này có gai, ngài bá vương ngạnh thượng cung không thành ngược lại bị thiến a!"

"Đúng vậy Cửu gia, có cần các huynh đệ giúp ngài giữ người hay không?"

.......

Trong khách điếm, tiếng trêu đùa loạn thành một đoàn, không người nào chú ý tới ở trong góc khuất, có một người đội mũ choàng khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn Thái Cửu đang vô cùng hưng phấn một cái.

Thái Cửu ngồi giữa đám người bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê rần, nhưng khi gã nhìn xung quanh mình lại không phát hiện cái gì bất thường.

Có lẽ là ảo giác, gã nghĩ.

Trên đời này có rất nhiều chuyện, có người dùng sinh tử của người khác để mua vui cho mình, lại có người coi như chuyện không liên quan đến mình, để cho bản thân thanh tịnh.

Nhưng Liêu Vân Quy không phải là người như vậy.

Tuy rằng nhìn y giống như lạnh nhạt vô tình, kỳ thật tâm của y rất mềm.

Diệp Hữu Kỳ vì y mới chạy tới Long Môn, nếu hôm nay thật sự xảy ra chuyện trong tay Thái Cửu....

Thái Cửu đi đến một gian phòng nhỏ, nói mấy câu với mấy người ngoài cửa, sau đó tiến vào trong phòng. Liêu Vân Quy ẩn mình vào bóng đêm, Lại Tà Kiếm trong tay ra khỏi vỏ nửa tấc, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Chỉ trong một hơi thở, trong đầu y đã nghĩ xong biện pháp giết mấy người ngoài cửa một cách nhanh nhất mà không kinh động người trong phòng.

Bỗng nhiên, trong phòng truyền ra một tiếng hét thảm của Thái Cửu.

Mấy người bên ngoài bị tiếng thét này làm cho hoảng sợ, đang muốn chạy vào trong phòng xem xét, lại bị hàn quang đột nhiên loé lên giữa đêm đen cắt đứt cổ họng, một đám ngay cả thanh âm cũng chưa phát ra đã ngã xuống.

"Mẹ nó, người đâu! Đem tên tiểu tử này cho gia... A??" Thái Cửu nhịn đau che lại xương sườn, nghe được tiếng bước chân còn tưởng rằng đám huynh đệ của mình tiến vào, lời mới nói được một nửa mới phát hiện có một thanh trường kiếm đâm xuyên cổ họng mình.

"Chết chưa hết tội."

Đây chính là câu nói cuối cùng gã nghe được lúc còn sống.

Liêu Vân Quy mặt không biểu tình nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất, nhấc chân đá gã sang một bên.

"Khụ khụ... Lại thiếu đạo trưởng một món nợ nhân tình rồi." Tình huống hiện tại của Diệp Hữu Kỳ thật sự không thể nói là tốt, hai tay bị trói vào đầu giường, quần áo rách nát, trên người đầy vết thương lớn lớn bé bé, có vết thương đã khô máu, cũng có vết thương bị vỡ ra, chảy ra huyết dịch đỏ tươi, nhưng hắn vẫn cười với Liêu Vân Quy.

"Bất quá nhìn thấy đạo trưởng, ta liền cảm thấy được sống lại."

Côn Luân tuyết nguyên bao la này rất hợp với khí chất lạnh nhạt trên người Liêu Vân Quy, nhưng cảm giác mang lại lại hoàn toàn khác nhau: tuyết lạnh lẽo vô tình, còn người nọ lại rất đỗi ấm áp.

Thật kỳ lạ.

Diệp Hữu Kỳ nhìn Liêu Vân Quy, thầm nghĩ, rõ ràng người này tự xưng là nợ máu chồng chất, vì sao bộ dáng vẫn không nhiễm bụi trần như vậy?

"Xương sườn trên người hắn là do ngươi đá gãy?" Liêu Vân Quy hỏi.

"Nói đến việc này còn phải cảm tạ hắn không trói chân ta lại." Diệp Hữu Kỳ xùy một tiếng, muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay bị trói vô cùng chắc chắn, đành phải cười khổ nói, "Phiền đạo trưởng giúp ta cởi trói."

Liêu Vân Quy đi đến đầu giường, vung kiếm cắt đứt dây thừng, sau đó cởi áo choàng trên người đưa cho Diệp Hữu Kỳ: "Có thể đứng lên sao? Nơi này không thể ở lâu, chúng ta mau rời khỏi đây."

Giết người ở nơi gần Ác nhân cốc như vậy, sáng ngày mai nơi này nhất định sẽ trở nên rối loạn, thân là kiếm khách của Hạo Khí Minh, nếu còn muốn giữ mạng tất nhiên phải nhân dịp nguyệt hắc phong cao bỏ của chạy lấy người mới phải.

"Có thể." Diệp Hữu Kỳ ngắn gọn đáp một câu, "Chẳng lẽ đạo trưởng thật sự không suy xét nhận ta làm đồ đệ sao?"

"Thôi." Liêu Vân Quy vươn tay ra dìu hắn, khẽ thở dài một tiếng, "Gọi sư phụ đi."

Diệp Hữu Kỳ sửng sốt, sau đó lập tức mừng rỡ như điên.

Từ khi hắn có ký ức cho đến bây giờ, rốt cuộc ở dưới chân núi Côn Luân cách xa quê nhà, trong hoàn cảnh cả người chồng chất vết thương không chút tốt đẹp này, lần đầu tiên trong đời...

Được như ước nguyện.