Trầm Vụn Hương Phai

Chương 26: Ngõ cụt (p.1)



Giờ Ngọ vừa qua thìThẩm lão gia đã xuất hiện ở đình viện, dáng vẻ dè dặt, ông ta cười hỏi:“Đường công tử, chẳng hay sự việc có chút tiến triển nào không?” ĐườngChâu nhìn ông ta lưỡng lự đáp: “Tiến triển quả có, chỉ là…”

Thẩm lão gia lập tức mặt mày nghiêm trọng: “Chỉ là chuyện gì?”

Đường Châu biết mình đã chạm tới được một ít manh mối, song cùng lúc lại cócảm giác như từ lúc bắt đầu đến nay mỗi đường đi nước bước của bản thânđều do người khác vạch sẵn dẫn lối. Hắn không thể cứ chỉ ở trong góckhuất quan sát thế này, tất cả những suy đoán có được đến nay, dù đandệt lại có vừa khít đến đâu đi nữa thì suy cho cùng cũng chỉ là suy đoán đơn thuần. “Ban nãy tại hạ cảm thấy nộ khí nặng nhất ở góc Tây Nam, bèn đi sang đó, kết quả phát hiện bên dưới đám cỏ có một cỗ thi hài đượcchôn rất sát mặt đất, xem ra thời gian đem chôn chưa được bao lâu.” Hắnchậm rãi mở lời, quả nhiên nét mặt đối phương tức thì biến sắc, môi mấpmáy, miệng lấn cấn nói không nên lời.

Đường Châu mỉm cười: “Dĩnhiên tại hạ chỉ là thiên sư, không phải bổ đầu, cũng không có ý địnhtruy cứu đến cùng sự việc này. Thế nhưng Thẩm lão gia ngài hẳn là cũngkhông hy vọng cạnh bên có đám âm hồn oán hận suốt ngày bám theo chứ?”

Thẩm lão gia sắc mặt trắng bệch, mãi một lúc sau mới thốt nên lời: “Chuyệnnày, thực ra phải bắt đầu kể từ phát thê (1) của lão phu. Phát thê củalão phu vốn là người Di, thể theo tập tục bên đấy, người chết đều đượcchôn cất theo quy cách thập cốt táng.”

Đường Châu nghe thấy ôngta vừa mở miệng đã nói những lời không chút liên quan thì rất lấy làmkhó hiểu, song vẫn cố nhẫn nại nghe tiếp. Nhan Đàm vốn dĩ đã quay ngườiđịnh trở về phòng, nghe những lời này liền vòng trở lại. Thẩm lão giatiếp lời: “Gia đình chuyết kinh (2) có chút địa vị trong bộ tộc, rấtnhiều nhà có địa vị trong Di tộc đều biết dùng vu cổ thuật (3). Lúc mớigả vào Thẩm gia, bà ấy nói với ta rằng bà ấy là người duy nhất trong nhà không biết dùng vu cổ thuật, vậy nên trưởng bối trong nhà mới khôngphản đối ta cưới bà ấy về.”

“Chuyết kinh sau khi gả vào Thẩm giathì cứ thương nhớ quê nhà, thế nên lão phu mới có quyết định dời sang Di tộc sinh sống. Lúc ở đó ta đã một lần tận mắt chứng kiến tục thập cốttáng của họ. Khi ấy tộc trưởng mới vừa qua đời, con cháu của ông ấy mang thi thể chôn trực tiếp xuống đất, chỉ đào một cái hố nông, mỗi ngày đều dùng nước sôi tưới lên trên. Ta lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, vôcùng hoang mang kinh hãi, đổi lại là người Trung Nguyên chúng ta thìnhất định phải mua một chiếc hòm gỗ dày đặt thi thể vào sau đó mới chonhập thổ.”

Đường Châu càng nghe càng cảm thấy câu chuyện nàykhông đầu không đuôi, chỉ cất lời bảo: “Các dân tộc khác so với ngườiHán chúng ta đại đa số đều có khác biệt rất lớn về tập tục.”

“Cứnhư vậy ngày nào cũng tưới nước sôi lên trên, qua được hai ba tháng sauthi thể sẽ mục rữa ra, nước sôi vừa tưới vào thì cốt nhục tách rời.Người của Di tộc lại đào cái hố chôn thi thể ra, nhặt hết xương trắng ra ngoài đặt vào trong một chiếc vại rồi đem lên núi chôn. Nghe bảo trongthi thể của những người Di nuôi vu cổ cũng có cổ trùng, dùng phương pháp này có thể ngăn không cho đám trùng bên trong bò ra ngoài.” Thẩm lãogia buông tiếng thở dài, “Cảnh tượng như thế, chỉ cần thấy qua một lầnnhất định không thể nào quên. Về sau chuyết kinh qua đời, ta bèn dẫn hai tiểu nữ đến trấn Thanh Thạch. Thời điểm đó Di Quân cũng đã hiểu chuyện, bắt đầu trông nom những việc trong nhà. Lão phu thấy nó có năng lực như vậy nên cũng yên tâm ra ngoài làm ăn.”

Nhan Đàm chợt lên tiếng hỏi: “Gia đình ngài dọn đến đây đã được bao nhiêu năm rồi?”

“Cũng đến cả bảy tám năm có rồi, Di Quân và Tương Quân năm nay cũng đã haimươi bốn tuổi, tiếc là vẫn chưa tìm được nhà nào tốt để gả đi.” Ông tadừng lại một lúc rồi tiếp: “Có một lần ta đến Nam Đô làm ăn, gần batháng sau mới trở về nhà, sau khi quay về thì cảm thấy Di Quân nó so với ngày thường có phần khang khác. Hai vị hôm nay cũng đã thấy vẻ mặt khicười của nó rồi đấy, dường như mang chút hơi hướng cổ quái. Lão phutrong lòng cảm thấy không yên, ban đêm ngủ cũng không được liền giấc,kết quả nửa đêm trở dậy sang phòng sổ sách, định kiểm tra cho xong những số liệu còn đang kiểm dở. Lúc đi ngang qua đình viện, ta nhìn thấy DiQuân đang dùng cuốc đào hố chôn thứ gì đó. Vốn dĩ ta định xem như chưatừng nhìn thấy, ngờ đâu sau đó trong lòng càng lúc càng thấy bất an, sổsách cũng chẳng còn tâm trí mà xem được nữa, ta bèn quay lại đình viện,bới chỗ đất ban nãy Di Quân nó vừa chôn đồ lên xem, kết quả -” Thẩm lãogia nói đến đây thì đột nhiên đưa hai tay lên bưng mặt, dáng vẻ thốngkhổ tột cùng: “Ta nhìn thấy một cái xác. Tình trạng của cái xác đó vôcùng khó coi, huyết nhục khô kiệt giống như đã bị hút cạn toàn bộ tinhhuyết trên người, da mặt tím ngắt, hai mắt trợn lồi, da thịt gần như dán chặt vào xương… Lão phu bấy giờ đã hiểu ra, chuyết kinh trước đây nóicái gì không biết vu cổ thuật, hết thảy đều là gạt ta. Di Quân nó lạihọc vào người cái thứ tà môn ngoại đạo này!”

Nhan Đàm vẻ mặt tưlự: “Cũng chính là nói, cỗ thi hài tìm được dưới đám cỏ kia được chôngần sát mặt đất như vậy là để đợi nó mục rữa đến chỉ còn lại toàn xương, sau đó đào ra nhặt lên chôn lại lần nữa?”

Thẩm lão gia im lặnggật đầu, mãi một lúc sau mới tiếp lời: “Từ đó về sau, trong trấn ThanhThạch cứ dăm ba ngày lại xảy ra một cái chết bất đắc kì tử li kì, mọingười đều nói là âm hồn của nương nương biến thành lệ quỷ hại người.Riêng ta biết rõ không phải như thế, bọn họ… đều là bị thứ vu cổ thuậthiểm độc kia hút cạn tinh huyết. Lão phu trong lòng tường tận, thế nhưng Di Quân nói gì thì cũng là con gái ruột của ta, ta vì thế cố nhiên cũng không dám hé răng nửa lời hay truy cứu xa hơn. Về sau do số người vô cớ chết thảm quá nhiều, ta rốt cuộc vẫn là không cách yên lòng cho được,vì vậy đã tìm người đến làm phép khu tà. Mời đến được một số khá người,trong đó không ít đều là những thiên sư rất có tiếng tăm, cuối cùng đasố đều đã không từ mà biệt. Lão phu phỏng chừng, không ít người trong số bọn họ, hiện giờ đều đã nằm dưới lớp đất kia rồi.”

Đường Châukhẽ ho một tiếng, điềm đạm cất lời: “Thẩm lão gia, việc này chỉ là phỏng đoán của ngài, vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Ngài cứ an tâm, tại hạ sẽ không đem chuyện truyền ra ngoài đâu.”

Thẩm lão gia vùi mặt giữa hai lòng bàn tay, gật gật đầu: “Đa tạ Đường công tử.”

Nhan Đàm nhìn theo bóng lưng ông ta đi khuất, một tay chống cằm: “Câu chuyện này kể ra nghe cũng hay ho thật đó.”

Đường Châu hướng một tia nhìn xeo xéo về phía nàng: “Ngươi không tin?”

Nàng quay đầu sang mỉm cười: “Ta biết Di tộc quả thực là có tập tục thập cốt táng, nhưng thứ vu cổ thuật kia thì thật quá huyễn hoặc rồi. Cho nêntạm thời chỉ tin một nửa trước vậy.”

Đường Châu lạnh lùng lên tiếng: “Ta thì một chữ cũng không tin.”

Nhan Đàm kinh ngạc: “Vậy ư, ta lại cảm thấy ông ta nói ra có một số thứ làsự thật. Tỉ như phát thê của ông ta là người Di chẳng hạn, ta cảm thấyông ta cũng phải từng sống một thời gian không ngắn ở Tây Nam, nếu không thì sẽ không biết về thập cốt táng. Ông ta cũng có nói, những cái chếtli kì trong trấn Thanh Thạch không phải do hồn ma của nương nương gâyra, điểm này ta cũng tin. Tiểu thư Thẩm gia là người tộc Di, cái này hẳn cũng là thật.”

“Trừ ra mấy điểm này, những vấn đề chủ chốt đều không có lấy một chuyện tin được.”

Nhan Đàm nở một nụ cười mua chuộc lòng người: “Ngươi đây là đang thiên vịThẩm cô nương rồi, thực ra ta cũng không ngại có thêm một vị sư tẩu nữađâu.”

Đường Châu nhìn nàng chằm chằm hết một lúc lâu, vẻ mặt vôcảm cất lời: “Thực ra ta vẫn luôn cảm thấy trước đây không phong tỏa hết toàn bộ yêu lực của ngươi, quả là có chút đáng tiếc. Bây giờ xem rangươi cũng nghĩ giống như ta.”

Những lời Thẩm lão gia nói kia rốt cuộc có bao nhiêu phần là sự thật? Mục đích sau những lời nói đó lại là gì? Trong Thẩm trạch này phải chăng còn có nhiều việc người ngoài không biết khác nữa?

Điều này e là nhất thời khó có thể sáng tỏ được.

Đường Châu cảm thấy trước mắt dường như bao phủ một lớp sương mù, mỗi khi hắn có được chút tiến triển thì sự việc lại tiến thêm một bước về chiềuhướng rối ren phức tạp. Trong khi đó Nhan Đàm dường như đối với nhữngviệc này đã hoàn toàn không buồn để tâm tới, cứ có thời gian rảnh rỗi là lại ra ao sen cho cá ăn, thường xuyên ở đó ngồi suốt nửa ngày liền. Cólúc hắn cũng từng nghĩ, Nhan Đàm phải chăng thực sự như lời nàng nói, có thể nghe hiểu được loài cá nói chuyện, nhưng suy nghĩ này vừa thànhhình thì đã lập tức bị bác bỏ. Nhan Đàm trên người hiện còn đang mangcấm chế, nửa bước cũng không thể rời khỏi Thẩm trạch, thậm chí đến cảyêu pháp cũng bị thu hẹp, căn bản không có cách nào vờ thần giả quỷ làmra chuyện gì. Trước đây hắn đã không thèm để lọt kẽ mắt chút yêu phápcỏn con của ả liên hoa tinh này, hiện tại nàng ta đem so với hắn lạicàng thua xa vời vợi. Thế nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, Nhan Đàm nhiều lúc quả có cách nhìn sự việc rất độc đáo, lời ra cửa miệngthì lại thật giả khó phân, không thể tin tưởng hoàn toàn nhưng cũngkhông thể một chữ cũng không tin.

Chú thích:

(1) phát thê: người vợ chính thất đầu tiên.

(2) chuyết kinh: từ người xưa dùng chỉ vợ với ý khiêm nhường.

(3) vu cổ thuật: thuật phù thủy theo quan niệm xưa, “cổ” là một loài trùng cực độc trong truyền thuyết.

Nói thêm về thập cốt táng: Thập cốt táng, tục gọi “kiểm cốt” (“thập” và“kiểm” đều có nghĩa là “nhặt lên”), là một hình thức mai táng hai lầnphổ biến với người Mân Nam, Khách Gia (Việt Nam mình thường gọi ngườiHẹ), vùng lãnh thổ phía Nam Trung Quốc nói chung, quần đảo Lưu Cầu(Ryukyu) và một số nơi trong khu vực Đông Nam Á. Cách thức tiến hành làchôn người quá cố vào đất, đợi sau khi thi thể mục rữa thì lần lượt nhặt xương ra theo thứ tự từ đầu xuống chân, làm sạch sau đó xếp chồng vàomột chiếc vại theo thứ tự từ chân lên đầu rồi đem đi chôn lại.