Trần Như Nhộng

Chương 16: (Thượng)



“Yên tâm đi Đường đại ca, dược anh đưa em đã giao thành công giao rồi.”

Lạc Bắc nắm điện thoại vui sướng nói, ở đầu bên kia, một thanh âm hòa hoãn trầm thấp vang lên: “Phiền toái cậu, cảm ơn.”

“Không cần khách khí như vậy,” Lạc Bắc bắt đầu cười, do dự một chút, vẫn là nói xin lỗi, “Bất quá em không cẩn thận nói ra là Đường đại ca cho hắn, thực xin lỗi.”

Đường Dương tạm dừng vài giây: “Cậu dùng phương pháp mà tôi nói cho cậu chưa?”

“Ân,” tuy rằng đối phương không nhìn thấy, nhưng Lạc Bắc vẫn gật gật đầu, “Em nói sẽ gây trở ngại đến quá trình quay phim, Đỗ đại ca vừa nghe thấy liền nhận lấy.”

Quả nhiên chỉ cần là có khả năng uy hiếp đến công việc Đỗ Tường liền sẽ thỏa hiệp, Đường Dương nắm giữ được điểm đặc tính này của hắn, thập phần ghen ghét địa vị diễn kịch trong lòng hắn.

Đường Dương trầm mặc, Lạc Bắc cho rằng hắn không cao hứng, vội vàng nói lại không ít lời xin lỗi.

“Không thành vấn đề, chỉ cần hắn nhận lấy dược là được rồi." Đường Dương nói ra những lời này, không biết là an ủi Lạc Bắc hay là chính mình.

“Vậy anh đóng phim cũng phải cố lên nga!”

“Ân.”

Sau khi nói tạm biệt Đường Dương cúp di động, mở kịch bản đã rất quen thuộc ra xem. Thời gian gần đây mỗi lần xem kịch bản hắn đều sẽ nghĩ, lúc này Đỗ Tường có thể hay không cũng đang xem kịch bản? Tuy rằng hắn biết đối với Đỗ Tường mà nói chuyện kia giống như cơm bữa, nhưng mà tưởng tượng như thế sẽ làm tâm tình Đường Dương tốt hơn.

A, bất quá Đỗ Tường căn bản sẽ không để ý đến hắn? Hắn từ đoàn kịch rời đi nguyên lai Đỗ Tường hẳn là sẽ cảm thấy thật cao hứng mới đúng.

Đường Dương cúi đầu cười đau khổ.

Đúng rồi, hiện tại Đường Dương đang trên xe lửa chạy tới thành phố C, cùng với đoàn phim《 Thanh nhạc bản đồ 》.

Kịch bản bộ phim là của một vị đạo diễn ở thời đại học viết xuống, nghe nói lúc ấy hắn không có tiền đem kịch bản này lấy giá thấp bán cho một công ty điện ảnh, nhưng bởi vì một ít nguyên nhân cũng không có khởi quay. Vài năm sau đạo diễn cuối cùng thành danh, cơ duyên xảo hợp, hắn một lần nữa đạt được cơ hội đem kịch bản này quay thành một bộ phim.

Đường Dương thực nghiêm túc đem kịch bản xem qua mấy lần, đó là một câu chuyện không viên mãn nhưng cũng không tiếc nuối, nói về mấy người trẻ tuổi đam mê âm nhạc gặp nhau trong một chuyến du lịch, dưới sự thôi thúc họ thành lập một ban nhạc tên là “MAP”, cũng mặc sức tưởng tượng đi thành thị từng người thay phiên diễn xuất. Cuối cùng mục tiêu này vẫn chưa thực hiện được bởi vì khoảng cách địa lý cùng với nhân tố con người, nhưng mỗi thành viên đều đã đạt được rất nhiều trong quá trình này. Câu chuyện kết thúc, bọn họ ước định ba mươi năm sau, khi bọn họ không cần dốc sức làm việc vì sinh hoạt, thời điểm không cần vì con cái mà lo lắng, một lần nữa bước lên cuộc hành trình hoàn chỉnh bức bản đồ chân chính thuộc về bọn họ.

Bộ phim còn mời nhạc sĩ trứ danh viết ba bài hát, Đường Dương được phân một phần hợp xướng.

Vì đã quen thuộc phong cách quay của đạo diễn, Đường Dương đem cơ hồ toàn bộ tác phẩm trước đây của hắn xem một lần. Không chỉ có câu chuyện cùng hình ảnh đều cho người ta cảm giác nước chảy thành sông, thực kiên nhẫn thực ôn nhu, ngay cả bản thân đạo diễn, cũng không giống một số hắn từng gặp, ── hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải bất hòa vai chính ngồi máy bay, đạo diễn cùng vai phụ còn có nhân viên khác ngồi xe lửa.

“Diệp đạo, ăn trái cây chứ? Đã rửa sạch.” Kỹ sư ánh sáng đưa một quả táo bóng loáng.

“Cảm ơn.” Diệp Ngụy nhận lấy, hơn nữa cắn một ngụm lớn.

Kịch vụ cũng đưa một bao nilon: “Diệp đạo tôi nơi này có bò khô cùng mực xé anh có muốn ăn hay không?”

Đạo diễn có chút ngượng ngùng: “Chính là trước đó cậu đã cho tôi khá nhiều rồi.”

“Không quan hệ, dù sao tôi mua nhiều!”

Tuy rằng bất luận là phong cách của đạo diễn hay là bầu không khí của đoàn phim cùng nơi hắn ở trước kia hoàn toàn bất đồng, nhưng là so với “chết bào long bộ”, hiện tại hắn cách Đỗ Tường lại càng gần hơn một bước ── cho dù đối phương cũng không để ý hắn.

Tác gia nói:

Kỳ thật tôi muốn viết một chút chuyện xưa cẩu huyết nhưng tôi phát hiện ta không quá sẽ cẩu huyết /(ㄒoㄒ)/~~

Chương 16 ( hạ)

Đỗ Tường ngốc ở đoàn phim sau ba ngày lưu loát di chuyển đến thành phố L độ cao so với mặt biển gần 2000m ── đây là một tòa thành thị mỹ lệ, nơi đây lấy cảnh tác phẩm điện ảnh nhiều đếm không xuể. Bất quá đoàn phim bọn họ sẽ chỉ dừng chân ở nơi đó mà thôi, chân chính quay chụp phải tới hôm sau đi xe buýt, đến vùng núi phủ tuyết độ cao so với mặt biển cao hơn 5000m.

Đạo diễn để mọi người ở khách sạn nghỉ ngơi thật tốt, miễn cho trạng thái tinh thần không tốt dễ dàng có phản ứng cao nguyên, cũng đã phát cho mỗi người viên thuốc.

“Được rồi, đều về phòng đi, ngày mai buổi sáng 6 giờ rưỡi tập hợp trên bãi đỗ xe.”

Đãi Lưu đạo rời đi, Tiết Khải lặng lẽ mời Đỗ Tường đi quán bar phụ cận, lại bị Đỗ Tường uyển chuyển cự tuyệt.

“Cùng nhau đi, nơi này buổi tối nhưng chơi vui, khó được một lần tới đây không đi rất đáng tiếc.”

“Tôi còn có một chút lời thoại không học thuộc.”

Tiết Khải không để ý tới: “Kia ngày mai trên xe lại đọc thuộc, ngày mai phải ngồi xe hơn ba giờ, nhất định có thể ghi nhớ.”

Đỗ Tường luôn mãi thoái thác: “Xin lỗi, tôi còn chưa đọc thuộc rất nhiều, ba giờ có lẽ không đủ.”

“Kia cậu tùy tiện, tôi đi tìm Tôn Lan Lan.” Tiết Khải bĩu môi, sau đó dùng thanh âm chính mình mới có thể nghe thấy nói câu gì đó..

Đương nhiên, nói chưa học thuộc lời thoại chỉ là lấy cớ thôi, Đỗ Tường là thật sự không thích đi, hắn tình nguyện hảo hảo ngủ một giấc thật an ổn, dưỡng đủ tinh thần ở trước máy quay biểu hiện ra trạng thái tốt nhất.

“Chúng ta về phòng.” Đỗ Tường nói với trợ lý.

“Được.” Trợ lý không tiếng động thở ra một hơi, may mắn mình là trợ lý cho minh tinh không có cuộc sống về đêm, nếu không đêm nay khẳng định không ngủ ngon.

Hắn đi theo Đỗ Tường vào phòng, lập tức ân cần mà đổ một ly nước ấm vì Đỗ Tường, ý tứ muốn cho hắn uống thuốc mà Lưu đạo đưa.

“Tôi không cần.” Đỗ Tường xua tay tùy ý nói, hắn uống thuốc Đường Dương đưa như vậy đủ rồi.

Trợ lý nghi hoặc mà nhìn hắn: “Không cần?”

“Khụ,” Đỗ Tường mới ý thức được mình vừa rồi nói cái gì, “Cậu để đó trước, một lát tôi liền uống.”

“Nga, được rồi,” trợ lý buông ly nước, trước khi đi lại dặn dò, “Nhất định phải uống a.”

Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Đỗ Tường nhìn ly thủy tinh đang bốc khói chốc lát, sau đó từ trong balo lấy ra một hộp giấy nhỏ. Hắn bẻ ra một viên con nhộng màu vàng, uống vào với nước.

Theo sau Đỗ Tường nhìn ba cái khe hở nhỏ trên viên thuốc hồi lâu, nhẹ giọng nói thầm:

Đừng tưởng rằng đưa thuốc tôi liền sẽ buông tha cậu.

Sáng sớm thành phố L tới hơi muộn so với bình nguyên, 6 giờ rưỡi sắc trời vẫn tối tăm như cũ. Đỗ Tường đúng giờ đi vào bãi đỗ xe, lễ phép chào đồng sự lên sớm sau ngồi vào xe buýt. Qua tầm 10 phút Tiết Khải cùng Tôn Lan Lan cũng chưa xuất hiện, Lưu đạo lại là gọi điện thoại mắng chửi người, cuối cùng khi gần 7 giờ hai người đi cùng với trợ lý khoan thai tới muộn.

Lưu đạo thổi râu trừng mắt: “Các ngươi có biết hay không toàn bộ đoàn phim đều đang đợi các ngươi?!”

Tôn Lan Lan đỏ mặt xin lỗi, Tiết Khải tắc đào đào lỗ tai: “Dù sao mới nửa giờ mà thôi.”

Lưu đạo dùng biểu tình rất khó xem tiếp đón các vị chuẩn bị xuất phát, hắn ái lải nhải lại không có nói một lời với Tiết Khải.

Đỗ Tường lười quản Tiết Khải cùng Tôn Lan Lan, bọn họ sẽ đến trễ cũng nằm trong dự kiến của hắn, dù sao cuối tháng này là có thể quay xong, hắn cũng sẽ yêu cầu người đại diện tránh lại hợp tác cùng bọn họ. Trong giai đoạn này, hắn sẽ hảo hảo diễn một đối tác tốt.

“Thật xin lỗi vì để anh phải đợi.” Tôn Lan Lan nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ mà xin lỗi.

Đỗ Tường lộ ra biểu tình khách sáo: “Không thành vấn đề.”

“Yên tâm đi không có lần sau,” Tôn Lan Lan hạ giọng, “Công ty muốn tôi tìm cơ hội cố ý cùng hắn, nói sẽ an bài phóng viên chụp lén. Tối hôm qua đã bị ‘ chụp lén ’ rồi, cho nên sẽ không có lần sau, xin lỗi xin lỗi.”

“Nguyên lai là như thế, không quan hệ, giới giải trí thế nào mọi người đều hiểu.” Đỗ Tường như cũ vẻ mặt mỉm cười.

Tôn Lan Lan lại nói vài câu sau liền trở lại chỗ ngồi học thuộc lời thoại, trên xe những người khác nếu không ngủ gà ngủ gật, thì liền mọi cách nhàm chán mà nhìn ngoài cửa sổ. Thấy tựa hồ sẽ không có người đến quấy rầy mình nữa, Đỗ Tường trộm lấy di động ra, dùng bàn tay che khuất hơn phân nửa màn hình cảm ứng lớn, giống như tên trộm mà tìm kiếm hai từ khóa gần đây tìm kiếm vô số lần kia.

Này, Đường Dương cái kia vạn năm áo rồng rốt cuộc vào cái đoàn phim gì vậy, tin tức đều đã hai ngày cũng chưa đổi mới, ngay cả tin đồn về diễn viên chủ yếu cũng không có, quả thực Siberia ít được lưu ý đến đi! Cùng với như vậy còn không bằng lúc trước giới thiệu hắn cho Miêu Cốc Sâm để chụp quảng cáo! Tốc độ nổi tiếng xác định vững chắc nhanh hơn thế này!

Đỗ Tường nhịn xuống tư thái lén lút, kiệt lực muốn làm bộ chẳng hề để ý chuyện gì không có biểu tình tìm kiếm trang web.

Hôm nay hình như có một tin tức mới, Đỗ Tường trong lòng tức khắc vui vẻ. Đồng thời khi ngón tay điểm trên màn hình, bên tai vang lên một thanh âm.

“Đúng rồi, người trước kia làm thế thân cho Tôn Lan Lan đi đâu vậy, cậu biết không?”

Tác gia nói:

↖(^ω^)↗ ngày càng gia