Trần Như Nhộng

Chương 1



Đỗ Tường gần đây đang đảm nhận một bộ phim võ thuật và công ty quản lí hy vọng hắn có thể chuyển từ phái thần tượng sang phái thực lực. Quay phim hôm nay là cảnh anh hùng và nữ chính gặp nhau lần đầu tiên bên bờ hồ, câu chuyện về chi tử của vị võ lâm minh chủ bị hủy bỏ võ công, lạc vào một mảnh thế ngoại đào nguyên và nhìn thấy con gái của Dược Vương đang tắm bên hồ …

Thời tiết rất nóng, đạo diễn Lưu Cường đã nói chuyện với Đồ Tường một cách sâu sắc: “Đỗ Tường, nhân vật mà cậu đang đóng hiện đang bị thương nặng, cậu phải thu lại nhuệ khí của mình, đến lúc nhìn thấy Tôn Lan Lan cậu phải thể hiện cái nhìn xuất thần … “

Đỗ Tường không kiên nhẫn mà phất phất tay, khí định thần nhàn mà ngồi ở ghế cho nhân viên trang điểm hoá trang: “Đã biết, tôi cũng đâu phải lần đầu tiên đóng phim.”

” Cảnh diễn này rất quan trọng, “Đạo diễn Lưu lau mồ hôi trên trán, sau đó gầm lên,” Mọi người chuẩn bị xong chưa, còn Tôn Lan Lan thì sao? “

“Gần xong rồi.”

“Được, vậy bắt đầu thôi.”

Tôn Lan Lan cũng là một thần tượng đang nổi, đây là lần đầu tiên cô hợp tác với Đỗ Tường. Họ có một số lượng lớn cảnh đối diễn trong phim, thậm chí nhà đâu tư còn yêu cầu tăng thêm cảnh diễn tình cảm mãnh liệt, cả hai người họ đều phải đối mặt với thử thách khỏa thân quy mô lớn – chẳng hạn như hôm nay họ sẽ quay cảnh lưng trần của Tôn Lan Lan.

Theo một tiếng “ACTION” Đỗ Tường lâm tức tiến vào trạng thái, tâm tư âm thầm tính toán vị trí của mình, đồng thời cũng chuẩn bị cho biểu tình mà đạo diễn yêu cầu khi nhìn thấy Tôn Lan Lan ngay sau đó. Đỗ Tường tưởng tượng ra tấm lưng trần mềm mại và mịn màng của Tôn Lan Lan, cảm thấy muốn tạo ra một biểu tình mê mẩn hẳn là là không khó──

Chi tử võ lâm minh chủ che ngực, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Hắn nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào một mảnh rừng rậm ẩn nấp, muốn né tránh bọn truy binh không ngừng bám riết. Máu nhuộm đỏ quần áo, ý thức cũng dần trôi đi. Hắn sớm đã phân không rõ phương hướng, cứ vung chân chạy theo dục vọng sinh tồn, hắn phải sống.

Cảm xúc Đỗ Tường đang rất tốt, hắn dựa theo vị trí cũ phía trước đi đến bên hồ, thấy một nữ tử đang ngâm mình trong nước. Đỗ Tường ngẩn ra, không phải là kỹ thuật diễn, mà hắn quả thực là bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn. Người nọ tóc đen che lưng, phần eo ngâm ở trong nước, rãnh mông như ẩn như hiện, động tác thong thả mà đem nước múc lên người, bả vai cùng làn da ở cánh tay được ánh nắng chiếu xuống nổi lên ánh sáng nhàn nhạt. Không phải là cảnh khỏa thân quy mô lớn mạc danh xúc động tâm Đỗ Tường, trong phút chốc, một hình ảnh chạy qua trong đâu hắn, khiến hắn bất giác đứng ngây ngốc.

“Cắt──! ”- Đạo diễn hét lên:“ Tốt lắm! Chính là nó! “

Du Tương hoàn hồn, đôi vai cứng ngắc thả lỏng. Những người dưới nước di chuyển và bơi ra hồ.

Lúc sắp lên bờ, Đỗ Tường vô thức che mũi.

Hắn thấy người nọ ấn tay vào tảng đá, đơn giản từ trong nước nhảy lên. Chiếc quần lót ướt đẫm ôm chặt lấy cơ thể tạo thành cặp mông thẳng tắp.

Trợ, trợ lý của Tô Lan Lan đâu! Chẳng lẽ muốn thân thể trần trụi cứ như vậy đi tới đi lui sao!

Đỗ Tường vừa muốn hét lên, thì một màn làm cho hắn còn khiếp sợ hơn đã xảy ra

Chỉ thấy ”Tôn Lan Lan” đang cầm một chiếc khăn tắm lớn ôm lấy hạ thể, cởi bỏ tóc giả trên đầu, trực tiếp quay người lại, hào phóng hiện ra trạng thái trần trụi của thân trên.

Nam nhân.

Cư nhiên là nam nhân.

Còn Tôn Lan Lan đạo diễn nói đâu!

Bất quá ngay sau đó Đỗ Tường nhận ra người lõa thể này là ai, Đường Dương, đã từng học một ban với hắn ở học viện hí kịch.

Đỗ Tường nhớ rõ thành tích của hắn rất không tồi, không nghĩ tới hiện tại cũng cũng chỉ có thể làm thế thân mà thôi, thiết, điểm kiểm tra cao thì làm được cái rắm gì.

“Đỗ Tường Đỗ Tường,” Lưu đạo tiếp đón hắn, “Mau tới đây tôi nói cho cậu tràng diễn tiếp theo!”

Đỗ Tường hướng lên trời trợn trắng mắt, Lưu đạo trong vòng nổi danh là dài dòng, chỉ sau ba ngày quay diễn hắn cũng đã hiểu rõ.

Đỗ Tường đi về phía đạo diễn Lưu, liền thấy Tôn Lan Lan đang chỉnh tề ngồi bên cạnh ông ta.

“Chào.” Nàng vẫy tay.

Đỗ Tường nhếch miệng ngồi xuống ghế bên cạnh bọn họ, trợ lí xem sắc mặt của hắn không tốt lắm, chạy lại quạt gió lau mồ hôi cho hắn.

Tôn Lan Lan đang trang điểm lại: “Đúng rồi, người đại diện của tôi nói tuy rằng có cảnh diễn lõa thể nhưng không cần tôi đóng chính tất cả cảnh có liên quan đều sẽ tìm người đóng thế…” Cô còn ngây thơ chớp chớp mắt: “Muốn chuyển hình chính là anh nhưng tôi thì không.”

“Đúng rồi đúng rồi, Lan Lan theo tuyến thanh thuần tương đối thích hợp hơn.” Đạo diễn Lưu nịnh nọt.

“Đã biết.” Thời tiết khô nóng, trợ lý ra sức quạt gió, Đỗ Tường nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chỉ là sắc mặt vẫn là có chút xanh mét. Kỳ thực thật ra hắn không thèm để ý Tôn Lan Lan có tìm thế thân hay không, chỉ là trước đó hắn không kịp chuẩn bị tâm lý, và bị sốc khi thấy một nam nhân thay thế khỏa thân.

Nghe bọn họ họ đối thoại mà không có một câu vào tai, Đỗ Tường bỗng nhiên nghĩ đến bóng dáng vừa rồi nhìn thấy ở trong hồ. Năm đó rất có nhiều bạn học hiện giờ đều không trở thành diễn viên, có người làm công tác sau màn, có người rời khỏi giới giải trí, hôm nay gặp được Đường Dương hắn mới biết được nguyên lai Đường Dương làm thế thân, xem ra vẫn là muốn ở lại giới giải trí.

Đỗ Tường khẽ huýt sáo, Đường Dương trước đây thành tích tốt hơn hắn nhưng bây giờ lại không bằng hắn, điều này làm hắn rất đắc ý.

Nghỉ ngơi một lát, cảnh tiếp theo bắt đầu: Trong hồ nước, con gái của Dược Vương phát hiện có người lạ “rình coi” mình đang tắm, nàng giật mình ném ra ám khí, nam chính ngã xuống đất với một cú đập mạnh….

Bởi vì không cần phải nói lời thoại, Đỗ Tường chỉ đơn giản là ngậm một miếng kẹo đường trong miệng. Khi nhìn thấy Tôn Lan Lan ngâm mình trong hồ, hắn nghĩ, ừm, lưng của cô ta thật sự là không đẹp bằng Đường Dương.

Đỗ Tường ngã xuống đất đóng vai người chết, nhưng hắn không nghĩ tới khi Tôn Lan Lan lên bờ lại vấp phải quần áo của mình, quần áo ướt dính đầy bùn, NG.

Trợ lý của cô vội vàng chạy tới, Đỗ Tường đang nằm dưới đất cũng ngồi dậy, mở mắt ra, vui sướng khi người gặp họa mà cười ra tiếng.:))

Rõ ràng đó chỉ là một cảnh diễn đơn giản còn có thể lăn lộn hơn nửa ngày, viên kẹo ngậm trong miệng hắn đã tan hết.

Tôn Lan Lan bị Lưu đạo kêu đi nói chuyện, Đỗ Tường từ trên mặt đất bò dậy, phỏng chừng bọn họ sẽ cần một khoảng thời gian, liền thảnh thơi đi dạo xung quanh. Tôn Lan Lan không xuất thân chính quy, chỉ là một minh tinh bình hoa dựa vào quảng cáo và catwalk mà trở nên nổi tiếng, cho nên Đỗ Tường trong lòng ít nhiều có chút khinh thường cô. Tuy rằng điểm số của hắn ở trường đại học chỉ ở mức nghẹt thở, nhưng Đỗ Tường chính là đã tốt nghiệp học viện hí kịch cách nghiêm túc. Hơn nữa dựa vào ngoại hình soái khí, lúc đi học hắn cũng đã tham diễn không ít phim truyền hình, cộng thêm ở đài truyền hình cha mẹ hắn quen biết khá nhiều, hắn có lẽ là kết hợp tốt nhất trong lớp diễn xuất vào lúc đó.

Nhiều bạn học cũ nhờ anh tìm mối quan hệ cho nên ý thức tự giác Đỗ Tường cũng không tốt một chút nào.

Hắn đi dạo đến chỗ nghỉ ngơi, lập tức có người ân cần đưa cho một chai nước khoáng. Đỗ Tường mở nắp chai uống một ngụm, nhân tiện cùng người nọ nói chuyện phiếm vài câu, thấy đối phương tỏ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh, trong lòng hắn vô cùng đắc ý.

Dư quang quét tới một góc, nơi đó có một nam nhân đang ngồi xếp bằng dưới đất ăn cơm hộp.

Đường Dương mặc áo đen ở trong góc chuyên tâm đào cơm, bỗng nhiên lá cây xung quanh xào xạc, một bóng người màu đen tiến lại gần. Nhưng Đường Dương chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua là ai, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Đỗ Tường ưu nhã mà cười cười, cúi người đưa một chai nước: “Nó có khô quá không?”

Đường Dương cầm lấy nước: “Cảm ơn.”

Nhìn thấy hắn lại cúi đầu ăn cơm, không thèm phản ứng với mình, Đỗ Tường suy đoán hắn là đang hâm mộ cùng hổ thẹn. A, đương nhiên, học sinh xuất sắc trong ban hiện giờ ở đoàn phim ăn cơm hộp, mà thành tích của mình chỉ ở mức trung bình nay lại trở thành nam chính phim điện ảnh, Đường Dương trong lòng có bao nhiêu khó chịu Đỗ Tường tỏ vẻ hoàn toàn lý giải.

Không biết hắn có thể tìm đến mình trợ giúp không nhỉ? Đỗ Tường nghĩ.

Nhưng Đường Dương chỉ thực an tĩnh mà cúi đầu, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý đến hắn.

Đợi hơn nửa ngày, Đường Dương vẫn im lặng, hắn không nhịn được mở miệng, “Không ngờ hôm nay lại gặp được cậu. Thật là trùng hợp.”

Đường Dương mặt vô biểu tình gật đầu: “Ân.”

Đỗ Tường cố ý hỏi: “Gần đây ở nơi nào phát tài?”

Đường Dương chần chờ vài giây: “Làm thế thân ở Bào Long bộ mà thôi.”

Hắn muốn chính là đáp án này! Đỗ Tường thanh thanh giọng, đắc ý nói: “Tôi mới vừa quay xong một bộ phim truyền hình, còn chưa nghỉ ngơi được hai ngày liền tới đây đóng phim điện ảnh, thật là mệt chết. Nếu đạo diễn Lưu không yêu cầu tôi quay, có trời mới biết tôi muốn nghỉ ngơi đến mức nào.” (Chém.)

Đường Dương rốt cuộc dừng đũa ngẩng đầu, nhìn hắn: “Cậu….”

“Cái gì cái gì?” Đỗ Tường hưng phấn mà chờ hắn mở miệng.

“Cậu đừng lộn xộn.”

“Ân?”

Đỗ Tường khó hiểu nhìn chăm chú hắn, lúc này hắn mới phát hiện Đường Dương lớn lên kỳ thật rất không tồi, tóc húi cua sạch sẽ, lông mày thon dài, mũi thẳng, khác với vẻ bơ soái khí của mình, Đường Dương càng hiện lên vẻ anh khí……

Nhưng lực chú ý của Đường Dương hoàn toàn không nằm trên người hắn, Đường Dương chậm rãi hướng bên người Đỗ Tường di động, tiểu tâm mà vươn tay. Đỗ Tường tò mò quay đầu, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Đó là một con rắn đang phun lưỡi.

“Độc, độc, độc, độc, độc……”

Đường Dương bỗng nhiên ra tay, Đỗ Tường còn chưa nói xong hai chữ “Rắn độc”, hắn liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nắm con rắn lên sau đó dùng sức ném về hướng rừng cây.

“Rắn đầu tròn, không có độc.” Hắn thản nhiên ngồi xổm xuống ăn tiếp.

“Cảm, cảm tạ.” Nghĩ đến phản ứng không tiền đồ của mình vừa rồi, Đỗ Tường xấu hổ nói lời cảm tạ. Bất quá hắn từ nhỏ đã sống trong thành phố, lớn lên lần đầu tiên đụng rắn, cũng khó trách sẽ sợ tới mức nói lắp.

Đường Dương ăn xong hộp cơm, đứng lên, ngữ khí rất là lãnh đạm: “Không cần cảm tạ, tôi chỉ là sợ cậu sẽ dọa đến nó mà thôi.”

“Cái…… Cái gì?!” Rõ ràng là nói ngược đi! Căn bản chính là Đỗ Tường bị dọa mà!

Vừa định muốn lý luận, tiếng Lưu đạo cách đó không xa truyền đến.

“Đỗ Tường, mau tới đây đóng phim!”

Đường Dương vác ba lô lên vai, quay người rời đi mà chẳng thèm nói một câu “tạm biệt” với Đỗ Tường.

Bởi! Chỉ là thế thân mà thôi, điểu cái rắm a! Tính tình lạnh như băng, không lễ phép lại không hiểu lấy lòng người, khó trá kìch không hồng nổi, về sau cầu tôi cũng không giúp cậu! Đáng đời!

Đỗ Tường đá đất lên bóng lưng rời đi của y, rầu rĩ không vui mà trở về hiện trường quay chụp.